NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 19  

Im lặng hai giây, anh cong khoé môi nở một nụ cười: "Được rồi, là Mạt Mạt. Vậy Mạt Mạt, chúng ta nên về nhà rồi."

Giọng nói trầm ấm truyền đến, Hướng Dĩ Mạt sững sờ vươn tay, vành tai đỏ bừng, có hơi nóng.

Chỉ cảm thấy...

Lục Vọng Trần cười lên không chỉ rất êm tai, mà còn rất đẹp mắt, giống như trời đông giá rét tan ra, nhường chỗ cho mùa xuân rực rỡ ghé đến.

"Có chuyện gì vậy?"

Lục Vọng Trần nhìn Hướng Dĩ Mạt hỏi một cách ngu ngơ, anh chú ý tới động tác tiếp theo của cô gái, không biết cô bé đang say rượu này định làm gì tiếp theo.

Anh vừa quan sát vừa đợi sự thay đổi, đợi đến khi đầu ngón tay mềm mại chạm vào hai bên khoé môi của anh, nhẹ nhàng kéo lên, giọng nói ngọt ngào của cô gái thoát ra từ cổ họng: "Anh cười trông rất đẹp, cười nhiều hơn đi."

Hướng Dĩ Mạt thành thật trả lời, trên gương mặt cô xuất hiện một nụ cười ngây thơ.

Lục Vọng Trần không khỏi xúc động.

Ngày thường, anh luôn mang khí chất lạnh lùng, thậm chí gương mặt nghiêm nghị của anh luôn làm cho người khác chột dạ một cách khó hiểu, cho dù là họ đúng, nhưng giờ phút này, vẻ mặt của anh lại ôn hoà hiếm thấy.

Người đàn ông lần đầu tiên đồng ý với cô gái đang say rượu trước mặt.

Đôi mắt của Hướng Dĩ Mạt cong cong, cô gái mang theo mùi hương ngọt ngào đột nhiên nhào vào vòng tay của Lục Vọng Trần giống như một chú gấu túi, tay nhỏ mềm mại của cô hệt như dây leo quấn chặt lấy cổ người đàn ông.

Cả người Lục Vọng Trần căng cứng.

Không biết có phải vì là cô em gái mà anh quen biết hay vì điều gì khác mà anh không hề trực tiếp tránh khỏi cái ôm của cô như những lần khác.

Ngược lại, ánh mắt kinh ngạc của Lục Vọng Trần dán chặt vào cô gái nhỏ bé vừa nhào vào ngực mình.

Sau đó trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng động lòng người cách anh ngày một gần, càng ngày càng gần...

Cô gái nhón chân lên.

Đột ngột in lên môi người đàn ông một nụ hôn mà không ai có thể ngờ được.

Hô hấp của Lục Vọng Trần như ngừng lại.

Cho dù bé con say rượu chỉ chạm môi anh một cái rồi rời đi, nhưng lại khiến anh ngẩn ngơ hồi lâu không thể hoàn hồn.

Hướng Dĩ Mạt nghiêng cái đầu nhỏ nhìn anh: "Anh không đi sao?"

Giống như cô đã quên mất nụ hôn vừa rồi.

Chóp mũi Lục Vọng Trần khẽ nhúc nhích, ngửi mùi hương đang phiêu đãng trong không khí, một ngọn lửa dục vọng không tên lập tức bùng cháy.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như mờ đi, bàn tay to lớn của anh ta ôm lấy vòng eo thon thả của Hướng Dĩ Mạt, đè giọng thốt ra một chữ: "Đi."

Nhìn bóng lưng Lục lão đại đang ôm người đẹp đi xa, quầy rượu ồn ào của quán bar mới khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nữ nhân viên pha chế rượu lau sạch cái ly rồi hỏi: "Vừa rồi anh cho cô gái kia uống cái gì mà lại say thành như vậy?"

Nam nhân viên trả lời với vẻ mặt vô tội: "Một ly Hoàng Hôn, một ly Tiên Tung, còn có một ly Thanh Mộng size nhỏ, đều là cô gái đó tự mình gọi."

"Thanh Mộng..." Cô ấy khẽ cau mày, "Rượu có tác dụng chậm nhưng rất mạnh." Cô ấy lẩm bẩm, rồi khe khẽ thở dài.

Đêm dần về khuya.

Thỉnh thoảng có một vài cơn gió lùa vào trong xe nhưng cũng chẳng thể thổi tan sóng nhiệt nóng rực đang bao phủ hai người ngồi ở hàng ghế sau.

Lúc đó Lục Vọng Trần ôm người ngồi vào ghế sau, Hướng Dĩ Mạt treo trên cổ anh lại không chịu xuống.

Hai người dán sát vào nhau, cái mông nhỏ không khéo lại ngồi lên quần tây của anh, nơi một con rồng lớn đang say ngủ.

Và sau đó, nó cũng bị những cú cọ xát của cô làm cho tỉnh giấc.

Vì sao lại nói như thế?

Nhắc đến chuyện này, người nhà họ Lục đều biết hết.

Tính cách của Lục Vọng Trần rất lạnh lùng.

Kể từ khi Lục Vọng Trần hiểu chuyện, anh đã phát hiện mình không có ham muốn với phụ nữ, cho dù có bất kỳ loại phụ nữ nào uốn éo trước mặt anh, anh cũng không có cảm giác gì.

Không chỉ không có tình dục, thậm chí anh còn không có chút hứng thú nào cả.

Nhỏ em gái còn hay trêu chọc anh: "Anh ơi, không phải anh thích đàn ông đấy chứ?"

Đương nhiên, đàn ông cũng không.

Lục Vọng Trần tất nhiên bị người nhà ép đi khám bác sĩ về phương diện này, nhưng sau nhiều năm chữ trị vẫn không có kết quả.

Lục Vọng Trần cũng không quan tâm lắm đến vấn đề này.

Ánh trăng tràn vào xe qua ô cửa kính.

Lúc Hướng Dĩ Mạt lọt vào trong mắt Lục Vọng Trần, cô giống hệt như yêu tinh được Thượng Đế phái xuống để thu thập anh. Anh bị mê hoặc đến mức ngay cả bệnh lãnh cảm cả thuốc thang cũng không thể chữa được mà gậy thịt lúc này lại cứng phát đau, nóng lòng muốn phóng ra ngoài, xông vào trong cơ thể của cô gái trước mặt.

Càng tồi tệ hơn là, mùi hương trên người cô lại không ngừng lan toả, tràn ngập trong hơi thở của Lục Vọng Trần, kích thích lý trí của anh.

Đây là sự thật sao, tại sao trước kia anh lại không phát hiện...

Ừm, trước kia, hình như anh chưa từng tới gần cô như bây giờ.

Chậc.

"Mạt Mạt, ngoan một chút, xuống đi." Hô hấp của Lục Vọng Trần ngày càng trở nên nặng nề.

Hướng Dĩ Mạt lắc đầu, đương nhiên không chịu xuống: "Không muốn, em không xuống, em ngoan lắm, anh đừng nghĩ bỏ rơi em."

Nói xong, cô gái lại hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp của người đàn ông.


Chương 19  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin