NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 164  

Chương 164: Ai là vợ cả?


Sau khi dạy dỗ xong hai đứa con trai trời đánh của mình, phu nhân nhà họ Cảnh và nhà họ Lục tất nhiên cũng không thể bỏ qua Kỷ Hành Vũ.


Anh em tốt thì phải có nạn cùng chịu, đúng không?


Có điều, cha mẹ Kỷ Hành Vũ đã qua đời từ lâu, trong nhà không còn trưởng bối nào có thể đứng ra làm chủ. Ngoài người cậu ruột có tính tình lông bông, những họ hàng còn lại chẳng ai thật lòng quan tâm đến anh.


Chưa kể, từ nhiều năm trước, đám họ hàng kia vốn đã chẳng có tiếng nói trước mặt anh, những kẻ còn sót lại cũng đều bị anh nắm thóp, chỉ biết ngoan ngoãn mà sống.


Bọn họ nào còn dám nhảy ra làm càn trước mặt anh chứ?


Hai vị phu nhân hiểu rõ hoàn cảnh của Kỷ Hành Vũ, nên tất nhiên không định đi mách lẻo với đám họ hàng mất nết kia.


Họ đắn đo một lúc, cuối cùng dù biết cậu ruột của Kỷ Hành Vũ không đáng tin cậy, vẫn quyết định thử một phen.


Kết quả thì sao?


Không ngoài dự đoán, người đàn ông kia hoàn toàn không làm họ thất vọng. Vẫn là bản tính lông bông ấy, trước sau như một.


Trước mặt hai vị phu nhân, ông ta còn ra vẻ nghiêm túc, khẳng định mình là trưởng bối, là cậu ruột của Kỷ Hành Vũ, chắc chắn sẽ gọi thằng cháu về dạy dỗ đàng hoàng.


Nhưng vừa quay lưng đi, ông ta liền sững sờ.


Cháu trai yêu quý của ông ta... có bạn gái rồi sao?!


Vừa hóng được tin sốt dẻo, người đàn ông thấy kỳ diệu vô cùng, lập tức gọi điện xác nhận ngay.


“Tiểu Vũ, cháu hết bệnh sợ phụ nữ rồi à?”


Đầu dây bên kia im lặng thoáng chốc, dường như đang suy nghĩ xem tại sao cậu lại hỏi vậy. Sau đó, giọng nói trầm khàn, mang theo chút lười nhác vang lên:


“Nhờ phúc của cậu, vẫn như cũ. Có chuyện gì sao?”


Cậu ruột của Kỷ Hành Vũ ngượng ngùng ho khan mấy tiếng. Nhắc đến chứng sợ phụ nữ của cháu trai, ông ta cũng có chút áy náy, nhưng lại bất lực không thể làm gì.


“Cậu nghe nói cháu có bạn gái rồi, là…”


Nghe cậu nhắc đến chuyện này, Kỷ Hành Vũ hơi nhướng mày. Không ngờ ngay cả cậu ruột cũng biết về mối quan hệ của bọn họ.


Nhưng khi biết tin này đến từ phu nhân nhà họ Cảnh và nhà họ Lục, anh cũng không quá bất ngờ.


Thực ra, trong lòng anh rất rõ, hoặc có thể nói là bọn họ đều hiểu, chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện.


Bọn họ không chủ động nói ra, nhưng cũng chẳng cố tình giấu giếm. Đến giờ, người trong nhà đã biết chuyện, đó cũng là kết quả tất yếu.


Kỷ Hành Vũ thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, dùng vài câu đơn giản để giải thích tình hình.


Trong đó bao gồm cả sự đặc biệt của Hướng Ấu Mạt đối với anh.


“Là cô bé nhà họ Hướng sao?” Cậu ruột của Kỷ Hành Vũ nhớ lại, cảm thấy cũng không quá bất ngờ. “Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng thôi, trước giờ cháu đối với con bé khác hẳn mọi người, rất khác biệt.”


“Chỉ là... ba đứa các cháu lại cùng nhau...”


“Cậu phản đối sao?”


“Cậu á?” Người đàn ông bật cười. “Cậu có tư cách gì mà phản đối chứ? Chuyện tình cảm của cậu từ trước đến giờ loạn đến mức chính cậu còn không hiểu rõ, sao có thể phán xét ai?”


Ông ta bĩu môi, sau đó lại lẩm bẩm: “Có điều, ba thằng nhóc các cháu ăn hiếp một cô gái bé nhỏ như vậy, nếu anh chị và anh rể cháu mà biết, chắc giận đến mức đội mồ sống dậy mất.”


Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ.


“Vậy thì tốt, tôi còn mong bọn họ tức đến sống lại đây.”


Giọng điệu thản nhiên, nhưng người cậu lại nhớ đến năm đó, khi cháu trai mình mất đi cha mẹ. Nghĩ đến đó, ông bỗng thấy lòng chùng xuống, lặng thinh một lúc lâu rồi mới cố tìm đề tài khác để nói.


Cuối cùng, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, ông ta chần chừ gãi mũi, nói:


“Nếu đã như vậy, ba đứa các cháu nhất định phải đối tốt với cô bé đó. Lúc này, con bé chẳng qua bị các cháu lợi dụng thời cơ mà nửa lừa nửa ép ở bên nhau thôi, đúng không? Ai mà chẳng biết nó từng thích thằng nhóc nhà họ Tần đến mức nào.”


“Hướng gia chắc là chưa hay tin, nếu không đã có động thái rồi.”


“Cậu biết các cháu đều muốn đường đường chính chính ở bên con bé trước mặt nhà nó, nhưng hiện tại chưa phải lúc. Vì thế, các cháu phải mau chóng khiến nó toàn tâm toàn ý đứng về phía mình.”


“Nếu có thời gian, dẫn con bé đến gặp cậu, cũng dẫn đến thăm cha mẹ cháu nữa.”


Kỷ Hành Vũ khẽ đáp: “Ừm. Cậu còn câu hỏi nào không?”


Người đàn ông chớp chớp mắt. Còn câu hỏi nào à...?


Đột nhiên, trong đầu ông lóe lên một ý nghĩ.


“Đúng rồi! Trong ba đứa, ai là vợ cả thế?”


Kỷ Hành Vũ: “???”



Chương 164  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin