NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 32  

"Tần Sở, nếu cậu lo lắng Mạt Mạt luôn nhắm vào Tề Yên, vậy thì tôi có một đề nghị như thế này. Hay là cậu đề xuất để Mạt Mạt tham gia vào dự án hợp tác với Kỷ gia đi."

"Lấy lý do này điều Mạt Mạt đến Kỷ gia công tác một thời gian, như vậy Mạt Mạt sẽ không còn tuỳ tiện can thiệp và cản trở đời tư của cậu nữa. Dần dà theo thời gian, chắc cô ấy sẽ hiểu ra mọi chuyện."

Giọng nói của Kỷ Hành Vũ có chút uể oải biếng nhác.

Lời nói ấy bao hàm cả những tâm tư riêng mà người khác nghe không thể hiểu được.

Bởi vì Tần Sở biết chứng sợ phụ nữ của Kỷ Hành Vũ nghiêm trọng tới mức nào, khi nghe thấy đề nghị này, hắn cảm giác như Kỷ Hành Vũ đang thực lòng giúp hắn bày mưu tính kế, giải quyết chuyện khó khăn trước mắt.

Cho nên, Tần Sở chắc chắn sẽ không bao giờ ngờ đến, Kỷ Hành Vũ đang có hứng thú với Hướng Dĩ Mạt.

Chỉ có Kỷ Hành Vũ mới rõ, trong thâm tâm của anh ta, tất cả những gì mà anh ta nói hoàn toàn đều là vì muốn để Hướng Dĩ lại gần anh ta hơn một chút.

Anh ta rất muốn...

Xác minh lại một số chuyện.

Nghe Kỷ Hành Vũ nói vậy, Tần Sở đắn đo cân nhắc.

Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy đây là một ý kiến vô cùng tuyệt vời.

Mặc dù hắn mơ hồ có cảm giác bất an không nói nên lời, nhưng hắn vẫn lập tức đưa ra quyết định, sau đó kêu thư ký đi thông báo cho Hướng Dĩ Mạt.

Không lâu sau, Hướng Dĩ Mạt nhận được thông báo, cô vô cùng sững sờ.

Vốn dĩ, cô vẫn đang đau khổ vì không biết tiếp theo nên tiếp cận Kỷ Hành Vũ bằng cách nào.

Suy cho cùng, chứng sợ phụ nữ gì đó quả thực khiến người khác phải lo âu buồn phiền.

Kết quả xem này... ôi, thật không hổ danh là nam chính chết bầm.

Dâng cho cô một đòn trợ công hoàn mỹ đến thế.

Mặc dù trong lòng Hướng Dĩ Mạt vui như sắp nở hoa, nhưng ngoài mặt cô lại giả vờ như vô cùng bất ngờ, vẻ mặt hoảng hốt như không thể tin vào tai mình. Cô chạy vội đến văn phòng của tổng giám đốc để tìm Tần Sở hỏi cho ra lẽ.

Lúc đó, Kỷ Hành Vũ đã rời đi được một lúc.

Giá mà anh ta có thể ở lại lâu hơn một chút, nói không chừng anh ta sẽ có dịp chiêm ngưỡng pha diễn xuất thần của Hướng Dĩ Mạt.

Mắt cô gái nhỏ ngấn nước, đôi mắt hoa đào hệt như một mặt hồ đầy nước, lệ trong khoé mắt chực chờ rơi xuống: "Anh Sở, tại sao? Anh làm vậy... là muốn đuổi em đi có đúng không?"

"Mạt Mạt, đây là công việc, anh không hề đuổi em đi."

"Công việc? Anh Sở, em chỉ là một thực tập sinh, sao có thể để em tiếp quản một dự án lớn như vậy..."

Tiếng cười của cô run run, hoà cùng tiếng khóc nức nở.

"Mạt Mạt, sau này em đều phải tự mình đảm đương công việc. Vả lại, dự án này sẽ hợp tác cùng Kỷ gia, chủ tịch hội đồng quản trị của Kỷ gia lại là anh Hành Vũ của em, mọi việc dù có khó đến đâu cậu ấy cũng sẽ thay em gánh vác, đối với em mà nói đây là một cơ hội tốt để tích luỹ kinh nghiệm."

Tần Sở dừng đọc tài liệu mà mình đang phê duyệt lại, kiên nhẫn nói với Hướng Dĩ Mạt, trong lời nói đều ngụ ý mọi chuyện đều muốn tốt cho cô, đều vì cô.

"Nhưng em..."

Nhà tôi rõ ràng cũng có công ty riêng, tôi từ chối lời đề nghị đến công ty thực tập của ba, chạy đến Thượng Thành là vì anh, tôi chỉ hy vọng có thể đến gần anh hơn một chút, hi vọng anh sẽ để mắt đến tôi.

Ánh mắt cô trong veo, dường như đang muốn lên án Tần Sở điều gì đó.

Tần Sở cau mày, né tránh ánh mắt của Hướng Dĩ Mạt. Có lẽ hắn không hiểu, hoặc là hiểu nhưng đang cố tình giả ngu.

"Hướng Dĩ Mạt, đủ rồi! Hôm nay em có thể đến Kỷ gia làm việc luôn. Nếu em vẫn muốn ở lại làm việc tại Thượng Thành, em nên hiểu rằng bản thân em phải có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên đưa ra."

Một quyết định lạnh lùng và vô tình, không có bất kỳ thương cảm hay đường lui.

Hắn toàn tâm toàn ý hạ quyết tâm, buộc Hướng Dĩ Mạt phải đồng ý.

Hướng Dĩ Mạt mím chặt môi, lặng lẽ lau nước mắt, chỉ nghe cô cố nhịn nỗi buồn trong lòng, nói: "Được, em hiểu rồi."

Trước khi rời đi, cô nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, để lại nửa câu nói: "Nếu đây là điều mà anh muốn..."

Trong bộ phận điều hành, các đồng nghiệp thấy Hướng Dĩ Mạt tới chưa được nữa ngày đã quay lại sắp xếp đồ đạc rời đi. Nhìn nét mặt của cô, chắc là...

Lại cãi nhau với giám đốc Tần nữa rồi!

Thành thật mà nói, bọn họ đã quá quen với điều đó.

Nhưng mà...

Lần này cô mới vừa quay lại chưa được bao lâu mà.

"Cô Hướng, cô..."

Giám đốc điều hành muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hướng Dĩ Mạt cắt ngang: "Không phải tôi, tôi không có làm, đừng nói nhảm nữa."

"Tôi..."

Tôi đã kịp nói gì đâu!

"Tôi biết anh muốn hỏi gì! Nhưng lần này thật sự không phải là tôi. Đừng hỏi tôi bao giờ quay lại, đến tôi cũng chẳng biết đâu, tôi được điều đến Kỷ gia công tác, tiếp quản cái dự án gì gì đó của bọn họ."

Để cho một thực tập sinh tham gia một dự án lớn như vậy sao?

Tổng giám đốc Tần chắc chắn có dụng ý khác.

Giám đốc điều hành ngẫm nghĩ, nhìn theo bóng lưng của cô Hướng, mệt mỏi thở hắt một hơi.

Giờ cô Hướng đi rồi, phần công việc hôm hay phân cho cô ấy lại phải sắp xếp phân cho người khác rồi.

Cái này đúng là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết.

Hướng Dĩ Mạt đứng trước toà cao ốc của Kỷ gia, cô ngẩng đầu nhìn toà cao ốc uy phong tráng lệ trước mắt.

Cảm giác nguy nga và đồ sộ khó nói được thành lời, cô không nhịn được phải tấm tắc khen ngợi.

Vừa bước chân vào đại sảnh, không đợi Hướng Dĩ Mạt nói bất cứ điều gì, quầy lễ tân đã thông báo luôn cho văn phòng chủ tịch biết.

Trợ lý Trương nhanh chóng xuống tiếp đón, Hướng Dĩ Mạt còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy có người đi ra từ trong thang máy, người nọ đi thẳng về phía cô, nâng gọng kính ngay sống mũi.

"Xin chào cô Hướng, rất hân hạnh chào mừng cô tới Kỷ gia."

"Tôi họ Trương, là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, tôi sẽ dẫn cô tham quan phòng làm việc của mình ở Kỷ gia. Mời cô đi theo tôi."


Chương 32  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin