NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 26  

Hướng Dĩ Mạt ngay lập tức nín bặt, nước mắt vươn trên hàng mi dài như lông vũ đang liên tục chớp chớp.

Qua một lúc, hơi thở của cô cũng dần nhẹ xuống.

Người đàn ông trước mặt nói xong câu ấy thì buông cô ra, đặt bộ quần áo mới mua cho cô ở trên đầu giường, ánh mắt lạnh băng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn, không nói thêm lời nào nữa.

Sau đó Lục Vọng Trần đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Bóng dáng cao lớn dần đi khuất, trong bầu không khí tĩnh lặng vẫn còn sót lại luồng khí lạnh anh toả ra trước lúc rời đi.

Lạnh lẽo.

Cứ như hút đi hết hơi ấm của căn phòng này.

Hướng Dĩ Mạt không nghĩ nhiều nữa, cô ngơ ngác vài giây, bước xuống giường thay quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, cô nhìn thấy một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân màu hồng dễ thương trông rất nữ tính, khác hẳn với phong cách của Lục Vọng Trần.

Bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân này trông rất mới, đoán chắc là Lục Vọng Trần đã chuẩn bị nó trong lúc cô ngủ say.

Màu hồng xen kẽ với màu xám sang trọng trông rất bắt mắt nhưng không hề tầm thường, dường như rất giống cô.

Cô cứ thế đi vào thế giới của anh ta một cách tự nhiên đến vậy.

Rửa mặt chải đầu xong, Hướng Dĩ Mạt bước ra khỏi phòng.

Phòng khách thoạt nhìn khá sạch sẽ và ngăn nắp với tông màu đen, trắng và xám riêng biệt, Lục Vọng Trần lười biếng ngồi trên ghế sô pha.

Khí chất trên người anh phải nói là vô cùng đặc biệt, cho dù mặc một bộ vest đen ngồi trên ghế sô pha màu xám đậm thì vẫn mang lại cảm giác hoà hợp một cách hoàn mỹ. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh đều thu hút ánh nhìn của người khác.

Khiến người ta vô thức nhìn một lượt từ đầu tới chân.

Dưới mái tóc đen dày như mực đó là một đôi mắt sâu thăm thẳm như màn đêm.

Lục Vọng Trần nhướng mắt nhìn Hướng Dĩ Mạt đang đi ra.

Chân váy mày trắng gạo thắt eo dài đến mắt cá chân, vải voan tinh tế từng tầng lại từng tầng phủ lên nhau.

Khi bước đi có cảm giác bay bổng mềm mại.

Cô mặc một chiếc áo len màu hồng tay phồng trông khá rộng, chất vải len dày mềm mại được đan kiểu vặn thừng, mang đầy nét phong cách phục cổ, đồng thời làm nổi bật lên vẻ đáng yêu ngọt ngào của cô.

Cổ áo thiết kế hình chữ V ôm sát cần cổ, khiến chiếc cổ trắng nõn như tuyết càng thêm nhỏ nhắn.

Chỉ vỏn vẹn thế này thôi cũng đủ khiến cổ họng người ta cảm thấy khô khốc, muốn nhào đến cắn một miếng.

Đương nhiên rồi.

Chắc chắn là nó thơm mềm và nhiều nước lắm, lại còn có vị sữa dâu.

Đôi mắt đen láy sâu như vực thẳm của Lục Vọng Trần hơi tối xuống, anh đưa đầu lưỡi liếm răng một cái, sự lạnh lùng trong ánh mắt đã vơi đi ít nhiều.

Chuyện của Hướng Dĩ Mạt, anh đã suy nghĩ một lúc lâu rồi.

Anh không muốn ép buộc cô, làm cô sợ hãi chạy rồi mất.

Nói tóm lại là quyết định tạm thời gỡ bỏ răng nanh, từ từ bày mưu tính kế.

Lục Vọng Trần hạ tay xuống, dụi nửa điếu thuốc còn đang hút dở vào chiếc gạt tàn thuỷ tinh.

Cố gắng đè nén những suy nghĩ không thể kiểm soát được ở trong đầu, anh trầm giọng nói: "Mạt Mạt, lại đây."

Anh ngồi dậy, duỗi thẳng đôi chân thon dài, bảo Hướng Dĩ Mạt đi theo anh vào trong nhà bếp, đưa cho cô một cốc nước mật ong pha sẵn.

"Uống đi." Giọng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng: "Nước này có thể giảm bớt triệu chứng đau đầu buồn nôn khi say rượu của em."

Hướng Dĩ Mạt chớp chớp hai mắt, ngoan ngoãn uống cạn, hương vị ngọt ngào tươi mát lan toả trên đầu lưỡi.

Tiếp đó, Lục Vọng Trần bảo cô ngồi xuống, bưng tới một cái nồi đất, bên trong là cháo có tôm tươi và sò, múc một chén cháo để trước mặt cô.

"Ăn đi, vị mặn đấy. Tôi còn nhớ khi em còn bé, không thích ăn đồ ăn ngọt vào buổi sáng."

Hướng Dĩ Mạt nhẹ kêu "a" một tiếng.

Cô có hơi bất ngờ, Lục Vọng Trần không chỉ biết việc này, mà còn nhớ rõ mồn một luôn sao?

Cô cụp mắt nhìn bát cháo nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, thầm nghĩ bề ngoài cũng không tệ, chắc là sẽ không khó ăn đâu nhỉ?

Cô xúc một thìa, thổi hai ba hơi rồi đưa lên miệng, trái tim cô dường như cũng mềm đi theo sự ấm áp này.


Chương 26  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin