NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 18  

Lục Vọng Trần đang suy nghĩ gì đó thì nhận được cuộc gọi đến từ Tần Sở.

Chỉ nghe thấy Tần Sở ở đầu bên kia điện thoại nói: "Tôi mới vừa nhận được điện thoại của Mạt Mạt, có người bảo con bé uống say ở quán bar, bảo tôi đến đón con bé. Nhưng cơ thể Yên Nhi không được khoẻ, tôi phải đi khám bệnh cùng cô ấy, không thể rời đi được."

"Trước đó tôi cũng từng kể mọi người nghe một ít chuyện về Mạt Mạt, nhưng gần đây, Mạt Mạt luôn tìm đủ loại lý do khác nhau để chọc giận tôi, phá huỷ mối quan hệ của Yên Nhi và tôi. Đồng thời..."

"Đây cũng không phải là lần đầu tiên con bé viện cớ tìm tôi, nên tôi không nghĩ Mạt Mạt thật sự uống say."

"Nhưng với tính cách hiện tại của Mạt Mạt, tôi sợ con bé sẽ làm ra mấy chuyện ngốc nghếch. Những nơi như quán bar tôi cũng không yên lòng, tôi không muốn để mặc con bé tiếp tục làm loạn như vậy nữa."

Tần Sở cũng nói cho Lục Vọng Trần hai việc trước đó.

Một lần giả bệnh, một lần giả bị tai nạn xe cộ, anh ta đều phải làm phiền Cảnh Khiêm đi xử lý. Nhưng hôm nay Cảnh Khiêm có ca trực ban, mà Kỷ Hành Vũ thì lại không thích đến những nơi như quán bar.

Cho nên, anh ta muốn nhờ Lục Vọng Trần đi xem Hướng Dĩ Mạt thế nào.

Lục Vọng Trần không nói gì, ánh mắt trực tiếp hướng về Hướng Dĩ Mạt đang ngồi ngay ngắn trước quầy bar, khẽ nhíu mày lại.

"Tần Sở, cậu có bao giờ nghĩ đến... thôi." Anh mím môi nói tiếp, "Tôi sẽ đi tìm Hướng Dĩ Mạt."

Lục Vọng Trần cúp điện thoại.

Vốn muốn nói giúp Hướng Dĩ Mạt một hai câu gì đó, nhưng không biết tại sao lời nói đến bên miệng lại không còn cần thiết nữa, chưa chắc gì Tần Sở đã tin.

Nói thật, anh không nghĩ Hướng Dĩ Mạt sẽ giả bệnh và giả bị tai nạn xe cộ, về hai chuyện này, lát nữa hỏi Cảnh Khiêm là biết.

"Trợ lý Trần, con bé này giao cho anh, anh đưa nó về nhà họ Lục đi, đột nhiên tôi có chút chuyện quan trọng."

Sau khi Lục Vọng Trần giao người cho trợ lý đặc biệt ở bên cạnh thì vượt qua hết người này đến người khác đi về phía Hướng Dĩ Mạt.

Nữ nhân viên pha chế sững sờ khi nhìn thấy Lục Vọng Trần đi tới.

Vị đại ca này không phải tới đón em gái à?

Sao lại đi qua đây? Đừng nói là muốn đến làm một ly à nha?

Cô gái pha chế rượu đã làm việc ở Bóng Đêm được mấy năm.

Trong quán thường xuyên xuất hiện con cái của những gia đình quý tộc hoặc người có thân phận, Bóng Đêm là do một cậu ấm nào đó mở ra, bản thân cô cũng thường chú ý tới một số người và sự việc trong xã hội, đương nhiên nhận ra những ông lớn như Lục Vọng Trần.

Huống chi em gái của vị đại gia này rất thường xuyên ghé thăm Bóng Đêm.

"Ngài Lục, có chuyện gì không ạ?"

Lục Vọng Trần liếc một cái rồi chỉ về phía Hướng Dĩ Mạt: "Được người khác nhờ vả, thuận tiện đến đón cô ấy, cũng là em gái của tôi."

Cô ấy thầm suy nghĩ, hình như vừa nãy cô ấy thấy ngài Lục vừa trả lời một cuộc điện thoại?

Mặt khác, ngài ấy và vị ở Thượng Thành kia cũng có quan hệ thân thiết... cô ấy bèn gật đầu.

Nghe thấy giọng nói của Lục Vọng Trần, Hướng Dĩ Mạt quay người nhìn về phía người đàn ông, mơ hồ suy nghĩ.

Lục Vọng Trần, con trai cả của gia đình họ Lục giàu có, lớn hơn ba người kia một tuổi.

Lúc còn trẻ nổi loạn nên chạy đi nhập ngũ, nhưng không ai nghĩ tới anh lại được tuyển vào làm lính đặc công.

Lúc gần hai mươi sáu tuổi, huân công đã chất đống, có thể nói anh gần như là vua của lực lượng đặc công.

Tuy nhiên, trong một lần làm nhiệm vụ vào năm năm trước, vì cứu đồng đội mà anh phải vào phòng điều trị tích cực, hơi thở thoi thóp.

Sau khi nhặt về một cái mạng, anh hiểu được sự thấp thỏm lo âu của cha mẹ, cho nên quyết định giải ngũ, trở về thừa kế việc kinh doanh của gia đình.

Lục Vọng Trần mày kiếm mắt sáng, đường nét góc cạnh.

Ngoại hình thuộc dạng vừa lạnh lùng vừa đẹp trai.

Anh đứng ở đó không nói lời nào, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ do Thượng Đế chế tác.

Bởi vì xuất thân là lính đặc chủng, nên khí chất trên người anh lạnh lùng và đáng sợ hơn rất nhiều. Lông mày không giận mà uy, đôi mắt sâu sắc bén, đối mặt với anh giống như sẽ bị trực tiếp nhìn thấu lòng người.

Nhưng người ngoài cũng không ai biết Lục Vọng Trần là lính đặc chủng, chỉ biết Lục Vọng Trần đi bộ đội tham gia quân ngũ mà thôi.

"Hướng Dĩ Mạt, tôi đến đón cô về."

Giọng nói của Lục Vọng Trần không lạnh lùng như Cảnh Khiêm mà lại trầm thấp vang vọng.

Người bị gọi tên hơi chớp mắt, nhìn anh rồi lắc đầu: "Không đúng, không đúng, là Mạt Mạt!"

"Cái gì?" Lục Vọng Trần không hiểu ý cô.

Hướng Dĩ Mạt chỉ vào mình, nói: "Em, Mạt Mạt."

Lục Vọng Trần có hơi sững người.


Chương 18  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin