HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 7: KHÓA LƯƠNG VIÊN 7

“Tứ lang, Từ nương tử xinh đẹp vậy, cũng không ăn thịt người đâu.”


--------------

Khi Từ Thanh Viên dìu lão phu nhân xuống xe, bà véo mặt nàng, ánh mắt đục mờ nhưng sâu thẳm, bà nửa đùa nửa thật: “Lộ Châu nhi lương thiện là chuyện tốt, song chớ bắt chước các nữ lang khác rồi bị mấy lang quân xa lạ dối gạt nhé. Cháu và Khâu nhi là tâm can của tổ mẫu, ta không muốn rời xa ai cả.”


Ở phía đối diện, nhóm quan viên Đại lý tự đang đội mưa bước qua, giọng lão phu nhân buồn bã, gò má Từ Thanh Viên bỗng đỏ bừng.


Nàng nhìn Lương Khâu, Lương lang quân đã xuống xe theo nàng, y bất lực làm khẩu hình với nàng: Tổ mẫu già cả nên lẩm cẩm thôi, đừng lo lắng.


Lương Khâu tức giận bảo: “Tổ mẫu, người đừng dọa Lộ Châu nhi. Lộ Châu nhi là khách nhân ở tạm nhà chúng ta, chờ phụ thân nàng trở về, nàng sẽ đi theo ông ấy.”


Lão phu nhân nổi cáu chọc một ngón tay vào trán Lương Khâu, khiến y nghiêng người về phía trước rồi ngã hẳn khỏi xe ngựa.


Lão phu nhân mắng: “Ngươi là đồ vô tâm, đến khi nào ngươi với Lộ Châu nhi mới chịu ngừng cãi vã và ngồi vui vẻ bên nhau hả? Được như vậy, tổ mẫu ngươi có chết cũng yên lòng…”


Lương Khâu cao giọng: “Hoa của cháu! Tổ mẫu ơi, đừng quẳng hoa của cháu…”


Từ Thanh Viên tự hỏi, nàng đã xích mích với Lương Khâu lúc nào nhỉ, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu chớ nói vậy, tự Lương lang quân sẽ có mối lương duyên xứng đôi thôi ạ.”


Một tiếng hừ lọt vào tai, nàng quay đầu, thấy sắc mặt của các vị nữ lang do Phùng Diệc Châu dẫn đầu chẳng tốt lắm. Đặc biệt là Phùng Diệc Châu, nàng ta đang giận dữ trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt như thể đang tung tóe ánh lửa.


Từ Thanh Viên đành chịu, nàng quay lại nghênh đón nhóm người Đại lý tự, chủ động giúp Lương Khâu tạo mối quan hệ với các vị quan viên này. Sau vài ba câu hàn huyên tẻ nhạt vô ích, Từ Thanh Viên rót trà nóng cho họ, tiện thể ngó quanh tốp quan lại Đạy lý tự, nàng không thấy Yến Khuynh đâu.


Ánh sáng trong mắt nàng chợt trở nên ảm đạm.


Phong Nhược hắng giọng nghe thấy rõ.


Mắt Từ Thanh Viên đã bừng sáng lại – Yến lang quân!


Nàng ngẩng đầu, thấy vị Đại lý tự vừa mới xuất hiện là chàng thị vệ với gương mặt trẻ con. Cõi lòng nàng đầy ắp mong đợi khi đưa trà nóng sang, sóng mắt tựa vì sao.


Dưới bóng cây cách đó không xa, Yến Khuynh đội mũ tre, mặc áo tơi nhìn Từ Thanh Viên, chàng im lặng quan sát nàng trò chuyện với thị vệ của mình.


Ở gần đó, Phong Nhược bị ánh mắt ấy nhìn đến mức thiếu tự nhiên, nghĩ đến việc Yến Khuynh yêu cầu mình bắt chuyện với Từ Thanh Viên, nhưng chàng ta và Từ Thanh Viên biết nói gì bây giờ?


Phong Nhược nhịn hồi lâu, bèn nói khẽ: “Trả lại miếng Anh lạc cho ta!”


Thế là Lương Khâu đứng cách đó không xa, chợt nghi hoặc khi thấy Từ Thanh Viên hoảng sợ, nàng vội đưa trà cho thị vệ, rồi nhanh chân chạy về cạnh lão phu nhân.


Phong Nhược: “…”


--------------

Về sau, đôi bên nhân mã tự tách lối riêng, nhưng đều hướng về Tích Thiện tự trên núi.


Ngồi trong xe, Từ Thanh Viên không ngừng vắt óc để tìm cách bắt chuyện với bên Đại lý tự, nàng muốn thấy Yến Khuynh. Nhưng xung quanh nàng là lão tổ mẫu, các nữ lang và Lương Khâu, nhất cử nhất động của nàng đều khiến họ chú ý, nàng chẳng thể rời đi được.


Nàng chán nản lắm. Vào buổi tối, hai đoàn người đặt chân tới Tích Thiện tự.


Từ Thanh Viên được Lan Thì dìu xuống xe, giữa làn sương mù dày đặc, nàng sầu não, khẽ ngẩng đầu quan sát nhóm người Đại lý tự đang khiêng quan tài đến cổng phụ của Tích Thiện tự. Các vị quan viên đằng đấy bận rộn liên hồi, chẳng thể trao đổi với chúng nữ quyến bên này.


Trước khi rời đi, khóe mắt nàng chợt thấy một lang quân đội mũ tre, nàng bèn ngoảnh đầu đưa mắt nhìn sang.


Đôi mắt của chàng lang quân trong veo tựa nước.


Trái tim của Từ Thanh Viên nảy lên một nhịp.


Lan Thì thì thầm bên tai nàng: “Nương tử, chúng ta một thân một mình ở Trường An, nên cẩn thận, chớ gây rắc rối không đầu không đuôi ạ.”


Lúc này, cửa màu son của Tích Thiện tự mở rộng, đèn lồng bó đuốc sáng trưng, một tốp nữ ni xuất hiện.


Họ hát: “A Di Đà Phật, thiện nhân trường thọ.”


Từ Thanh Viên chăm chú nhìn vị sư thái dẫn đầu các nữ ni, dáng người cao ráo, y phục thô ráp, toát ra nét nghiêm trang, gương mặt sáng sủa, trông vẫn còn trẻ trung. Một vị sư thái khác theo sau, tướng mạo sư thái này thấp và hơi mũm mĩm, đã có tuổi, đường môi sâu, xem chừng khó hòa hợp.


Lương lão phu nhân dắt các nữ lang sang chào hỏi hai vị sư thái: “Đỗ sư thái, Giang sư thái, lão nương lại dẫn đám nhỏ đến làm phiền rồi.”


Người thấp béo là Giang sư thái, bà ta nhiệt tình tiến lên một bước, đỡ lấy lão phu nhân đang chào hỏi, ánh mắt nghiêm nghị: “Lão phu nhân nói đùa rồi, người có hài lòng với lễ cúng bái do bên bần ni thực hiện vào hai ngày trước không? Ban đêm người đã ngon giấc hơn nhỉ? Chẳng còn yêu ma quỷ quái nào quấy rầy người trong mộng nữa đúng không?”


Lương lão phu nhân tin tưởng Tích Thiện tự vô cùng, nghe vậy bà liên tục bảo phải.


Đương lúc Lương lão phu nhân hàn huyên với Giang sư thái, Từ Thanh Viên lẳng lặng quan sát các nữ ni khác. Vào ngày Vệ Miểu chết, những nữ ni này vừa rời khỏi Lương Viên… Bỗng nhiên ánh mắt nàng chạm phải vị Đỗ sư thái điềm tĩnh và đoan trang nọ.


Đỗ sư thái nhàn nhạt nhìn nàng, Từ Thanh Viên sợ hãi lùi lại, sơ ý giẫm phải Phùng Diệc Châu đang đứng phía sau.


Phùng Diệc Châu xanh mặt bực bội: “Cô muốn chết à!”


Lương lão phu nhân quay lại trừng mắt nhìn nhóm nữ lang ồn ào kia, rồi hổ thẹn ngỏ ý xin lỗi với các nữ ni. Giang sư thái lựa gió phất cờ, cười nói:


“Lão phu nhân, người tới đúng lúc lắm, bên bần ni đang muốn nhờ các vị nương tử đây giúp đỡ chút chuyện, song chẳng biết lão phu nhân có chịu không…”


Lương Khâu cười: “Tổ mẫu là tín đồ của chùa, sao có thể không sẵn lòng chứ? Chúng ta mới gặp hai sư thái ở Lương Viên cách đây không lâu thôi, đâu cần phải khách khí như vậy.”


Đỗ sư thái kiêu ngạo im lặng, còn Giang sư thái vui mừng liên hồi bảo tốt.


--------------

Việc Đại lý tự đặt quan tài của các thi thể vô danh không người nhận ở các ngôi chùa lân cận vốn là thông lệ, sau khi họ giải thích với nhóm nữ ni trong chùa, Tích Thiện tự đã ngừng can thiệp vào công vụ của Đại lý tự.


Đêm khuya, mưa tạnh, Phong Nhược và các quan viên đi đặt quan tài, lúc quay về, chàng ta không thấy Yến Khuynh đâu, chỉ chạm mặt Đỗ sư thái.


Đỗ sư thái dẫn chàng ta tiến vào rừng, nói: “Có lẽ Yến Tứ lang đã lạc vào khu rừng phía sau núi, chưa tìm được đường ra. Nhưng không sao, ở đó có cửa chùa đã khóa lại, Yến lang quân không đi quá xa được đâu.”


Phong Nhược mở lời: “Đỗ sư thái là trụ trì của Tích Thiện tự à?”


Đỗ sư thái trả lời: “Sau khi sư phụ rời đi, chúng ni đang chọn ra vị trụ trì mới giữa bần ni và Giang sư tỷ, hiện vẫn chưa có quyết định cuối cùng.”


Phong Nhược tiếp tục thăm dò: “Trông tuổi Đỗ sư thái vẫn còn trẻ, cớ gì lại xuất gia?”


Đỗ sư thái thản nhiên đáp: “Chẳng qua là chuyện cũ chốn hồng trần, hoặc chuyện ly biệt ái tình lứa đôi, lang quân cứ tùy ý suy đoán.”


Thấy Đỗ sư thái thờ ơ như vậy, Phong Nhược hết cách, đành phải im lặng.


Đỗ sư thái dẫn Phong Nhược vào rừng chưa được bao lâu, giữa tiếng lá xào xạc trong rừng sâu, quả nhiên đã bắt gặp bóng lưng gầy gò nhưng mạnh mẽ của chàng lang quân trẻ. Chàng đang đứng trước sơn môn rêu phong, tay áo buông thõng.


Phong Nhược bước nhanh hơn: “Lang quân!”


Yến Khuynh ngoảnh lại, nhìn hai người họ.


Yến Khuynh gật đầu chào hỏi Đỗ sư thái rồi hỏi: “Vì sao lại khóa cửa này?”


Đỗ sư thái trả lời: “Là am ni cô lớn nhất ở phía đông thành Trường An, Tích Thiện tự sở hữu khung cảnh hoành tráng, có được từ việc tu dựng mười tám tầng địa ngục. Cảnh tượng này quá mức kinh hoàng, thường bị khóa bằng cổng sơn môn để không ai có thể nhìn thấy. Nhưng hai ngày sau, vào ‘Ngày lễ Phật Đản’, cảnh tượng sẽ mở cửa đón thế nhân.”


“Các vị nam nữ bá tánh từ mười tám tầng địa ngục sẽ có cơ hội chứng kiến Phật của bần ni đích thân xuất hiện, ban phát phúc lành cho thế gian, là đại thiện lành.”


Phong Nhược sửng sốt: “Các vị tu dựng mười tám tầng địa ngục thật à? Sư thái không sợ sao?”


Đỗ sư thái đáp: “Phật trong lòng bần ni, cớ gì phải sợ?”


Vầng trăng khuất bóng giữa đêm, đôi mắt trong veo lạnh lùng, nụ cười trên môi quỷ dị, Phong Nhược chẳng nói nên lời hồi lâu.


Làn gió lạnh thổi qua, chỉ nghe Yến Khuynh bình tĩnh ôn hòa hỏi: “Mạo muội hỏi sư thái, phía sau mười tám tầng địa ngục là gì?”


Đỗ sư thái nhìn Yến Khuynh.


Vị quân tử này rất tốt, ở trong rừng sâu nước thẳm như vậy, chàng vẫn mang khí phách tựa tân trúc ngọc sơn, tỏa ra ánh hào quang sáng ngời, trong trẻo vô ngần.


Đỗ sư thái cũng không coi thường nữa, cung kính đáp: “Phía sau là bãi tha ma vô chủ, hài cốt vô danh sẽ chôn bên trong. Thí dụ như lần này Đại lý tự sẽ chôn người ở đó vậy.”


Yến Khuynh bình tĩnh nói: “Xin thụ giáo.”


--------------

Trên đường trở về, sau khi Đỗ sư thái rời đi, Phong Nhược thấp giọng hỏi: “Lang quân đang tìm thi thể của Vệ Miểu à?”


Chàng ta hỏi hai lần, Yến Khuynh mới định thần: “Chỉ mỗi suy đoán thôi thì không thể mặc định là thật, ta không có bằng chứng, cần phải nghiền ngẫm thêm.”


Dẫu vị Yến Thanh Vũ này sở hữu tính cách thu mình và không thích tiếp xúc với người khác, nhưng trước khi làm việc cho Yến Khuynh, Phong Nhược đã nghe ca ca mình bảo, Yến Khuynh là dạng nhân vật thuộc hàng ngũ thiên tài.


Thế nên Phong Nhược chưa từng nghi ngờ khả năng tra án của Yến Khuynh, có điều…


Phong Nhược trịnh trọng nói: “Tứ lang, người chớ đi loanh quanh. Thuộc hạ nghĩ ngôi chùa này rất tà dị, gì mà còn dựng mười tám tầng địa ngục nữa chứ. Một nơi Phật tự đúng nghĩa có đáng sợ thế này không? Tứ lang à, nếu người bị thương, thuộc hạ… thuộc hạ sẽ….”


Vẻ mặt Phong Nhược bối rối, đồng tử chợt co lại. Ánh mắt chàng ta hoảng loạn, cho thấy chàng ta đang nghĩ đến việc tồi tệ nào đó trong quá khứ. Chàng ta bất an vô cùng.


Yến Khuynh thừ người hồi lâu rồi mới ngoảnh lại nhìn chàng ta.


Yến Khuynh lừng chừng đưa tay ra, cách một lớp áo, cẩn thận vỗ nhẹ lên vai Phong Nhược: “Ta không sao.”


Phong Nhược sửng sốt một lát, quan sát động tác kiềm chế và nhanh tay rút về của Yến Khuynh. Tuy lang quân chỉ an ủi chàng ta như vậy, nhưng cũng đủ khiến chàng ta cảm động suýt rơi lệ: “Lang quân, người chịu vỗ vai thuộc hạ thật kìa…”


Yến Khuynh lập tức quay đầu, lặng lẽ đổi chủ đề: “Bên phía Từ nương tử thế nào rồi?”


--------------

Từ nương tử muốn tránh mặt mọi người để có thể gặp Yến Khuynh.


Song, nàng đã bị sắp xếp ngủ chung phòng với Phùng Diệc Châu, nàng ta cứ nhìn đăm đăm vào nàng như đang gặp kẻ thù vậy.


Vả lại, Phùng Diệc Châu cũng rất cảnh giác với nàng.


“Ngày Phật Đản năm nay, ban nãy cô cũng nghe rồi ấy, Tích Thiện tự cần một nữ lang vào vai Quan Âm, lòng dạ từ bi, phổ độ chúng sinh. Nhóm nữ ni chưa thấy người nào phù hợp, cầu những nữ lang ở Lương Viên trợ giúp. Lần này, ta nhất định sẽ thắng cô và trở thành Quan Âm!”


Từ Thanh Viên ngồi tựa vào bàn, lắng nghe tiếng chuông khóa lễ tối trong chùa cùng giọng Phùng Diệc Châu lẩm bẩm bên tai.


Mưa đêm lúc rơi lúc tạnh, nàng lơ đãng, vắt hết óc nghĩ cách bắt chuyện với người bên Đại lý tự.


Nàng nghe Phùng Diệc Châu luôn miệng nhắc suốt đêm, nàng ta mơ về vị Quan Âm nào đó, khiến Từ Thanh Viên chẳng thể ngon giấc. Nàng giấu con dao găm trong tay, ban đêm không dám ngủ sâu, nàng sợ mình sẽ lỡ lời nói mớ về vụ án mạng.


Vào bữa sáng hôm sau, sắc mặt Từ Thanh Viên tái nhợt, trong lòng nặng trĩu. Thị nữ Lan Thì theo sau nàng, cứ lo rằng nàng sẽ tiết lộ điều gì đó không hay.


Cách một đoạn bậc thang núi, Từ Thanh Viên chạm mặt Yến Khuynh.


Chàng lang quân cũng thấy nàng nương tử, ánh mắt khựng lại thoáng chốc, nhưng đã xuất hiện thêm nhiều người khác chen vào…


“Lộ Châu nhi, cô đến rồi à?”


Từ Thanh Viên chào hỏi mọi người xong rồi tiếp tục nhìn về hướng đó, song Yến Khuynh nào còn ở đấy nữa, nàng thất vọng lắm.


--------------

Buổi chiều, mưa rơi lất phất, lá bay.


Phong Nhược nảy ra ý tưởng, nói Yến Khuynh: “Chi bằng chúng ta đánh ngất nữ lang cùng phòng với Từ nương tử, ép Từ nương tử nói ra chuyện của nàng.”


Yến Khuynh nói: “Người đến người đi, miệng đời phức tạp. Tuy cậu rất giỏi võ nghệ, nhưng chẳng thông thuộc địa hình của Tích Thiện tự, chỉ sợ người khác bắt gặp, thanh danh của Từ nương tử sẽ bị hoen ố mất.”


Phong Nhược sửng sốt: “Thuộc hạ? Sao lại là thuộc hạ nữa? Lang quân, người thực sự không tự mình đi à? Thuộc hạ không nghĩ rằng mấy ngày nay chúng ta đã gặp quá nhiều người đâu. Lang quân này, tình trạng của người không tệ, không đến nỗi gặp Từ nương tử một lần mà tiếp tục đổ bệnh nặng đấy chứ.”


Yến Khuynh nâng tay áo rộng lên trán, che đi phần mắt mày, vờ như không nghe thấy lời Phong Nhược nói: “Cách tốt nhất là để Từ nương tử vào vai Quan Âm. Nhất định bên chùa sẽ chỉ bảo nàng ấy đôi chỗ, nàng ấy có thể ở một mình trong phòng. Đến lúc đó, cậu sẽ thuận bề tìm thấy nàng ấy vào ban đêm thôi.”


Phượng Nhược khích lệ chàng: “Tứ lang, Từ nương tử xinh đẹp vậy, cũng không ăn thịt người đâu.”


Nhân lúc tâm trạng chàng đang tốt, Phong Nhược đùa rằng sẽ không giúp chàng tìm Từ Thanh Viên, nhất quyết yêu cầu chàng đi một mình.


Tính cách Yến Khuynh ôn hòa, bị thị vệ trêu chọc như thế, chàng cũng chỉ im lặng nhận lời. Chàng ngồi yên hồi lâu, loay hoay nghĩ ngợi tới lui, rốt cuộc vẫn khoác áo choàng và bước ra ngoài.


Phong Nhược vui mừng khôn xiết, nhanh chóng theo sau.


--------------

Trong chái nhà ở chùa, Phùng Diệc Châu đã rời đi, Từ Thanh Viên trằn trọc trở người rồi đứng dậy.


Nàng không thể ngồi yên chờ chết được, nàng muốn đóng vai Quan Âm, tìm cơ hội để bắt chuyện với Yến lang quân.


--------------

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin