NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 20  

Hương thơm như có như không bay bổng trong không khí, nhẹ nhàng tiến vào kẽ hở giữa đôi môi của người đàn ông, khiến anh hoàn toàn bộc lộ những ham muốn phong trần.

Hôn lên đôi môi mềm mại thơm tho, cơ bắp toàn thân anh trở nên căng cứng, trong lòng giống như thiêu đốt, không ngừng ngứa ngáy, không có cách nào đè nén lại được.

Yết hầu trượt lên trượt xuống, duỗi tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô gái.

Anh khẽ thở nhẹ, mọi thứ trên cơ thể của Hướng Dĩ Mạt chỗ nào cũng mềm mại.

Trong con ngươi đen thăm thẳm thoáng loé lên màu đỏ rực.

Tay còn lại của anh giữ lấy cằm cô chiếm thế chủ động, đôi môi cô gần như bị anh nghiền nát.

Giống như một con sói đói nhiều năm không được ăn thịt, khi nhìn thấy món ngon của lạ có thể lấp đầy cơn đói, nó như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cắn chặt day nghiến đôi môi đỏ mọng đó.

Trong lúc tự mình thăm dò đối phương, dường như Lục Vọng Trần đã phát hiện ra một chân trời mới, anh dùng sức cạy mở cái miệng nhỏ, ngấu nghiến hôn lên bờ môi ấy.

Đầu lưỡi duỗi sâu vào trong do thám, càn quét ngang dọc.

Hô hấp của Hướng Dĩ Mạt hoàn toàn bị xáo trộn bởi mùi tuyết tùng thoang thoảng, hai chiếc lưỡi quyện chặt vào nhau, hôn nhau say đắm.

Tiếng nước nhóp nhép vang lên, khung ghế sau của chiếc xe rung lắc, tạo ra những tiếng lạch cạch lạch cạch.

Hướng Dĩ Mạt cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người bay bổng, không biết có phải là do hôn quá lâu hay không.

Chẳng qua, cô vẫn lờ mờ cảm nhận được có một bàn tay to lớn đang không ngừng xoa nắn, vuốt ve eo cô. Thậm chí, bàn tay ấy còn tiến vào bên trong quần áo, lần mò thám hiểm, trần trụi dán sát vào da thịt cô.

Sờ dọc lên eo, lòng bàn tay nóng bỏng khẽ mở nút áo trước ngực ra, cấp tốc áp vào đôi gò bồng đảo rồi không ngừng xoa nắn.

Thế nhưng, lực tay của Lục Vọng Trần vốn dĩ đã rất khoẻ, bây giờ anh lại không biết nặng nhẹ mà sờ nắn bộ ngực mềm mại, gần như muốn vò nát chúng.

Hướng Dĩ Mạt đau chết đi được.

Cô khẽ cau mày, trong lúc lấy lại hơi thở, cô hừ nhẹ một tiếng: "Đau quá, anh nhẹ nhàng một chút..."

Giọng nói của cô dịu dàng dễ thương, mọi âm thanh giống như có thể luồn lách thấm vào xương tuỷ bên trong cơ thể anh Lục Vọng Trần.

Đũng quần tây đã gồ lên một cục, như loại thuốc kích dục không thể chống lại được chỉ dành riêng cho anh.

Từ thân thể đến trái tim đều thấm đượm cảm giác muốn dừng mà không thể dừng được.

"Thật quyến rũ."

Lục Vọng Trần chậc lưỡi, giảm nhẹ lực tay của mình.

Tạm thời dứt ra khỏi đầu lưỡi mềm mại ướt át ấy, ngón tay cái của anh chạm nhẹ vào môi cô, đầu ngón tay không ngừng mân mê bờ môi đỏ hồng căng mọng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần ửng hồng, tình dục trong đôi mắt đen láy của anh như muốn bùng phát, muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện: "Tại sao Mạt Mạt lại hôn tôi?"

"Tại sao à?" Đôi mắt hoa đào của Hướng Dĩ Mạt mơ màng, cô cười nhẹ: "Đương nhiên là vì em thích anh rồi."

Cô thì thầm khe khẽ, vừa nhẹ nhàng vừa êm ái.

Đứng trước sự nũng nịu hấp dẫn này, người đàn ông rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, anh vô thức siết tay mình lại.

"Sao? Thích tôi?"

Lục Vọng Trần có hơi ngạc nhiên với câu trả lời này, dù sao thì theo hiểu biết của anh m, người mà Hướng Dĩ Mạt thích vốn là Tần Sở.

Khi thấy cô gật đầu "ừm" một cái, hai mắt Lục Vọng Trần sáng lên, không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn Hướng Dĩ Mạt, ánh mắt như lửa đốt, tim đập càng lúc càng nhanh.

Ham muốn không ngừng gặm nhấm lý trí của anh, khiến anh nhất thời quên mất, hoặc cố ý không nghĩ tới chuyện người trước mắt có phải uống say mèm nên nói nhảm, nhìn lầm người hay không.

Chỉ biết từ giây phút đó, anh đã chìm đắm không có cách nào thoát ra được nữa rồi.

Bên tai Hướng Dĩ Mạt vang lên âm thanh vang dội, nhưng chỉ một mình cô có thể nghe được, đó chính là âm thanh báo hiệu tình cảm của Lục Vọng Trần dành cho cô đã tăng lên rồi.

Đầu óc choáng váng đột nhiên tỉnh táo lại một chút, dáng vẻ khép hờ mắt đầy mê ly, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt sắc lạnh như dao của người đàn ông trước mặt lên, cô ngẩng đầu chạm vào môi anh.

Sau khi hôn xong, cô cười tít mắt nói: "Mạt Mạt thích anh nhất đó, anh Sở."

Một tiếng "anh Sở" này giống như một gáo nước lạnh dội lên trái tim đang rực cháy lửa tình của Lục Vọng Trần, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám.

Cảm giác chua sót không thể diễn tả bất ngờ ập đến, len lỏi vào sâu bên trong trái tim Lục Vọng Trần.

Ngay sau đó, một ý nghĩ tàn ác đột nhiên nảy sinh.

Đầu ngón tay của Lục Vọng Trần bóp mạnh lấy cằm cô, nếu không phải anh đang cố hết sức kiềm chế, một tiếng "anh Sở" vừa nãy đã có thể khiến anh tức đến nỗi bóp nát xương hàm của cô.

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em vừa nói cái gì?"

Hướng Dĩ Mạt say bí tỉ, say đến mức không hề nhận ra là mình đã làm anh tức giận, cô cười ngu ngơ lặp lại câu nói vừa nãy.

"Mạt Mạt nói là, Mạt Mạt thích anh Sở nhất!"

Hàng lông mày của Lục Vọng Trần nhíu lại, đôi đồng tử sắc bén của anh trở nên sâu xa đáng sợ, trong mắt anh trào dâng một loại nguy hiểm không tên.

Anh cúi đầu, cắn chặt cái miệng nhỏ hồng hào như một sự trừng phạt, thấp giọng chửi thầm trong miệng: "Con mẹ nó chứ anh Sở!"


Chương 20  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin