NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 34  

Đuôi lông mày của Kỷ Hành Vũ khẽ nhướng lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

Trở lại chuyện chính, anh giải đáp thắc mắc của Hướng Dĩ Mạt, đặt cho cô một bàn làm việc ngay bên trong văn phòng chủ tịch.

Anh nói: "Là anh sắp xếp cho em làm việc ở chỗ này cùng anh."

Hướng Dĩ Mạt ngu người.

Excuse me?

Chứng sợ phụ nữ đâu?

Cô lấy lại tinh thần, giả vờ như hiểu ra mục đích mà anh sắp xếp như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

"Kỷ Hành Vũ, để em ở bên cạnh anh..." Cô nói, ánh mắt sa sầm xuống, "Là muốn giám sát em sao?"

"Anh Sở nhờ anh trông coi em có đúng hay không?"

Cô gái nhỏ cố nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng méo mó, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi, đáy mắt dâng lên một tầng hơi nước mờ ảo.

Khiến Kỷ Hành Vũ cảm thấy lo lắng, một nỗi chua xót mạnh mẽ ùa vào lòng.

Kỷ Hành Vũ đưa tay lên che mắt cô lại, giọng nói du dương như âm thanh phát ra từ một chiếc dương cầm quý giá, anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc, Mạt Mạt. Chuyện này không liên quan đến Tần Sở, là anh hy vọng em nếu có vào Kỷ gia thì có thể ở gần bên anh hơn một chút, như vậy anh có thể chăm sóc cho em."

"Thật không?"

Hướng Dĩ Mạt run rẩy phát ra tiếng nói mềm nhũn.

"Kỷ Hành Vũ, cho dù có như anh nói, thì cũng không thay đổi được chuyện chính anh ấy đã đẩy em đến Kỷ gia."

Bàn tay to lớn và ấm áp đặt lên mắt cô, khiến cô nói không nên lời.

Tuy Hướng Dĩ Mạt đang diễn, nhưng không biết có phải cô nhập vai quá sâu hay không, bàn tay nhỏ túm lấy bàn tay to lớn kia, giống như bắt được một chiếc phao cứu sinh, nhỏ giọng khóc nức nở.

Dường như...

Muốn xả hết những khổ sở và ấm ức ra bên ngoài.

Nghe tiếng nức nở của cô, lông mày Kỷ Hành Vũ khẽ nhíu lại, luôn có cảm giác đau lòng khó nói thành lời.

Tựa như mỗi sợi dây thần kinh của mình đều đang căng ra vì cô.

Khiến người ta không biết phải làm sao.

Tình cảm xa lạ điên cuồng lan tràn trong lòng Kỷ Hành Vũ, lặng lẽ quấn lấy từng sợi thần kinh.

Hướng Dĩ Mạt cứ khóc, khóc đến mức không ngừng được, lại bỗng nghe thấy một giọng sữa vang lên thông báo giá trị tình yêu +1, +1, +1...

Khụ, đừng có thông báo, nước mắt sắp bị thông báo của mi làm đứt rồi.

Tiếng khóc mỏng manh dần yếu đi, thẳng cho đến khi không còn tiếng động nào nữa.

Cô giả bộ như mình khóc mệt đến thiếp đi, cơ thể mềm mại lải đảo, thuận đà ngã vào lồng ngực của Kỷ Hành Vũ.

Kỷ Hành Vũ mơ màng ôm Hướng Dĩ Mạt một lúc lâu.

Sau đó cả người anh bỗng trở nên cứng ngắc, không phải phản cảm, mà là nhận ra bản thân có thể ôm một người lâu đến vậy mà không hề cảm thấy bài xích, hơn nữa sinh ra một cảm giác vô cùng thoả mãn.

Sáng nay khi ở Thượng Thành, khi Hướng Dĩ Mạt nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh, cảm giác thất bại không nói thể nói rõ trong lòng...

Bỗng chốc được lấp đầy.

Kỷ Hành Vũ nhắm mắt, im lặng nhìn gương mặt đang say ngủ không phòng bị trong lòng mình, đôi mắt hơi nheo lại.

Quả nhiên anh có thể chạm vào Mạt Mạt, điều này hoàn toàn không phải là ảo giác.

Tuy hội chứng sợ phụ nữ của anh vẫn chưa tốt lên, nhưng không biết từ khi nào Mạt Mạt đã bắt đầu không còn nằm trong phạm vi phát bệnh của anh nữa.

Cuối cùng là bắt đầu từ khi nào?

Dường như... có lẽ là từ rất lâu trước kia rồi, chẳng lẽ bắt đầu từ khi anh ở cùng một phòng với Mạt Mạt nhưng không cảm thấy khó chịu ư?

Nghĩ đến đây, Kỷ Hành Vũ duỗi tay lau đi khoé mắt ướt át của cô, trên mặt mang theo vẻ cưng chiều và dịu dàng.

Mạt Mạt là đặc biệt nhất.

Từ tận đáy lòng, có một âm thanh nói với anh như vậy.

Ngón tay bị nước mắt thấm ướt men theo viền mắt xinh đẹp đi xuống, kéo theo một làn hơi lành lạnh khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.

Cảm xúc mịn màng truyền đến trên đầu ngón tay khiến anh càng sờ càng thích, không nỡ buông tay, si mê lưu luyến.

Ánh mắt như nước, mềm mại nhìn cô, lơ đễnh dừng lại trên đôi môi bị cô cắn đến đỏ bừng, đáy mắt anh dần sâu hơn, đầu ngón tay khẽ lướt qua, ấn nhẹ viền môi.

Chóp mũi Kỷ Hành Vũ khẽ nhúc nhích, lúc này anh mới nhận ra có một mùi hương khiến người ta thoải mái đang không ngừng phiêu đãng trong không khí, là hương thơm trên người cô nhóc này.

Nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi, âm thầm mê hoặc tâm trí của anh.

Miệng nhỏ của Mạt Mạt càng mềm hơn, không biết nếu hôn lên...

Nghĩ như vậy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỷ Hành Vũ lại cúi đầu...

Một mảnh mềm mại chạm lên bờ môi, mềm đến mức khiến người ta mất đi khống chế, hơi thở của anh cũng nhẹ nhàng hơn.

Mùi hương trong không khí không ngừng bay tới, chạm vào lý trí của anh.

Ngay khi sắp đến bên bờ vực mất khống chế, cái miệng nhỏ bị anh hôn tràn ra một tiếng nói mớ, khiến Kỷ Hành Vũ bừng tỉnh lại từ trong mê muội.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ kia, nghĩ lại việc mà mình vừa làm...

Trái tim anh đập thật nhanh, giống như muốn nhảy ra ngoài, tình cảm xa lạ trong trái tim bỗng chốc như muốn nổ tung.

Giống như đang chơi một trò chơi thăng cấp, mà anh đang bước trên con đường thăng cấp, thu được một lượng lớn kinh nghiệm vào trong hộp exp.

Sau đó vào một ngày đẹp trời, anh bỗng dưng chạm vào chốt mở của chiếc hộp kia. Tình cảm mấy năm nay giống như kinh nghiệm bên trong hộp exp, cuồn cuộn dâng lên như thuỷ triều, một lần mở ra là không thể quay đầu lại được nữa.


Chương 34  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin