NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 50  

Lời nói của Cảnh Khiêm hệt như một quả bom dội thẳng vào lòng của Lục Vọng Trần và Kỷ Hành Vũ, nháy mắt đánh rơi tâm tư âm thầm so đo cao thấp của hai người bọn họ.

Không khí xung quanh hai người dường như sắp đông cứng lại, Hướng Dĩ Mạt vội vàng xen vào: "Ha ha, cái đó... à, phải rồi Cảnh Khiêm, không phải anh nhắn tin cho em bảo là bảy giờ mới về sao?"

Cảnh Khiêm nhìn về phía Hướng Dĩ Mạt, vẻ mặt bất giác dịu xuống, lời nói cũng vô cùng ấm áp, "Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi nên anh về sớm hơn dự tính."

Vừa nói, bàn tay to lớn đẹp như một tác phẩm nghệ thuật khẽ xoa đầu cô, đáy mắt lộ ra vẻ cưng chiều.

Chỉ là...

Khi tầm mắt anh hạ xuống, ánh mắt khẽ dừng lại ở một chỗ. Bàn tay anh vuốt dọc theo mái tóc, xẹt qua gương mặt nhỏ, đầu ngón tay lạnh lẽo dường như mang theo một luồng điện nhỏ khẽ vuốt ve dấu hôn ở trên cổ cô hai cái.

Hướng Dĩ Mạt thấy cổ hơi ngứa, theo bản năng lui về sau một bước.

Bàn tay kia cứng đờ ở giữa không trung vài giây, sau đó độ ấm quanh thân anh bắt đầu giảm xuống, mắt lạnh liếc qua hai vị khách không mời mà đến kia.

Là thằng nào?

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Hướng Dĩ Mạt vang lên.

Cô hết nhìn Cảnh Khiêm rồi lại nhìn hai người kia, sợ trong lòng bọn họ nghĩ lẩn quẩn rồi khiến điểm tình yêu của cô giảm xuống.

Vậy nên, Hướng Dĩ Mạt nhanh chóng mở miệng, dùng giọng nói mềm nhẹ làm nũng, "Cảnh Khiêm, em đói!"

Cảnh Khiêm hơi khựng lại một chút, quay đầu nhìn cô gái nhỏ, khoé miệng cong lên thành một nụ cười nhạt: "Được, bé mèo tham ăn, anh đi nấu cơm đây."

Anh bước đến phòng bếp, lúc đi ngang qua hai thằng bạn thì tặng cho bọn họ một cái nhìn lạnh lẽo, khác hoàn toàn với khuôn mặt ấm áp khi đối diện với Hướng Dĩ Mạt: "Cứ tự nhiên, tôi đi nấu cơm trước."

Lục Vọng Trần sa sầm, hừ nhẹ một tiếng: "Nấu cơm hả, tôi giúp cậu, nhiều người nấu sẽ nhanh hơn."

Kỷ Hành Vũ cũng theo sát: "Tôi cũng vậy, cùng nhau làm đi."

Cảnh Khiêm liếc hai người chỉ cách anh có nửa bước chân, nhàn nhạt nói: "Không cần, các cậu là khách mà, có lý nào lại bắt khách nấu cơm bao giờ."

Lời này nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, thực chất là trong bông giấu kim.

Kỷ Hành Vũ vẫn bình tĩnh cười nói: "Có phải khách hay không... còn chưa chắc đâu."

Đây cũng là suy nghĩ của Lục Vọng Trần.

Tuy ban đầu, cả hai đều kinh ngạc và lúng túng khi thấy Cảnh Khiêm ở chung với Hướng Dĩ Mạt, nhưng đầu bọn họ đã nhanh chóng nảy số.

Tâm tư của Mạt Mạt vẫn còn nằm trên người Tần Sở, không biết Cảnh Khiêm đã dùng cớ gì để có thể ở cùng Mạt Mạt.

Ánh mắt Cảnh Khiêm sầm xuống, mím môi không nói thêm gì nữa.

Trong phòng bếp...

Tuy bầu không khí không mấy hoà hợp, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn tốt quen biết đã nhiều năm.

Ba người chia nhau ra làm bữa tối, tương đối ăn ý, không tiếp tục so đo và tranh giành giống như lúc mới bước vào cửa nữa.

Lý do rất đơn giản, Mạt Mạt nói cô đói bụng.

"Dấu hôn trên cổ Mạt Mạt, là ai?"

Kỷ Hành Vũ đưa đồ ăn đã rửa sạch cho Lục Vọng Trần, đuôi này khẽ nhếch lên, thoải mái thừa nhận: "Là tôi làm, nhưng chuyện này là do Lục Mạn Mạn gây ra."

"Em gái tôi?"

Bàn tay đang xắt rau của Lục Vọng Trần khựng lại.

"Con bé trộn thuốc khích dục vào sô-cô-la để tặng cho thằng nhóc nhà họ Cố, không ngờ lại tặng nhầm cho tôi. Lúc Mạt Mạt ăn đồ ngọt thì ăn nhầm phải nó..."

Kỷ Hành Vũ không giấu giếm chân tướng, bởi vì cho dù anh ta không nói, bọn họ hỏi Mạt Mạt là sẽ biết ngay.

"Bệnh sợ phụ nữ của cậu đã khỏi rồi sao?"

Cảnh Khiêm thuận miệng hỏi, tuy trong lòng anh cũng đã đoán được phần nào.

"Không, chỉ có Mạt Mạt là ngoại lệ."

Sau đó Kỷ Hành Vũ thuật lại chuyện xảy ra ở Thượng Thành sáng nay một cách qua loa.

Nghe thấy việc đó, Cảnh Khiêm nhíu chặt lông mày, tiếng xắt rau của Lục Vọng Trần cũng trở nên nặng nề.

"Mắt của Tần Sở bị mù hay đầu cậu ta bị đụng hỏng rồi chăng? Rốt cuộc ả Tề Yên kia đã cho cậu ta ăn bùa mê thuốc lú gì không biết."

"Ai mà biết được." Kỷ Hành Vũ khẽ cười, khoé môi cong lên đầy châm chọc: "Cậu ta bị chơi bùa, chẳng lẽ không tốt sao?"

Hiện trường rơi vào yên tĩnh, im lặng, là minh chứng cho sự chấp thuận ngầm giữa bọn họ.


Chương 50  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin