Chương 159: Sự xuất hiện đầy mong đợi
Editor: Trích Tinh Lâu
Sau cú sốc ban đầu, Hướng Dĩ Mạt chìm trong sự bàng hoàng, không biết phải làm gì.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị. Suốt quãng đường về nhà, cô chỉ có thể ngẩn người, tâm trí rối bời.
Trong phòng khách, Lục Vọng Trần đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu. Thấy ba người cùng nhau trở về, lại nhìn thấy túi nhựa trong suốt in logo Bệnh viện Nhân Dân trên tay Cảnh Khiêm, bên trong lộ ra giấy xét nghiệm và bệnh án, anh lập tức nhíu mày, đứng dậy tiến đến.
"Mạt Mạt lại ngất à? Sao không báo cho anh?"
Anh cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, giọng nói đầy lo lắng:
"Mạt Mạt, em cảm thấy thế nào?"
Hướng Dĩ Mạt mỉm cười trấn an anh:
"Em không sao, lúc đó chỉ hơi choáng một chút thôi."
Cảnh Khiêm cũng ngồi xuống bên cạnh, khẽ “ừ” một tiếng.
"Lần này là do hạ đường huyết, ngoài ra..."
Anh ngập ngừng giây lát, đối diện với ánh mắt chờ đợi của mọi người, rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm, đặt lên bàn.
"Mạt Mạt, em đã mang thai được một tháng rồi."
Giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng căng thẳng, sợ rằng cô chưa sẵn sàng tiếp nhận sự thật này.
Dù trên đường về, cô đã biết trước chuyện này, nhưng khi chính thức nghe thấy, Hướng Dĩ Mạt vẫn không khỏi sững sờ.
Đôi môi cô run run:
"Gì cơ… Em, em có thai rồi?"
Cô mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn sang Cảnh Khiêm với vẻ không dám tin. Đáp lại ánh mắt ấy, Cảnh Khiêm khẽ gật đầu.
Sự kinh ngạc của Lục Vọng Trần cũng không hề thua kém những người vừa mới biết tin.
Anh chăm chú nhìn tờ xét nghiệm, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này. Trong lòng anh, cảm xúc thay đổi từ ngỡ ngàng sang vui mừng, nhưng rồi lại là lo lắng.
Kỷ Hành Vũ cầm một cốc nước đường từ trong bếp đi tới, đưa cho Hướng Dĩ Mạt rồi ngồi xuống đối diện. Anh đã nghe thấy mọi chuyện, lúc này cũng đang chờ phản ứng của cô.
Ba người đàn ông đều mang chung một tâm trạng vừa bất ngờ, vừa lo lắng.
Hướng Dĩ Mạt lơ đãng uống nước đường, ánh mắt dần hạ xuống bụng mình nơi đang nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ.
Cô cảm thấy điều này thật kỳ diệu, nhưng đồng thời, cũng có một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi trong lòng.
Sinh con… sẽ đau đớn đến mức nào?
Chỉ nghĩ đến việc sinh con giống như bước qua Quỷ Môn Quan, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt.
"Em… em sợ đau lắm, sinh con đau lắm…"
Cô chưa từng có con, thậm chí đây còn là lần đầu tiên trong hai kiếp sống của cô mang thai, nên hoàn toàn không biết cơn đau ấy sẽ khủng khiếp ra sao.
Nhưng dù chỉ xem trong phim hay nghe người khác kể lại, cô cũng có thể mường tượng phần nào. Liệu nó có đau hơn những cơn bệnh kéo dài mà cô từng chịu ở kiếp trước không?
Trong đầu cô bất giác tái hiện lại những cảnh tượng ấy…
Ba người đàn ông nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một sự lo lắng.
Bọn họ hiểu rõ Mạt Mạt của họ sợ đau đến nhường nào, yếu ớt ra sao.
Nghĩ đến việc cô sẽ phải chịu đựng nỗi đau thấu xương khi sinh con, cả ba người đều nhíu mày, niềm mong đợi dành cho đứa bé phút chốc bị lấn át bởi sự do dự.
Nếu như vậy thì… hay là thôi đi?
Cảnh Khiêm nhìn Hướng Dĩ Mạt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, truyền hơi ấm để trấn an:
"Mạt Mạt, nếu em không muốn sinh, vậy thì chúng ta…"
Anh còn chưa kịp nói hết câu, Hướng Dĩ Mạt người vừa nãy còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi đã giật mình lấy lại tinh thần.
Cô lắc đầu, cắt ngang lời anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh, vị ngọt trong miệng, ánh mắt quan tâm của bọn họ… tất cả dường như đang xua tan dần nỗi bất an trong cô.
Cô hít sâu một hơi, rồi nhẹ giọng nói, từng chữ đều chắc chắn và kiên định:
"Em muốn sinh con."
Sau khi vượt qua nỗi sợ hãi, cô chợt nhận ra rằng, tận sâu trong lòng, cô thực sự mong chờ sự ra đời của sinh linh bé nhỏ này.
Cô vô thức giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Dù bây giờ nó chỉ mới là một phôi thai bốn tuần tuổi, nhưng ý thức được rằng trong cơ thể mình đang mang một sinh mệnh, cảm giác này vừa lạ lẫm, vừa kỳ diệu.
Ánh mắt cô dần trở nên dịu dàng hơn, tựa như có một ánh sáng ấm áp của tình mẫu tử đang khẽ nở rộ trong tim.