NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 35  

Nhìn cô gái nhỏ trong ngực thật lâu, Kỷ Hành Vũ bắt đầu so sánh, bàn tay đang ôm cơ thể mềm mại có hơi căng thẳng.

Nếu Tần Sở đã không cần ngọc trai, chỉ muốn nhìn mắt cá, thế thì tại sao anh không thể nhặt viên ngọc trai này?

Kỷ Hành Vũ cẩn thận ôm ngọc trai nhỏ của mình lên giường bên trong phòng nghỉ.

Anh ngồi ở mép giường, trong mắt không hề che giấu khát vọng muốn có được viên ngọc trai này, giống như ác long phát hiện ra được kho báu quý giá nhất, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khối kho báu đặc biệt này.

Cùng lúc đó ở tập đoàn Hoa Thịnh.

Lục Vọng Trần ngừng công việc trên tay, nâng đồng hồ đeo tay lên nhìn thời gian.

Sự tập trung trong công việc dần giảm bớt, trong lòng không kiềm được mà nhớ tới Hướng Dĩ Mạt.

Cũng không biết nhóc con này đã ăn cơm chưa.

Anh mở di động ra, ánh mắt dừng lại ở ba chữ Hướng Dĩ Mạt, nếu trực tiếp hẹn Mạt Mạt, không khéo sẽ bị cô từ chối...

Vì thế, Lục Vọng Trần dứt khoát cầm lấy áo ngoài, định trực tiếp chạy tới Thượng Thành xách người đi, ai ngờ lại vồ hụt.

"Mạt Mạt đâu?" Lục Vọng Trần hỏi Tần Sở.

Tuy Tần Sở vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lục Vọng Trần đến tìm Hướng Dĩ Mạt, nhưng anh ta vẫn nói cho bạn tốt của mình nghe chuyện anh ta đã phái Mạt Mạt tới Kỷ gia công tác, cô đã qua đó vào sáng nay rồi.

"Ở chỗ của Hành Vũ à..."

Lục Vọng Trần lẩm bẩm, tự hỏi tại sao Kỷ Hành Vũ lại đề xuất ý kiến này với Tần Sở.

Cho dù đầu óc và năng lực điều tra của Lục Vọng Trần có cao siêu đến mấy cũng không tài nào nghĩ ra được, dù sao thì chứng bệnh sợ phụ nữ của Kỷ Hành Vũ cũng quá mức khủng khiếp.

Đi qua đi lại như thế cũng đã hơn 12 giờ trưa, anh nghĩ Mạt Mạt chắc cũng đang hoặc đã ăn cơm rồi, cho nên Lục Vọng Trần cũng chỉ có thể kiềm nén tâm tư muốn gặp Hướng Dĩ Mạt của mình lại.

Sau đó anh đi đến tiệm bánh ngọt Flora, tiệm bánh ngọt này là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Hoa Thịnh.

Lục Vọng Trần tự tay làm một chiếc bánh mousse dâu tây có tên là "nụ hôn của thiên thần".

Đây là chiếc bánh ngọt mà Lục Vọng Trần làm ra dựa trên hình tượng của Hướng Dĩ Mạt, cũng là loại bánh mà Hướng Dĩ Mạt thích ăn nhất.

Sau khi đóng gói xong, anh bảo người giao đến Kỷ gia.

Kỷ Hành Vũ ra khỏi phòng nghỉ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh ngồi ở bàn làm việc, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân. Suy nghĩ một lúc, anh ngước mắt lên nhìn thư ký Cao đang đi vào, mang theo cơm trưa của anh kèm một hộp giấy có logo của tiệm bánh Flora.

"Thư ký Cao, đây là..."

Kỷ Hành Vũ nhìn hộp bánh ngọt.

Anh cho rằng thư ký Cao thích đồ ngọt, tuy bề ngoài thư ký Cao có hơi cứng nhắc, nhưng có lẽ sở thích của anh ấy lại tương phản với vẻ ngoài thì sao?

Khoé miệng thư ký Cao giật giật, tuy chủ tịch Kỷ không nói ta, nhưng anh nhìn vẻ mặt của chủ tịch Kỷ thì anh biết ngay chủ tịch đang hiểu lầm mình: "Chủ tịch Kỷ, đây là tổng giám đốc Lục gửi đến."

"Vọng Trần?"

Kỷ Hành Vũ nghe vậy thì sửng sốt.

Lục Vọng Trần gửi đồ ngọt cho anh làm gì?

"Không phải gửi cho ngài, là gửi cho cô Hướng."

Thư ký Cao vội vàng mở miệng, ngăn cản trí tưởng tượng không giới hạn của chủ tịch nhà mình.

"Cho Mạt Mạt à..."

Kỷ Hành Vũ hơi nhíu mày, không nghĩ nhiều, bảo thư ký Cao bỏ bánh ngọt vào trong tủ lạnh.

Bởi vì mấy năm qua, mỗi lần Tần Sở dẫn Mạt Mạt tới hay là Mạt Mạt tới tìm Tần Sở, nếu có mặt Lục Vọng Trần ở đó, anh sẽ mua cho Mạt Mạt những chiếc bánh ngọt mà cô thích ăn.

Ngày thường nếu Lục Vọng Trần mua cho em gái anh cái gì thì cũng sẽ mua cho Mạt Mạt một phần.

Nhưng mà, bạn nhỏ Mạt Mạt sẽ không dễ dàng nhận quà tặng của những người cô không thân.

Còn nhớ khi đó bọn họ tặng quà gặp mặt cho Mạt Mạt, cô nhút nhát sợ sệt trốn sau lưng Tần Sở, đôi mày nhỏ đáng yêu nhăn lại nhìn đống quà tặng, cứ như kiểu nhận quà của bọn họ thì sẽ bị lừa bán đi không bằng, phải qua tay Tần Sở mới đồng ý nhận lấy, khiến người ta dở khóc dở cười.

Sau này tuy có thể thường xuyên nhìn thấy Mạt Mạt ở sau lưng Tần Sở, nhưng Mạt Mạt căn bản không hề gần gũi hay có phản ứng gì với bọn họ, chỉ yên lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Sở.

Dựa theo ý tứ của cô nhóc Mạt Mạt này thì chính là chúng ta không thân cũng không quen.

Vì thế, trải qua mấy lần tặng quà cho Mạt Mạt, Mạt Mạt luôn hỏi Tần Sở quà này có thể nhận hay không, sau đó mới chịu nhận lấy.

Vì tránh trường hợp không nói nên lời này, mỗi lần bọn họ muốn đưa cái gì cho bạn nhỏ Mạt Mạt, đều phải làm phiền đến Tần Sở.

Lúc ấy mọi người đều nhất trí rằng, sau này muốn tặng quà gì cho Mạt Mạt thì cứ lấy danh nghĩa của Tần Sở tặng là được.

Cho nên, trên phương diện nào đó, mấy năm nay bọn họ đã vô tình may áo cưới cho Tần Sở lúc nào cũng không hay.


Chương 35  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin