HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 19: KHÓA LƯƠNG VIÊN 19

“Đây đã là lần thứ hai Từ Thanh Viên nhào vào lòng lang quân nhà chàng ta, trông cũng thành thạo quá đấy.”

--------------

Đèn đuốc sáng trưng, mưa bụi mỏng tựa tơ.


Trong dòng người tấp nập, Yến Khuynh lấy áo choàng che chắn cho Từ Thanh Viên, chàng lễ phép khoác tay lên vai nàng. Rõ ràng cơ thể chàng đang không thoải mái vì ở gần người khác, trên trán túa ra mồ hôi, chàng ngỏ ý xin lỗi: “Đã thất lễ rồi.”


Từ Thanh Viên lắc đầu.


Nàng đã đội mạng che mặt, dường như cả người đang bị chàng ôm hờ trong lòng bước đi. Chẳng một ai thấy gương mặt đỏ bừng của nàng bên dưới tấm mạng, khi nàng ngẩng đầu, cách một lớp mạng, có thể nhìn thấy khuôn mặt Yến Khuynh.


Từ Thanh Viên ngoảnh đầu lại, hoảng hốt nhìn về phía sau.


Phong Nhược đang đi theo họ ở một khoảng cách không xa cũng không gần, hệt như một kẻ xa lạ; rất nhiều người mặc thường phục thờ ơ tản bộ giữa đám đông, nhưng đôi mắt họ lại cảnh giác dò xét khắp nơi. Chính những người này đã rình trộm nàng và Yến Khuynh mới vừa rồi.


Từ Thanh Viên thì thầm: “Bọn họ là người của Đại lý tự à?”


Yến Khuynh lắc đầu.


Từ Thanh Viên hiểu ý ngay: “Ồ, là người thuộc phủ Kinh triệu.”


Từ Thanh Viên quay đầu lần nữa, thấy Phùng Diệc Châu ngồi trên cỗ xe ngựa xa hoa, nàng ta đang nhìn mọi người, ánh mắt dịu dàng. Từ Thanh Viên nảy sinh một suy đoán, bèn cố tình tìm kiếm trong đám đông.


Quả nhiên, khi nàng cố ý quan sát, đã bắt gặp Vi Phù đang cải trang thành một vị công tử bình thường, cũng thấy thân hình sừng sững đậm vẻ áp bức của Lâm Tư Niên.


Hai công tử trẻ tuổi đang giả vờ sắm vai dân chúng, họ không nhận ra điều bất thường bên phía Yến Khuynh.


Từ Thanh Viên càng hiểu rõ hơn: “Hóa ra lang quân đã cố tình xét xử sai vụ án vào buổi chiều, đẩy hết mọi vấn đề lên người Giang sư thái. Được như vậy, đám vô lại sẽ thả lỏng cảnh giác, tiếp tục ra tay vào ban đêm, bên phía Vi lang quân sẽ một mẻ hốt gọn bọn chúng.”


Nàng nghiêng mặt, tự ngẫm nghĩ tiếp: “Hôm đấy ta vào vai Quan Âm, có một tên lưu manh đã nói bên tai ta mấy câu đại loại như ‘Con gái Từ Đại Nho sĩ đi nương nhờ vào tân triều’. Có lẽ hắn đã bị giật dây, thuộc dư đảng của tiền triều. Khi thẩm án đám côn đồ, cả Yến lang quân lẫn Vi lang quân đều phát hiện ra điều này.”


“Thế nên Yến lang quân ở ngoài sáng, Vi lang quân ở trong tối, đêm nay cần bắt hết đám vô lại, tra hỏi kẻ chủ mưu đứng sau chúng là ai.”


Còn Yến Khuynh thì không muốn người khác biết việc Từ Thanh Viên đến tìm mình. Chàng đành phải đưa nàng đi, cốt để bảo vệ thanh danh cho nàng.


Chàng muốn giúp nàng giải quyết tốt hậu họa, có điều, rõ ràng chính chàng cũng nào hay Từ Thanh Viên đã tìm tới mình trước đó.


Từ Thanh Viên cúi đầu: “Yến lang quân, thành thật xin lỗi.”


Yến Khuynh cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, không hiểu nàng đang nói gì.


Khi ở chung với mọi người, chàng luôn một mực e sợ mình sẽ lộ ra phần không thỏa đáng. Chàng rất khó lòng phân tâm để chú ý đến nhiều chuyện xung quanh khác, nhưng vào lúc này đây, chàng thực sự không thể cầm lòng được, phải cúi đầu nhìn nàng.


Từ Thanh Viên để ý tới ánh mắt chàng, nhẹ giọng hỏi: “Là do ta xin lỗi sai, hay ta đã phán đoán sai?”


“Không có.” Giọng Yến Khuynh ấm áp, trong lúc nói chuyện, chàng dùng tay đẩy nhẹ vai nàng, ôm nàng rẽ vào một góc tối, men theo con đường nhỏ tối tăm mà các quan viên phủ Kinh triệu không thể nhìn thấy: “Chính vì nương tử nói không hề sai, thành thử mới không nên nói nhiều như vậy.”


Từ Thanh Viên cụp mắt.


Nàng ngửi thấy mùi hương trên người chàng, cảm nhận được thân nhiệt ấm lạnh xen kẽ của chàng, nhưng khi chàng nói lời này với nàng, nàng siết chặt tay áo, trong lòng có đôi phần thất vọng.


Nàng lẩm bẩm: “Chỉ vì nữ tử không nên bộc lộ trí thông minh sao? Lang quân cũng nghĩ vậy à?”


Yến Khuynh đáp: “Bởi lẽ quá thông minh tất sẽ gây hại cho bản thân. Việc nương tử giấu tài để tự bảo vệ mình như trước đây, vẫn rất tốt.”


Từ Thanh Viên che đi khóe miệng đang không khỏi nhếch lên của mình.


Nàng thì thầm như đang làm dáng: “Ta vốn chẳng phải lúc nào cũng tuỳ ý suy đoán về bất kỳ điều gì đâu.”


Hai người tránh khỏi cuộc diễu hành, cuối cùng Yến Khuynh dẫn nàng vào một con đường tối, cây cối hai bên từ từ trở nên rậm rạp, đèn đuốc dần dà mờ đi, họ đã rời xa lễ diễu phố rồi.


Từ Thanh Viên quay đầu nhìn lần cuối, dưới ánh đèn đuốc rực rỡ, Phùng Diệc Châu tựa như một vị Quan Âm đầy nhân ái, nàng ta ngồi nghiêm chỉnh trên đài sen, gương mặt hiền từ. Nhưng thi thoảng khi chuyển động tầm mắt, Phùng Diệc Châu lại hơi lơ đễnh.


Giữa dòng người, Vi Phù nhìn Phùng Diệc Châu đăm đăm, ánh mắt y hết sức chuyên chú. Khi ngắm giai nhân, trong mắt y hiện lên nét cười, nhưng nét cười kia lại chẳng hề sâu sắc.


Lâm Tư Niên đưa lưng về phía tầm mắt của Từ Thanh Viên, dường như hắn cũng đang ngẩng đầu xem vị mỹ nhân “Quan Âm” đang được bá tánh vây quanh kia.


Lồng ngực Từ Thanh Viên bỗng chốc đập mạnh hơn bình thường.


Nàng chưa kịp suy nghĩ gì, bàn tay nhẹ nhàng giữ vai nàng đã rời đi, cơ thể chàng lang quân mà nàng đang tựa vào cũng tách ra. Một cơn mưa phùn kèm gió lạnh ùa tới, Từ Thanh Viên khẽ run lên vì lạnh.


Yến Khuynh hơi lưỡng lự, đoạn cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng.


Rồi chàng do dự thêm lần nữa, trù trừ đưa tay ra.


Từ Thanh Viên khó hiểu.


Chàng cụp mắt: “Đường không dễ đi, đường tới bãi tha ma cũng không có ánh đèn, nương tử hãy nắm lấy tay áo của ta nhé.”


Từ Thanh Viên cẩn thận tránh tay chàng, chỉ giữ chặt cổ tay áo của chàng. Nàng ngoan ngoãn để chàng dẫn mình đi, hỏi: “Chúng ta tìm thi thể trong bãi tha ma à?”


Yến Khuynh không lên tiếng.


Xung quanh không một bóng người, khi Từ Thanh Viên ngoảnh đầu lại, ngay cả hình dáng của Phong Nhược nàng cũng không thấy đâu. Nghĩ đến bãi tha ma vào đêm ấy, trong lòng nàng càng hoảng sợ hơn. Nàng đi nhanh vài bước, cẩn thận quan sát phản ứng của Yến Khuynh – làm sao có thể tới gần chàng hơn một tí, mà không khiến chàng khó chịu đây?


Thấy nàng cứ thăm dò mình mãi, Yến Khuynh trầm ngâm hồi lâu, chợt hỏi: “Nương tử bảo, vào buổi chiều ta kết án có một điểm không đúng, là điểm nào vậy?”


--------------

Được diễu hành khắp phố xá như thế, Phùng Diệc Châu hết sức sung sướng, nhưng tâm trí nàng ta cũng không đặt hết vào buổi Đại lễ này.


Lọng báu (*) trùng điệp, Phật âm liên miên.


*Bảo cái (宝盖): còn được gọi là “lọng báu, dù báu” - là từ mỹ xưng cho lọng hay dù; tức chỉ cho lọng trời được trang sức bằng 7 thứ báu, thường được treo trên tòa cao của Phật, Bồ Tát hay Giới Sư. Hình minh họa:



Đương lúc không có dân chúng cầu phúc vây quanh, nàng ta ngồi trên đài sen, xoay chiếc Tịnh bình trong tay, không ngừng đưa mắt nhìn xuống dưới. Nàng ta cố ý tìm người trong đám đông, nhưng dường như không ai rõ nàng ta đang kiếm cá nhân nào.


Lẫn giữa dòng người, Vi Phù khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Đã vài lần nàng nhìn về phía chúng ta rồi, tại sao chứ, nàng biết kế hoạch của chúng ta ư?”


Lâm Tư Niên cười nhạo một tiếng: “Đừng đánh đồng ta với các anh. Anh muốn lấy lòng lão cha già mãi không chịu chết của ta, không cần phải làm việc gì cũng kéo ta vào đâu.”


Mang theo tính cách ngang ngược bất kham từ chốn đời sống dân dã, thi thoảng hắn lộ ra hàm răng sắc nhọn hung hãn, khác hẳn các vị lang quân được lớn lên trong thế gia danh môn. Đám công tử quyền quý ở Trường An đều lần lượt tránh xa hắn, chỉ mỗi Vi Trạng nguyên này là người duy nhất mỉm cười hòa nhã, lễ độ phải phép, cư xử vô cùng đúng mực với cả những kẻ như hắn.


Vi Phù không quan tâm đến việc Lâm Tư Niên thiếu hợp tác, y nhìn Phùng Diệc Châu đăm đăm một lát, đôi mắt y đen như mực.


Khi người dưới trướng hội báo với y về chuyện quan phủ đã giám sát được bọn côn đồ đang trà trộn vào, ánh mắt Vi Phù càng trở nên tối tăm hơn.


Thấy Phùng Diệc Châu lại liếc thoáng qua phía mình lần nữa, để đề phòng đêm dài lắm mộng rồi phát sinh biến cố, y giơ tay hạ lệnh: “Động thủ mau!”


Đương lúc đám vô lại đang lén lút tiếp cận bá tánh trong đám đông, các vị quan phủ mặc thường phục bất ngờ rút kiếm. Hai bên nhân mã đột ngột ra tay, dân chúng hỗn loạn chạy tứ tán, Phùng Diệc Châu hét lên một tiếng, nàng ta hoảng sợ đứng phắt dậy.


Vi Phù lẳng lặng quan sát vị nữ lang trong bộ y phục Quan Âm lộng lẫy nhảy xuống cỗ xe xa hoa, rồi hòa vào dòng người đang thoát khỏi cuộc tàn sát này.


Sau tai y, Lâm Tư Niên chợt bật cười: “Sao, vốn dĩ anh không hề nói với Phùng nữ lang đóng vai Quan Âm kia, rằng quan phủ sẽ ra tay vào đêm nay à?”


Vi Phù không trả lời.


Lâm Tư Niên nhìn vị Trạng nguyên lang trẻ tuổi sắp trở thành môn sinh dưới trướng của phụ thân mình, nheo mắt lại, cười thích thú: “Ta còn tưởng anh và Yến Thiếu khanh kia đã bàn bạc hơn nửa ngày trời, quan phủ ra tay, chắc chắn phải bảo vệ bá tánh bình dân. Anh dùng Phùng nữ lang làm mồi nhử cốt để kéo dài trò chơi này, khiến bọn vô lại tin rằng vụ án đã được giải quyết, cuộc diễu hành sẽ tiếp tục như thường lệ, quan phủ cũng đã rút lui.”


“Ta còn nghĩ trước khi hành động, nhóm quan viên các anh sẽ thương lượng vấn đề này với người đang bị mấy anh lợi dụng như Phùng nữ lang nữa đấy.”


Vi Phù nghiêng mặt, giọng nói ôn hòa: “Nếu nàng biết trước rồi lộ ra sơ hở, làm chậm trễ kế hoạch truy lùng bọn nghịch đảng của tiền triều thì biết làm sao? Ta đã tiếp quản vụ án này, vậy phải đảm bảo không để bất cứ con cá nào lọt lưới.”


Lâm Tư Niên nhìn y chằm chặp.


Sắc mặt Lâm Tư Niên trầm xuống: “Trước kia ta đã hiểu lầm anh, cứ đinh ninh anh và Yến Thiếu khanh kia cùng một loại người. Bây giờ xem chừng chúng ta mới cùng một giuộc. Vi Giang Hà, vì muốn đạt được mục đích mà anh không từ thủ đoạn. Hóa ra đây mới là bản chất thật sự của vị lang quân danh môn được nuôi dưỡng trong Vi gia ở Lạc Dương.”


Giữa biển người chen chúc, đôi mắt đen nhánh của Vi Phù đầy trầm tĩnh, y mỉm cười: “Làm việc thiện, dùng vài thủ đoạn, cớ gì phải ngần ngại?”


Ánh đèn lồng soi rọi khắp nơi, cả thiên địa sáng bừng, từng hạt mưa hiện rõ rệt. Giữa trận tàn sát, tiếng la hét đan xen âm thanh chém giết, một cảnh tượng đầy hỗn loạn.


Đứng trong biển máu, Vi Phù vẫn hoàn sạch sẽ, trông y tựa như một vị thần Phật từ bi cứu vớt chúng sinh, rồi lại giống hệt ác quỷ sinh ra trong địa ngục.


--------------

Núi non bạt ngàn, trên con đường mòn lầy lội ở bãi tha ma, đám cỏ dại cao thấp như hàm răng nanh. Phong Nhược lúc xa lúc gần, bóng dáng mờ ảo, chàng ta dán mắt vào vạt áo đang phấp phới phía trước, vào đôi lang quân nữ lang trẻ tuổi đang trước sau bước đi kia.


Từ Thanh Viên uyển chuyển mở lời: “Vào buổi chiều khi đang thẩm án, lang quân đã đưa chiếc áo cà sa cho Đỗ sư thái để nhận dạng. Đỗ sư thái nói trên áo cà sa thiếu một viên trân châu. Lang quân kết luận Giang sư thái đã gảy viên trân châu ra rồi dùng nó mua chuộc đám lưu manh, để chúng cố tình sinh sự trong buổi Đại lễ tại lễ tắm Phật.”


“Nhưng giờ ta ngẫm lại, chiếc áo cà sa này quá tinh xảo lộng lẫy, nó được gắn vô số viên trân châu. Đỗ sư thái quan sát chưa được bao lâu thì đã bảo thiếu một viên. Có phải Đỗ sư thái nhìn quá nhanh rồi không? Trừ phi nàng ta đã biết trước trên áo cà sa sẽ thiếu một viên.”


Yến Khuynh hỏi: “Vậy nương tử cho rằng Đỗ sư thái đang nói dối?”


Bên dưới lớp mạng che mặt, Từ Thanh Viên im lặng gật đầu.


Rồi nàng nghĩ Yến Khuynh sẽ không nhìn thấy, bèn “Vâng” một tiếng. Ấy mà chẳng may, tiếng đáp này quá mức trong trẻo, giữa màn đêm lạnh lẽo có đôi phần nghe hơi lớn.


Yến Khuynh quay đầu nhìn nàng.


Từ Thanh Viên vẫn bình tĩnh như thường, thầm cảm tạ tấm mạng đã che kín mặt mình.


Từ Thanh Viên nghiêm chỉnh hỏi: “Lang quân bảo bản thân đã sớm biết rõ việc mình lao theo cái sai để Giang sư thái gánh tiếng oan, nhưng lang quân đã phán đoán thế nào vậy?”


Yến Khuynh vươn một bàn tay khác về phía nàng.


Từ Thanh Viên ngẩn người, hồi lâu sau nàng mới phản ứng kịp, rồi thấy trong lòng bàn tay chàng đang giữ ba viên trân châu.


Nàng chớp mắt: “Chính lang quân đã tự mình gảy mấy viên trân châu trên áo cà sa ra!”


Yến Khuynh nói: “Rõ ràng ta đã lấy ra ba viên, nhưng Đỗ sư thái chỉ bảo thiếu một viên, chứng tỏ ngay từ đầu vốn đã thiếu một viên. Ta biết nàng ta nói dối, nhưng vừa vặn ta cần lời nói dối này để áp giải Giang sư thái trước.”


“Chuyện là vậy đấy, Giang sư thái bị giam, bọn vô lại tưởng mình đã an toàn nên bắt đầu gây rối tiếp, như thế Vi lang quân mới nhúng tay vào được.”


Từ Thanh Viên nhìn thoáng qua chàng: “Tại sao lang quân lại giúp Vi lang quân tra án, rồi để y phá án luôn vậy? Lang quân đối xử với ai cũng tốt thế à?”


Giọng điệu nàng hơi trách móc, khiến Phong Nhược đang theo sau lấy làm kỳ lạ.


Song, Yến Khuynh lại không hề cảm nhận được, chỉ nghiêm túc trả lời: “Sự cố đám lưu manh do tàn dư tiền triều gây loạn tạo nên, vốn dĩ chuyện bắt hết đám nghịch đảng tiền triều mới là quan trọng nhất, còn ai bắt được, nào phải vấn đề đâu.”


Từ Thanh Viên ngỡ ngàng nghĩ, nhưng nếu nói thế, công lao sẽ thuộc về người khác mất.


Mà lang quân…


Yến Khuynh gật đầu với nàng: “Huống hồ, ta vẫn còn chuyện khác cần xử lý, thật sự không dư dả thời gian để đi thẩm vấn đám lưu manh.”


Chuyện khác của chàng, dĩ nhiên là giúp nàng tìm ra hung thủ.


Từ Thanh Viên cúi đầu, không nhiều lời nữa.


Phượng Nhược dỏng tai lên:… Hai con người này, kỳ quái thật đó!


--------------

Dưới cơn mưa đêm rả rích, Yến Khuynh và Từ Thanh Viên đứng trước mộ Diệp Thi.


Bấy giờ Phong Nhược mới cầm theo xẻng, bước lên trước.


Từ Thanh Viên khó hiểu.


Yến Khuynh gật đầu với Phong Nhược: “Đào thôi.”


Từ Thanh Viên giật mình, lập tức túm chặt xẻng trên tay Phong Nhược: “Luật pháp quy định, tự ý đào mộ người khác, nếu không tìm thấy bằng chứng thì sẽ gánh tội nghiệt nặng nề, phải chịu trách nhiệm và từ quan. Rồi nếu ai thừa cơ vu cáo lang quân, ngay cả tính mạng của mình, lang quân cũng khó lòng bảo đảm được… Lang quân, không thể đào mộ đâu!”


Phong Nhược ngơ ngác nhìn xẻng trong tay: Đào mộ, nghiêm trọng vậy ư?


Yến Khuynh chậm rãi duỗi tay kéo nàng qua: “Không sao, nếu ta đoán không lầm, thi hài của Vệ Miểu ắt nằm ngay trong ngôi mộ này.”


Từ phía sau truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ: “Ngộ nhỡ sai thì sao? Phải chăng Yến Thiếu khanh muốn từ quan, hay chuẩn bị trả giá bằng mạng sống đây?”


Cơn mưa núi ngày càng nặng hạt, sấm sét nổ vang trên vòm trời.


Đêm khuya tối tăm, sắc rừng xanh thẫm, mồ mả khắp nơi. Giọng nói vọng tới từ phía sau tựa như ma quỷ thì thầm, xuyên thẳng vào tai người khác, nghe ẩm ướt mịt mù, trong không trung giăng đầy sương trắng ngột ngạt lạnh buốt.


Từ Thanh Viên nhào vào lồng ngực của Yến Khuynh.


Phong Nhược:... Đây đã là lần thứ hai Từ Thanh Viên nhào vào lòng lang quân nhà chàng ta, trông cũng thành thạo quá đấy.


--------------









Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin