CHƯƠNG 48: LẤY OÁN BÁO ÂN 17
Ánh sáng nơi đôi mắt trong veo của chàng như chiếu rọi khoảng không gian nhỏ hẹp giữa hai người.
--------------
Đêm khuya, khắp nơi thinh lặng, trăng khuất sau mây, sao trời lấp ló.
Từ Thanh Viên kinh hoảng mở to mắt, nỗi sợ hãi khiến đầu óc nàng trống rỗng trong giây lát. Nhưng nàng không thể đờ ra mãi. Gã đàn ông nồng nặc mùi rượu đang đè nàng xuống, hôn lên tóc, lông mày và má nàng. Toàn thân lạnh buốt run rẩy, nàng hãi hùng đến mức muốn thét lớn.
Nhưng nàng đang bị bịt kín miệng.
Lâm Tư Niên tham lam quyến luyến gọi nàng: “Lộ Châu nhi, Lộ Châu nhi…”
Chưa bao giờ biệt danh “Lộ Châu nhi” lại khiến Từ Thanh Viên sợ hãi ngần này.
Vốn dĩ sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, họ cũng dễ bị áp đảo về mặt này hơn.
Bị đè trên giường, Từ Thanh Viên chịu cảnh bị làm nhục, gần như không thở được. Đôi mắt nàng mở to, từng giọt lệ như hạt đậu trào ra khóe mắt. Cổ áo nàng bị kéo xuống, mái tóc đen quanh cổ cũng bị người nọ điên dại hôn lấy hôn để. Cứ như đang chết đuối, Từ Thanh Viên đổ mồ lạnh không ngừng.
Nàng vươn cổ tay mảnh mai ra, kéo rèm giường lên để cố gắng trốn thoát. Gã đàn ông lôi nàng lại, ôm nàng từ phía sau.
Hắn hành động như thể hắn yêu nàng sâu đậm: “Lộ Châu nhi, đừng rời xa ta..”
Bị hắn bịt miệng, nàng không thể kêu thành tiếng, chỉ đành vùng vẫy trong câm lặng.
Ánh sáng sau rèm như bị làn sương bao phủ, tựa hồ đang lạc lối trong mịt mù. Tóc nữ lang ướt đẫm mồ hôi, vạt áo lạnh ngắt, dính chặt vào người, tay hắn đang mơn trớn... Từ Thanh Viên giơ bàn tay run rẩy của mình ra, hất đổ chiếc bàn nhỏ bên ngoài giường.
Bàn rơi xuống, vang lên một âm thanh nặng nề, cực kỳ rõ ràng trong đêm, nhưng cũng chưa chắc sẽ đánh thức nhiều người khác.
Từ Thanh Viên dốc sức giữ bình tĩnh. Nàng vừa khóc lóc vừa run rẩy. Trong lúc bị ức hiếp như một món đồ chơi, nàng vắt hết óc suy nghĩ, nhớ ra dưới gối có một cây kéo.
Lan Thì vốn dùng kéo này để may vá vào ban đêm, em vô tình vứt dưới gối. Bây giờ sực nhớ ra cây kéo, Từ Thanh Viên miễn cưỡng vươn tay chạm vào gối.
Song, Lâm Tư Niên lại tưởng nàng đã xiêu lòng, tưởng nàng đã khuất phục.
Hắn cúi đầu, mút hết nước mắt trên má nàng, khẽ nói:
“Ta mơ thấy nàng hận ta biết bao, nhưng dù sao đó cũng chỉ là trong mộng thôi. Mọi chuyện hãy còn chưa bắt đầu, nàng hãy ở bên ta, bầu bạn với ta nhé... Ta sẽ giúp nàng rửa sạch oan khuất của phụ thân nàng, sau này ta sẽ cưới nàng... Chỉ cần nàng đồng ý ở bên ta là được!”
Từ Thanh Viên chạm đến cây kéo, nức nở một tiếng.
Lâm Tư Niên buông bàn tay đang che miệng nàng ra. Hắn khao khát nhìn mỹ nhân dưới thân mình, tâm trí của hắn bỗng chốc trở nên hoang mang. Cứ như hắn đang chìm sâu vào giấc mơ của mình, trong cơn mộng mị đó, hắn cưỡng ép nàng thế nào, còn nàng bị động ra sao...
Trong mơ, nàng đã chấp nhận số phận của mình, vậy chắc hẳn ở đây cũng thế.
Lâm Tư Niên lắc lắc cái đầu đang rối như tơ vò của mình, khi hắn cúi xuống, một luồng sáng lạnh lẽo ập vào hắn. Hắn lập tức nắm lấy cổ tay Từ Thanh Viên, thấy cây kéo chỉ cách cổ hắn một tấc.
Hắn bần thần nhìn Từ Thanh Viên.
Từ Thanh Viên nằm bên dưới phát hiện mình vẫn bị hắn khống chế, nàng hoàn toàn không có khả năng phản kháng, trong lòng tuyệt vọng quá đỗi.
Nàng càng rơi lệ nhiều hơn. Lâm Tư Niên cúi xuống, đỏ hoe mắt, cay nghiệt bóp cằm nàng:
“Quả là một nữ tử trung trinh tiết liệt, lại còn dám giết ta cơ đấy! Nếu thật sự muốn giữ mình trong sạch như vậy, tại sao nàng lại mặc áo khoác ngoài của Yến Khuynh? Tại sao nàng lại dạo phố với Yến Khuynh?”
“Nàng cứng rắn trước mặt ta, nhưng khi ở bên hắn, nàng chỉ ước gì mình sẽ ngủ với hắn đúng chứ? Nàng nghĩ mình thanh cao thế sao? Nàng và hắn đã phát triển đến bước nào rồi?”
Hắn véo mạnh cằm nàng, ánh mắt đầy nham hiểm âm u. Hắn sắp bẻ gãy hàm nàng, nhưng nàng chỉ có thể khóc run bần bật.
Lúc rơi lệ, nàng không gào thét. Nàng là một tiểu thư khuê các nên khi khóc, nàng không thốt ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ đành rơi nước mắt không ngừng.
Lâm Tư Niên thấy nàng yếu đuối đáng thương như vậy, đôi mắt đen láy tựa mặt hồ, đầy gợn sóng lăn tăn. Thường ngày trông nàng thanh lịch yểu điệu, nhưng khi bị cưỡng ép, nhìn nàng còn tuyệt đẹp hơn, khiến mọi người sinh lòng muốn hành hạ nàng.
Muốn giày vò nàng.
Men rượu xâm chiếm não Lâm Tư Niên. Hắn không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Hình như hắn đã đè nàng xuống, làm nhục nàng vô số lần. Hắn hoang mang tới độ thật sự những tưởng cảnh trong mơ là đời thực. Chìm sâu giữa nỗi tuyệt vọng, hắn thốt ra từng điều mà hắn chỉ có thể nói trong mộng:
“Nàng đã cho hắn hôn nàng hay ngủ với nàng rồi? Nàng nhớ đến ai mỗi ngày, nàng tưởng ta không biết ư?”
“Nàng run rẩy khi ta chỉ mới chạm vào nàng, còn lúc ở bên hắn thì nàng chồm cả lên người…”
“Bốp!”
Hắn còn chưa kịp nói hết mấy lời thô tục bẩn thỉu kia, bỗng nhiên đôi mắt trở nên trống rỗng. Nhìn Từ Thanh Viên đang khóc dưới thân mình, hắn không tin nổi. Hắn muốn quay đầu nhìn, nhưng ngay sau đó, hắn lại ngã nhào xuống, đè lên người Từ Thanh Viên.
Ót hắn chảy máu, nhiều mảnh bình hoa vỡ vương vãi ngoài giường.
Run rẩy choáng váng một thoáng, Lan Thì mới vội vã chạy tới đỡ Từ Thanh Viên dậy từ dưới người Lâm Tư Niên.
Khi Lan Thì thấy tình trạng thảm thương của Từ Thanh Viên: mái tóc rối bù, lớp áo trong xộc xệch, trái tim em bắt đầu thắt lại. Lan Thì hoảng loạn quấn chăn cho Từ Thanh Viên, em quỳ trên giường lau nước mắt cho nàng: “Không sao đâu, không sao đâu, nương tử, người có ổn không...”
Trời đất như quay cuồng, chỉ còn đôi chủ tớ đối mặt với chuyện này.
Không dư thừa thời gian cho người ta cảm thấy xót xa hay uất ức.
Được Lan Thì dìu, Từ Thanh Viên để chân trần đứng ngoài giường. Khi Lan Thì khoác áo choàng lên người nàng, tay nàng miễn cưỡng không run lên nữa. Đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng lấy hết can đảm theo cạnh thị nữ đến xem gã trai cường tráng đang nằm dưới đất.
Nàng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy cửa sổ đang mở, gió lạnh thổi vào.
Lan Thì phẫn nộ đến mức tái mặt: “Em nghe thấy tiếng động bên trong nên mới vào xem... Sao hắn dám làm vậy! Tể tướng đã nhốt hắn rồi mà? Sao còn có thể ra ngoài được! Sao hắn dám làm nhục nương tử như thế!”
Từ Thanh Viên nhẹ giọng nói: “Dù sao hắn cũng là con trai của Tể tướng.”
Ai dám làm gì hắn chứ?
Sắc mặt Lan Thì càng trắng bệch hơn, bàn tay em đang nắm lấy tay Từ Thanh Viên vẫn luôn run rẩy. Sợ sệt nhìn máu từ từ chảy ra từ sau đầu gã đàn ông, em mới từ từ cảm thấy kinh hãi: “Có phải em đã giết hắn rồi không?”
Từ Thanh Viên cũng hoảng hốt, nhưng lúc này nàng không dám đến gần giường.
Cuối cùng, Lan Thì đành phải dốc hết can đảm tới xem thử hô hấp của Lâm Tư Niên. Lan Thì không biết nên nhẹ nhõm hay nên hoảng sợ: “Nương tử, hắn chỉ bị em đánh bất tỉnh thôi, chưa chết.”
Nếu hắn mất mạng, Lan Thì chính là kẻ giết người. Nếu hắn chưa chết, vậy sau khi tỉnh dậy, Từ Thanh Viên phải đối mặt với Lâm Tư Niên thế nào đây?
Từ Thanh Viên thẫn thờ nghĩ mấy vấn đề đó, một giọt nước mắt khác rơi xuống từ hàng mi đẫm lệ của nàng.
Thế sự này nào công bằng với nữ tử. Tuy tư tưởng của dân chúng đã thoáng hơn hẳn, tuy tiền triều vẫn để phụ nữ tham gia chính sự, nhưng bất kỳ nữ tử nào rơi vào cảnh ngộ như nàng, đặc biệt khi người nọ lại là con trai của một vị Tể tướng quyền cao chức trọng, thì hầu như ai cũng nuốt cơn giận vào bụng, chấp nhận gả cho nam tử đó.
Không, không phải “Gả”. Một mối quan hệ méo mó vốn không hề mang lòng tôn trọng này, chỉ có thể giải quyết bằng cách “Lấy vợ lẽ”.
Song, Từ Thanh Viên chẳng muốn như thế.
Thậm chí nàng còn không muốn gả cho tên này, huống chi là việc trở thành vợ lẽ của hắn.
Giữa màn đêm lạnh lẽo, Từ Thanh Viên cứ khóc thút thít.
Nàng nghĩ tới cha mẹ mình, bà là một nữ Tướng quân tài ba, ông là một Đại Nho sĩ uyên bác. Hiếm khi mẹ và cha ở bên nhau, thậm chí về sau còn ly hôn, nhưng cha chưa bao giờ nạp thiếp. Từ thuở nhỏ, nàng chỉ thấy các cặp vợ chồng khá hòa thuận trên thế gian này. Nàng tuyệt đối không chấp nhận việc mình rơi vào vũng bùn, bị người khác nhẫn tâm chà đạp.
Dẫu không trở thành một nhân vật vĩ đại lưu danh muôn thuở, nàng cũng không nên thấp hèn như bụi đất, để mặc kẻ khác chiếm lấy bất cứ thứ gì họ muốn từ nàng.
Bàn tay lạnh ngắt của Từ Thanh Viên nắm lấy bàn tay hoảng loạn của Lan Thì. Nàng tái mặt nghiêng đầu, nói với Lan Thì: “Ta muốn chạy trốn.”
Lan Thì ngẩn ra một thoáng rồi hỏi: “Chạy trốn bằng cách nào ạ?”
Hắn có địa vị cao quý như vậy, còn phụ thân Từ Thanh Viên đang bị tình nghi phạm tội. Nếu nàng rời khỏi phạm vi giám sát của Đại lý tự, Đại lý tự sẽ nghi ngờ nàng phản quốc. Còn nếu không thoát khỏi sự giám thị của Đại lý tự, nàng sẽ trở thành con mồi của Lâm Tư Niên...
Sao nàng có thể trốn thoát đây?
Lan Thì hiểu rõ tất cả, em rơi lệ: “Chi bằng… để nô tỳ chịu thay nữ lang...”
Từ Thanh Viên lắc đầu.
Nàng ghé tai sát mặt thị nữ, bàn chuyện với Lan Thì. Lan Thì hoảng sợ ra mặt, khi ngẩng đầu, em lại òa khóc vì đau lòng.
Lan Thì nói: “Nếu vậy thì em sợ nương tử đấu không lại hắn, em cũng sợ triều đình sẽ truy bắt nương tử.”
Từ Thanh Viên nhẹ giọng: “... Thế còn tốt hơn việc trở thành kẻ ti tiện nhiều.”
--------------
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Từ Thanh Viên trà trộn vào dân chúng rời khỏi thành, lẻn ra ngoài thành Trường An.
Đồng thời, ở phủ Công chúa Quảng Ninh vang lên tiếng gõ cửa. Gõ cửa xong, Lan Thì quỳ xuống đất cầu xin Mộ Minh Xu cho mình nương náu. Mộ Minh Xu không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi được gì từ Lan Thì. Nàng ta muốn tìm Từ Thanh Viên, lại bị Lan Thì ra sức ngăn cản.
Đến trưa, Đại lý tự đến phủ Công chúa để hỏi thăm tin tức về tội phạm bỏ trốn. Lấy tư cách Công chúa, khó khăn lắm Mộ Minh Xu mới giữ được Lan Thì lại, không cho Đại lý tự đưa em đi.
Đại lý tự thay đổi thái độ chỉ vì một lý do duy nhất: Từ Thanh Viên đã mất tích.
Ở phường Vĩnh Ninh, Lâm Tư Niên mơ màng tỉnh dậy trên giường Từ Thanh Viên. Khi nghe thấy tiếng người của Đại lý tự lùng bắt bên ngoài, hắn xanh mét mặt mày. Hắn sực nhớ ra mình đã làm gì, cũng phát hiện Từ Thanh Viên đã trốn thoát.
Sau khi vị lang quân của phủ Tể tướng tỉnh rượu, hắn chỉ ảo não trong thoáng chốc, vì nỗi xấu hổ giận dữ chiếm phần nhiều hơn. Không ngờ nàng lại mặc kệ sự giám sát của Đại lý tự, cứ bỏ chạy như thế. Nàng thà bị Đại lý tự truy đuổi còn hơn thỏa hiệp với hắn.
Lâm Tư Niên thoát khỏi cuộc lùng sục của Đại lý tự, không để họ tìm ra hắn tại nơi ở của Từ Thanh Viên. Buổi chiều, hắn dẫn theo một số thị vệ, cũng nhanh chóng đuổi ra khỏi thành, quyết tâm bắt giữ Từ Thanh Viên trước Đại lý tự.
Hắn lờ mờ nhận ra, nếu muốn chiếm được Từ Thanh Viên, đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu hắn bỏ lỡ thời cơ duy nhất này, mọi thứ sau đó sẽ diễn ra hệt như trong giấc mộng, không cách nào cứu vãn...
Cũng giống hầu hết nam tử trên đời, hắn không thể hiểu tại sao nàng lại muốn bỏ trốn.
Hắn hứa sẽ trao cho nàng vị trí vợ cả, sẽ chăm sóc yêu thương nàng, sẽ bảo vệ chiều chuộng nàng hết mực... Còn nàng, cớ sao lại luôn ghét hắn như vậy?
--------------
Đại lý tự không thể dẫn Lan Thì ra khỏi nơi ở của Công chúa Quảng Ninh, nhưng họ đã tìm thấy vết máu trong phòng Từ Thanh Viên. Hình như Từ Thanh Viên gặp chuyện gì đó, nhưng nàng đã chọn cách thoát khỏi tầm mắt theo dõi của Đại lý tự, từ chối đến Đại lý tự cầu cứu.
Trước tình hình này, Đại lý tự hết cách, Đại lý tự Khanh đành thẳng tay ban hành công văn truy nã.
Từ Thanh Viên, con gái của Từ Cố, mười tám tuổi. Triều Đại Ngụy gồm ba trăm sáu mươi châu, một nghìn năm trăm huyện, thấy là bắt!
Diện mạo Từ Thanh Viên được vẽ rõ ràng trên công văn truy nã.
Lúc lệnh bắt giữ được gửi đi khắp cả nước, Lâm Tư Niên cũng lần theo tung tích, tìm kiếm Từ Thanh Viên.
Như loài nhạn sải cánh qua trời sẽ lưu vết, thân là nữ tử, Từ Thanh Viên không thể nào không để lại dấu tích gì được. Chưa kể thời gian eo hẹp, nàng còn bất tiện đủ điều. Xuyên suốt chặng đường truy đuổi, nhiều lần Lâm Tư Niên có cảm giác như mình đã tới gần nàng, sắp bắt được nàng, nhưng nàng lại trốn thoát.
Cô nương trẻ ấy quả thực nhạy bén, nhiều lần nàng cải trang trên đường, đồng hành cùng nhiều người khác nhau. Nhưng nàng chạy trốn về hướng Thục Châu, buộc Đại lý tự phải đặt ra nghi vấn: Nàng định noi theo phụ thân mình, trốn khỏi Đại Ngụy ở Thục Châu, nội ứng ngoại hợp với phụ thân nàng.
Cuộc lùng bắt sát sao vẫn diễn ra ráo riết.
Khi thấy lệnh truy nã ở một huyện xa xôi, Yến Khuynh đã sững sờ hồi lâu.
Hiện giờ, chàng, Phong Nhược và một vị chủ bạ của Đại lý tự tên Trương Văn vẫn luôn che giấu danh tính thật của mình suốt cả chặng đường. Sau khi vào Thục Châu, họ chỉ loanh quanh trong huyện và các nơi quanh đó để tìm manh mối. Yến Khuynh không ngờ mình sẽ thấy tên Từ Thanh Viên trên lệnh truy nã.
Chưa kể, Đại lý tự không hề đề cập tới tội danh, chỉ viết họ muốn bắt giữ nàng.
Hiếm khi Yến Khuynh tức giận, bèn bảo Phong Nhược: “Viết thư gửi về Trường An, hỏi xem tại sao họ làm thế. Từ nương tử không liên quan đến chuyện của phụ thân nàng, việc này đã rõ ràng từ lâu rồi mà? Tại sao đột nhiên lại ban hành lệnh bắt giữ? Từ nương tử là một cô gái yếu đuối, ra lệnh truy nã nàng như vậy, khác gì đẩy nàng vào đường cùng chứ?”
Phong Nhược gãi đầu: “Nhưng chúng ta cũng không biết Từ Thanh Viên đã làm gì...”
Cậu bị ánh mắt nghiêm khắc của Yến Khuynh nhìn chằm chặp.
Phong Nhược khẽ cúi đầu, vẫn kiên trì nói: “Đại lý tự làm việc gì cũng có lý do cả. Lang quân, đừng quên danh tính hiện tại của chúng ta... Tốt nhất chúng ta nên tách khỏi Đại lý tự, đừng để bất kỳ ai có ý đồ đen tối phát hiện ra.”
“Chẳng phải trước đó người đã căn dặn thế sao?”
Họ đang uống trà trong quán trà. Chủ bạ Trương Văn đi cùng phe phẩy quạt, cũng gật đầu: “Lang quân, bây giờ chúng ta chỉ là dân chúng bình thường thôi.”
Bàn tay cầm công văn truy nã của Yến Khuynh run run, nhưng lời hai người bên cạnh nói cũng không hề vô lý, dường như cảm xúc bực bội trong lòng chàng cũng không hợp thời điểm. Chàng nhắm mắt, kìm nén nỗi bực dọc kia, cất công văn bắt giữ vào trong tay áo, không nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng chàng nghĩ, ban đêm nghỉ ngơi tại dịch trạm, mình vẫn nên dùng dịch trạm gửi tin về Trường An, hỏi rõ Đại lý tự rằng Từ Thanh Viên đã phạm tội gì, cũng như tại sao lại gióng trống khua chiêng truy bắt một người nữ tử mong manh như thế?
Lúc họ uống trà xong, sắc trời chuyển âm u, tiếng sấm đùng đoàng, báo hiệu một trận mưa lớn.
Sợ trời đổ mưa to sẽ khiến mình không kịp tới dịch trạm vào buổi tối, ba người bèn để lại một quan tiền trên bàn, rồi khoác áo tơi đội mũ rơm cưỡi ngựa đi. Xế chiều, khi họ đang chạy trên đường, quả nhiên mưa đã rơi lộp bộp.
Mưa to gió lớn, ngựa phi gian nan. Mặc dù đã mặc áo tơi đội mũ rơm, nhưng quần áo của Yến Khuynh vẫn bị mưa thấm ướt đẫm. Đường sá ở Thục Châu vốn khó di chuyển, ba người đành phải xuống ngựa dắt bộ tiếp.
Đang đi trên đường, họ chợt nghe thấy tiếng bánh xe phía sau, có người hét lớn: “Ba vị lang quân, xin hãy nhường đường một chút. Bên chúng tôi nhiều xe…”
Nhóm Yến Khuynh dắt ngựa tránh đường, thấy một đội tiêu cục gồm người lẫn ngựa đang vận chuyển hàng hóa. Tổng cộng năm chiếc xe kéo, bánh xe lún sâu vào vũng bùn, nhìn nặng trình trịch. Trên xe chất đầy rương đồ, mười mấy cậu trai trẻ tuổi mặc đồng phục của tiêu cục, ai cũng cường tráng lão luyện.
Dưới cơn mưa nặng hạt, các chàng trai ngồi trên xe tiêu cục kia chắp tay với một người đàn ông trung niên và hai vị lang quân trẻ tuổi đã dắt ngựa nhường lối.
Xe kéo tròng trành, mưa tầm mưa tã, nhưng họ vẫn đứng yên, nhe răng cười: “Đa tạ ba vị! Có duyên tôi sẽ mời ba vị uống rượu nhé!”
Họ liếc nhìn Yến Khuynh trong số ba người. Vị lang quân ấy tuấn tú tao nhã, áo choàng ướt đẫm bết vào người, nước nhỏ giọt từ mũ rơm, nhưng trông chàng vẫn thanh lịch điềm đạm, không hề nhếch nhác vì cơn mưa.
Nhìn chàng giống một văn nhân anh tuấn.
Người bên tiêu cục thầm nghĩ: Xem ra vị lang quân này là con cháu của một thế gia nào đó. Thời buổi này, nếu không xuất thân từ gia đình quyền quý thì đọc sách làm gì?
Khi xe ngựa vượt qua, Phong Nhược nhận ra Yến Khuynh vẫn luôn trầm tư kể từ lúc thấy lệnh truy nã vào buổi trưa. Cậu muốn gợi chuyện với lang quân, làm lang quân vui vẻ hơn phần nào, bèn tới gần Yến Khuynh, hất cằm về phía xe ngựa của tiêu cục:
“Lang quân, nếu chỉ nhìn bằng mắt, người có thể đoán ra họ đang hộ tống thứ gì không?”
“Để thuộc hạ đoán trước nhé, chắc là trái cây nhỉ!”
Yến Khuynh biết tấm lòng của Phong Nhược nên cũng thuận theo cậu, từ tốn trả lời: “Ta đoán là tiền bạc.”
Phong Nhược không phục: “Tại sao?”
Ở bên cạnh, chủ bạ Trương Văn cười rộ: “Tiểu lang quân, cậu xem vết xe ngựa để lại trên mặt đất lầy lội thử, rồi nhìn tốc độ xe ngựa di chuyển, từ đó có thể đoán hàng hóa mà họ hộ tống không hề nhẹ cân, thêm nữa cũng được bố trí đồng đều, góc xe nào cũng có người đứng gác... So với rau quả, quả thực khả năng là bạc lớn hơn hẳn đấy.”
Phong Nhược chợt chỉ vào một xe: “Tốc độ của xe này khác mấy chiếc khác, chứng tỏ họ không chở cùng một loại mặt hàng. Hai người đoán sai rồi.”
Yến Khuynh nhìn đăm đăm vào chiếc xe lướt ngang qua họ. Xe này cũng giống mấy chiếc khác: Để hai rương gỗ lớn, có người canh chừng, nhưng dấu vết bánh xe dưới đất... Trương Văn kéo tay áo Yến Khuynh, mỉm cười: “Xe tiêu cục đã đi qua, chúng ta cũng lên đường tiếp thôi.”
Yến Khuynh lấy lại tinh thần.
Ba người đội mưa mặc gió gấp rút di chuyển, cuối cùng cũng tới dịch trạm vào buổi tối.
Họ đưa văn thư ra, đồng tử của viên quan nhỏ thoáng co lại, cậu ta đã biết ba người là ai. Song, bên phía dịch trạm vẫn bình thản phục vụ ba người như dân chúng bình thường. Yến Khuynh bước vào dịch trạm, thấy nhiều bá tánh đi đường đang đăng ký ở sảnh chính tầng một.
Chàng hỏi cậu quan nhỏ kia: “Có thấy xe của tiêu cục không? Chắc họ đang hộ tống tiền cho quân đội đấy.”
Phong Nhược cầm khăn lau mặt, nghe vậy thì ngạc nhiên: “Cho quân đội? Lang quân, trước đó người không hề nói như vậy.”
Yến Khuynh không để ý tới Phong Nhược, chỉ nhìn viên quan nhỏ. Cậu ta mỉm cười: “Đã giao bạc cho quân lính, vậy tại sao chúng tôi phải kiểm tra? Họ đã đến dịch trạm trước lang quân một khắc. Chúng tôi chuẩn bị lương khô cho ngựa của họ, sau đó họ vội vã lên đường rồi.”
Phong Nhược nhỏ giọng hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Yến Khuynh lắc đầu.
Dịch trạm sắp xếp cho họ hai phòng. Vì Yến Khuynh tuyệt đối không thể ở chung phòng với người khác, nên mình chàng một phòng. Còn Phong Nhược và Trương Văn ngủ bên phòng còn lại.
Khi Phong Nhược vui vẻ đi tắm rửa, Yến Khuynh đang ngồi trước án thư trong phòng, lấy công văn truy nã ướt sũng từ trong tay áo ra, trải rộng trên bàn.
Chàng trầm ngâm rồi nhắm mắt, nhớ đến đoàn xe tiêu cục chạy qua vào ban chiều. Chàng ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được mà cầm bút lên, bắt đầu tính toán:
Tổng cộng năm xe, nhưng dấu vết bánh xe của một chiếc quả thực nông hơn bốn chiếc kia, tốc độ chạy của xe này cũng nhanh hơn chút đỉnh. Nếu hàng hóa trên xe không phải bạc, vậy thứ gì có thể nặng gần bằng bạc, lại nhẹ hơn bạc đây?
Cân nặng của một nam tử trưởng thành chăng?
Không, giữa cân nặng của một nam tử trưởng thành và trọng lượng của một rương bạc, thật ra không chênh lệch rõ mấy. Phong Nhược có đôi mắt nhạy bén, cậu vừa liếc nhìn đã có thể nhận ra điểm khác biệt...
Ngay cả khi có người trong rương, đó cũng phải là một thiếu niên yếu đuối, hoặc một người phụ nữ...
Yến Khuynh mở bừng mắt, ném bút xuống rồi đứng dậy.
Chàng nhìn chăm chú vào công văn truy nã ướt nhẹp trên bàn, phát hiện tim mình đang đập nhanh liên hồi, chàng vừa hoảng loạn vừa hoang mang.
Nếu chàng suy đoán đúng...
Yến Khuynh nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài. Phong Nhược ở phòng cách vách đã mở cửa định vào, thấy chàng thì bối rối hỏi: “Lang quân, nước nóng đã chuẩn bị xong, người không tắm sao? Lang quân định đi đâu...”
Yến Khuynh vội đáp: “Xuống lầu tìm ít đồ ăn. Đừng lo cho ta, cậu cứ tắm trước đi.”
Phong Nhược lẩm bẩm: “Phải tắm hai lần lận hả?”
Nhưng Yến Khuynh đâu rảnh quan tâm cậu chàng tắm mấy lần!
--------------
Trời mưa xối xả, đoàn tiêu cục dừng xe cách dịch trạm không xa. Từ Thanh Viên chui ra khỏi một chiếc rương gỗ trong xe.
Nàng nhợt nhạt yếu ớt, hành lễ với nhóm tiêu cục trẻ tuổi đã giúp nàng: “Đa tạ các vị đã tương trợ. Nếu ngày nào đó có duyên gặp lại, Thanh Viên tất sẽ báo đáp các vị, chẳng màng thịt nát xương tan.”
Thấy nàng mong manh lung lay chực ngã, nhóm thanh niên trẻ tuổi kia không khỏi thương xót: “Đưa cô tới đây thật sự là được rồi à? Quanh đây không có cửa hàng hay quán xá nào đâu...”
Từ Thanh Viên cúi đầu, hạ giọng đáp: “Bên nhà chồng đang truy đuổi tôi có quyền thế lắm, tôi không thể liên lụy các vị được. Các lang quân cứ cho tôi xuống đây, tôi sẽ âm thầm trở về dịch trạm vừa rồi, tiếp tục tìm cách khác...”
Nhóm người tiêu cục đã nghe Từ Thanh Viên kể một câu chuyện như sau: Cha mẹ nàng bán nàng làm con dâu nuôi từ bé, nhà nọ tội ác tày trời, Từ Thanh Viên không chịu nổi nhục nhã nên đành phải bỏ trốn.
Dưới cơn mưa tầm tã, thấy một mỹ nhân như nàng lại rơi vào cảnh ngộ thế này, các chàng trai tiêu cục không đành lòng. Có người kích động hét lớn: “Sợ quái gì chứ? Hay Từ nương tử đi theo chúng tôi, để chúng tôi...”
Bị người bên cạnh đẩy đẩy, thanh niên bốc đồng đó mới tỉnh táo lại rồi im bặt.
May thay, Từ Thanh Viên đã mệt rã rời, không còn đủ sức chú ý tới chuyện này. Nàng run rẩy bước xuống xe, hành lễ với nhóm tiêu cục lần nữa, rồi lấy mũ có mạng ra che mặt lại, sau đó quay người chạy về phía dịch trạm.
Đoàn xe tiêu cục phía sau ngày một xa hơn. Thấy họ đã đi xa, Từ Thanh Viên mới đổi hướng. Thật ra nàng không định tới dịch trạm. Dịch trạm thuộc về quan lại ở địa phương, công văn truy nã đã ghi rõ lệnh bắt giữ nàng như thế, sao nàng có thể đến dịch trạm tự chui đầu vào lưới được?
Nàng tách khỏi đoàn tiêu cục giữa đường, cũng vì muốn đổi sang hướng khác.
Nhưng sau vài ngày trốn chạy, nàng đã sức cùng lực kiệt, không biết mình còn có thể đi đâu.
Đang đờ đẫn đạp lên bùn đất bước sâu bước nông, Từ Thanh Viên bất chợt nghe thấy tiếng vó ngựa. Nàng trốn sau thân cây, ngạc nhiên khi thấy nhóm người Lâm Tư Niên đang cưỡi ngựa lao ngược đến từ hướng nàng đang định chạy trốn.
Một tia chớp xẹt ngang bầu trời.
Mưa rơi lộp bộp, Lâm Tư Niên trên lưng ngựa bỗng siết chặt dây cương, thấy một người mặc áo choàng đang chạy giữa làn mưa bụi phía trước.
Hắn vừa liếc nhìn đã nhận ra bóng người gầy gò xinh đẹp kia, ánh mắt âm u sáng bừng: “Tìm thấy nàng rồi!”
Hắn và đám thị vệ đằng sau nhanh chóng thúc ngựa, đuổi theo Từ Thanh Viên đang vội vã chạy trốn.
Từ Thanh Viên nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, nỗi tuyệt vọng trong lòng sắp nuốt chửng nàng. Giờ đây nàng đã hết cách, buộc phải chạy tới dịch trạm, hy vọng nơi đó sẽ cho nàng cơ hội xoay chuyển, giúp nàng tránh xa Lâm Tư Niên.
Dưới cơn mưa, nàng dốc sức chạy, ngã xuống đất vài lần. Áo choàng đen bết đầy bùn, khuỷu tay và cánh tay nàng trầy xước, mái tóc đen nhánh dưới áo choàng cũng rối bù, dính vào mặt lẫn cổ.
Trong mắt nàng, ánh đèn lồng lay động dưới dịch trạm như một cọng rơm cứu mạng.
Tiếng ngựa chạy đằng sau xé toạc đêm dài, ngày càng đến gần nàng. Lâm Tư Niên cao giọng nói: “Đứng lại!”
Trong lúc chạy trốn, một chiếc giày thêu đã bị rơi mất, nàng dứt khoát vứt luôn chiếc còn lại. Từ Thanh Viên chạy chân trần lên bậc thềm của dịch trạm, thở hồng hộc lao về phía cánh cửa sáng trưng ánh đèn.
Cửa mở từ bên trong ra, gió mưa ùa vào.
Nàng nhào vào lòng một người, đập trúng ngực chàng.
--------------
Mưa rơi trên mái hiên vỡ, đêm tối như mực.
Từ Thanh Viên ngẩng mặt lên, chạm mắt với Yến Khuynh đang cúi đầu và vừa lùi một bước sau khi bị nàng va phải.
Tiếng mưa rơi giữa gió nghe sao mà tĩnh lặng tịch mịch, ánh đèn lồng mờ nhạt mông lung, hắt nhẹ vào mặt hai người.
Hai cặp mắt đen láy nhìn nhau.
Ánh sáng nơi đôi mắt trong veo của chàng như chiếu rọi khoảng không gian nhỏ hẹp giữa hai người.
Chàng vươn tay đỡ lấy vai nàng, lớp vải lông trên áo choàng lướt qua gương mặt yêu kiều trắng mịn của nàng, mưa rơi tí tách, hòa với bùn đất.
Ở chốn phong ba bão táp này, trước dịch trạm tồi tàn xa lạ này, chàng vẫn dịu dàng thanh nhã, vẫn trầm tĩnh kiên định tựa một bức sơn thủy vẩy mực, vẫn đẹp đẽ như thuở nào.
Nàng nghĩ đến một chuyện không hề đúng lúc: Đêm đó khi Lâm Tư Niên buông nhiều lời lẽ đặt điều ghê tởm về nàng và Yến Khuynh, nàng tự hỏi, sao Lâm Tư Niên lại dám nói như vậy!
Từ Thanh Viên ngước lên, bỗng đỏ hoe mắt.
Ở cửa dịch trạm, áo choàng tung bay, Yến Khuynh đỡ lấy vai nàng, tựa như đang đứng ôm nàng vào lòng. Chàng ngước mắt nhìn, đối diện với khoảng không gian đen kịt bên ngoài ánh đèn kia.
Cách dịch trạm hai trượng, Lâm Tư Niên trên lưng ngựa và mười mấy tên thị vệ đang đứng nhìn họ.
Trời mưa như trút nước, thế gian như chia cắt, thành hai vùng trời hoàn toàn khác nhau.
[Đổ nước lên mặt phẳng, nước chảy khắp mọi phương.
Nhân sinh vốn như định, cớ sao còn ngày đêm đứng than thân ngồi trách phận?
Mượn rượu an ủi lòng, vì nâng chén mà bỏ lại câu ca “Hành lộ nan”.
Lòng người há phải giống cỏ cây vô cảm,
Tiếng lòng đành nén, chân bước lại chùn, thôi không còn dũng khí cất thành lời.]
-------------- XONG PHẦN LẤY OÁN BÁO ÂN --------------
          