NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 21  

Vừa nói hết câu, trời đất trước mặt Hướng Dĩ Mạt đột ngột quay cuồng đảo loạn.

Lục Vọng Trần đặt cô xuống ghế ô tô, thân hình cường tráng của anh đè lên người cô, hôn một cách dồn dập.

Anh điên chồng cướp đoạt từng hơi thở ngọt ngào thuộc về Hướng Dĩ Mạt, không ngừng trao đổi chất dịch trong suốt, dùng mùi vị của mình để lấp đầy khoang miệng nhỏ bé đó, như một con dã thú đang chiếm lĩnh và đánh dấu lãnh thổ của nó.

"Mạt Mạt, em phải nhìn cho rõ, tôi không phải là Tần Sở, hiện tại Tần Sở đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho người yêu bé bỏng của cậu ta rồi."

"Hai lần trước gọi cho Tần Sở, cậu ta đều không đến, lần này em dựa vào cái gì mà cho rằng cậu ta sẽ đến?"

Trong đáy mắt của Lục Vọng Trần ẩn chứa một chút dã tâm, ngay khi nghe Hướng Dĩ Mạt thốt lên hai từ "anh Sở", lại nhắc đến Tần Sở, anh đã không thể kiềm chế được bản thân.

Anh cố gắng kiềm nén giọng nói khản đặc khô khốc của mình, cổ họng dâng lên cảm giác chua xót khó chịu.

"Không phải... là anh Sở sao?"

Hướng Dĩ Mạt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Vọng Trần, nhìn thẳng vào anh, mải mê nhìn chằm chằm như thể muốn xoáy một lỗ hổng ở trong mắt của anh.

Cô dường như đang muốn nhìn kĩ gương mặt của người đàn ông trước mắt.

Đột nhiên, như thể nhận ra được người trước mắt là ai, hai tròng mắt Hướng Dĩ Mạt mở lớn, quên mất hít cả thở.

Lông mày nhỏ nhắn xinh xắn khẽ cau lại, cô mơ hồ cắn lên miệng của người trước mặt mình, lấy lại ý thức tự vệ, cô cắn mạnh đến mức khoé môi anh ứa ra cả máu.

"Anh là ai? Anh không phải là anh Sở của tôi, mau thả tôi ra!"

Sắc mặt Lục Vọng Trần đột nhiên đen lại.

Miệng anh đau đớn vì bị cắn, mùi vị gỉ sắt tràn ngập khắp khoang miệng, khiến anh càng thêm kích động.

"Tôi là ai?"

Lục Vọng Trần lặp lại lời nói của cô, giọng nói của anh cao lên vài tông.

Giận dữ cười, giọng nói hung tàn hiểm ác của anh khiến người ta có cảm giác bão tuyết chập trùng sắp kéo đến: "Chỉ mới không gặp nhau bao lâu mà em đã không nhớ tôi là ai rồi sao?"

Nói rồi anh lại hôn cô một cách mãnh liệt như trút giận.

Ánh mắt nặng trĩu từ lâu đã mất đi cảm nhận về màu sắc, chỉ còn lại một màu tối đen như mực.

Mùi vị giống như gỉ sắt của máu quyện với mùi hương của đối phương chầm chậm lan toả trong miệng hai người. Sau một hồi hôn nhau, đầu lưỡi Hướng Dĩ Mạt trở nên tê dại, lúc này Lục Vọng Trần mới chịu buông cô ra.

Đôi môi mỏng dán lên vành tai cô rồi day cắn nhè nhẹ: "Mạt Mạt, nhớ cho kỹ, đã khiêu khích Lục Vọng Trần tôi rồi thì không còn đường thoát đâu."

Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền vào tai khiến người nghe như muốn "mang thai".

Nói xong, anh lại cúi xuống hôn cô.

Như thể hôn thôi là chưa đủ, anh vừa dây dưa hôn cô, vừa quyến luyến vươn tay xoa nắn cặp ngực đẫy đà.

"Độc tài cũng được, ích kỷ cũng được, chỉ cần em ở bên cạnh tôi là được."

Mặc dù chuyện hôm nay xảy ra vô cùng đột ngột, nhưng linh tính mách bảo anh rằng, anh phải giữ chặt lấy cô, không cho cô bất kỳ cơ hội thoát thân nào.

Không biết từ lúc nào, áo ngực của Hướng Dĩ Mạt đã bị anh Lục Vọng Trần cởi bỏ, bầu ngực bị dồn lên phía trước, đổ về phía xương quai xanh xinh đẹp.

Ngực của cô rất nhạy cảm.

Đầu ngón tay anh chạm vào bầu ngực vân vê một chút, đầu vú xinh đẹp lập tức dựng đứng, bị kích thích đến ngứa ngáy.

"Ưm a, đừng mà..."

Cái miệng nhỏ bé rên rỉ, âm thanh nhỏ nhẹ, giống như tiếng mèo con khát sữa đang kêu meo meo.

Tiếng rên rỉ càng khiến anh cứng hơn, kích thích ham muốn tình dục sâu trong cơ thể anh.

Lục Vọng Trần chiêm ngưỡng dáng vẻ gợi tình mơ màng của Hướng Dĩ Mạt, kề sát miệng cô nói: "Ngực của Mạt Mạt mềm quá, bóp rất sướng tay, em bị tôi bóp như thế có sướng hay không?"

Năm ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh không mạnh cũng không nhẹ mà nhào lấy nhào để đôi gò bồng.

Lòng bàn tay to nóng hôi hổi, khiến toàn thân Hướng Dĩ Mạt có cảm giác như đang bốc cháy.

"Ối... Lục Vọng Trần?"

Hướng Dĩ Mạt không trả lời, chỉ biết nức nở gọi tên anh.

Cô giơ tay đẩy anh ra, run rẩy ngăn cản: "Đừng mà, đừng làm vậy... anh Vọng Trần, Lục Vọng Trần."

Dường như rất sợ hãi, trong mắt cô ầng ậc nước mắt.

Nhìn thấy Hướng Dĩ Mạt khóc, Lục Vọng Trần sửng sốt. Ngay sau đó, anh bị cô đẩy ra một khoảng, thoát thân ngồi dậy.

Lúc này đầu cô đã vô cùng choáng váng, hai hàng lông mày cau chặt. Cả người cô như đang bị kẹp ở giữa cảm giác thoải mái và khó chịu, nhưng cô vẫn duy trì bản năng cảnh giác như cũ.

Đột nhiên, bụng Hướng Dĩ Mạt dâng lên một cơn đau cuồn cuộn, có cố cũng không thể chịu đựng thêm nữa.

Đầu óc choáng váng quay cuồng khiến cô không thể chống đỡ được cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, và rồi cô bổ nhào về phía Lục Vọng Trần, nôn thốc nôn tháo.

Hướng Dĩ Mạt cứ như vậy mà nôn hết lên người Lục Vọng Trần.


Chương 21  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin