HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 5: KHÓA LƯƠNG VIÊN 5

Nàng muốn lên tiếng nhưng đành thôi, vẻ mặt bối rối, nàng nào dám nói đây là mặt dây chuyền của một thị vệ khác tên Phong Nhược.

--------------

Từ Thanh Viên cúi đầu kiểm tra y phục ngay tức khắc, không thấy thiếu mất gì.

Người nọ dùng vật gì đó phủ lên cổ tay nàng, Từ Thanh Viên nâng cổ tay lên, để ngang tầm mắt nàng.

Cổ tay thanh nhã, xương cốt thẳng tắp, làn da mềm mại, thậm chí chẳng phát hiện chút dấu vết nào.

Từ Thanh Viên lại ngửi nhẹ, chỉ ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.

Nàng bối rối, dõi theo người nông dân trồng hoa lạ lẫm đang xách chậu gỗ và cây xẻng đang đi xa. Bóng lưng của người trồng hoa trông thon gầy, chàng rẽ vào một góc vườn, không hề ngoái lại, thong dong bước đi.

Từ Thanh Viên toan mở miệng kêu cứu, nhưng nàng nghẹn lời, không dám nói: Người này không trộm đồ, nhưng đây là ai?

Lẽ nào liên quan đến hung thủ giết Vệ Miểu sao?

Trời nắng chói chang, bầu không khí ngột ngạt, Từ Thanh Viên thầm kinh hãi, cả người đờ đẫn. Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng cười của lão tổ mẫu đã truyền tới, nhịp tim của nàng dần dà bình tĩnh lại:

Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay cả khi người này là kẻ gian ác, hắn cũng không dám xuống tay ở nơi đông người.

Tuy nàng sợ hãi, nhưng nếu tên này thật sự là ác nhân, có thể nhân dịp này gọi người bắt hắn áp đi thẩm vấn.

Nghĩ thế, Từ Thanh Viên cũng không gọi ai, cất bước đuổi theo người trồng hoa.

Trên đường, nàng chạm mặt một thị nữ, thị nữ thỉnh an: “Nương tử đi đâu thế?”

Từ Thanh Viên cố tình chọn con đường khác hẳn con đường của người trồng hoa, nàng ngập ngừng: “Tổ mẫu cho mời Lương lang quân ra dạo chơi trong vườn.”

Bằng cách này, nếu những thị nữ gặp Lương lang, họ sẽ báo cho Lương lang biết, để y tới tìm nàng. Việc này ắt giúp nàng an toàn hơn đôi chút trong công cuộc thăm dò kẻ xấu kia.

--------------

Trong lúc Từ Thanh Viên đang đuổi theo mục tiêu, Phong Nhược đã pha nhiều trò tấu hài, khiến nàng trù sư trẻ hết sức vui vẻ, từng chuyện cứ thế tuôn ra nhiều hơn.

Trù sư nhỏ kể: “Ta đã nói với ngươi, Từ nương tử và Vệ nương tử rất thân thiết. Đừng bảo ngươi nghe nói, lão phu nhân đang phân vân giữa Từ nương tử và Vệ nương tử để xem ai sẽ thành cháu dâu của bà, nên ngươi cho rằng quan hệ giữa hai vị nương tử không tốt nha?”

Phong Nhược mỉm cười, lúm đồng tiền thấp thoáng: “Vừa rồi ta đã bắt gặp Từ nương tử bước ra từ vườn. Ta thấy nàng ấy xinh đẹp như thế, đã biết ngay nàng ấy không phải người xấu. Nếu đôi bên nảy sinh tranh chấp, chắc hẳn do Vệ nương tử đã ức hiếp nàng ấy rồi.”

Trù sư nhỏ trợn mắt: “Không đúng! Tính cách Vệ nương tử đoan trang ôn hòa, là người nhút nhát nhất ta từng gặp! Ta chưa từng thấy Vệ nương tử cãi nhau với ai. Về sau khi Từ nương tử đến gặp mặt, Từ nương tử cũng không hề buông lời lẽ xấu nào về Vệ nương tử cả.”

“Vệ nương tử ít nói lắm, thường ngơ ngác một mình câu cá, song nàng chưa bao giờ bắt được cá. Chỉ mỗi Từ nương tử sẵn lòng dành thời gian cho nàng thôi. Hai ngày trước, các sư thái tới phủ để tổ chức lễ cúng, dọa Vệ nương tử sợ tới mức bật khóc ngay tại chỗ, Từ nương tử vẫn dỗ dành nàng đó.”

Phong Nhược cụp mi, trong mắt dấy lên nỗi nghi ngờ.

Chàng ta hỏi: “Khóc? Sợ cúng bái đến độ khóc luôn à? Ngươi chắc chứ? Từ nương tử còn an ủi nàng ấy? Và… ở quý phủ còn làm lễ cúng bái sao?”

Vậy cớ sao Từ Thanh Viên lại kể rằng, đôi lúc nàng và Vệ Miểu sẽ cãi nhau vì vị lang quân Lương Khâu của Lương Viên kia nhỉ? 

Trù sư nhỏ ấp úng: “Nơi này không sạch sẽ, thường xuyên làm lễ cúng…”

Trong bếp truyền đến một tiếng gầm gừ: “Đừng tán dóc nữa, lo làm việc đi! Đừng kể chuyện với người ngoài vườn, nếu bị phát hiện, ta ném cô cho cá ăn bây giờ!”

Có một hồ nước lớn ở Lương Viên, nối liền với sông Khúc Giang trong thành.

Nữ trù sư trẻ giật cây kẹo đường mà Phong Nhược đã hứa cho mình khỏi tay chàng ta, nhét bừa vào miệng. Trù sư nhếch miệng, vội vàng rời đi, trước khi cất bước, nàng ta thở dài, nhắn nhủ vài lời cuối cùng với Phong Nhược:

“Ngươi đi đi, đừng hỏi bậy bạ, Lương Viên không thích người ngoài đâu. Vệ nương tử rời khỏi cũng chẳng sao, nàng có thể gả cho người khác, được ngắm nhìn thế gian bên ngoài, ta còn thầm ngưỡng mộ việc nàng bỏ đi nữa cơ.”

Phong Nhược đứng dậy, ánh mắt u ám, chàng ta phủi nhẹ bụi đất dính trên người.

Chàng ta lẩm bẩm: “Hóa ra mọi người ở đây đều tưởng Vệ Miêu đã rời đi, song Từ Thanh Viên lại nghĩ Vệ Miểu chết rồi. Kỳ quái nhỉ, rốt cuộc ai mới nói thật đây?”

--------------

Từ Thanh Viên theo dõi người trồng hoa, ngày càng áp sát đối phương.

Dường như đã phát hiện ra tiếng bước chân đằng sau mình, người nọ càng tăng tốc sải bước. Chàng càng gấp gáp, bộ y phục thô ráp trên người càng ma sát vào nhau nhanh hơn, càng lộ ra tấm lưng sắc nét và gầy gò.

Từ Thanh Viên nhịn không được, nàng kêu: “Ngươi…”

Nàng nhanh chân tiến hai bước, vạt váy tung bay như mây, dải lụa quấn quanh cánh tay chàng. Khi thấy đối phương vấp ngã, Từ Thanh Viên lao tới, thu hết can đảm vươn tay nắm lấy tay áo chàng:

“Chờ chút, ngươi là ai…”

Người nọ bị nàng kéo xoay người lại.

Thắt lưng lụa trắng trơn của nữ lang vướng vào cổ tay người nọ, chàng trai diện bộ y phục thô sơ ngoảnh đầu. Ánh nắng thiêu đốt chiếu thẳng vào cả hai, phân tách thế gian thành hai nửa ánh sáng và bóng tối. Dưới tán lá trập trùng, dung mạo anh tuấn vô ngần khác hẳn gương mặt đang lấm lem bùn đất của chàng.

Đây là Yến Khuynh.

Từ Thanh Viên kinh ngạc lui về một bước, chàng cũng lùi lại một bước, đặt một ngón tay lên trước môi, ra hiệu hãy im lặng.

Cùng lúc đấy, Từ Thanh Viên nghe được tiếng gọi của một thanh niên từ đằng sau: “Lộ Châu nhi, là cô sao? Hình như vừa nãy ta đã thấy bóng lưng của cô.”

Từ Thanh Viên lấy lại tinh thần: Là giọng của vị lang quân ở Lương Viên, Lương Khâu.

Từ Thanh Viên đưa tay đẩy Yến Khuynh vào trong bóng cây, nhưng trước khi nàng chạm vào vạt áo của chàng, Yến Khuynh đã chủ động lùi lại một xíu. Chàng xoay người núp sau gốc cây, nhìn nàng.

Từ Thanh Viên giật mình.

Tuy đôi bên chưa kịp mở lời, nhưng lúc ánh mắt chạm nhau, Từ Thanh Viên đã lập tức hiểu được ý tứ của chàng. Từ Thanh Viên quay về hướng ngược lại, nói: “Lương lang quân, ta ở đây.”

Vị lang quân bước từ hướng khác tới, y mỉm cười: “Là Lộ Châu nhi thật à? Cô đến đây làm gì vậy?”

Từ Thanh Viên bình tâm lại, nàng ngẩng đầu, thấy người thanh niên đoan trang và ấm áp như ngọc đang ôm một chậu cây trong tay, cổ tay quấn một mảnh vải trắng. Ắt hẳn do đêm qua y ngủ không ngon nên mắt vẫn còn đỏ ngầu.

Y là Lương Khâu.

Lương Khâu đã qua tuổi nhược quán, song vẫn chưa thành gia.

Lương Khâu híp mắt nhìn sau lưng Từ Thanh Viên, Từ Thanh Viên lo lắng dạo một vòng trước mặt y, hòng chặn lại ánh mắt dò xét của đối phương.

Nàng và Lương Khâu bước ngang qua bóng cây nơi Yến Khuynh đang ẩn náu.

Các vệt nắng nhấp nháy, lá cây xào xạc, Từ Thanh Viên cúi đầu, giọng hơi căng thẳng, nhưng nàng vẫn hiền hòa cười: “Ta đang giúp tổ mẫu lấy đĩa trái cây, bắt gặp một chú bướm, không kiềm được nên đành đi đường vòng. Lương lang quân, lang quân tản bộ với ta nhé?”

Lương Khâu nhìn nàng một lúc lâu: “Ừ.”

Hai người chậm rãi bước cạnh nhau, lướt qua bóng cây.

Từ Thanh Viên thấy chậu cây xanh tươi tốt trong lòng Lương Khâu và một ít máu trên mảnh vải trắng quấn quanh tay y. Nàng khựng lại chốc lát, trầm ngâm suy đoán:

Trong Lương Viên, chỉ mỗi vị lang quân này băng vải trắng ở cổ tay quanh năm, nếu vụ án của Vệ Miểu liên quan đến vị lang quân này, liệu mảnh vải trắng trên cổ tay y có ẩn giấu vết tích hay bí mật nào không?

Nàng quan sát cổ tay lang quân trẻ hồi lâu, Lương Khâu nương theo ánh mắt của nàng, ngó cổ tay của mình, mỉm cười: “Sao vậy, Lộ Châu nhi chưa nhìn quen à? Cô chỉ mới tới Lương Viên được một tháng thôi, ta kể với cô từ lâu rồi, ta phải cắt cổ tay lấy máu hằng ngày, dùng máu nuôi dưỡng hoa của ta… Bây giờ cô vẫn sợ hãi khi thấy sao?”

Từ Thanh Viên hỏi: “Lang quân nuôi loài hoa gì mà mỗi ngày đều phải ăn máu vậy? Lúc nào hoa sẽ nở?”

Lương Khâu kiên nhẫn giải thích: “Đây là loài hoa đến từ Tây Vực, chỉ khi được tưới máu mới có thể nở hoa đẹp nhất. Ở thành Trường An, Lễ hội thi hoa sẽ được tổ chức vào hằng năm. Đến lúc ấy hoa của ta đã nở, ta sẽ dẫn cô tới tranh tài, cô tất sẽ hiểu thôi. Năm nào hoa này của ta cũng giành giải quán quân hết.”

Y trìu mến ngắm nghía chậu hoa trong tay. Người này không thích mỹ nhân, chỉ mê trồng hoa.

Hiện giờ, cả hai đã đi xa nơi Yến Khuynh đang ẩn nấp, Từ Thanh Viên vô tình ngoảnh lại, chứng kiến lá cây rơi rụng như bướm, nhưng chẳng thấy vị Thiếu khanh cao quý của Đại lý tự đâu. Phải chăng chàng vẫn đang quan sát họ?

Từ Thanh Viên dời tầm mắt về, tiếp tục thăm dò Lương Khâu: “Ta có thể ra ngoài cùng lang quân sao? Ta cứ tưởng, ở đây không cho phép cho mọi người ra ngoài dễ dàng.” 

Lương Khâu hỏi: “Ầy, chẳng ai được phép ra ngoài hết. Thế đêm qua cô rời đi bằng cách nào ấy?”

Y nở nụ cười ranh mãnh rồi ngó nàng. Hai má Từ Thanh Viên ửng hồng, nàng nghĩ đến chính nhờ sự cho phép của vị lang quân này, nàng mới dám ra ngoài dưới chiêu bài mua Anh lạc để cầu cứu.

Nàng cúi đầu, né tránh ánh nhìn của Lương Khâu: “Đa tạ lang quân đã giúp ta vào đêm qua.”

Lương Khâu hỏi: “Ta giúp cô ra ngoài giải sầu, cô không cảm tạ ta sao? Miếng Anh lạc tối qua của cô, định dùng vào việc gì?”

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, ánh mắt ngập ngừng.

Lương Khâu giả vờ tức giận: “Sao hả, cô không nỡ à?”

Từ Thanh Viên đắn đo chút đỉnh, rồi do dự lấy từ trong tay áo ra mặt dây chuyền đã tháo một nửa. Nàng chần chừ như vậy, nhưng Lương Khâu rất vui vẻ, cầm lấy xem xét một lúc.

Lương Khâu cất mặt dây chuyền: “Đây là quà cảm tạ của cô.”

Từ Thanh Viên níu kéo: “Nhưng mặt dây chuyền này vẫn chưa làm xong…”

Lương Khâu cười bảo: “Không cần, ta không thích thập toàn thập mỹ, thập toàn cửu mỹ là vừa đủ.”

Từ Thanh Viên đỏ mặt, nàng ngơ ngác nhìn Lương Khâu cẩn thận cất mặt dây chuyền Anh Lạc.

Nàng muốn lên tiếng nhưng đành thôi, vẻ mặt bối rối, nàng nào dám nói đây là mặt dây chuyền của một thị vệ khác tên Phong Nhược chứ… Cứ thế tặng cho Lương Khâu, liệu có ổn không?

Nếu Yến Khuynh đòi lại, nàng phải làm sao đây?

Lương Khâu thấy ánh mắt thất vọng của Từ Thanh Viên, nàng ngẩn ngơ nhìn mình, y mềm lòng, nghĩ rằng nàng xấu hổ.

Y muốn khiến nàng vui, bèn cúi đầu, ghé lại gần: “Qua đôi ngày nữa, ta sẽ cầu xin tổ mẫu dẫn mọi người đến chùa của các sư thái ở, cô muốn đi chứ?”

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, ấp úng hỏi: “Chúng ta sắp đi xa một chuyến à?”

Lương Khâu khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, hiếm có dịp được ra ngoài. Trên núi cũng rất thú vị, nếu không đi, năm nay sẽ bỏ lỡ cơ hội đấy.”

--------------

Đêm ấy, Phong Nhược trở về Yến phủ. Khi bước vào thư phòng của Yến Khuynh, chàng ta thấy Yến Khuynh đang tẩy đi lớp cải trang trên mặt và chà xát tay cho tới khi chúng đỏ bừng.

Phong Nhược lo lắng: “Lang quân bị chạm vào à? Bằng không, tại sao người lại rửa tay mãi thế? Lang quân à, người nhạy cảm quá rồi.”

Yến Khuynh im lặng, không trả lời thị vệ. Chàng lau tay rồi quay lại án thư, Phong Nhược trình lên từng manh mối mình đã thăm dò được.

Ánh đèn rọi vào hàng mi dày của Yến Khuynh, khi ngồi yên lặng, trông chàng đẹp đẽ vô ngần, cao quý tựa một vị thần.

Yến Khuynh nói khẽ: “Lương Viên đang che giấu một bí mật lớn. Phong Nhược, vụ án này tuyệt đối không đơn giản như giết người đâu. Nhưng ta nghĩ, ắt hẳn Vệ Miểu chết rồi. Thi thể đang ở nơi nào, chúng ta sẽ sớm tìm ra thôi.”

“Từ Thanh Viên đã không kể đúng sự thật. Ta nghi nàng, hoặc là hung thủ, hoặc đang giúp Vệ Miểu che giấu bí mật không để ai hay.”

Chàng nhắm mắt lại, hồi tưởng về cảnh lá rơi xào xạc, về nàng nữ lang xinh đẹp đã vươn tay đẩy chàng vào bóng râm.

--------------

Buổi khuya, Lan Thì ngủ ở ngoài.

Từ Thanh Viên bừng tỉnh sau cơn ác mộng, trằn trọc xoay người, nàng đứng dậy mở cửa sổ, quan sát màn đêm dày đặc sương mù.

Sương mù như huyết quỷ tràn ngập trong thinh không, nặng nề tiến đến bao trùm lên tứ phía. Tựa hồ vào một đêm nọ khi nàng tỉnh dậy, đứng trước ngưỡng cửa nhà Vân Châu, phát hiện phụ thân đã bỏ mình mà đi; cũng như đêm hôm Vệ Miêu chết, nàng đứng dưới cửa sổ, trên tay bê bết máu.

Giữa thế gian tịch mịch, nàng một mình đối mặt với vận mệnh phức tạp khôn lường này.

Từ Thanh Viên ôm lấy hai tay để ủ ấm, nhớ tới ánh mắt Yến Khuynh nhìn nàng trong vườn vào ban ngày, đồng thời nghĩ đến Lương Khâu đã hân hoan kể rằng núi đẹp ra sao, chùa thú vị thế nào, mỗi năm Lương gia lên núi tận hưởng vui biết bao.

Nàng muốn hỏi Lương Khâu, liệu y còn nhớ Vệ Miểu chăng?

Song, nàng chẳng dám.

Thế tục này quả thực kỳ lạ, người này vĩnh viễn ra đi, người nọ bàn chuyện lạc thú. Nữ tử cô độc như nàng, chỉ sợ rước họa vào thân.

--------------


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin