HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 3: KHÓA LƯƠNG VIÊN 3

Nhưng người đã rơi vào mắt của Từ Thanh Viên, nào phải Trạng nguyên lang kia, mà là vị Thiếu khanh đang xuất thành tra án của Đại lý tự, Yến Khuynh.

--------------

Phong Nhược tháp tùng hai vị nương tử đến Lương Viên, chàng ta dò la quanh Lương Viên vài lần, xác nhận không thấy gì bất thường rồi mới quay về Yến phủ.

Giữa màn đêm lạnh, cơn mưa đã tạnh, đường dài dằng dặc, tiếng lá ngô đồng xào xạc trong viện, tương phản với ngọn đèn hồng lụa vàng đỏ treo dưới hành lang, mang tới cảm giác lạnh lẽo âm u.

Phong Nhược gõ cửa ít nhất năm lần, gọi “Lang quân ơi” vài tiếng, trong phòng ngủ truyền đến âm thanh “Ừ” nhẹ nhàng. Lúc này Phong Nhược đẩy cửa vào, chàng ta vừa đỡ bát thuốc vừa với tay khép cửa sau lưng, rồi bước vô trong.

Chàng ta cười toe toét: “Tứ lang, thuộc hạ bưng thuốc đến cho người đây.”

Qua bức bình phong, chàng ta thấy Yến Khuynh đứng trước chậu gỗ, cầm khăn lau tay.

Yến Khuynh cúi mặt, ngón tay bị cọ xát đến đỏ bừng, mu bàn tay hằn rõ gân xanh. Sau khi chậm rãi gấp khăn lại, chàng quay về án thư rồi ngồi xuống, đỡ lấy bát thuốc.

Chỉ qua một canh giờ không gặp thôi, sắc mặt lang quân đã tái nhợt, đôi mắt đen láy trong suốt, nom cực kỳ trấn định.

Phong Nhược để ý thấy đuôi tóc Yến Khuynh ẩm ướt chút đỉnh, y phục trên người chàng cũng đã được thay. Y phục khép chặt, Yến Khuynh ngửa cổ uống thuốc, chỉ thấy yết hầu đang nhấp nhô và hàng mi dày vểnh lên.

Phong Nhược đóng cửa sổ, len lén hỏi chàng như một tên trộm: “Lang quân lại ốm nặng à? Có phải do tiếp Từ nương tử kia không? Lẽ ra chúng ta không nên gặp nhiều người như vậy vào hôm nay.”

Yến Khuynh trầm ngâm, thanh nhã đáp: “Không đáng ngại.”

Chàng uống hết bát thuốc đắng, khi đặt bát xuống, chàng dùng khăn tay lau sạch nơi môi đã chạm qua. Tiếp đó, chàng cụp mắt rồi cầm cây bút gác trên án, tư thế dợm viết, chàng hỏi Phong Nhược: “Xung quanh Lương Viên có khác thường gì không?”

Phong Nhược nhìn Yến Khuynh chăm chú.

Lúc chàng ta làm việc dưới trướng Yến Khuynh, Yến Khuynh đã gặp vài chuyện bất trắc, khiến nội tâm lẫn tinh thần của chàng trở nên hết sức mong manh và suy sụp. Chuyện đấy đã khoét sạch tâm can của Yến Khuynh, về sau sức khỏe của chàng cũng sa sút hẳn. Dạo trước, Phong Nhược chỉ biết đến Yến Khuynh qua lời của ca ca đã dạy võ cho chàng ta. Ca ca kể rằng, vào thuở nhỏ Yến Khuynh là một đứa trẻ ít nói, nhút nhát vô cùng. 

Sau tai nạn đấy, để tỏ ra như bao người khác, Yến Khuynh đã phải dùng một loại thuốc cực mạnh để ức chế thể chất yếu ớt của mình, và loại thuốc này chẳng khác nào “độc dược” mãn tính.

Yến Khuynh đang phụ thuộc vô thuốc thang, lẽ ra chàng không nên gặp Từ Thanh Viên vào lúc tối. Chuyện ngoài kế hoạch như vậy, chỉ khiến Yến Khuynh chịu thêm nhiều mệt mỏi và đau đớn thôi.

Yến Khuynh đã đè nén cơn giày vò và trò chuyện với Từ nương tử lâu đến thế. Ngay khi Từ Thanh Viên rời đi, ắt hẳn Yến Khuynh đã kiệt quệ rồi, chàng đành thay y phục và rửa mặt. 

Rõ ràng chàng chưa chạm vào Từ Thanh Viên, song chàng vẫn chà mu bàn tay tới mức đỏ lên vì nỗi khó chịu trong lòng.

Yến Khuynh không nghe thấy câu trả lời của Phong Nhược, bèn ngẩng đầu và kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa. Đôi mắt chàng đen láy, trong trẻo như nước.

Phong Nhược định thần lại: “Lương Viên từ bên ngoài nhìn vào, không có gì kỳ lạ cả, có điều hơi to quá mức, cứ như sắp bành trướng hết cả phường… Lang quân, người định nhúng tay vào chuyện của Từ nữ lang à? Lỡ như nàng ta thật sự là hung thủ, rồi chủ động tự thú để khiến chúng ta không nghi ngờ nàng ta thì sao ạ? 

Phong Nhược đắn đo một lát, nhưng vì thể trạng của lang quân, chàng ta đành bịa đặt không chớp mắt:

“Từ Cố biệt tăm, nghi vấn tội phản quốc vẫn còn đấy. Con gái ông ta thì nhất quyết khẳng định chẳng biết gì về phụ thân mình. Đại lý tự không nắm trong tay chứng cứ nào, bèn để Từ Thanh Viên đi. Nhưng Từ Cố là Nho sĩ vĩ đại một thời, con gái mà ông ta đã nuôi dạy há có thể đơn giản sao? 

“Ngay lúc Từ Cố biến mất, Lương gia ở Trường An đã dang tay che chở cho Từ Thanh Viên. Có khả năng, chính cha con Từ Cố đã lên kế hoạch này từ lâu, nhưng Từ Thanh Viên chỉ giả vờ như không biết thôi! Bên cạnh đấy, Lương gia vẫn đang bình an vô sự, cớ gì khi nàng ta đến Lương gia mới vài ngày thì đã xuất hiện người tử vong ở Lương Viên? 

“Tứ lang này, biết đâu do Từ nương tử ấy phải lòng vị lang quân bên Lương gia, nàng ta ghen tuông với các nương tử khác nên đã xuống tay. Và giờ nàng ta phải diễn như mình mất trí nhớ, bảo mình không giết…”

Phong Nhược dào dạt hứng thú, toan phân tích tiếp, nhưng khi phát hiện Yến Khuynh đang nhắm mắt, sắc mặt chàng xanh xao, chàng ta vội vàng ngậm miệng.

Phong Nhược buồn lòng lắm: “Chẳng lẽ nói chuyện với thuộc hạ, người sẽ cảm thấy không thoải mái sao? Thuộc hạ đã theo lang quân nhiều năm…”

Yến Khuynh không lên tiếng, chàng chẳng biết nên an ủi chàng thị vệ này thế nào, huống chi chàng đã trầm ngâm quá lâu, lỡ mất thời cơ tốt nhất để vỗ về.

Yến Khuynh cụp mắt, hàng mi khẽ run, chàng cầm bút viết tiếp, lặng lẽ chuyển chủ đề: “Từ nương tử có tội không, chúng ta phải điều tra rồi mới kết luận được. Còn về việc vì sao Lương Viên không báo án, thật sự rất quái lạ. Cậu cũng không có thêm manh mối nào, hãy quay về nghỉ ngơi.”

Phong Nhược im lặng hồi lâu, hổ thẹn thi lễ rồi rời khỏi phòng. Trước khi ra khỏi cửa, chàng ta ngó Yến Khuynh lần nữa…

Chàng xắn nhẹ ống tay áo, dùng cây trâm gỗ quấn tóc, tựa người bên án cầm bút viết, để lộ ra đôi bàn tay gầy gò và xanh xao. Nửa thân trên của chàng phản chiếu trên song cửa sổ, ví như một chú hạc đang dang rộng đôi cánh nhưng chẳng tài nào bay được.

Dưới ánh đèn dầu, e rằng Yến Khuynh lại phải thức thâu đêm vì những người và việc chẳng liên can, hồ sơ chưa kịp đến tay đã phải trù bị ngay cho vụ án mạng ở Lương Viên. 

Vị lang quân đây, dung mạo nhã nhặn, nhưng sở hữu tính cách quật cường và mạnh mẽ, nhân gian hiếm thấy.

-------------- 

Trái với Yến Khuynh, lúc về đến Lương Viên, chủ tớ Từ Thanh Viên và Lan Thì thở phào nhẹ nhõm.

Lương Viên về đêm luôn lạnh lẽo, các nương tử khác đã yên giấc. Dẫu có tranh chấp gì, cũng phải đợi tới rạng sáng. 

Sau khi Từ Thanh Viên và Lan Thì quay lại sân viện của họ và vào phòng, Lan Thì vui vẻ nói: “Yến Tứ lang đã đồng ý giúp chúng ta, nương tử cứ yên tâm nhé.”

Từ Thanh Viên khẽ mỉm cười, không nói gì, chỉ bảo thị nữ rửa mặt và ngủ nghỉ, bàn chuyện gì hẵng để mai.

Lan Thì rời đi, Từ Thanh Viên rửa ráy đơn giản rồi lẳng lặng lấy ra hung khí giết người đêm qua, con dao găm kia.

Nàng dùng khăn bọc con dao lại, không dám đụng quá nhiều, vết máu dính trên con dao giờ đã khô, chỉ còn lốm đốm vài giọt ở phần cạnh dao sắc.

Từ Thanh Viên suy nghĩ một lát rồi giấu con dao găm dưới gối, nàng ngả lưng lên giường, khép đôi mi lại, suối tóc đen vương vãi xung quanh.

Tâm trí nàng hỗn loạn, lúc thì hồi tưởng đến trận mưa lớn đêm qua, khi lại thấy Vệ Miểu nhìn đăm đăm vào nàng với ánh mắt u oán, rồi tới bóng dáng Yến Khuynh bước xuống cầu thang…

--------------

Từ Thanh Viên nằm chiêm bao, mơ về ngày bản thân vào thành Trường An…

Đèn lồng dây hoa giăng kín, xe ngựa đông đúc tới lui.

Lương gia phái xe ngựa đến đón Từ Thanh Viên, lúc nàng vào Trường An, tình cờ chứng kiến cảnh các sĩ tử đã đổ đạt đang dạo phố, cả thành cũng vì thế mà nô nức phấn chấn.

Từ Thanh Viên và Lan Thì ngồi trong xe ngựa, bầu không khí chìm vô tĩnh lặng. Hai vị nương tử vẫn đương bận lòng về việc biến mất của Từ Cố, nào còn lòng dạ để chung vui với thành Trường An phồn hoa này. 

Xe ngựa kẹt giữa đường do dòng người qua lại chen chúc, tiến lùi cũng chẳng xong. Một bà lão bên ngoài vỗ vào thành xe, thuyết phục nàng nữ lang bên trong:

“Từ nương tử, sao nương tử phiền muộn thế? Nương tử không biết gì về chuyện của phụ thân nương tử, Đại lý tự không có bằng chứng, phải chăng đã bỏ qua cho nương tử rồi hay sao? Đến với Lương gia chúng ta, nương tử hãy yên tâm, lão tổ mẫu Lương gia ưng nhất là các nương tử trẻ trung và xinh đẹp đấy.” 

Từ trong xe, Từ Thanh Viên cất giọng nói mềm mại: “Đa tạ bà đã chỉ bảo ạ.”

Bà lão nhếch môi, chợt lớn tiếng: “Xem kìa, vài sĩ tử đỗ đầu đang diễu hành trên phố, Trạng nguyên lang, Thám hoa lang và những người khác đang cưỡi ngựa qua… Nương tử thật sự không muốn nhìn sao?”

Binh lính dàn hai hàng bên đường để duy trì trật tự, nhưng cũng không ngăn được đám người nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Nhóm lang quân ấy đang tới đấy. Từ khi Đại Ngụy lập quốc đến nay, hẳn đây là vị Trạng nguyên lang trẻ nhất đúng không?”

“Nào ngờ Trạng nguyên lang vừa trẻ tuổi lại anh tuấn như thế. Cũng không chừng, sẵn có cô Công chúa nào nhìn trúng lang quân ấy rồi, ngươi làm gì có cơ hội chứ?”

“Công chúa? Hừ…”

Âm thanh ồn ã bên ngoài lọt vào tai khiến Từ Thanh Viên rất ngạc nhiên, nàng nghĩ, dân chúng Trường An thật dạn dĩ, dám to gan bàn tán về hoàng thất. Xét cho cùng, tuổi nàng còn nhỏ, dẫu đang não nề vì việc của phụ thân, song mọi người vẫn gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.

Có một cỗ xe ngựa khác đậu bên kia đường, đối diện với xe của Từ Thanh Viên, cũng rơi vào tình trạng kẹt cứng do các vị sĩ tử đang diễu hành. Chiếc xe ấy đành rẽ vô một con hẻm nhỏ để tránh đám đông, không ai để ý đến biển hiệu của phủ Công chúa vừa vụt qua.

Cùng lúc đó, Từ Thanh Viên vén rèm xe, quan sát dòng người tấp nập này.

Vài chú ngựa song hành, Trạng nguyên lang dẫn đầu, các vị sĩ tử tuấn tú trẻ tuổi theo sau, phong thái xuất chúng. Phía ngoài đám đông, xuất hiện thêm một tốp người đang thúc ngựa, lướt gió mà tiến.

Cảnh tượng đầu tiên rơi vào mắt Từ Thanh Viên chính là đội kỵ binh đang rời thành, chứ không phải các vị sĩ tử đang tuần hành.

Con đường tắc nghẽn khó di chuyển, một binh lính trong đấy hô to: “Đại lý tự xuất thành làm nhiệm vụ, ai không phận sự hãy nép sang một bên, chớ có cản đường!”

“Tránh ra!”

Đương lúc hỗn loạn, Trạng nguyên lang ghìm ngựa, nhường lối cho chúng binh Đại lý tự. Xe ngựa của Từ Thanh Viên cũng bị hét né ra khỏi đường đi, khi bánh xe đang quay, Từ Thanh Viên tựa lên rèm xe, nhìn về nhóm Đại lý tự.

Lúc mọi người đang theo dõi cuộc diễu hành của các sĩ tử, Từ Thanh Viên chỉ ngóng về phía tốp binh kỵ Đại lý tự ra khỏi thành. Nàng thầm nghĩ, chẳng hay trong số các quan lại Đại lý tự rời thành này, phải chăng có người đang thụ án của cha nàng… 

Con đường rực sáng, sĩ tử phong lưu. Tiếng huyên náo của dân chúng reo hò bên tai, Từ Thanh Viên ngồi trong xe lướt qua các quan lại Đại lý tự rời thành. Khoảnh khắc khoảng cách giữa đôi bên kề cận, Từ Thanh Viên bắt gặp ánh mắt của một người.

Chàng lang quân trẻ tuổi dẫn đầu đội kỵ binh Đại lý tự, áo choàng đỏ tươi tung bay, dung mạo tuấn tú và phong thái chính trực.

Khi cỗ xe của Lương gia nhường đường, có ai bên cạnh thì thầm vào tai chàng câu gì đó nhắc tới “Từ nương tử”, thế nên trong khoảnh khắc giao nhau ấy, chàng đã đưa mắt nhìn về phía nàng.

Song phương chạm mắt, tựa như rót một làn mưa mỏng tang sâu tận đáy lòng nàng.

“Trạng nguyên lang anh tuấn thật đó!”

Nhưng người đã rơi vào mắt của Từ Thanh Viên, nào phải Trạng nguyên lang kia, mà là vị Thiếu khanh đang xuất thành tra án của Đại lý tự, Yến Khuynh.

--------------

Sáng sớm, chim hót líu lo, rèm trướng buông xuống.

Lương Viên hồi sinh sức sống dưới ánh mặt trời, giữa các vệt nắng ban mai, Từ Thanh Viên vẫn buồn ngủ, toàn thân nhức mỏi. Đương say giấc, nàng bị đánh thức bởi tiếng trò chuyện bên ngoài…

“Từ Thanh Viên đâu? Từ tối qua đến giờ, ta không hề thấy nàng ta. Nàng ta giả bệnh à? Nàng ta vừa kiêu căng lại hay vờ vịt, mong tổ mẫu quan tâm tới nàng ta sao?”

“Chẳng lẽ nàng ta định thừa dịp này, muốn chiếm được tình cảm của Lương lang? Mơ cũng đẹp quá rồi đấy!”

Lan Thì khuyên nhủ: “Phùng nương tử ơi, nương tử nhà ta vẫn chưa tỉnh…”

Nữ lang mới sáng sớm đã gây rối trong sân vặn xoắn chiếc khăn tay, hừ một tiếng. Tính cách nàng ta dữ dằn, thấy ả thị nữ này dám ngăn mình, nàng ta toan mở miệng mắng.

Đúng lúc này, rèm trong phòng được vén lên, lộ ra một phần nhỏ gương mặt xinh đẹp tựa phù dung: 

“Lan Thì, bảo Phùng nương tử đợi chốc lát, ta dậy ngay.”

Hai vị nữ lang nhìn nhau qua lớp rèm cửa sổ.

Từ Thanh Viên để chân trần đứng dưới cửa sổ trong nhà, nàng dời tầm mắt, che giấu trái tim đương đập thình thịch, cuối cùng nàng lấy lại bình tĩnh: vẫn chưa tìm thấy thi thể Vệ Miểu, ngay khi nàng đang buồn phiền thì Phùng Diệc Châu, kẻ thù truyền kiếp của nàng ở Lương Viên, đã tới sinh sự.

Phùng Diệc Châu xuất hiện ở đây, lẽ nào liên quan tới Vệ Miểu?

--------------

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin