HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 17: KHÓA LƯƠNG VIÊN 17

“Ánh mắt này của nương tử… Nương tử nghĩ ai sẽ tới tìm nương tử à?”

--------------

Cánh tay Từ Thanh Viên được một đôi tay khác đỡ lên, nàng đứng dậy.

Nàng che lấy phần cổ họng đã bị lão phu nhân bóp đau, đương lúc ho khan, nàng lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ấy. Hương thơm nọ điềm đạm cô tịch, chẳng khiến thế nhân tôn sùng. Vì lẽ đó mà cả đời này của Từ Thanh Viên, nàng chỉ ngửi được loại hương thơm kia trên người một người thôi.

Đôi mắt nàng mông lung mờ mịt, nàng nhận ra người đang đỡ lấy nàng đây, nào phải ảo giác đâu, mà quả thực là người lẽ ra chẳng nên ở nơi này – Yến Khuynh.

Nàng ngẩn ngơ một lát, nhớ đến thói quen kỳ lạ không thích bị người khác đụng chạm của chàng, nàng định lùi về sau. Yến Khuynh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo, chàng khẽ lắc đầu, ý bảo rằng không sao cả.

Đúng thế, dẫu bệnh tật quấn thân chàng quanh năm, song trước mặt người khác, chàng vĩnh viễn sắm vai một người bình thường.

Trước bao ánh nhìn chằm chặp, chàng nâng nàng nữ lang bị ức hiếp lên, tựa như tiện tay phất ra một áng mây, trông thật dịu dàng bình thản, cũng chẳng một ai hay mối giao tình giữa chàng và Từ Thanh Viên nông sâu thế nào.

Dưới vòm trời xám xịt, chúng nữ lang vây quanh Lương lão phu nhân.

Ánh mắt của Công chúa Điện hạ, Lâm Tư Niên, và cả Vi Trạng nguyên kia đều hiện lên vẻ khác thường, họ chậm rãi bước tới.

Cùng lúc đó, các quan viên Đại lý tự cũng đang đứng đằng sau vị Thiếu khanh Đại lý tự trẻ tuổi của họ, ngăn chặn tất cả các nữ ni và bao vây toàn bộ Tích Thiện tự.

Chúng nữ ni hoảng loạn: “Chuyện gì thế này?”

Người bên phía Lương Viên bảo: “Mau đỡ tổ mẫu xuống nghỉ ngơi. Các người làm gì vậy?”

Vi Phù đứng ở Nguyệt môn, gương mặt nhã nhặn mỉm cười. Y nhìn Yến Thiếu khanh đang dìu nữ lang đứng dậy, rồi y khoát tay với quan lại phủ Kinh triệu phía sau, hàm ý rằng nên theo dõi tình hình trước hẵng mở lời.

Từ bên ngoài ngôi chùa, Từ Thanh Viên thấy Phong Nhược mặc áo choàng đen bước đến.

Quan viên đằng sau đang áp giải mấy tên côn đồ, chúng loạng choạng lết theo, Phong Nhược cầm hồ sơ trong tay, oai phong lẫm liệt lên tiếng: “Không ai được phép rời đi! Tích Thiện tự đã thông đồng với lũ vô lại dưới chân núi để hãm hại dân chúng. Chứng cứ vô cùng xác thực, Thiếu khanh của Đại lý tự đang ở đây, cốt để giải quyết chuyện này!”

Khi chúng nữ lang Lương Viên nghe tin đám lưu manh sắp bị xét xử, họ đều tỏ ra hoảng sợ. Hôm nay xảy ra vô số chuyện, các nàng đang vây quanh lão phu nhân, hiện bà đã bắt đầu nói mê sảng và không ngừng thút thít, khiến họ chẳng còn lòng dạ nào để nghe Đại lý tự thẩm án.

Trong nhóm nữ lang, chỉ mỗi Phùng Diệc Châu do ngốc nên không biết sợ là gì. Nàng ta ngắm nghía các lang quân đang có mặt đến mức hoa cả mắt, nở hết cả ruột gan.

Nàng ta lặng lẽ nhìn Yến Thiếu khanh, dẩu môi, đây là nhân tình của Từ Thanh Viên; rồi nàng ta dời mắt qua Vi Trạng nguyên đang đứng ở Nguyệt môn, bĩu môi tiếp, nàng ta vừa nhìn người này, đã nhận ra ngay phong thái của một quý công tử từ thế gia danh môn, chỉ e rằng y sẽ khinh thường một nữ lang côi cút như nàng ta; cuối cùng, nàng ta cũng thấy người nọ, vị thiếu gia ở phủ Lâm Tể tướng…

Lâm Tư Niên phát hiện ánh mắt của nàng ta, hắn nhìn sang rồi như cười như không. Vẻ tàn bạo trên mặt hắn vẫn chưa tiêu tan, mang đậm cảm giác lạnh lẽo, nhưng nét cười thoáng qua ở bờ môi kia, quả thực đã khiến Phùng Diệc Châu đỏ mặt.

Phàm là nữ lang trẻ tuổi chưa trải đời, đều đem lòng yêu những gã trai bạc bẽo.

Huống hồ, hôm nay Phùng Diệc Châu cũng đã nhận thức rõ một việc, ắt hẳn Lương Viên này là một chảo nhuộm khổng lồ ẩn chứa vô vàn điều khuất tất. Nàng ta sực nhớ ra, có rất nhiều nữ lang mà nàng ta quen đã biến mất và không bao giờ xuất hiện nữa. Nàng ta nảy sinh nỗi sợ hãi không thể giải thích được, chỉ muốn thoát khỏi Lương Viên.

Nàng ta hy vọng, một tình lang như trong vở hí “Thuyết lương duyên” kia sẽ xuất hiện, dẫn nàng ta rời thật xa nơi đây.

Đại lý tự bao vây Tích Thiện tự, sau khi bước vào, Phong Nhược trịnh trọng dâng hồ sơ mình đã mang đến cho Yến Khuynh.

Yến Khuynh vẫn chưa xem hồ sơ, chàng quay người lại, có phần lưỡng lự nhìn Từ Thanh Viên.

Từ Thanh Viên hiểu ý lùi về sau, không quấy rầy chàng xử lý công vụ.

Yến Khuynh nhìn nàng hồi lâu rồi mới ngoảnh đầu lại.

Chàng mở lời: “Vào đêm đầu tiên của Lễ tắm Phật, lũ côn đồ đã sinh sự, hành hung người dân ngay trên đường…”

Lương Khâu ho khan một tiếng, ngượng ngùng ngắt lời: “Yến Thiếu khanh, tổ mẫu của ta lớn tuổi rồi, ban nãy người còn bị kích thích, lúc này chỉ sợ rằng người không chịu đựng nổi nữa. Nếu vụ án này không liên quan đến tổ mẫu, liệu có thể để tổ mẫu cáo lui trước được không?”

Yến Khuynh nhìn lão phu nhân đang được Lương Khâu dìu.

Ở độ tuổi hoa giáp (*), gương mặt già nua của bà đẫm lệ. Bà dựa vào cháu trai của mình, ánh mắt bà đờ đẫn, miệng lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại mấy lời mà người khác không thể hiểu được.

(*) Hoa giáp: 60 tuổi.

Yến Khuynh gật đầu.

Lương Khâu cảm tạ chàng, rồi đích thân y cùng thị nữ dìu tổ mẫu trở về. Trước khi rời đi, y quay lại nhìn Từ Thanh Viên, ánh mắt y sâu hun hút.

Ánh nhìn liếc qua này của y quá thâm sâu, Từ Thanh Viên đành né tránh vẻ thăm dò đấy.

--------------

Ngoại trừ Lương Khâu và Lương lão phu nhân, những người khác vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Mấy tên lưu manh bị bắt bởi Đại lý tự quỳ xuống, bắt đầu đảo mắt kể khổ: “Lang quân tha mạng, chúng tôi chỉ cầu mấy đồng bạc thôi…”

Yến Khuynh bảo: “Chúng ta đã tìm được một số tín vật trong phòng Giang sư thái.”

Giang sư thái lập tức nhảy dựng lên: “Nói bậy! Bần ni chỉ mua chút củi lửa và một ít giấm gạo, không hề liên lạc với đám xấu xa dưới chân núi này, có là Đại lý tự thì cũng không thể vu oan cho người khác được…”

Bà ta hống hách ra oai, ưỡn ngực và ngẩng đầu.

Yến Khuynh nhìn bà ta: “Ta vẫn chưa bảo tín vật đó được dùng để trao đổi tin tức với lũ côn đồ dưới chân núi. Kỳ thực, sư thái giấu chứng cứ rất tốt, có thể nó đã bị thiêu hủy rồi, Đại lý tự cũng không tìm được bằng chứng. Ta đang nói về các tín vật khác.”

Sắc mặt Yến Khuynh điềm tĩnh, vụ án này không mấy khó khăn với chàng. Chàng lợi dụng vật đây để lục soát Tích Thiện tự, mục đích thực sự của chàng không nằm ở vụ án này, mà là các án mạng khác.

Giang sư thái từ từ tái mặt đi.

Đám nữ ni xôn xao, Đỗ sư thái lạnh lùng nhìn sư tỷ của mình, hỏi: “Yến Thiếu khanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Yến Khuynh trả lời: “Tín vật chúng ta tìm thấy trong phòng Giang sư thái là món đồ mà Tích Thiện tự sắp xếp cho Lễ tắm Phật hoành tráng này. Vị trụ trì trước đã qua đời, hiện tại hai đệ tử của bà là Đỗ sư thái và Giang sư thái đang quản lý mọi sự vụ trong chùa. Lễ tắm Phật đây, quả thực đã được hai vị sư thái phối hợp lo liệu, mỗi vị đều có phần việc riêng.”

Giang sư thái vẫn mạnh miệng: “Hừ, chuyện này cũng không chứng minh được gì cả.”

Phong Nhược thấy Yến Khuynh nhắm mắt lại, sắc mặt chàng trông có phần tái nhợt. Nghĩ rằng lang quân đang không được khỏe, chàng ta chỉ muốn kết thúc vụ án càng sớm càng tốt.

Phong Nhược quát to: “Câm miệng, nghe lang quân nói!”

Quảng Ninh Công chúa lại ngồi xuống, Lâm Tư Niên chống cằm, ánh mắt lãnh đạm nhìn đăm đăm vào Từ Thanh Viên ở phía sau Yến Khuynh, còn Vi Phù thì cúi đầu nói vài câu với tùy tùng.

Sấm rền nổ vang trời, nặng nề đánh thẳng vào lòng người.

Yến Khuynh lấy ra tất cả thư tín đã lục soát được và bày cho mọi người xem:

“Ta sẽ thuật lại từ đầu.”

“Bọn vô lại dưới chân núi đã hãm hại dân chúng ở chốn đông người. Vở kịch hôm nay khiến Lương lão phu nhân kiệt sức. Đỗ sư thái quản lý lễ diễu hành trên đường phố, còn Giang sư thái lo liệu buổi kinh kịch hôm nay. Trong cuộc tán gẫu từ chúng nữ ni trong chùa, họ có nhắc tới một chuyện như sau: Vị cố trụ trì không hề đề cập đến người sẽ kế thừa y bát của bà. Tích Thiện tự đã thảo luận với nhau, hai vị đồ đệ của cố trụ trì là Đỗ sư thái và Giang sư thái, ai quán xuyến Lễ tắm Phật tốt hơn, thì người đó sẽ thành trụ trì tiếp theo.”

Từ trong đống tang vật Phong Nhược đã mang về, Yến Khuynh lấy một chiếc túi, đoạn chàng mở túi, lạo xạo lục lọi, rồi cầm hai tấm độ điệp ra.

Tấm độ điệp của tăng ni được làm bằng chất liệu lĩnh và gấm, khảm từng chữ nổi trên trục, là bằng chứng xác thực thân phận người xuất gia. Mặt trên ghi chép kỹ càng các thông tin chi tiết của tăng ni như quê quán, tục danh, tuổi tác, chùa chiền trực thuộc và thầy truyền giới.

Để có được những tấm độ điệp này trước hoàng hôn, Phong Nhược đã phải chạy từ Hộ bộ đến Thượng thư Từ bộ mới vừa vặn hoàn thành kịp lúc.

Đứng gần Yến Khuynh nhất, Từ Thanh Viên đã thấy hai tấm độ điệp mà Yến Khuynh lấy ra, trên đó viết tên “Đỗ Như Lan” và “Giang Minh Nguyệt”.

“Hành giả (*) Đỗ Như Lan hai mươi ba tuổi, vào năm mùa màng đói kém đã tới lánh nạn ở Tích Thiện tự, không rõ thành châu hay nguyên quán…”

(*) Hành giả: tín đồ đạo Phật chưa làm lễ xuống tóc.

Từ Thanh Viên thầm giật mình, nàng không ngờ Đỗ sư thái lại trẻ như vậy.

Mà nếu còn trẻ đến thế… Nàng mơ hồ nảy ra một suy đoán đáng kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục lắng nghe Yến Khuynh nói: “Năm nay Giang sư thái hơn ba mươi tuổi, Đỗ sư thái mới ngoài hai mươi. Đỗ sư thái là đồ đệ được cố trụ trì thu nhận vào năm năm trước, sở hữu vốn kiến thức sâu rộng về Phật pháp, cũng như rất được cố trụ trì yêu mến.”

“Hai vị sư thái vẫn âm thầm đấu đá nhau tận đến lúc vị trụ trì trước qua đời vì bệnh tật.”

“Khi Đỗ sư thái chủ trì lễ diễu hành, Giang sư thái đã lén lút phá hoại buổi lễ ấy để giành chức trụ trì. Giang sư thái xuất gia ở Tích Thiện tự đã lâu, thông thuộc cả địa hình lân cận lẫn con người ở đây hơn hẳn Đỗ sư thái. Khi phát hiện lũ lưu manh đang lảng vảng bên ngoài chùa, Giang sư thái đã thừa dịp này đút bạc cho bọn chúng để chúng gây rối.”

Giang sư thái đỏ mặt: “Chứng cứ đâu?”

Yến Khuynh gật đầu với người phía sau, người đó lấy một bọc vải ra và ném xuống trước mặt mọi người. Nhìn thấy tay nải này, Giang sư thái vẫn cố gắng nhịn không lên tiếng, song nét mặt bà ta đã trở nên hoảng hốt. Rồi Phong Nhược bước tới và mở tay nải ra trước vô số ánh mắt, ai nấy cũng nhận ra đó là một chiếc áo cà sa.

Chiếc áo cà sa màu đen sẫm, kiểu dáng phổ biến thông thường nhưng được nạm châu báu, trông rực rỡ chói mắt. Ở vài vị trí, có một số dấu vết lộn xộn từ đầu chỉ bị bung ra.

Yến Khuynh hỏi: “Từ nương tử, có phải vào dạo trước, khi đến viếng thăm hai vị sư thái, nương tử đã nghe nói rằng không tìm thấy áo cà sa của Giang sư thái đúng không?”

Từ Thanh Viên định thần lại, nàng gật đầu.

Phùng Diệc Châu kỳ quái nhìn Từ Thanh Viên: Quả nhiên hai người này có gian tình mà… Yến Thiếu khanh biết Từ Thanh Viên đi đâu thật kìa!

Yến Khuynh dời mắt sang Đỗ sư thái: “Đỗ sư thái có thể nhận ra chiếc áo cà sa này, có đúng là bộ pháp phục mà lẽ ra Giang sư thái phải mặc trong buổi đại lễ không?”

Đỗ sư thái bước tới, khoan thai cầm áo cà sa lên nhìn, nàng ta hết gật đầu rồi lắc đầu: “Kiểu dáng giống hệt như đúc với bộ mà sư phụ đã truyền lại cho hai chúng ta. Tuy nhiên, chiếc áo của bần ni được nạm đầy vàng ngọc quý báu, giá trị liên thành. Còn áo này của sư tỷ, đã thiếu mất một viên trân châu.”

Giang sư thái hùng hùng hổ hổ: “Nói hươu nói vượn, ta thật sự đã làm mất áo cà sa! Đồ ranh con này, ngươi dám cấu kết với người khác để hãm hại sư tỷ. Thuở sinh thời, sư phụ yêu thương ngươi, nhưng sau khi người qua đời, ngươi lại dám ức hiếp sư tỷ hả… ?”

Bà ta mắng nàng ta ngày một gay gắt hơn, song các nữ ni khác đều tỉnh ngộ, họ khe khẽ xì xào, hiển nhiên đã tin vào lời xét xử của Đại lý tự.

Từng lời mắng chửi ồn ào từ Giang sư thái ập vào Yến Khuynh khiến chàng váng cả đầu, chàng nhẫn nại một chốc, rồi tiếp tục tập trung nói: “Viên trân châu bị thiếu được dùng để trả bạc cho lũ côn đồ. Chúng ta đã truyền lệnh đến vị chưởng quầy tiệm cầm đồ dưới chân núi rồi, chắc chắn sẽ thu hồi lại được viên trân châu… Hôm nay khá vội vàng, Đại lý tự cũng đã triệu vị chưởng quầy kia tới, ngày mai người đó sẽ lên núi làm chứng.”

Đỗ sư thái lùi về sau, ánh mắt oán hận cười một tiếng, không biết đang giễu cợt ai.

Yến Khuynh nói tiếp: “Bộ áo cà sa này không hề bị thất lạc, nó đã được chôn dưới vườn hoa ở hậu viện. Các nữ ni trong chùa không để ý đến việc hoa nở, cũng không ai ghé vườn hoa. Giang sư thái cứ tưởng nơi này sẽ an toàn, nhưng sư thái lại chẳng ngờ lang quân Lương Khâu của Lương Viên cũng là một người hiếu học ở đây.”

“Sau khi Từ nương tử và Lương lang quân rời khỏi vườn hoa vào sáng sớm nay, Đại lý tự phát hiện dấu vết bị lục lọi tìm kiếm trong vườn hoa, bèn thuận theo đường xẻng của Lương lang quân, tiếp tục đào xuống thêm nữa, cuối cùng bới ra được bộ áo cà sa này. Phong Nhược, cậu hãy đi hỏi Lương lang quân xem y sắp trở về chưa, và y có biết về chiếc áo cà sa này không.”

Từ Thanh Viên cụp mắt, nghĩ đến việc mình đã thấy Lương Khâu đứng trong vườn hoa vào ban sáng.

Có phải Lương Khâu đã phát hiện điều gì đó, nên mới mỉm cười ra khỏi vườn hoa và rời đi cùng nàng chăng? Lúc đấy Lương Khâu ở trong vườn hoa, là muốn giúp Giang sư thái chôn áo cà sa sâu hơn, hay để đào ra ngoài một ít, giúp Đại lý tự dễ bề tìm thấy hơn?

Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ còn mỗi giọng nói của Yến Khuynh:

“Tại phòng Giang sư thái có cất quyển ký sự về chuyện ở chùa, bên trong đã ghi chép về buổi hí kịch hôm nay sẽ do Giang sư thái đảm nhiệm. Gia chủ Lương gia là tín đồ của Tích Thiện tự, hằng năm đều quyên tặng vô số ngân lượng cho chùa. Giang sư thái muốn lấy lòng lão phu nhân nên đã chọn màn hí kịch hôm nay.”

“Nhiều năm trước, một nữ lang tên Diệp Thi đã nhiều lần đến Tích Thiện tự cùng với Lương lão phu nhân để dâng hương. Diệp Thi là một tài nữ, khi chìm trong nỗi cô đơn lẫn khổ sở, nàng đã viết nên vở kịch ‘Thuyết lương duyên’ này. Theo dòng vạn sự đổi dời, quyển kịch bản này đã bị giấu đi.”

“Về sau Diệp Thi biến mất, Lương lão phu nhân tan nát cõi lòng. Hôm nay Giang sư thái tìm lại vở kịch này, cốt để khơi gợi những hồi ức cũ của Lương lão phu nhân, nhưng chẳng ngờ rằng đã biến khéo thành vụng.”

Giang sư thái trừng mắt nhìn Đỗ sư thái, khóe miệng run rẩy muốn bật ra lời mắng chửi. Song, bằng chứng kia đanh thép như núi, ngay cả bọn côn đồ cũng đã quỳ xuống, quả thực bà ta chẳng còn lời nào.

Yến Khuynh nhắm mắt, hàng mi run run: “Mọi chuyện chính là vậy, rất đơn giản, vụ án lũ vô lại, có thể khép lại rồi.”

--------------

Giang sư thái và đám lưu manh bị tạm giam, nhóm nữ ni giải tán. Nghe nói ngày mai Đại lý tự sẽ áp giải bọn chúng vào ngục.

Sắc trời sẩm tối, Từ Thanh Viên im lặng trở về phòng, khi ngoảnh đầu lại, nàng đã thấy thân hình cao ráo của Vi Trạng nguyên đứng khuất sau lùm cây tùng bách, y đang trò chuyện với Yến Khuynh. Nàng mơ hồ nghe được lời họ nói như “Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu” và “Có liên quan đến chuyện ở tiền triều”.

Từ Thanh Viên vừa vô cùng xoắn xuýt vừa cực kỳ cô đơn, nàng thả chậm bước chân trên con đường nhỏ, rồi lại lang thang trong rừng.

Lan Thì khó hiểu: “Nương tử, người đang đợi ai à?”

Từ Thanh Viên đỏ mặt: “Nào có…”

Gió rừng xào xạc, tùng bách tựa sóng. Phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt.

Lan Thì xì một tiếng, bĩu môi.

Tiếng bước chân đằng sau vững vàng, không thuộc về nữ tử. Từ Thanh Viên hạ tầm mắt quay đầu nhìn, không ngờ người đến lại là Vi Trạng nguyên Vi Phù.

Vi Phù nhìn nàng, khẽ mỉm cười: “Ánh mắt này của nương tử… Nương tử nghĩ ai sẽ tới tìm nương tử à?”

Từ Thanh Viên cụp mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Vụ án vừa rồi thật đáng sợ, chẳng qua thiếp thân chỉ đang tản bộ thôi.”

Nàng khuỵu gối hành lễ xong, bèn tránh né vị nam khách này, song Vi Phù đã tiến lên một bước, vạt áo dài lả lướt.

Y nho nhã lễ độ: “Nương tử chớ cảm thấy kỳ lạ, ta đến đây chỉ để xác nhận chút chuyện xưa. Nói đúng ra, nương tử nên gọi ta một tiếng ‘Sư huynh’ đấy.”

Từ Thanh Viên ngờ vực ngẩng đầu.

Y gật đầu với nàng: “Trong vở kịch ban nãy, nương tử phản bác lại lời của lão phu nhân, trong đó đã nhắc đến việc tiền triều có nữ Tướng quân và nữ Tướng quốc. Ta biết mẫu thân của Từ nương tử là nữ Tướng quân, thế Từ nương tử có biết nữ Tướng quốc là ai không?”

Y nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Đó là người mẹ đã khuất của ta. Thuở sinh thời, bà đã kể cho ta nghe về muội đấy, Lộ Châu nhi.”

--------------









Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin