HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 20: KHÓA LƯƠNG VIÊN 20

“Từ Thanh Viên chậm rãi khom người khuỵu gối, thi lễ với Yến Khuynh.”

--------------

Khi Từ Thanh Viên sợ hãi lao vào vòng tay của Yến Khuynh, nàng nghe thấy Phong Nhược hít sâu một hơi.


Nàng muộn màng nhận ra việc mình mới vừa làm, cũng cảm nhận được cơ thể Yến Khuynh đang cứng đờ. Nàng ngước nhìn, đối diện với ánh mắt chàng.


Nàng nhỏ giọng: “Thành thật xin lỗi.”


Đã chạm vào chàng nữa rồi.


Yến Khuynh bảo: “Không sao.”


Yến Khuynh chỉ vươn tay, từ tốn đỡ lấy vai nàng rồi đẩy ra. Giữa cơn mưa nặng hạt, chàng gầy gò, mắt trầm tĩnh, hàng mi tựa chiếc quạt nhỏ, từng hạt mưa đọng trên người chàng tí tách nhỏ xuống.


Đồng thời, chàng cũng gượng gạo nói: “Đừng sợ.”


Tim Từ Thanh Viên đập thình thịch, nàng không thốt nên lời, cũng chẳng biết do chàng, hay bởi vì giọng nói ma quái vọng tới từ phía sau kia. Được tấm mạng che kín mặt, nàng tự giác đứng sau lưng Yến Khuynh, lòng vẫn còn sợ sệt, nàng níu lấy tay áo Yến Khuynh rồi đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.


Phong Nhược rất bất mãn ho khan một tiếng, nhưng lúc này chàng ta cũng không dư thừa hơi sức để nhắc nhở Từ Thanh Viên.


Trong màn đêm lạnh giá, ba người Yến Khuynh nhìn thấy Đỗ sư thái trong bộ tang phục màu trắng cầm đèn bước tới dưới làn mưa bụi ngày càng lớn. Chiếc đèn lồng như ma trơi rọi sáng một vùng trời nhỏ, nàng ta tiến đến từng bước, sắc mặt tái nhợt, xiêm y trắng tuyết, trông nàng ta chẳng khác nào yêu ma đang lướt tới.


Song, xét đến cùng đấy cũng không phải ma quỷ.


Hóa ra, lớp lớp ma trơi lãng đãng sau lưng Đỗ sư thái là những chiếc đèn lồng trên tay các nữ ni đang đi theo.


Từ Thanh Viên không còn sợ nữa.


Nàng yên lặng bình thản nép sau lưng Yến Khuynh, không dám lắm lời lên tiếng.


Đỗ sư thái bước đến gần, lạnh lùng nhìn nhóm người Yến Khuynh. Đôi mắt tựa băng tuyết của nàng ta hiện lên vẻ giễu cợt: “Yến Thiếu khanh lợi hại thật đấy, buổi chiều giam giữ sư tỷ của bần ni, ban đêm đào mộ ở nơi rừng hoang núi thẳm.”


Nàng ta nhìn hai từ “Diệp Thi” trên mộ, ánh mắt trong thoáng chốc mang vẻ vô cùng phức tạp: “Mộ của một nữ cô nhi.”


Yến Khuynh điềm tĩnh nói: “Giang sư thái bị giam giữ, bởi chính sư thái đây đã phối hợp làm chứng; còn đêm khuya bổn quan đào mộ, cũng vì nghi ngờ Tích Thiện tự đã giết chết một nữ tử mồ côi. Sau khi đẩy hết tội lỗi áo cà sa lên người Giang sư thái, Đỗ sư thái đã cho rằng không ai hay biết việc ác mình làm sao?”


Đỗ sư thái vẫn bình tĩnh đến mức lạnh nhạt: “Việc ác của bần ni? Mạo muội hỏi Yến Thiếu khanh, ngài có bằng chứng gì không? Nếu Đại lý tự không nắm bằng chứng trong tay, vậy đã đổ oan bần ni rồi, bần ni có thể cáo trạng Thiếu khanh đấy.”


Nàng ta nói: “Lang quân còn trẻ như vậy, nhưng đã lên làm Thiếu khanh của Đại lý tự. Với tốc độ thăng quan tiến chức thế này, cũng không bình thường nhỉ? Phải chăng vị quan lớn nào đang chống lưng cho lang quân à? Mặc dù bần ni là người ngoài cuộc, nhưng cũng biết các phe phái đấu đá trong triều phức tạp ra sao, đối với một thanh niên tài ba như lang quân đây, nhất định có rất nhiều vị quan lớn đang để mắt tới ngài.”


“Lang quân tựa như đang đi sát vách núi, chỉ cần bước nhầm một nước, tất sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, thân bại danh liệt.”


Bàn tay đang nắm lấy áo Yến Khuynh của Từ Thanh Viên siết lại, hơi thở nàng có phần gấp gáp, nhưng nàng vẫn cố gắng giấu đi.


Song, Yến Khuynh vẫn luôn giữ vẻ bình thản điềm tĩnh như thường: “May mà không thẹn với danh, bổn quan đã lấy được tấm độ điệp của sư thái từ Thượng thư Từ bộ. Sư thái xuất gia vào Long Thành nguyên niên, cùng lắm chỉ mới trải qua hai mươi ba cái xuân xanh.”


Sắc mặt Đỗ sư thái vô cảm, từng làn mưa hắt vào khuôn mặt ướt đẫm của nàng ta.


Sấm chớp đoàng một tiếng ngang trời, lời kế tiếp của Yến Khuynh vang lên: “Diệp nương tử biến mất vào năm Thiên Lịch thứ hai mươi mốt, Đỗ sư thái tới Tích Thiện tự vào Long Thành nguyên niên. Nơi đây là bãi tha ma, ta cũng không biết mộ Diệp nương tử được lập từ khi nào. Bổn quan cũng không ngại phỏng đoán, mục đích khiến Đỗ sư thái xuất gia ở Tích Thiện tự, vốn dĩ chính vì mộ của Diệp nương tử.”


Chúng nữ ni ồ lên, họ nhỏ giọng xôn xao không ngừng.


Đỗ sư thái hỏi: “Vì sao lang quân nói như vậy?”


Giọng nàng ta không còn ổn định như trước.


Từ Thanh Viên lặng lẽ vén một góc mạng lên, trông thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Đỗ sư thái, bàn tay cầm đèn lồng của nàng ta vô thức run rẩy. Đôi mắt đen sâu thẳm của Từ Thanh Viên chăm chú thăm dò vị sư thái này.


Từ Thanh Viên nghĩ tới đêm Vệ Miểu bị sát hại, tên mặc áo choàng âm thầm xông tới tới từ phía sau, Vệ Miểu cũng không trốn tránh.


Tuy Vệ Miểu ngốc nghếch, nhưng vẫn có trí lực của một đứa trẻ năm tuổi. Ngay từ đầu khi kẻ thù tiếp cận, vốn dĩ nàng ấy không hề phản kháng, rồi để mặc đối phương giết mình.


Vệ Miểu không gào thét cũng không khóc lóc, tại sao lại không chứ?


Thế gian hoang đường, song vạn sự đều có nguyên do.


Bả vai Từ Thanh Viên lẳng lặng run rẩy, nàng lẩm bẩm: “Thì ra ngươi là…”


Giữa cơn mưa dông, giọng Yến Khuynh hòa vào giọng nói nhỏ bé yếu ớt của nàng: “Là người Lương Viên.”


Yến Khuynh vẫn luôn giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói trầm lắng trong bóng tối lạnh lẽo này đã đưa họ quay về đêm đó: “Vào buổi chiều ngày hai mươi nhăm tháng Ba, Lương lang quân đã tiễn chúng nữ ni tới làm pháp sự ra về. Song, có một người không rời đi, Lương Khâu biết người này, y cũng không ngăn cản đối phương ở lại.”


“Đêm đó trời mưa tầm tã, dấu vết của xe ngựa đã bị xóa đi.”


“Sau bữa yến tiệc tối, Vệ Miểu ngồi nghịch nước bên bờ hồ…”


Yến tiệc tối kết thúc, Vệ Miểu ngồi nghịch nước bên bờ hồ, nhàn nhã câu cá. Nàng ấy không biết người nhiều hay ít, cũng chẳng biết nhân tình thế thái ấm áp hay nguội lạnh ra sao.


Nàng ấy nghe thị nữ rời đi để mang ô cho mình vui vẻ nói: “Trong bữa tiệc tối, Lương lão phu nhân đã bảo Lương lang quân sẽ cưới nương tử làm thê. Nương tử này, mệnh của người tốt quá.”


Vệ Miểu ngồi yên lặng bên hồ, khi tiếng bước chân rơi vào tai, nàng ấy quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.


Nàng ấy mỉm cười, đôi mắt đen láy trong veo.


Còn kẻ đi tới, giơ con dao găm trong tay lên.


--------------

Câu hỏi chương 21: Ngày mấy Vệ Miểu bị giết?

Một tia sét bổ xuống, đánh trúng ngay cây bách đang nghiêng ngả giữa bãi tha ma. Cây cối cháy xém, ngọn lửa bùng to, lại bị cơn mưa dập tắt.


Luồng khí lạnh từ lòng bàn chân Từ Thanh Viên vọt thẳng lên.


Từ Thanh Viên nhìn Đỗ sư thái chằm chặp, Đỗ sư thái cũng nhìn họ: “Suy đoán không thể trở thành bằng chứng xác thực.”


Yến Khuynh quan sát vẻ mặt bình tĩnh của nàng ta một lát, bảo: “Vậy để thi thể Vệ Miểu nói cho chúng ta biết đáp án. Phong Nhược, đào mộ.”


Đỗ sư thái bước tới ngăn cản, bàn tay gầy gò nắm lấy chiếc xẻng của Phong Nhược. Gió lạnh mưa to, khi nàng ta và Phong Nhược đang giành giật nhau, đèn lồng trong tay nàng ta rơi ầm xuống đất rồi lăn dọc theo sườn núi.


Cuối cùng nàng ta bị Phong Nhược đẩy ra, nhưng lúc nàng ta ngẩng đầu, vẻ điên cuồng trong mắt như cỏ dại sinh trưởng, hừng hực mãnh liệt.


Nàng ta quỳ gối trước mặt Yến Khuynh, giọng khàn khàn: “Yến Thiếu khanh, ngài gánh nổi tội danh đào mộ mở quan tài ư? Nếu người chôn trong mộ không phải Vệ Miểu, mà là Diệp Thi, vậy ngài đang mạo phạm thi thể, không để hồn phách của người chết được yên nghỉ. Bất kể suy luận của ngài đúng hay sai, ngài cũng không thể dựa vào phỏng đoán của mình để ngăn người chết tìm thấy bình yên. Tại Tích Thiện tự đây, chúng ta trông nom những người không còn chốn về, cũng như cho các vong hồn một nơi an nghỉ. Chúng ta tuyệt đối không thể gánh nổi tội trạng đào mồ khai quan, bất kính với linh hồn người quá cố đâu.”


“Xin Thiếu khanh, xin ngài đừng mở quan tài, đừng làm chuyện đại nghịch bất đạo, bá tánh khinh miệt đến nhường này. Nếu ngài khai quan rồi phát hiện mình đã sai... Ngài không sợ sẽ gặp báo ứng khi xuống hoàng tuyền sao?!”


Từng lời Từ Thanh Viên và Đỗ sư thái lần lượt thốt ra khiến Phong Nhược mờ mịt, chàng ta có phần không dám tiến lên đào mộ.


Làm sao lang quân có thể chịu liên lụy bởi một nữ tử đã chết chứ?


Xem chừng ngôi mộ này không thể đào rồi.


Đỗ sư thái quỳ gối khom người trước Yến Khuynh, nàng ta cúi đầu khóc nức nở, trông rất khổ sở.


Chúng nữ ni phía sau nàng ta nhao nhao lên tiếng:


“Sư tỷ nói đúng, Yến Thiếu khanh quá tàn nhẫn rồi.”


“Các người không thể đào mộ. Dựa vào đâu mà chỉ cần bảo chúng ta giết người, là chúng ta giết người thật rồi?”


Song, Yến Khuynh vẫn nghiêng đầu nói với Phong Nhược: “Đào.”


Đỗ sư thái tức giận: “Yến Khuynh!”


Nhưng đã xuất hiện một bàn tay trắng nõn khác cầm ngay cán xẻng, ngăn cản động tác đào mộ của Phong Nhược.


Mọi người nhìn lại, thấy vị nữ tử yên tĩnh hòa nhã đang đứng náu mình sau lưng Yến Khuynh, dung mạo nàng được tấm mạng che kín, họ không thể nhìn rõ gương mặt nàng, cũng không biết nàng là ai.


Họ chẳng rõ vì sao vị nữ lang này lại giữ lấy xẻng, ngăn cản Phong Nhược.


Từ Thanh Viên ngẩng đầu, phía sau tấm mạng, gương mặt nàng trắng như tuyết, đôi mắt tựa hồ nước. Nàng nhìn Yến Khuynh xuyên qua tấm mạng, trong lòng thầm xin lỗi Yến Khuynh, chàng đã bảo vệ danh tính giúp nàng, ấy mà nàng đành phụ lòng chàng. 


Bởi lẽ, nàng cũng không muốn chàng phải mạo hiểm.


Chỉ là mở quan tài thôi...


Giọng Từ Thanh Viên trong trẻo uyển chuyển, quanh quẩn giữa đêm tối: “Chính ta sẽ là người thực hiện việc đào mồ khai quan này. Phong lang quân là bằng hữu của ta, chỉ cần giúp đỡ ta mở quan tài là đủ. Nếu người nằm trong mộ không phải Vệ nương tử, vậy ta đã xúc phạm vong hồn người quá cố, sẽ tự nguyện chịu trừng phạt vì điều đó.”


Đỗ sư thái ngẩng phắt đầu.


Nhóm nữ ni lo sợ nghi ngờ: “Nàng ấy là ai?”


“Không phải nàng ấy là khách đi theo Yến Thiếu khanh sao…?”


Cơn mưa tầm tã, ánh lửa trong từng chiếc đèn lồng vụt tắt hết. Mưa rào rạt xối ướt đẫm, y phục lạnh lẽo dính sát người.


Nhiệt độ cơ thể Yến Khuynh lúc ấm lúc lạnh, cảm xúc dao động bất định. Xuyên qua màn sương mù, chàng quan sát mọi người, bao âm thanh hỗn loạn xung quanh khiến toàn thân chàng cứng đờ. Nhưng khi Từ Thanh Viên đưa mắt nhìn sang, chàng bất chợt lấy lại được cảm giác.


Từ Thanh Viên chậm rãi khuỵu gối khom người, thi lễ với Yến Khuynh.


Yến Khuynh thoáng qua chút trầm tư, rồi đáp lễ nàng.


Ai nấy đều ngơ ngác trước cảnh hai người chắp tay thi lễ nhau, mà nàng nữ lang khoác chiếc áo choàng lông cừu thuộc về nam giới đã vén tấm mạng lên, để lộ dung mạo thanh tú diễm lệ: “Thiếp thân Từ Thanh Viên, để chư vị chê cười rồi.”


--------------

Gợi ý: Nằm từ chương 8 đến chương 10.

Đã hơn canh ba nửa đêm, cuộc diễu phố đã sớm kết thúc, đám lưu manh gây sự đã bị bắt, vùng thiên địa nhỏ bé được tạo ra để mô phỏng theo mười tám tầng địa ngục đã trở nên yên tĩnh.


Cơn mưa rả rích.


Ban đêm, một nữ ni sực nhớ mình đã đánh mất chuỗi Phật châu, bèn ra ngoài tìm kiếm. Đánh bạo bước vào mười tám tầng địa ngục không một bóng người, nàng ta sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn đám ma quỷ dữ tợn kia, chỉ khom người tìm kiếm Phật châu của mình.


Nàng ta ngồi xổm trước một tòa tháp nhỏ, bàn tay lần vào bụi cỏ bên cạnh để mò chuỗi hạt.


Tí tách, nước bắn tung tóe lên trán nàng ta, bàn tay nàng ta sờ trúng một mảnh vải hồng.


Kỳ quái thật.


Dưới cơn mưa lâm râm, nàng ta ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử trong bộ xiêm y màu trắng, cơ thể lay động đung đưa theo làn gió, phần cổ buộc lụa trắng chết treo trên cây đã vẹo hẳn sang một bên.


Nữ ni lảo đảo: “Aaaa!!!”


--------------

Cú pháp trả lời: dd/mm (ví dụ: 21/12).


Từ Thanh Viên run rẩy, nàng phải vượt qua nỗi sợ hãi của mình, hợp lực với Phong Nhược đào mộ. Nàng dùng chiếc đục cạy nắp quan tài để mở ra.


“Cộp cộp cộp…” Từng tiếng cạy nắp của chiếc đục vừa ngột ngạt vừa dồn dập, giống hệt ám hiệu đoạt mệnh.


Yến Khuynh đứng lặng, đôi mắt đen láy của chàng trống rỗng. Rõ ràng chàng là một con người, nhưng vào lúc này đây, chàng lại chẳng khác nào cô hồn dã quỷ hồn vía phiêu bạt.


Phong Nhược không ngừng quay đầu nhìn gương mặt tái nhợt của lang quân đang ẩn trong màn đêm u ám.


Khi chàng ta không tiếp tục động tác trên tay, Từ Thanh Viên sẽ nhẹ giọng thúc giục chàng ta: “Lang quân, nhanh hơn chút.”


Phong Nhược thấy Yến Khuynh xua xua tay với chàng ta, ý bảo chàng ta hãy giúp đỡ Từ Thanh Viên, khỏi phải lo lắng cho chàng.


Nắp quan tài bị cạy ra, toàn bộ chúng nữ ni đều lui về sau, động tác hỗn loạn của họ đã che giấu bước chân lùi lại của Yến Khuynh.


Cuối cùng Phong Nhược cũng nhớ ra Từ Thanh Viên là một nữ tử yếu đuối, bèn đẩy đẩy nàng ra sau, rồi dùng tay áo che mũi miệng mình, chàng ta mạnh dạn nhìn thẳng vào quan tài.


Khuôn mặt tái nhợt, cơ thể thối rữa, từng mảng máu đông, mái tóc rối bù, đôi mắt to có phần lồi ra, không chịu khép lại...


Từ Thanh Viên bịt miệng và mũi để ngăn mùi thi thể bay tới, còn đôi mắt mỹ lệ của nàng mở to, nhìn không chớp mắt vào thi hài Phong Nhược đã đào lên.


Từng hàng lệ bỗng chốc chảy xuống từ vành mắt.


Nỗi kinh hoàng bắt đầu từ ngày hai mươi nhăm tháng Ba ấy, ngay lúc này đây đã có thể buông bỏ, rốt cuộc nàng cũng được gặp lại Vệ Miểu rồi.


Giữa mưa gió, có người cầm ô chạy nhanh vào bãi tha ma. Người nọ bước thấp bước cao dưới làn mưa, lớn giọng gọi về phía này: “Yến lang quân, Yến Thiếu khanh, Yến Thanh Vũ!”


Mọi người nhìn lại, thấy vị lang quân đang đội mưa bước qua, chính là Vi Phù.


Chiếc ô trong tay Vi Phù bị gió thổi tung, trang phục phấp phới trong đêm lạnh lẽo. Sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, giọng nói mờ mịt xa xăm: “Phùng Diệc Châu đã chết, Phùng nương tử đã chết!”


--------------








Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin