Chương 184: Tranh giành thức ăn
Hai cây thịt trong tay vừa to vừa dài lại còn gân guốc nổi lên, thoạt nhìn đã thấy ghê người.
Chạm vào cái nóng bỏng tay này, cơ thể đã nếm trải ngọt ngào không khỏi nhớ lại cảm giác bị chúng đâm vào mấy tháng trước.
Hướng Dĩ Mạt không nhịn được khép chặt hai chân, gò má ửng hồng thêm vài phần.
Nhanh chóng khép hờ đôi mắt đong đầy xuân tình, mặc cho hai người nắm chặt tay cô bao lấy hai vật cứng rắn trượt xuống, ban cho họ sự an ủi ngắn ngủi.
Đối với họ mà nói, dù chỉ là dùng tay, tự mình giải tỏa thế nào cũng không có cảm giác bằng việc cô giúp đỡ.
Bên tai, tiếng thở của đàn ông dần nặng trĩu, tiếng khóc của trẻ con không những không ngừng mà ngược lại càng thêm rõ ràng.
Ý thức của Hướng Dĩ Mạt giằng co giữa tỉnh táo và mơ màng.
Cảnh Khiêm bế theo nguồn gốc tiếng khóc, từ phòng em bé bên cạnh bước tới gần Hướng Dĩ Mạt, "Chắc là đói rồi."
Anh nói, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ vừa mới lúc anh đi xem con trai thế nào trong chốc lát đã bị vật ngã trên giường lớn, cùng hai người kia vuốt ve cơ thể nhau.
Một bên tay phải đang vuốt ve Lục Vọng Trần, một bên miệng đã muốn ngậm lấy của Kỷ Hành Vũ, cảnh tượng kiều diễm đến cực điểm.
Sau đó thấy anh bế con trai tới gần, đôi mắt mơ màng kia lại khôi phục vẻ thanh minh, giãy giụa muốn ngồi dậy.
"Đừng mà, đừng làm nữa, ưm... em, để em cho Thiên Thiên bú sữa trước, dỗ xong rồi sẽ đến lượt các anh..."
Giọng nói vừa nũng nịu vừa quyến rũ, nghe thôi đã khiến người ta ghen tị.
Có chút ghen tị, với cái tên nhóc được Hướng Dĩ Mạt đặt lên hàng đầu, sẽ chia sẻ tâm trí và sự yêu chiều của cô.
Cảnh Khiêm lại bế con trai ấn người cô xuống giường, ghé sát tai cô khẽ cười trầm giọng.
"Không sao, con trai và chúng ta có thể cùng nhau dỗ."
Thế là, anh cứ thế bế con trai nằm sấp lên ngực Hướng Dĩ Mạt, nhóc con vừa ngửi thấy mùi sữa đã nhắm mắt há miệng ngậm lấy một bên đầu vú ướt át mút mát, không còn khóc nữa.
Hướng Dĩ Mạt trợn tròn mắt: "???"
Nghe rõ Cảnh Khiêm nói gì, và liếc thấy động tác chuẩn bị tiếp tục của hai người đàn ông.
Cảm nhận được sự ướt át và mút mát trên ngực, cô xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, như sắp nhỏ máu đến nơi.
"Ư" một tiếng kinh ngạc: "Sao có thể, con trai vẫn còn đây, các anh đừng... a, đừng như vậy..."
Nhưng sự giãy giụa mềm mại yếu ớt này hoàn toàn vô ích.
Hai tay cô lại bị nắm lấy xoa lên cây thịt, trước ngực còn vùi hai cái đầu, một lớn một nhỏ hai cha con đều đang bú sữa cô, đặc biệt là Cảnh Khiêm vừa xoa nắn bầu ngực vừa không ngừng mút lấy dòng sữa ngọt ngào bên trong.
Nhìn hai cha con bú sữa, trước ngực từng đợt ngứa ngáy lan tỏa, trong lòng đồng thời dâng lên một cảm giác kích thích khó tả.
"Đừng, ưm... đừng giành sữa với con..." Hướng Dĩ Mạt run giọng, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ bú sữa, bao gồm cả Lục Vọng Trần và Kỷ Hành Vũ trong tháng ở cữ cũng không ít lần 'tranh giành thức ăn' với con trai.
Và những người họ luôn giống như Cảnh Khiêm bây giờ, vùi đầu vào ngực cô ra sức mút mát, mút đến nỗi toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Vừa bú sữa vừa dỗ dành: "Ngoan, con trai bú không được bao nhiêu đâu."
Quả nhiên, một lát sau, bé Cảnh Thần đã nằm trên ngực mẹ bú no nê, ngủ rất say.
Hướng Dĩ Mạt thấy vậy, theo bản năng cố gắng kìm nén tiếng thở dốc và rên rỉ, trong cơn mê loạn vẫn luôn lo lắng cho bé con.
Cảnh Khiêm mạnh tay xoa nắn bầu vú mềm mại kia, nhả ra đầu vú bị anh mút đến đỏ ửng, khẽ dùng răng cắn nhẹ một cái, rồi đứng dậy bế con trai mà anh mang đến về lại phòng.