HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 30: KHÓA LƯƠNG VIÊN 30

“Đừng nhắc tới mấy lời ngụy biện rời rạc của huynh nữa, vở kịch ở Lương Viên đã tới lúc phải kết thúc rồi!

--------------

Hoàng hôn buông xuống, bóng thông lọt vào ngưỡng cửa, một mảng xanh tươi tràn từ khe cửa sổ vào cửa phòng đóng kín, ánh chiều tà ngập tràn.

Lan Thì lấy một miếng giẻ rồi lau trái lau phải trong phòng, nàng ấy cứ bối rối quay đầu nhìn nữ lang nhà mình, và cả Yến lang quân đang cầm chì kẻ mày, trang điểm cho nữ lang nữa.

Nếu nói như Trương Thưởng vẽ mày (*), thì chẳng có gì ngoài việc thể hiện tình cảm sâu đậm, còn bây giờ thì tính là gì đây?

(*) 张敞画眉:Trương Thưởng vẽ lông mày cho vợ, thể hiện tình cảm tốt đẹp giữa vợ chồng.

Từ Thanh Viên rất hợp tác với Yến Khuynh.

Nàng ngồi trước gương trang điểm, vừa tô son điểm phấn cho bản thân, vừa để Yến Khuynh dùng bút họa lên mặt. Nàng ngửa mặt, hàng mi cong vút lướt qua ngòi bút, nàng chợt chạm phải ánh mắt đang cúi xuống của Yến Khuynh.

Nàng thích nhìn vào mắt chàng lắm.

Mỗi lần không thể hạ quyết tâm, nàng luôn có thể tìm thấy sức mạnh để kiên trì từ đôi mắt dịu dàng của chàng.

Bấy giờ, Yến Khuynh thấy nàng đang chăm chú nhìn mình, chàng bèn nhẹ nhàng trấn an: “Nương tử chớ sợ. Giả trang cho người khác là việc bắt buộc phải học ở Đại lý tự, ắt hẳn trình độ của ta khá tốt đấy.”

Từ Thanh Viên nhíu mày: “Nhưng làm như vậy, ta có thể trở thành một người khác thật à?”

Yến Khuynh trả lời: “Giờ đây, vụ án này đã có chứng cứ vô cùng thuyết phục, nếu muốn tìm một con đường mới, chỉ có thể tìm một cách tiếp cận mới. Chẳng phải nương tử đã bảo, muốn chính hung thủ phải đứng ra thừa nhận sao?”

Từ Thanh Viên nói: “Nhưng ta sợ ta làm không tốt.”

Yến Khuynh cầm bút nhẹ nhàng chấm lên giữa lông mày nàng, chàng nhìn vào đôi mắt long lanh tựa ngọc lưu ly của nàng.

Trong thoáng chốc, khoảng cách gần khiến lòng bàn tay chàng đổ mồ hôi, bàn tay run rẩy khiến chàng cầm bút cũng không xong.

Chàng vừa mới dùng liều “Phù Sinh Tận” thứ hai chưa được bao lâu, lẽ ra hiện tại phải là lúc sức khỏe và tinh thần của chàng ở trạng thái tốt nhất, làm sao có thể vô duyên vô cớ đổ mồ hôi chứ?

Yến Khuynh lơ đãng, Từ Thanh Viên kéo ống tay áo chàng: “Yến lang quân!”

Chàng sực tỉnh.

Đồng tử đen láy của chàng chạm phải ánh mắt nàng, chàng chậm rãi nói: “Nương tử không cần lo, nếu thất bại…”

Cặp mắt tròn xoe của Từ Thanh Viên hơi mở to, đuôi mắt mượt mà của nàng cọ vào tay chàng.

Tay chàng lại run lên lần nữa.

Song, Yến Khuynh đã vững vàng điểm nhẹ vào giữa hai hàng lông mày của nàng, chàng họa xong hoa điền trang (*), ôn tồn bảo: “Nếu thất bại, ta sẽ thay nương tử giải quyết, hoàn toàn không liên quan gì đến nương tử.”

(*) Hoa điền trang (花钿妆): là một kiểu trang trí truyền thống của Trung Quốc cho trán, lông mày và thái dương, được gọi là trang điểm mảng hoa. Hình minh họa: 

Pass chương 31: Ai là kẻ thù truyền kiếp với Từ Thanh Viên ở Lương Viên?

Khi cả hai đang trò chuyện, Phong Nhược nhễ nhại mồ hôi chống lên song cửa sổ leo vào từ bên ngoài. Chàng ta hào hứng nói: “Lang quân, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn loại rượu mạnh mà người muốn rồi.”

Yến Khuynh gật đầu: “Ừ, cậu hãy đi thương lượng một chút với Vi Phủ quân, về trà phục vụ cho Lương lão phu nhân và Lương Khâu, hãy đổi sang rượu của chúng ta.”

Từ Thanh Viên đột nhiên xuất hiện phía sau Yến Khuynh, bổ sung: “Đổi cả của Đỗ sư thái nữa, được không?”

Yến Khuynh quay đầu nhìn nàng.

Nàng còn chưa kịp úp úp mở mở tìm lý do trình bày cho trực giác không thể giải thích của mình, chàng đã hết sức dễ dàng đồng ý với nàng: “Được.”

Từ Thanh Viên chăm chú nhìn chàng một chốc, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng đe dọa của Phong Nhược, nàng đỏ mặt bèn ngó sang nơi khác.

--------------

Buổi xét xử tại Phật đường khiến ai nấy cũng rợn người.

Vi Phù ra ngoài một lát, khi trở về, chàng ấy sai lính canh rót trà cho mọi người lần nữa.

Trời đã chạng vạng, những ngọn nến được thắp sáng lờ mờ.

Lương Khâu nhẹ nhàng nhận trà, tùy ý nhấp một ngụm. Y nhìn Lương lão phu nhân đang chết lặng quỳ chính giữa, bà nói về nữ lang cuối cùng bị giết trước khi đến Vệ Miểu:

“Nữ tử kia trông rất giống Châu Châu. Khi thấy con bé, ta nghĩ tới Châu Châu đáng thương của ta. Con bé lại gây náo loạn rồi rời bỏ Lương Viên giống trước đây, ta quá đau khổ…”

Quảng Ninh Công chúa và Lâm Tư Niên ngồi ở nơi nhóm người ngoài cùng. Công chúa nghe những câu chuyện bẩn thỉu của họ, sắc mặt vừa ghê tởm vừa kiên nhẫn.

Song, Lâm Tư Niên ngồi bên cạnh lại thể hiện thái độ đầy ẩn ý sâu xa.

Cứ như hắn đang lắng nghe cẩn thận, rồi như đang bị phân tâm mất tập trung...

Trong Phật đường trống rỗng, bầu không khí lặng ngắt như tờ, Lương lão phu nhân kể xong chuyện giết người, khi bà dừng lại một chút để tạm nghỉ, Lương Khâu cũng bổ sung tiếp lời bà:

“Lúc thấy thi thể trong vườn, ta biết chắc chắn tổ mẫu đã tái phát bệnh rồi giết người nữa. Ta không muốn thế nhân chĩa mũi kiếm phán xét vào tổ mẫu, đành phải dùng cách trước đây, để nhóm nữ lang phát hiện thi thể, bảo họ chôn xác, giúp ta che giấu chứng cứ cho tổ mẫu…”

Các nữ lang Lương Viên phát ra từng tiếng nức nở khe khẽ.

Còn Đỗ sư thái cầm lấy chén trà trong tầm tay, khi uống trà, nàng ta vẫn luôn ngắm nhìn Lương Khâu. Giờ đây, tình cảm sâu sắc điên cuồng không thể che giấu của nàng ta chỉ khiến mọi người hoảng sợ hơn.

“Cạch” một tiếng rất nhẹ, cánh cửa Phật đường mở ra.

Chỉ mỗi Mộ Minh Xu và Lâm Tư Niên ngồi ở cửa phát hiện trước hết.

Một giọng nữ lạnh lẽo âm u vang lên:

“Đừng nhắc tới mấy lời ngụy biện rời rạc của huynh nữa, vở kịch ở Lương Viên đã tới lúc phải kết thúc rồi! Biểu ca, nếu đêm tuyết hôm nay huynh giúp muội rời xa nơi đây, muội sẽ tạ ơn huynh cả đời.”

Lương lão phu nhân sững sờ, không thể phản ứng được gì.

Một tiếng “Biểu ca” uyển chuyển nhẹ nhàng như tiếng chim hoàng oanh kia, đã khiến Lương Khâu đột ngột run lên, y quay phắt đầu lại, nhìn về phía cửa Phật đường.

Cùng lúc đó, Đỗ sư thái đang bình thản uống trà làm đổ tách trà trên tay, nàng ta lập tức đứng dậy, hơi thở dồn dập, ánh mắt như vụn vỡ. Nàng ta nhìn chằm chặp vào cánh cửa Phật đường, nơi âm thanh truyền tới.

Cánh cửa gỗ nặng nề của Phật đường mở ra từng chút một, trăng treo ngoài hiên, lốm đốm vệt sáng.

Một nữ tử yểu điệu duyên dáng trong bộ váy dài màu trắng đang đưa lưng về phía họ, trên đầu quấn một chiếc khăn lông vũ lớn. Hoa rơi lả tả như tuyết, khăn bay phấp phới, che gần hết gương mặt nàng, nhưng riêng ánh mắt nàng giữa lúc nàng ngoảnh đầu nhìn về phía Phật đường phía sau ấy… 

Ánh nhìn thoáng qua ấy, mỹ lệ đến nhường nào…

Chu sa giữa lông mày đỏ rực, đôi mắt đầy phẫn nộ như làn nước thu ngưng đọng.

Vừa yêu kiều vừa căm hờn, vừa hạnh phúc vừa tức giận. Dập dềnh nước xuân, vĩnh cữu tình sầu.

Lâm Tư Niên đang ngồi ở cửa Phật đường đột nhiên đứng dậy, nhìn đăm đăm vào nàng.

Chính giữa Phật đường, Lương Khâu nhìn nữ tử này, nhìn nốt chu sa giữa hai lông mày của nàng, nhìn bộ xiêm y trắng tuyết của nàng, rồi nhìn sang chiếc khăn lông đuôi lớn bay phấp phới sau tóc nàng.

Tác dụng của chén rượu đó, thiêu đốt lòng y mãnh liệt.

Y cầm lòng không đặng, tiến về trước, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Châu Châu...”

Lương lão phu nhân vốn đã hoang mang, sau khi nghe tiếng gọi này của Lương Khâu, bà cuống cuồng lao ra khỏi Phật đường: “Châu Châu!”

“Diệp Thi” vươn cánh tay trắng nõn ra, cất giọng nói trong trẻo trách mắng: “Đừng tới đây! Bà đã giết tôi một lần, bà còn muốn giết tôi lần thứ hai sao?”

Lương lão phu nhân giàn giụa nước mắt, còn Diệp Thi khoan thai bước ra ngoài. Lão phu nhân đuổi theo nàng ra khỏi cửa Phật đường, vấp phải ngưỡng cửa cao rồi té ngã. Bà ngồi khóc nức nở dưới đất: “Châu Châu, Châu Châu nhi... Cháu đừng đi, tổ mẫu biết sai rồi!”

Lương Khâu đi tới từ phía sau, không nói một lời, y đỡ lão phu nhân đứng dậy, rồi nhìn nữ tử đang cất bước trong sân.

“Diệp Thi” quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay với y.

Chất giọng nàng vẫn du dương như đang ca hát, ẩn chứa ấm áp vô hạn: “Đêm nay tuyết lớn không trăng, là ngày lành để trốn khỏi Lương Viên. Biểu ca, huynh có nghĩ vậy chăng? Lương Viên trống trải tịch mịch quá, thiên hạ chìm trong biển lửa chiến loạn. Muội muốn theo tình lang tới tìm Thái tử Tiễn, dốc sức phục vụ cho đất nước. Biểu ca cũng rất khâm phục muội, phải không?”

Nàng chậm rãi bước dọc theo hiên nhà, vầng trăng trên trời bị bóng cây che khuất, chỉ còn những cánh hoa trắng bay lả tả khắp nơi.

Tựa những bông tuyết rơi xung quanh nàng.

Lương Khâu buông bàn tay đang nâng đỡ tổ mẫu ra, đuổi theo nữ tử đang đi dọc hành lang, ánh mắt y sáng rực đến lạ, như thể đang bùng lên ánh lửa. Y và nàng luôn cách nhau một trượng. Trong mắt y, nàng tựa một chú bướm đang nhẹ nhàng uyển chuyển chao lượn đầy phóng khoáng, như muốn hòa mình vào tuyết rơi.

Lương Khâu đưa tay ra: “Châu Châu, đừng rời đi nữa!”

Nữ tử vẫn mỉm cười.

Nàng vươn tay hứng lấy bông tuyết rơi từ không trung, gương mặt xinh đẹp tái nhợt: “Biểu ca, muội cảm tạ huynh! Tổ mẫu muốn nhốt muội ở Lương Viên, chỉ mình huynh giúp muội trốn thoát. Huynh đánh ngã những kẻ canh giữ muội, cởi trói cho tình lang của muội. Huynh đã chuẩn bị sẵn ngựa cho bọn muội, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc tà váy lên, muội có thể cao chạy bay xa với tình lang.”

Gợi ý Pass: Nằm ở chương 2. Gồm 13 chữ cái.

“Khi tạm biệt muội, huynh cũng đã nghĩ đến vở ‘Thuyết lương duyên’ do muội viết đúng không? Biểu ca không muốn muội bị mắc kẹt, lãng phí hết tuổi thanh xuân. Kể cả khi tổ mẫu phái người truy đuổi muội, để chúng đánh tình lang của muội, biểu ca cũng lén lút tới muốn thả muội đi.”

“Muội kính yêu biểu ca từ thuở nhỏ, muội cũng hoài niệm khoảng thời gian ở Tích Thiện tự cùng huynh, lúc hai ta viết vở ‘Thuyết lương duyên’. Về sau khi đổi thành ‘Khóa Lương Viên’, liệu biểu ca có nghĩ đến muội không?”

Nàng quay đầu lại, gương mặt đỏ ửng đầy vẻ si mê.

Trong màn đêm khó lòng nhìn thấy, nhưng rõ ràng Lương Khâu đang hoảng hốt vô cùng.

Diệp Thi dịu dàng kể cho y nghe về những đoạn tình cũ, ngọt ngào tới mức khiến trong mắt Lương Khâu vừa ánh lên nét cười vừa ngân ngấn lệ.

Đáng thương thay cho lão phu nhân loạng choạng bước ra khỏi Phật đường, bà ngơ ngác ngồi dưới đất, vươn tay kêu khóc “Châu Châu”, nhưng lại không thể khiến Châu Châu quay đầu nhìn mình dù chỉ một lần.

Diệp Thi tiếp tục xoay người, tiến bước dưới làn tuyết.

Lương Khâu gọi: “Châu Châu…”

Diệp Thi nói: “Vở kịch ‘Thuyết lương duyên’ xoay quanh chuyện của một tiểu thư khuê các bỏ trốn theo một con hát. Vốn dĩ khi viết vở kịch, muội cũng đã quyết định cái kết rồi. Song, muội chỉ quyết định cái kết cho chính muội thôi... Tại sao biểu ca lại muốn quyết định kết cục cho cả người khác?!”

Giọng nàng trở nên thê lương, nàng đứng dưới bóng cây, khi quay đầu nhìn, trong mắt nàng đã rưng rưng.

Nàng nói: “Tổ mẫu hại chết muội, hại chết nhiều người như thế... Biểu ca oán hận vô cùng, nhưng huynh lại muốn tưởng nhớ muội theo cách này sao? Tại sao huynh dùng cách tương tự để khiến sự việc năm xưa tái diễn lần nữa? Phùng Diệc Châu, là tế phẩm thay thế muội ư?”

Lương Khâu hơi tái mặt.

Y đuổi theo nàng ra ngoài, nhưng nữ lang diện trang phục trắng đã quay người ở hành lang, rồi biến mất như làn khói.

Nhóm người Vi Phù chạy từ Phật đường tới, họ thấy Lương Khâu đứng sững sờ giữa khung cảnh hoa rơi ngập trời, y nước mắt lưng tròng.

Lương Khâu quay đầu nhìn họ, trông y mệt mỏi đầy tang thương.

Giọng y khàn khàn: “Đúng vậy, là ta đã phạm sai lầm. Ta đã sử dụng cách tương tự để khiến chuyện năm xưa xảy ra lần nữa. Ta muốn báo thù thay Châu Châu, phải cho Châu Châu một lời giải thích.”

Y chỉ vào Lương lão phu nhân đang ngồi khóc nấc lên trên mặt đất, mái tóc hoa râm của bà bay hỗn loạn trong gió. Giọng y lạnh lùng:

“Bà ta giết nhiều nữ tử vô tội như vậy, tại sao ta phải tuân theo ‘Phụ tử tương ẩn’, bao che cho bà ta cả đời chứ? Bà ta hại chết Châu Châu, gây hoạ cho mọi người. Đại hí đài Lương Viên này, có khác gì một khu vườn ma quỷ không?”

Cú pháp trả lời: Viết hoa chữ cái đầu. Viết liền (ví dụ: Phongnhuoc).

Trong mắt y tràn ngập nỗi thù hận bất thường, song, nỗi oán hận này lại nhắm vào tổ mẫu của y.

Vầng mây che khuất mặt trăng, giọng Lương Khâu mang theo tiếng cười méo mó:

“Từ Thanh Viên tới Lương Viên, nàng là con gái của một Đại Nho sĩ. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Lần đầu tiên ta gặp Từ Thanh Viên, dưới ánh hoàng hôn, vầng thái dương đỏ rực chiếu vào mắt nàng như ngọn lửa bừng cháy trong rừng. Nàng đẹp xiết bao, mỹ lệ khôn cùng, giống hệt Châu Châu. Ta kích động run rẩy, bởi lẽ rốt cuộc ta đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời để thoát khỏi tất thảy việc này.”

“Phùng Diệc Châu muốn trốn khỏi Lương Viên, chạy theo một gã nam tử chẳng ra gì. Tổ mẫu vô tình phát hiện, bà ta nổi cơn tam bành, lại định ra tay giết người…”

“Tốt quá, bà ta muốn giết người nữa rồi. Đây chẳng phải là cơ hội sao? Nhưng bà ta đã hồ đồ mất trí, không giết hẳn Phùng Diệc Châu trong lần đầu. Trên đường đi, cô nương Diệc Châu tội nghiệp ấy tỉnh dậy nhìn thấy ta. Ta có thể làm gì đây? Ta đành giết nàng ta một lần nữa.”

Y nhìn mọi người, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo điên cuồng:

“Chỉ khi bà già này trở thành hung thủ với bằng chứng thuyết phục trước mặt mọi người, ta mới có thể khiến bà ta bị kết án tử hình, khiến bà ta phải trả giá cho toàn bộ những việc làm xấu xa của mình trong nhiều năm qua!”

“Bà ta là tổ mẫu ta, nhưng bà ta giết người hết lần này đến lần khác, xem nhóm nữ lang như người thay thế rồi lại vứt bỏ họ hết lần này đến lần khác. Ta chỉ muốn tiễn bà ta vào chỗ chết thôi, ta sai rồi sao?!”

--------------

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin