NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ
Chương 47  

*Hổ mặt cười (Tiếu diện hổ): chỉ người nham hiểm.

Ánh mắt hai người giao nhau, không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt là đã rõ ràng, trong chuyện này cả hai là tình địch của nhau.

"Cậu nói hết rồi?"

Người đàn ông nói, giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, ánh mắt Lục Vọng Trần nhìn Kỷ Hành Vũ càng thêm lạnh lẽo, chấm đen bên trong mắt anh khẽ di chuyển.

Vẻ mặt Kỷ Hành Vũ vẫn như thường, biểu tình lạnh nhạt, anh khẽ mím môi dưới, để lộ một đường cong khó nhìn thấy: "Ừ... không cẩn thận lỡ miệng."

Giọng nói của anh mờ mịt mông lung, như một làn sương khói bí ẩn.

"Thì ra chủ tịch Kỷ cũng có lúc lỡ miệng."

Lục Vọng Trần cười lạnh, cong ngón tay búng nhẹ tàn thuốc.

Lời nói kia của Kỷ Hành Vũ là điều nực cười nhất mà anh từng nghe qua trước giờ.

Thằng ranh Kỷ Hành Vũ này, từ năm mười tám tuổi kết hợp với vẻ bề ngoài luôn khiến người ta lầm tưởng rằng...

Anh là một tờ giấy trắng sạch sẽ không rành thế sự, gặp người cười ba phần, là một cậu ấm nho nhã và lễ độ.

Nhưng Lục Vọng Trần biết rõ, đó là nụ cười giấu dao, Kỷ Hành Vũ tính toán khôn khéo hơn người khác rất nhiều.

Năm Kỷ Hành Vũ mười tám tuổi, vợ chồng nhà họ Kỷ gặp nạn bỏ mình, Kỷ gia xào xáo.

Người nào cũng muốn chạy đến húp một chén canh.

Đám họ hàng thân thích và mấy tên cổ đông cáo già xảo quyệt cho rằng Kỷ Hành Vũ sẽ như con ruồi mất đầu, sống trong nỗi đau mất đi người thân, ngoan ngoãn mặc cho bọn họ thao túng.

Kỳ thật ở sau lưng, anh lại để lôi răng nanh sắc bén mà chưa ai thấy qua, lén ra tay một cách sấm rền gió cuốn, trừng trị thẳng tay những người muốn mưu đoạt.

Chờ đến khi mọi người quay đầu lại, anh đã ổn định ngồi trên chiếc ghế cầm quyền của Kỷ gia.

Kỷ Hành Vũ vẫn mang gương mặt tươi cười kia, bộ dáng như kiểu mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình, khiến mấy kẻ bị anh âm thầm thọc mất mấy chiếc xương sườn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ vẫn luôn ngứa mắt với anh, muốn đạp anh xuống đáy. Kết quả mưu tính một vòng, kẻ thiệt vẫn là bọn họ!

Có nhiều tấm gương đi trước như vậy, bọn họ cũng dần dẹp bỏ tâm tư, hiểu rõ tình hình, không dám làm bậy nữa.

Đồng thời một số người cũng nhận rõ hiện thực.

Tên nhóc nhà họ Kỷ này đâu phải cừu non mềm yếu vô hại, rõ ràng anh ta là một con hổ mặt cười, gặm người không chớp mắt.

Cho nên việc Kỷ Hành Vũ lỡ miệng gì gì đó, xác xuất còn nhỏ hơn cả việc Cảnh Khiêm không cầm chắc dao phẫu thuật.

"Người chứ có phải thần thánh đâu."

Kỷ Hành Vũ thốt lên một câu, lấy bốn lạng đấu với ngàn cân.

Lục Vọng Trần cười nhạt.

Mẹ nó ăn nói cũng đường hoàng thật đấy.

Giữa tình địch với nhau luôn có một loại cảm ứng không tên, chính là không cần nói rõ, chỉ cần nhìn nhau một cái đã hiểu.

Nhất là những người như bọn họ, anh em tốt hiểu rõ lẫn nhau, kết hợp ăn ý để xử lý người ngoài.

Một người biết dụng ý khi đối phương "không cẩn thận lỡ miệng", ngầm đồng ý với việc làm này của anh.

Một người khác cũng rõ ràng đối phương có thể hiểu được ý định của mình, hơn nữa cũng sẽ ngầm đồng ý trong lòng, hiểu rõ mà không nói ra.

Kỷ Hành Vũ cười hỏi Lục Vọng Trần: "Khoan hãy nói tôi, sao cậu cũng ở đây? Tôi nhớ rõ..."

"Cho dù là nhà cũ của nhà họ Lục hay là Cảnh Châu Đế Uyển cậu vẫn hay ở thì đều không nằm ở hướng này mà."

Giống như đang nói, cậu có lý do quái gì mà xuất hiện ở đây vậy.

"À."

Lục Vọng Trần cụp đôi mắt sắc bén xuống, lòng bàn tay thô ráp bóp tắt điếu thuốc, anh ném điếu thuốc hút được một nửa vào chiếc thùng rác kế bên.

Ngón trỏ áp sát ngón cái rồi vuốt ve vài cái, chà sạch tro tàn lưu lại trên đầu ngón tay.

Lục Vọng Trần đón nhận ánh mắt không rõ cảm xúc của Kỷ Hành Vũ, đến gần cô gái nhỏ hơn một chút, móc một chiếc vòng tay nạm đầy những viên ngọc xanh giá trị xa xỉ được bọc trong một chiếc khăn ra, đưa cho Hướng Dĩ Mạt rồi nói: "Tối hôm qua khi tắm cho em, anh có cởi nó ra rồi đặt ở trong phòng tắm, sáng nay quên đưa cho em."

Chương 47  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin