NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 33  

Hướng Dĩ Mạt đi theo trợ lý Trương vào thang máy, nhìn anh ta quẹt thẻ nhân viên sau đó ấn tầng bốn mươi hai.

Tuy rất muốn hỏi sao lại làm việc ở tầng cao như vậy nhưng cô chỉ khẽ mím môi, không hỏi gì cả.

Trong lúc chờ thang máy di chuyển, Hướng Dĩ Mạt lấy di động ra xem có tin nhắn không.

Phản hồi tin nhắn hỏi thăm bệnh cảm của cha mẹ, ánh mắt cô dừng lại ở cái tên Cảnh Khiêm, bên cạnh cái tên vẫn không có dấu chấm đỏ nào, Hướng Dĩ Mạt tiện tay nhấn vào theo thói quen.

Lịch sử trò chuyện vẫn dừng vào sáng nay, khi Cảnh Khiêm quan tâm những chuyện vụn vặt của cô, tỷ như quan tâm sáng nay cô đã ăn gì chưa, ăn những gì rồi linh tinh. Sau đó nói với cô rằng hôm nay anh phải làm ba ca phẫu thuật.

Tin nhắn cuối cùng hiện vào lúc 9 giờ sáng, Cảnh Khiêm nói anh phải làm phẫu thuật, hiện tại vẫn chưa có tin nhắn mới...

Hướng Dĩ Mạt nhìn thời gian hiện tại một chút.

Có lẽ người này vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Thang máy chỉ có hai người, mắt trợ lý Trương thì có vẻ như đang nhìn thẳng, nhưng thật ra, khoé mắt anh ta vẫn luôn lén lút đánh giá cô Hướng này.

Nhớ đến sự sắp xếp của chủ tịch, trong lòng trợ lý Trương có hơi lo lắng và sốt ruột.

Làm như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Một lát sau, cửa thang máy mở ra, Hướng Dĩ Mạt đi theo trợ lý Trương vào văn phòng của chủ tịch.

Hướng Dĩ Mạt: "???"

Ai cũng có thể nhận ra cô đang hỏi chấm đầy đầu.

Trước khi trợ lý gõ cửa, Hướng Dĩ Mạt đã ngăn anh ta lại: "Trợ lý Trương, không phải anh nói sẽ dẫn tôi đến văn phòng sao?"

Trợ lý Trương nghiêm trang nói: "Đúng vậy thưa cô."

"Nhưng mà... anh xem!"

Hướng Dĩ Mạt chỉ vào tấm bảng có bốn chữ "Văn phòng chủ tịch".

"Anh cảm thấy đây là nơi tôi nên làm việc sao?"

Trợ lý Trương không đáp, nghiêng đầu liếc cô một cái, trên mặt kính xẹt qua một tia sáng: "Về vấn đề này, chờ đến lúc gặp chủ tịch cô sẽ rõ thôi."

Vừa dứt lời, trợ lý Trương đã gõ hai cái vào cánh cửa trước mặt, sau đó xoay nắm cửa, dẫn Hướng Dĩ Mạt tới trước mặt Kỷ Hành Vũ

Trợ lý Trương luôn chú ý tới sắc mặt của Kỷ Hành Vũ, bất ngờ phát hiện chủ tịch nhà mình hình như... không bị làm sao thật.

Không chỉ không có việc gì, thậm chí khi Kỷ Hành Vũ nhìn cô Hướng, khí thế quanh người cũng dịu đi rất nhiều.

Trợ lý Trương nhìn hai người, trong lòng tấm tắc lấy làm lạ.

Nhân cơ hội hợp tác với Thượng Thành để đào người về, có lẽ cô Hướng này là một sự tồn tại đặc biệt đối với chủ tịch.

Trợ lý Trương không khỏi nhớ tới một vài chi tiết đã qua.

Anh ta đi theo chủ tịch Kỷ ngần ấy năm, thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia một vài hoạt động cùng với chủ tịch, anh ta cũng đã gặp qua cô Hướng này ở trong một số các hoạt động đó.

Còn nhớ lúc đó, lần đầu tiên anh ta cảm thấy cô Hướng này thật thần kỳ, bởi vì chủ tịch Kỷ đã liếc nhìn cô ấy nhiều hơn một lần.

Dù sao thì với người không đặt phụ nữ vào mắt như chủ tịch Kỷ mà nói thì đây thật sự là điều khiến người khác phải bất ngờ.

Sau đó, bởi vì hai người không chạm mặt hay giao tiếp gì với nhau, trợ lý Trương cũng quên luôn việc này.

Khi đó anh ta còn tò mò hỏi: "Chủ tịch Kỷ, đó là người quen của ngài sao? Ngài có muốn lại đó chào hỏi không?"

Vẻ mặt Kỷ Hành Vũ lạnh nhạt nói: "Ừ, có quen biết. Còn chào hỏi thì... khỏi đi. Cô ấy chắc không muốn gặp tôi đâu."

...

Kỷ Hành Vũ nhìn Hướng Dĩ Mạt, lập tức dừng công việc lại và ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào cô gái nhỏ đánh giá một lượt.

Cánh môi nhợt nhạt khẽ mở: "Đến rồi à?"

Anh than nhẹ một tiếng, âm cuối có hơi cao.

Khoé miệng Kỷ Hành Vũ cong lên, đứng lên đi tới, giống như một cậu ấm dịu dàng, bảo Hướng Dĩ Mạt cũng ngồi xuống sô pha.

Trên bàn trà, đặt trước mặt Hướng Dĩ Mạt là một ít trà bánh mà cô thích.

"Mạt Mạt, chắc là Tần Sở cũng nói với em rồi đúng không?"

Kỷ Hành Vũ bưng tách hồng trà lên rồi khẽ nhấp một ngụm.

Hướng Dĩ Mạt cụp mắt, nắm chén trà trong tay rồi gật đầu.

"Có gì muốn hỏi không?"

Anh nhìn rõ được sự ủ rủ của Hướng Dĩ Mạt, giọng nói dịu dàng thanh thoát, như là gió mùa xuân từ từ thổi tới, dường như muốn an ủi cô.

Không ngoài dự đoán, sau khi cô nhóc nghe thấy chuyện này, tám phần sẽ chạy đến tranh cãi với Tần Sở.

Cô cũng không ngốc, làm sao lại không biết mục đích thật sự của Tần Sở khi mượn cớ tống cổ cô đến Kỷ gia cơ chứ.

Hướng Dĩ Mạt ngước đôi mắt sáng như sao lên nhìn người đàn ông, gương mặt nhỏ có chút mê mang: "Chủ tịch Kỷ, trợ lý Trương nói muốn đưa tôi đến văn phòng làm việc, sau đó anh ta lại dẫn tôi tới đây."

Chủ tịch Kỷ?

Kỷ Hành Vũ nghe thấy xưng hô này thì trong lòng cảm thấy không vui.

"Mạt Mạt sao lại xa cách với anh như thế, chẳng lẽ em chán ghét anh đến như vậy sao? Anh nhớ rõ, từ khi còn bé em đã không thích đến gần anh."

Trong giọng nói còn pha lẫn chút tủi thân và đau lòng vô cùng quỷ dị.

"Không phải, tôi không hề ghét chủ tịch Kỷ!"

"Thế vì sao Mạt Mạt lại gọi Tần Sở là anh, đến phiên anh thì lại gọi là chủ tịch Kỷ? Vừa rồi không phải cũng gọi là chủ tịch Kỷ tiếp sao?"

"Tôi..."

"Mạt Mạt, em có thể gọi thẳng tên anh."

Dưới ánh mắt chờ mong của Kỷ Hành Vũ, Hướng Dĩ Mạt mím môi.

Bởi vì thấy cô lâu không trả lời, đôi mắt đựng đầy các vì sao kia thoáng chốc ảm đạm.

Hướng Dĩ Mạt vội vàng mở miệng, gọi tên của anh: "Kỷ... Hành Vũ."


Chương 33  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin