HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 12: KHÓA LƯƠNG VIÊN 12

Phong Nhược nhe răng cười: “Có thể nhờ nương tử chăm sóc được không?”

--------------

Sáng sớm, chim tước hót líu lo. 

Từ Thanh Viên tản bộ trên con đường đá rực rỡ, phía sau vọng đến tiếng bước chân, Phùng Diệc Châu đang vén váy đuổi theo nàng.

Phùng Diệc Châu cố ý làm phiền nàng: “Cô quả thực đã có tình lang mà! Cô chẳng dám thừa nhận, có phải vì vẫn còn ôm mộng danh phận thiếu phu nhân của Lương gia đúng không? Ta đã thấy từ lâu rồi, ngày nào cô cũng hồn vía trên mây, tìm đủ mọi cách trốn ra ngoài… Vị tình lang kia của cô, chính là Thiếu khanh Đại lý tự… Ấy!”

Từ Thanh Viên đột ngột xoay người lại.

Thị nữ của Phùng Diệc Châu cúi đầu, vờ như chẳng biết gì. Lan Thì muốn giúp nương tử nhà mình, chợt nghe nàng trả lời như thể chuyện có thể xảy ra thật: 

“Diệc Châu, cô chớ nói xằng bậy. Yến Tứ lang là Thiếu khanh Đại lý tự, là quan lại triều đình đấy. Lỡ ngài ấy nghe được mấy lời này của cô, rồi kéo cô đến nha môn, phạt đánh gậy thì sao?”

Trên thực tế, trong Ngụy Điển (*) đã có quy định: Quan viên không được phép vô cớ tra tấn người dân khi đang thẩm tra các vụ án, bằng không sẽ bị khép tội không hoàn thành chức trách điều tra.

(*) Ngụy Điển: luật pháp Đại Ngụy.


Song Phùng Diệc Châu không đọc sách, cũng chẳng biết chữ, vốn không rõ mấy việc này. Từ Thanh Viên vừa dọa, nàng ta đã tái mặt ngay, bèn yên lặng che miệng.

Từ Thanh Viên nâng tay khẽ chạm vào khóe môi Phùng Diệc Châu, nghiêm túc bảo: “Ta lo cho cô lắm đấy.”

Một chốc sau, khóe mắt Từ Thanh Viên tiếp tục thấy Phùng Diệc Châu đuổi tới: “Cô không sợ ta đến chỗ tổ mẫu tố cáo cô à? Từ Thanh Viên, cô vốn chẳng minh bạch gì cả. Đừng nghĩ rằng ta không biết, một tiểu ni cô đã kể với ta, lúc ta rời phòng, cô cũng chạy ra ngoài lang thang trong rừng, chẳng hay phải làm sao.”

Từ Thanh Viên giật mình dừng bước, nhìn Phùng Diệc Châu hất cằm về phía nàng, nghiến răng nói: “Cô nhất định có mối quan hệ bí mật với Yến lang quân kia. Ta sẽ tìm được chứng cứ.”

Đôi mắt đẹp của Từ Thanh Viên đượm vẻ u sầu.

Nàng chẳng màng đến thanh danh của mình ra sao, chỉ sợ Phùng Diệc Châu ngu ngốc, gây rắc rối cho Yến Khuynh thôi. Nàng hỏi: “Vậy cô muốn gì?”

Phùng Diệc Châu gấp gáp đưa ra yêu cầu của mình: “Ta muốn vai Quan Âm!”

Từ Thanh Viên hơi sửng sốt, chẳng ngờ Phùng Diệc Châu lòng vòng nhiều như vậy chỉ vì chuyện này.

Phùng Diệc Châu ngượng ngùng nói: “Nếu ta có thể xinh đẹp như cô đêm qua, Lương lang ắt sẽ phải lòng ta. Cô hãy bảo bên phía Tích Thiện tự rằng chuyện tối qua đã khiến cô sợ hãi, không thể vào vai Quan Âm được nữa, rồi đề bạt ta!”

Từ Thanh Viên thầm nghĩ, nàng chỉ muốn ở riêng một phòng, để các quan lại Đại lý tự dễ bề đến tìm nàng. Nếu giao vai Quan Âm cho Phùng Diệc Châu, vậy nàng ta sẽ chuyển đến gian phòng khác. Đồng nghĩa với việc khi Phùng Diệc Châu đi rồi, nàng có thể ở một mình. 

Bên cạnh đó, vai Quan Âm cũng chẳng hấp dẫn nàng tí nào.

Song, chuyện đêm qua vẫn còn đấy, nếu để Phùng Diệc Châu vào vai Quan Âm tận bốn ngày nữa, liệu nàng ta có gặp hiểm nguy gì không?

Từ Thanh Viên lo lắng hỏi: “Tối qua lũ lưu manh đó gây sự, suýt nữa đã giết người, cô không sợ sao?”

Phùng Diệc Châu liếc nàng: “Cô nghĩ ta ngốc à? Đã có người của Đại lý tự quản vụ án này rồi mà, bọn ác ấy chắc hẳn không dám gây chuyện nữa đâu, mấy ngày kế tiếp sẽ an toàn thôi.”

Từ Thanh Viên gật đầu: “Được, vậy vai Quan Âm để cô đấy.”

Phùng Diệc Châu cứng lời, nàng ta đã soạn sẵn rất nhiều lời đe dọa, ai ngờ Từ Thanh Viên lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Từ Thanh Viên tiến vài bước, ngoảnh đầu cười ngọt ngào với nàng ta: “Cô còn đứng đấy làm gì? Chúng ta cùng đến tìm Đỗ sư thái, nói về chuyện ta sẽ đổi vai Quan Âm cho cô. Nhưng ta đã thuận theo cô việc này, nên cô phải có qua có lại với ta đấy… Hay thế này, ta thích Lương Viên lắm, cô hãy kể ta nghe nhiều hơn về các nữ lang Lương Viên trước khi ta đến nhé.”

Phùng Diệc Châu trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Từ Thanh Viên, thầm nghĩ: Ắt hẳn Từ Thanh Viên đang sợ hãi, không muốn đóng Quan Âm nữa nên mới đưa nàng ta. Từ Thanh Viên này, là kẻ đạo đức giả và đáng ghét nhất!

--------------


Đôi nữ lang trẻ tuổi đến tìm Đỗ sư thái. Tại sân nơi các nữ ni ở, cả hai thấy rất nhiều rương gỗ đựng xiêm y, trang phục bên trong bị lật tung ra.

Chúng nữ ni ngồi xổm, lục lọi trong mớ quần áo: “Ở đâu nhỉ….”

Giang sư thái khép tay áo lại, nói bóng nói gió: “Nói không chừng có người trộm đấy.”

Các nữ ni tức giận nhưng chẳng dám lên tiếng. Từ Thanh Viên và Phùng Diệc Châu đứng trước cửa viện, trùng hợp chạm mắt với Đỗ sư thái đang lạnh lùng đứng dưới hành lang sơn đen.

Ánh mặt trời chiếu xuống, đại sảnh sáng bừng tựa tuyết. Đỗ sư thái đứng trong góc tối, trông nàng ta trẻ trung tươi sáng, vẻ mặt lạnh nhạt, khác hẳn Giang sư thái đang co đầu rụt cổ bên cạnh.

Từ Thanh Viên bước vào viện, ân cần hỏi han: “Các vị muốn tìm gì vậy? Để ta phụ một tay nhé.”

Nữ ni ngẩng đầu, mỉm cười cảm kích với nàng, ảo não kể: “Lúc chủ trì lễ Phật Đản, hai vị sư tỷ đều phải mặc áo cà sa. Nhưng Giang sư tỷ không thấy trang phục của mình.”

Phùng Diệc Châu nghĩ đến việc mình cần cầu cạnh sư thái, bèn vào theo. Nàng ta cố ý đẩy Từ Thanh Viên sang một bên, trừng mắt nhìn nàng rồi nở nụ cười: “Không biết áo cà sa trông ra sao ạ?”

Từ Thanh Viên chợt hỏi: “Là bộ trang phục mà các sư thái đã mặc khi đến Lương Viên làm pháp sự đúng không?”

Nhóm nữ ni liên tục gật đầu: “Phải đấy, phải đấy….”

Còn chưa nói xong, Đỗ sư thái đứng ở hành lang đã ngắt lời: “Không cần tìm nữa, tạm thời sư tỷ dùng áo cà sa của sư phụ làm pháp phục là được.”


Bị Đỗ sư thái nhìn đăm đăm, Giang sư thái đành chấp nhận: “Có lẽ vì trước lúc mưa to, ta phơi quần áo vội vàng quá, khi thu dọn lại quên mất nơi để.”

Bà ta đảo mắt ngó quanh: “Dịp lễ Phật Đản năm nay nơi đâu cũng xảy ra chuyện, đây chẳng phải điềm lành gì. Lũ lưu manh phá hoại buổi diễu hành do sư muội phụ trách, còn ta thì để mất áo cà sa. Xem chừng đây là lời cảnh báo từ của sư phụ trên trời, bảo rằng ta và sư muội đều không thích hợp làm trụ trì….”

Đỗ sư thái phớt lờ sư tỷ của mình, hỏi hai vị nữ lang kia: “Hai người cần gì à?”

--------------

Sau khi rời khỏi nơi của Đỗ sư thái, vẻ mặt Phùng Diệc Châu toại nguyện đắc ý, nàng ta đối xử thân thiện với Từ Thanh Viên hơn bao giờ hết, thậm chí còn mời nàng cùng thưởng hoa nữa.

Từ Thanh Viên khước từ, trước khi đi, nàng nhắc nhở vị nữ lang ngờ nghệch này: “Nếu muốn làm Lương thiếu phu nhân nhiều như thế, cô nên đến thăm tổ mẫu thường xuyên hơn. Mấy câu chúng ta nói không tính, chỉ mỗi lời của tổ mẫu mới có giá trị thôi.”

Lan Thì quay đầu lại, khi thấy vẻ mặt tỉnh ngộ của Phùng Diệc Châu sau lưng, nàng ấy bĩu môi.

Lan Thì dạo bước cùng Từ Thanh Viên dưới bóng râm, hỏi: “Nàng ta đối xử với nương tử bất nhã như vậy, lòng dạ chỉ muốn làm khó làm dễ nương tử, nương tử cần gì phải khuyên bảo nàng ta chứ? Dựa vào bản lĩnh kia của nàng ta, có chờ một vạn năm nữa cũng chẳng thể trở thành thiếu phu nhân đâu. Trước khi người tới, ngay cả Vệ Miểu, nàng ta còn không thắng nổi.”

Vệ Miểu là dạng người mang tâm tư kín đáo, không làm gì cũng chẳng giãi bày với ai.

Nhắc tới Vệ Miểu, ánh mắt Từ Thanh Viên nhẹ nhàng trở nên ảm đạm.

Nàng cầm khăn: “Phùng nương tử chỉ hơi khờ khạo, đôi khi giở mấy thủ đoạn nhỏ không đúng lúc. Cơ mà ta thấy vài chiêu trò này cũng đáng yêu, người ta nhìn thoáng qua là có thể hiểu thấu tâm tư của nàng. Còn nàng lại tự đắc tự mãn, cứ nghĩ bản thân mình thông minh nhất.”

Từ Thanh Viên mím môi mỉm cười: “Nàng không học vấn nên chẳng thể ứng xử khôn khéo, nếu không ai nhắc nhở, rất dễ bị chính mấy mánh khóe cỏn con này của mình khiến bản thân lầm lạc vào con đường sai trái. Em nói xem, liệu Vệ Miểu có khả năng do nàng giết không?”

Lan Thì giật mình: “Sao nương tử lại nghi ngờ nàng ta?”

Từ Thanh Viên đáp: “Cái ác đơn giản nở một nụ cười ngây thơ chẳng sợ hãi gì, khó phòng bị hơn hẳn việc hiểm độc có căn nguyên.”

Ngày xuân chan hòa ấm áp, nhưng Lan Thì lại khẽ rùng mình.

Nàng ấy nhắc nhở Từ Thanh Viên: “Nương tử, người đi sai hướng rồi.”

Từ Thanh Viên ngoảnh đầu, cười với nàng ấy: “Chúng ta tới tìm Lương lang quân.”

“Vì sao ạ? Nương tử đã bảo mình không muốn gả cho Lương lang quân mà? Để không gây ra hiểu lầm, ắt hẳn người nên cách xa vị lang quân ấy chứ nhỉ?”

Từ Thanh Viên ngước mắt nhìn khu rừng um tùm tươi tốt kia.

Nàng khẽ thở dài: “Nhưng Yến lang quân không đến gặp ta.”

Lan Thì chẳng hiểu nổi.

Hai bên má Từ Thanh Viên đỏ bừng, nàng xấu hổ vì chuyện này.

Nàng nghĩ thầm, có lẽ ngay lúc này, vị Yến Khuynh đang mắc bệnh ngốc kia cũng chẳng thoải mái gì mấy. Đã đáp ứng sẽ giúp chàng điều tra án rồi, nàng nên chủ động phụ chàng dò xét Lương Khâu thôi.

--------------

Bấy giờ, Yến Khuynh đang ngồi một mình trong căn phòng yên ắng, khuỷu tay tựa vào bàn cứng ngắc, chàng cúi đầu viết chữ. Trên bàn để hung khí giết người, là con dao găm cùng vỏ đao của Phong Nhược.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra.

Phong Nhược cẩn thận nhảy vô phòng: “Lang quân ơi…”

Ánh dương chiếu nghiêng vào, suối tóc dài của chàng thanh niên xõa ra một nửa, vài lọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi dán bệt lên má, chiếc đai ngọc thắt quanh eo. Chàng khẽ ngẩng đầu, trông kiên định chính trực, nhưng vẫn quá gầy gò xanh xao.

Phong Nhược gọi: “Lang quân!”

Chàng ta vội vã chạy đến, Yến Khuynh né sang một bên, tránh đụng chạm với thị vệ.

Trong lòng Phong Nhược nhói đau, thấy Yến Khuynh buông bút xuống, chàng hỏi: “Có điều chi chỉ bảo?”

Phong Nhược đáp: “Việc lũ lưu manh gây chuyện ở phường Nghĩa Ninh vào đêm qua, bên phía phủ Kinh triệu đã phái người tới truy xét trách nhiệm. Phủ Kinh triệu không vừa lòng với hiệu suất xử lý vụ án của Đại lý tự, nghe đồn sẽ cử người đến thụ án này. Nghe bảo người tới….”

Chàng ta có phần e ngại: “Là tân khoa Trạng nguyên được mệnh danh ‘Trường An song bích’ với lang quân, Vi Phù Vi Ngũ lang. Vị lang quân kia, tuy chưa vào chốn quan trường, nhưng đã tiếng lành đồn xa rồi… Rõ ràng phủ Kinh triệu muốn thừa dịp này để can thiệp vào án của Đại lý tự, khiến Đại lý tự suy yếu.”

Yến Khuynh khẽ gật đầu: “Vụ việc ở Tích Thiện tự dính dáng tới cái chết của Vệ Miểu, cũng liên quan đến án giết người bên Lương Viên, tất phải giải quyết xong trước khi phủ Kinh triệu tới.” 

Phong Nhược nói: “Nhưng bệnh tình của người có vẻ trở nặng thêm rồi, chúng ta không có thời gian…”

Yến Khuynh ngắm nhìn vỏ đao trên bàn, ra hiệu cho Phong Nhược lấy về: “Không sao, ta đã nghĩ đến một suy đoán rất khó tin, song ta ngày càng cảm thấy suy luận này hẳn là sự thật. Ta đã đoán ra ai là hung thủ, hiện giờ chỉ cần thêm vài chứng cứ nữa thì có thể khép lại vụ án rồi.”

Phong Nhược thắc mắc: “Ơ?”

Chuyện gì đã xảy ra, làm sao có thể kết án?

Yến Khuynh khép mi lại, chịu đựng hơi người bên cạnh mình một chốc, đoạn chàng mở mắt, đưa ra phong thư mà mình đã viết trên bàn:

“Cậu cầm thư tay của ta, lập tức tới Hộ bộ, giúp ta lấy hộ tịch cũng như lý lịch xưa nay của mọi nữ ni Tích Thiện tự. Sau đấy, cậu đến các phường chính khác nhau, cầm hết tất cả ghi chép về mỗi chiếc xe ngựa đã ra vào thành trong mười ngày qua. Cuối cùng, cậu đi tìm tên ăn mày gác cổng ở phường Nghĩa Ninh, xác nhận tin tức về bọn lưu manh đêm qua.”

Phong Nhược nói: “Về phần mộ Diệp Thi ở bãi tha ma kia…”

Yến Khuynh bảo: “Tạm gác qua một bên. Cậu làm việc cẩn thận, trước hoàng hôn ngày mai, phải mang về được hồ sơ mà ta yêu cầu.”

Phong Nhược trịnh trọng gật đầu, nhưng vẫn chưa chịu rời đi, chỉ nhìn Yến Khuynh. Chàng vẫn toát mồ hôi trong lúc nói chuyện, sắc mặt chàng càng trắng bệch như tuyết.

Phong Nhược lẩm bẩm: “Không được, sau khi thuộc hạ đi, phải có người chăm sóc lang quân.”

Yến Khuynh bình tĩnh: “Không cần…”

Từ Thanh Viên không tìm được Lương Khâu, nghe bảo lão phu nhân ngã bệnh, Lương Khâu đến trông nom bà.

Từ Thanh Viên trở về phòng mình, mở cửa ra.

Phía sau nàng, Lan Thì thăm dò: “Sao…”

Từ Thanh Viên bước vào phòng ngay tức khắc rồi đóng sầm cửa lại. Lan Thì bị nhốt ở ngoài, mũi suýt nữa bị cửa đụng lệch.

Trong phòng vang lên giọng nói ôn hòa của nữ lang: “Lan Thì, ta khát nước, em giúp ta mang chén trà nóng đến nhé.”

Trong phòng, Từ Thanh Viên tựa vào cánh cửa gỗ, ngơ ngẩn nhìn Phong Nhược, còn Yến Khuynh đang cứng ngắc dựa vô tường. Chàng nhắm mắt lại, nào chịu chấp nhận hiện thực này, sắc mặt đỏ bừng.

Phong Nhược vẫn chưa tìm đủ kim châm của Từ Thanh Viên để trả lại cho nàng, nhưng chàng ta mặt dày, nhe răng cười: “Có thể nhờ nương tử chăm sóc được không?”

--------------







Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin