Chương 160: Một Lòng Không Đổi
"So với vậy, các anh phải càng thương em hơn, biết không?"
Cô gái nhỏ bỗng hừ nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Thương cô hơn ư? Đừng nói là thương hơn, bọn họ vốn dĩ đã đặt cô trong tim, nâng niu như công chúa nhỏ, tiểu tổ tông duy nhất của mình.
Dù tương lai có đứa trẻ kia xuất hiện, cũng không thể lay chuyển vị trí độc nhất của cô trong lòng họ.
Có lẽ đây chính là…
Con cái chỉ là ngoài ý muốn, ba mẹ mới là chân ái.
"Dù có em bé hay không, chúng ta vẫn sẽ tìm mọi cách để yêu em, chiều chuộng em, dành những điều tốt nhất cho em."
Một người lên tiếng, sau đó những người còn lại cũng lần lượt nói những lời như rót mật vào tai.
Ngọt ngào, quấn quýt, chân thành, một lòng không đổi.
Sau khi xác định sẽ giữ lại đứa bé, họ mới bắt đầu thảo luận về vấn đề quan trọng khác: đứa bé rốt cuộc là của ai?
Thảo luận một hồi, không ai trong số họ có chủ ý dừng thuốc tránh thai từ trước.
Vậy tức là… xác suất 0.1% đã trúng.
Tính theo thời gian thì… bốn tuần trước, ai cũng có khả năng.
Nhưng đúng lúc này, một tia sáng lóe lên trong đầu Cảnh Khiêm.
Anh nhớ đến chuyện xảy ra một tháng trước trong phòng bệnh. Đưa tay chạm mũi, anh bất chợt nói:
"Tôi thấy có khả năng rất cao là của tôi."
Lục Vọng Trần và Kỷ Hành Vũ đồng loạt quay sang nhìn. Chỉ thấy Cảnh Khiêm bình thản nói tiếp:
"Một tháng trước, hôm tôi ở lại bệnh viện với em. Nghĩ kỹ lại, có lẽ lúc đó thuốc tránh thai vừa hết tác dụng."
Câu nói này khiến tất cả chợt nhớ ra.
Khoảng thời gian đó, Cảnh Khiêm cực kỳ bận rộn, thường xuyên về nhà muộn, thậm chí giữa đêm còn bị gọi đến viện phẫu thuật gấp.
Hôm ấy, trùng hợp lại là ngày Hướng Dĩ Mạt ngất xỉu, cũng đúng vào ca trực của Cảnh Khiêm hôm trước.
Vì vậy, tâm trí anh đều đặt hết vào cô, quên mất thuốc tránh thai đã hết tác dụng từ lúc nào.
Vậy nên, ngoài Hướng Dĩ Mạt đã sớm biết chuyện nhờ hệ thống thông báo, những "ông bố" còn lại cũng mơ hồ đoán được ai là cha của đứa bé này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, dù đứa bé là con của ai, họ vẫn sẽ yêu thương nó như con ruột.
Hơn nữa, bây giờ họ còn phải tính đến chuyện quan trọng hơn, ra mắt phụ huynh.
Nhắc đến chuyện này, Cảnh Khiêm, Lục Vọng Trần và Kỷ Hành Vũ đã muốn đưa Hướng Dĩ Mạt về từ lâu.
Từ sau khi Tần Sở không còn là trở ngại, suy nghĩ này lại càng mãnh liệt hơn.
Còn Hướng Dĩ Mạt, trước kia cô luôn muốn giấu kín mối quan hệ này. Ngay cả khi từng tâm sự với Lục Mạn Mạn cũng là vì tin tưởng cô ấy tuyệt đối.
Nhưng giờ phải đối mặt với gia đình họ ư?
Cô không dám tưởng tượng nổi.
Nhưng ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm ngày càng sâu đậm, cô hiểu rõ họ muốn gì.
Cô cũng không muốn để họ chịu thiệt thòi nữa, không muốn họ mãi là bí mật không thể lộ diện trước gia đình.
Hơn nữa, với xuất thân của ba người họ, dù cô có giấu thế nào, cũng không thể giấu cả đời.
Hướng Dĩ Mạt không biết khi sự thật phơi bày, gia đình họ sẽ phản ứng thế nào. Có lẽ là sự phản đối gay gắt.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ cùng họ đối mặt.
Nghĩ đến chuyện gặp phụ huynh, cô căng thẳng đến mức vô thức siết chặt tay.
Ba người đàn ông thấy vậy, lập tức dỗ dành cô, nói rằng trưởng bối trong nhà họ vốn đã rất quý cô.
Hướng Dĩ Mạt lườm một cái.
Trước kia quý cô là vì họ chưa biết cô đã thu hết con trai ưu tú của họ vào tay mình.
Bây giờ mà biết rồi, e là người còn sống tức đến chết, người đã khuất cũng phải đội mồ sống dậy mất thôi.
Hệ thống Tiểu Thất nhìn dáng vẻ âu lo của cô, âm thầm suy nghĩ.
Có nên nói cho cô biết rằng, phụ huynh ba nhà đã biết hết từ lâu không nhỉ?
Bọn họ bị lộ từ lâu rồi mà!