HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 9: KHÓA LƯƠNG VIÊN 9

“Lang quân Yến gia chính là người nhẫn nại và ngoan cường nhất mà tiểu nữ tử này từng gặp đấy.”


--------------

Chỉ trong nháy mắt, ngay lúc hầu hết đèn đuốc đã tắt, đột ngột xảy ra chuyện.


Một người đeo mặt nạ ma quỷ bỗng nhiên xốc mặt nạ lên, rút ​​ra một thanh kiếm dùng trong cúng tế, chém lung tung vào dân chúng xung quanh. “Ác linh” như vậy không chỉ có một, chúng tranh thủ giữa lúc ánh đèn mờ, bất ngờ xông lên tấn công bá tánh.


Từ Thanh Viên đang ngồi trên đài sen trên cao đứng phắt dậy.


Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể, máu bắn tung tóe. Ai không bị đâm trúng vào bộ phận trọng yếu vẫn còn sức để nhìn lại. Giữa ánh đèn đuốc ma quái, họ thấy người cởi mặt nạ xuống lộ ra bản mặt gớm ghiếc, thậm chí còn đáng sợ hơn cả ác linh xấu xa được vẽ trên mặt nạ..


Chẳng mấy chốc, cuộc diễu hành trên phố này đã biến thành Tu La tràng (*).


(*) Tu La tràng (修罗场): Nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.


“Ma quỷ” đuổi theo người dân, người dân sợ hãi bỏ chạy, tiếng khóc xen lẫn lời cầu xin tha mạng. Dòng người đông nghẹt, họ thậm chí không thể vươn tay chân trốn thoát, kết quả máu càng đổ nhiều hơn, vô số người ngã xuống đất, vùng vẫy thoát ra ngoài.


“Cứu! Cứu!”


Quan viên Đại lý tự cải trang thành dân thường biến sắc, họ đồng loạt rút kiếm ra, lớn tiếng hét: “Kẻ nào dám gây chuyện? Có Đại lý tự ở đây, còn không mau buông vũ khí đầu hàng!”


Từ Thanh Viên không thể diễn vai Quan Âm nữa, mặt mày trắng bệch, nàng đứng trên đài sen.


Nàng chứng kiến đám đông giẫm đạp, gương mặt khủng khiếp của các kẻ hung ác, tiếng cười điên cuồng của chúng. Chúng tàn nhẫn tấn công người vô tội, từng lưỡi dao trắng đâm vào, từng lưỡi dao đỏ rút ra, ánh đèn đuốc nhuộm đỏ một mảng.


Nàng còn thấy các nữ lang Lương gia thét lên sợ hãi, vây quanh lão phu nhân, hoảng sợ tới độ không biết phải trốn thế nào.


Sắc mặt lão phu nhân cũng tái nhợt, bà hét lớn: “Người đâu, người đâu!”


Lương Khâu, vị lang quân duy nhất của Lương gia dạo phố cùng nhóm nữ lang này trên phố mới nãy, giờ đang đẩy mọi người ra, cố gắng đến cạnh lão tổ mẫu. Nhưng xung quanh quá đông người, Lương Khâu không thể vượt qua được, y hét lên: “Tổ mẫu, mau trốn đi!”


Bắt gặp một đứa bé sắp bị lưỡi kiếm chém trúng, Lương Khâu nghiến răng nghiến lợi lao tới bế đứa bé lên, y lăn lộn trên mặt đất.


Trên vai Lương Khâu chịu một đao, y loạng choạng đứng dậy rồi lại ngã xuống.


Từ Thanh Viên đang ở rất gần y, nàng lập tức nhảy xuống đài sen, gọi y: “Lương lang!”


Trong lúc chạy, chân nến bị đổ, ngọn lửa lan rộng.


Từ Thanh Viên sợ đến mức nhảy lùi lại, giữa váy bay lên, nàng thấy một bóng đen nhanh chóng nhảy vào lửa. Khi bảo tháp cao khoảng nửa thân cây bị đám hung ác xô đẩy mà sắp đổ, chàng ta đã lao tới, dùng sức để ổn định tòa bảo tháp đá.


Chàng ta rướn người nhảy vọt, tia lửa rực rỡ chớp loé quanh eo! Một vỏ song kiếm, hai lưỡi phi đao trắng như tuyết bay khỏi vỏ, chỉ cần một lần vung tay, từng kẻ ác vây quanh ngã xuống ngay tức khắc.


Sau lưng chàng ta, nửa bức tường sụp đổ, chàng ta lớn tiếng quát: “Đại lý tự ở đây, sao các ngươi cả gan hành xử lỗ mãng!”


Thoáng nhìn, Từ Thanh Viên đã nhận ra, người này là Phong Nhược.


Vừa bước vào, Phong Nhược đã phối hợp ngay với các quan viên Đại lý tự khác để phục kích lũ hung ác này. Từ Thanh Viên quan sát Phong Nhược, nhìn chàng ta sử dụng song kiếm, nàng phát hiện ra chàng ta đang biểu diễn Uyên Ương đao.


Nàng học với cha từ tấm bé, vốn hiểu biết sâu rộng đến nỗi trên thế gian này hầu như không có quyển sách nào mà nàng chưa đọc. Tuy chưa từng học võ, nhưng nàng biết, cần phải sở hữu phản xạ nhạy bén thế nào mới điều khiển được song kiếm.


Từ Thanh Viên thầm nhẹ nhõm, nàng dợm bước chạy lại về phía Lương Khâu, y đã ngã xuống đất hồi lâu vẫn chưa thể đứng dậy nổi. Bất chợt một bóng đen đứng chắn trước mặt, một tên hung ác ập đến, tóm lấy nàng. 


Gã cười khẩy nhìn nàng, không đầu không đuôi bảo: “Đại Nho sĩ Từ Cố phục vụ cho tiền triều, con gái ông ta lại làm việc cho đương triều sao?!”


Từ Thanh Viên giật mình, gã vung kiếm bổ vào nàng, chẳng thể tránh khỏi, ngón tay nàng lo lắng chạm vào hộp ngọc cơ quan giấu trong tay áo. Khi lưỡi dao chém vào giữa lông mày nàng, Từ Thanh Viên cắn răng, ngẩng đầu lên cản, tay ấn mạnh vào chiếc hộp nhỏ giữa tay áo.


Ngay khoảnh khắc ấy, vài chiếc kim bạc lóe sáng lạnh lẽo phóng ra khỏi tay áo nàng, lao về phía trước như mưa.


Gã hoảng hốt bỏ chạy, nhưng vẫn bị một số mũi kim đâm trúng, đối phương hét thảm thiết khi rút lui. Mấy tên đồng bọn gần đó chứng kiến cảnh gã bị tấn công, chúng nhìn “Quan Thế Âm” yếu đuối với vẻ không tin được. Mặt Từ Thanh Viên tái nhợt, nàng thấy đồng bọn của gã lại cầm kiếm xông về phía mình.


Song, nàng chỉ đành bất lực.


Đám đông chen chúc, rất khó thoát thân. Khi Từ Thanh Viên đang tuyệt vọng, từ đằng sau xuất hiện một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, cơ thể nàng quay về sau. Cùng lúc đó, người giúp nàng xoay người lại đã lấy một vật từ thắt lưng ra, nhanh tay ném lên trên, đỡ ngay lưỡi kiếm đang lao tới của bọn ác kia.


Từ bên cạnh, có ai đó tấn công chàng, nhưng chàng đã đá văng đối phương, lực mạnh vô cùng.


Từ Thanh Viên kinh ngạc ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên, ánh đèn sáng rực.


Giọng nói lo sợ của Phong Nhược vang lên: “Tứ lang!”


Từ Thanh Viên thấy người ôm vai mình, là Yến Khuynh.


Đôi mắt chàng trong veo tựa nước, gương mặt hơi tái nhợt.


Lần này, chàng đã không từ chối chạm vào nàng, mà thật sự đặt tay lên vai nàng. Đương lúc hỗn loạn, Từ Thanh Viên không tài nào quan tâm đến chuyện khác, nàng chỉ để ý thấy bàn tay của Yến Khuynh nhanh chóng rời khỏi vai mình, nàng nghĩ chàng sẽ tránh tiếp, nhưng chàng đã giữ cổ tay nàng ngay.


Từ Thanh Viên khẽ run lên.


Yến Khuynh nói nhỏ: “Đi thôi.”


Chàng bảo vệ nàng khỏi cảnh tượng thảm sát này, Từ Thanh Viên được chàng ôm eo, nhiều lần nhanh chân dẫn bước đi vội. Nàng không ngờ, Yến Khuynh với vẻ ngoài ôn hòa nho nhã cũng biết võ công.


Từ Thanh Viên vội vàng nhìn về trận tàn sát đằng sau, giữa tiếng gầm thét của Phong Nhược, chúng quan Đại lý tự đang ra sức chiến đấu với đám hung ác nọ. Ai nấy bên Đại lý tự cũng xuất thân từ các quan nha, bọn lưu manh chưa từng được huấn luyện này từ từ rơi vào thế yếu, chúng trợn mắt bỏ chạy.


--------------

Yến Khuynh kéo theo Từ Thanh Viên mau chóng bỏ chạy.


Mãi đến khi rốt cuộc cả hai đã dừng lại, Từ Thanh Viên ngã xuống đất, chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển. Nàng nghe thấy tiếng quạ thê lương rồi ngước mắt nhìn xung quanh.


Khu rừng rậm rạp, bầu trời tối tăm, cỏ dại cao bằng nửa người đung đưa trong gió lạnh, gần như muốn nhấn chìm họ. Từ Thanh Viên đứng dậy quan sát tứ phía, từng nấm mồ dựng giữa cỏ hoang, làn sương núi bao phủ lên trăm bề như sương mù.


Từ Thanh Viên lùi lại một bước.


Sau lưng nàng, chàng lang quân khàn khàn nói: “Đây là bãi tha ma vô chủ phía sau mười tám tầng địa ngục. Lũ lưu manh thình lình đột kích, chẳng còn đường nào để thoát ra cả. Ta đành phải tạm thời đưa nương tử đến một nơi như vậy để trốn. Để nương tử chịu thiệt thòi rồi.”


Từ Thanh Viên quay lại, nàng thấy Yến Khuynh đang đứng dưới gốc cây tuyết tùng cách mình không xa.


Mồ hôi lấm tấm trên trán chàng, nửa bộ trang phục ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như ma. Dẫu vậy, chàng vẫn đứng thẳng tắp và dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt trong veo hiện lên vẻ trấn an.


Yến Khuynh vén tay áo lên chắp tay chào nàng.


Từ Thanh Viên như bừng tỉnh từ cơn mơ, nàng thi lễ đáp lại chàng.


Cách chào hỏi quen thuộc khơi dậy cảm giác an toàn trong Từ Thanh Viên. Nhịp tim nàng dần bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu hỏi Yến Khuynh: “Những người khác…”


Yến Khuynh đứng bất động dưới tán cây thông bách, để bóng cây che khuất biểu cảm trên gương mặt.


Chỉ nghe thấy giọng chàng nói: “Bên Đại lý tự có kinh nghiệm giải quyết các biến cố này, bọn hung ác hành động vội vàng, chúng lại thiếu vũ khí trên đường phố, nhất định sẽ thất bại thôi. Ta đảm bảo với nương tử, Đại lý tự không phải túi rượu thùng cơm (*) đâu, chuyện tối nay cùng lắm sẽ chỉ khiến mọi người bị thương, không ai mất mạng hết.”


(*) Túi rượu thùng cơm: những kẻ không làm nên được trò trống gì.


Từ Thanh Viên cúi đầu, khẽ đáp: “Ta tin lang quân.”


Bốn bề bãi tha ma chìm trong bóng tối, khiến nàng sợ hãi.


Nàng không thấy rõ Yến Khuynh, bèn ngập ngừng tiến lên một bước, hạ giọng cầu xin: “Lang quân ơi, ta sẽ không chạm vào một góc quần áo của lang quân, liệu ta có thể đứng gần lang quân hơn được không? Ở đây đáng sợ quá.”


Dưới gốc cây, Yến Khuynh cố nén nỗi khó chịu, sắc mặt căng thẳng, giọt nước trên mi đọng lại nơi khóe mắt, chàng ngước nhìn nàng.


Chàng biết nàng thông tuệ hơn hẳn so với biểu hiện bên ngoài. Song nàng cứ khư khư giấu tài (*), chàng cũng không dám nói thêm gì.


(*) Nguyên văn 藏拙 - giấu dốt: xấu hổ, không muốn người khác biết ý kiến, kỹ năng của mình (Theo Vtudien). Mình sợ các bạn sẽ hiểu lầm thành “giấu cái dốt của mình”, nên mình xin chuyển thành “giấu tài” để phù hợp với ngữ cảnh hơn.


Ngay lúc này, Từ Thanh Viên biểu hiện rất rõ ràng, nàng có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa chàng và những người khác…


Yến Khuynh nhẹ giọng hỏi: “Nương tử tin ta không?”


Từ Thanh Viên đáp: “Ta tin lang quân.”


Nàng chậm rãi bước về phía trước, thuần khiết như sương như tuyết.


Vầng trăng nhô lên khỏi rặng mây, ánh sáng trắng soi rọi, quạ kêu thảm thiết, cỏ dại cằn cỗi, Từ Thanh Viên bước thấp bước cao tiến đến dưới gốc cây, khi chỉ còn cách ba bước, ánh mắt của đôi bên chạm nhau.


Tựa hồ nàng ấy là Quan Thế Âm đã lạc nhầm vào trần thế.


Còn chàng, là một tín đồ bị xiềng xích dưới vực thẳm.


Giọt mồ hôi trên lông mi rơi vào mắt, đôi mắt Yến Khuynh rực sáng, chàng quay đầu nhìn sang nơi khác.


--------------

Hai người đứng dưới gốc cây trò chuyện, lặng lẽ chờ đợi biến cố trên phố kết thúc.


Yến Khuynh bảo: “Ta muốn nương tử vào vai Quan Âm, cốt để nương tử được ở riêng một phòng, thuận tiện cho Phong Nhược tìm nương tử nói chuyện vào ban đêm. Ta không ngờ tối nay mình lại đụng phải chuyện như thế, rồi có thể gặp nương tử trước. Tuy không đúng lúc lắm, nhưng đành vậy thôi.”


Từ Thanh Viên cúi đầu, gương mặt hơi đỏ ửng.


Bên tai nàng nghe giọng chàng, vừa ấm áp vừa mát lạnh tựa dòng suối trong veo chảy róc rách, khiến nàng hết sức yên lòng. Nếu chỉ nghe mỗi giọng chàng, người khác sẽ nghĩ rằng giờ chàng phải rất khỏe mới có thời gian an ủi nàng. Song, Từ Thanh Viên biết rõ, lúc này tình trạng của Yến Khuynh không hề tốt, chàng khó giấu được vẻ mệt mỏi.


Chẳng lẽ nam tử nào ngoài núi Vân Châu cũng ôn hòa tử tế như vậy à?


Nàng nhẹ nhàng hỏi Yến Khuynh: “Lang quân ơi, lang quân có thể cầm cự được không?”


Yến Khuynh khẽ dừng một nhịp, đáp: “Sao nương tử lại hỏi thế?”


Từ Thanh Viên nói: “Ta biết một người giống lang quân lắm, bình thường nàng ấy chẳng dám giao tiếp với ai, tránh bị đụng chạm, cũng rất khó nghe được người khác nói gì… Nàng ấy sợ hãi tất thảy mọi chuyện bất trắc trên đời, gặp phải sẽ lo lắng đến bật khóc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.”


Nàng có phần bối rối: “Nhưng nàng ấy cũng khác lang quân, nàng ấy không thông minh bằng lang quân, thậm chí còn… rất ngốc nghếch. Điều tốt nhất nàng ấy có thể làm là, không để thế gian phát hiện ra vẻ ngờ nghệch của mình.”


Giọng nàng trầm thấp: “Ta đọc nhiều sách y, sách y chỉ nói bệnh này có tên ‘Chứng đần độn’, đứa bé yếu ớt, chậm nói, kiệm lời…”


Yến Khuynh từ tốn tiếp lời, chất giọng chàng êm ái:


“Thuở nhỏ ngớ ngẩn, không ăn không uống, không nói không khóc không cười, không biết thiện ác, không biết đúng sai. Họ sợ đám đông và lời nói của mọi người. Họ quá nhút nhát, mặc kệ mọi việc.”


Từ Thanh Viên nhìn chàng, bỗng mở to hai mắt, hơi thở có phần gấp gáp.


Trong bóng cây dưới ánh trăng, Yến Khuynh thanh nhã, gương mặt như một thiếu nữ hiền lành. Chàng nhìn nàng ngỏ ý xin lỗi:


“Trên thế gian này tồn tại một căn bệnh cực kỳ hiếm gặp tên ‘Chứng đần độn’. Căn bệnh này khiến con người trở nên khác biệt ngay lúc còn bé, đứa trẻ chỉ mải mê trong trời đất của riêng mình, việc phản ứng với bên ngoài sẽ gặp phải vô vàn khó khăn. Có những người ngô nghê mãi như vậy cả đời, luôn ngây thơ không khác gì đứa trẻ năm tuổi, chẳng thể lớn nổi. Cũng có người đã là thiên tài từ nhỏ, nếu họ được dốc lòng chăm sóc chu đáo, chưa chắc cuộc sống sẽ thua một người bình thường.”


“Từ nương tử, ta… thuộc loại thứ hai.”


Thấy ánh sáng trong mắt nàng vụt tắt, chàng lưỡng lự một lúc, bèn bổ sung để trấn an nàng:


“Tình trạng của ta không giống những người khác. Hơn nữa, vì vài nguyên do nên ta đã dùng liều hổ lang chi dược (*) rất mạnh, nhờ thế mới có thể đứng đây nói chuyện bình thường với nương tử. Bệnh nhân thông thường hiếm ai có được cơ hội như vậy. Ta xin lỗi, ta chẳng thể giúp bằng hữu của nương tử rồi.”


(*) Hổ lang chi dược: một loại thuốc cổ truyền của Trung Quốc có dược tính mạnh.


Từ Thanh Viên nhẹ nhàng lắc đầu: “Sao lang quân nói đơn giản thế? Nếu ta không quen bằng hữu nọ, ắt hẳn ta sẽ tưởng hiện giờ lang quân đang thoải mái lắm, hay việc phải giả vờ rằng mình vẫn ổn của lang quân cũng không to tát gì mấy.”


“Song, ta đã từng gặp loại bệnh nhân này, ta biết lang quân đang ép buộc chính mình từng thời khắc, chịu đựng ngàn vạn lần gian khổ mới nghe được giọng ta, giao tiếp được với ta.”


“Ta nghe nói trên đời tồn tại nhiều người tầm thường lắm, nhưng cũng có những cá thể sống rất mạnh mẽ, họ không ngừng kiên định phấn đấu. Lang quân Yến gia chính là người nhẫn nại và ngoan cường nhất mà tiểu nữ tử này từng gặp đấy.”


Yết hầu của Yến Khuynh nhấp nhô, trái tim chàng chùng xuống, vừa nặng trĩu lại trống rỗng. Chàng đứng dưới bóng cây, ánh sáng không chiếu đến, chàng cố giữ bình tĩnh rồi quay mặt sang nơi khác, khẽ nhắm mắt.


Đương lúc im lặng, Từ Thanh Viên nghe được giọng nói rất nhẹ nhàng từ Yến Khuynh: “Vị bằng hữu ấy của nương tử là Vệ nương tử, Vệ Miểu đã chết phải không?”


Đôi vai Từ Thanh Viên hơi run lên.


Yến Khuynh bảo: “Nương tử từ chối kể sự thật với Đại lý tự vì muốn giữ bí mật về Vệ Miểu, để người trong thiên hạ không phát hiện ra bệnh tình của Vệ Miểu. Sau khi nàng ấy chết, sẽ chẳng ai lợi dụng chứng bệnh này để hủy hoại thanh danh của nàng ấy.”


“Nương tử làm tốt lắm!”


“Bây giờ ta mạn phép hỏi Từ nương tử, vào đêm hai mươi nhăm tháng Ba đã xảy ra chuyện gì, Vệ Miểu chết thế nào? Nương tử có thấy hung thủ phạm tội không?”


--------------






Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin