NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 172  

Chương 172: Suýt Xảy Ra Chuyện


Tần Phương Hảo ra hiệu cho trợ lý thu lại tài liệu, sau đó cầm lấy đồ cá nhân, rời khỏi nơi đàm phán.


Trước khi đi, cô chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tần Sở, ném cho hắn bốn chữ thờ ơ:


"Tự mình lo liệu."


Không gian rộng lớn thoáng chốc trở lại yên tĩnh.


Thế nhưng, cái lạnh mà Tần Phương Hảo mang đến khi xuất hiện vẫn chưa hề tiêu tan. Dù cô đã rời đi, nhưng nhiệt độ trong phòng dường như cũng bị mang theo, như thể cô chưa từng đến, chưa từng tồn tại.


Tựa như nơi này từ đầu đến cuối vẫn luôn chìm trong một bầu không khí lạnh lẽo đến mức tàn khốc, lạnh đến mức có thể cảm nhận được băng nhọn đâm xuyên qua tim, khiến máu chảy ra cũng lập tức bị đông cứng, vừa lạnh vừa đau.


Hôm nay, dự báo thời tiết không hề nói sai.


Tần Phương Hảo vừa bước ra ngoài chưa được mấy giây, đã cảm nhận được cơn gió rét căm căm quất vào mặt, thậm chí còn có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống bờ vai, khiến cô không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.


Trợ lý lập tức giương ô.


"Chủ tịch, tuyết rơi rồi."


Chiếc ô trắng tinh như muốn so bì sắc màu với trận tuyết đầu mùa, che chắn trên đỉnh đầu. Tần Phương Hảo liếc mắt một cái, sau đó phóng tầm nhìn ra xa, dõi theo cảnh sắc mênh mông ngoài ô.


Không hiểu sao, cô chợt nhớ lại tin nhắn Mạt Mạt gửi cho mình vào sáng nay.


Cô bé bảo đã xem dự báo thời tiết, hôm nay sẽ bắt đầu có tuyết, dặn cô ra ngoài nhớ mang ô.


Lúc đó, cô đã trả lời gì nhỉ?


Lúc đó, cô giống như một người mẹ quan tâm con cái, vừa nhắc nhở xong con bé những lời dặn dò kiểu "mẹ cảm thấy con lạnh" thì lại nghĩ đến Tần Thâm, bèn nhắn thêm vài câu quan tâm cho cậu ấy.


Nếu có thể, cô muốn bù đắp tất cả yêu thương và quan tâm trong suốt hai mươi sáu năm qua, không chỉ những ngày sau khi nhận lại Tần Thâm, mà cả quãng thời gian cậu ấy đã đánh mất.


Có lẽ, Tần Thâm đã không còn khao khát điều đó, cũng không còn cần đến nữa.


Với tư cách một người mẹ, cô cũng chẳng thể nào bù đắp cho hơn hai mươi năm vắng mặt trong cuộc đời cậu.


Nhưng cô hy vọng rằng, những mùa đông sau này, chỉ cần cậu ấy chịu nhận cô là mẹ, thì sẽ không còn lạnh lẽo như những mùa đông không có cô nữa.


Tần Phương Hảo khẽ mỉm cười.


Giọng nói vốn mang theo nét lạnh lẽo của cô không còn sắc bén như khi ở trong phòng họp, mà trở nên thanh thoát hơn, xen lẫn chút ấm áp, tựa như tiếng ngọc vỡ tan trên đỉnh tuyết sơn, chảy xuống từng cành băng, len lỏi vào lòng kẻ đang chịu rét.


Mơ hồ, thoắt ẩn thoắt hiện.


Nhưng lại dịu dàng vô hạn.


"Ừ, tuyết rơi rồi."


Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa, bầu trời và mặt đất hòa làm một.


Sau hôm gặp Tần Như Hải, Tần Phương Hảo vừa chuẩn bị tài liệu để khởi kiện hắn, vừa chờ Tần Thâm xử lý xong công việc để trở về Tần gia nhận tổ quy tông.


Đồng thời, cô cũng tham gia vào nhóm chat, bàn bạc về đám cưới của Tưởng Dĩ Mạt và ba tên nhóc kia.


Không chỉ thảo luận trong nhóm, mấy nhà còn sắp xếp một buổi hẹn ăn uống để bàn bạc trực tiếp.


Thế nhưng, dù bàn qua bàn lại, vẫn chưa chốt được ngày tổ chức hôn lễ.


Bởi hiện tại đang là mùa đông, chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, mà trận tuyết này dự báo sẽ kéo dài đến tận sau Tết.


Thời tiết quá lạnh.


Xét đến việc Mạt Mạt đang mang thai cùng nhiều yếu tố sức khỏe khác, đám cưới không thể tổ chức vào mùa đông này.


Mà đến mùa xuân năm sau, bụng của Mạt Mạt đã lớn đến bảy tháng, khi đó, đừng nói người nhà sợ con bé mệt, ngay cả chính nó cũng không muốn khoác váy cưới với cái bụng to kềnh càng như vậy.


Vậy nên, thời gian cụ thể để tổ chức hôn lễ vẫn chưa được xác định, nhưng công tác chuẩn bị vẫn đang tiếp tục tiến hành.


Giữa những ngày ai nấy đều ngập tràn hạnh phúc, chỉ có Tần Như Hải căm hận và phiền não, còn Tần Sở thì nghi ngờ nhân sinh.


Ngay khi Tần Phương Hảo sắp đưa Tần Như Hải ra tòa…


Cô suýt chút nữa gặp chuyện.

Chương 172  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin