HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 13: KHÓA LƯƠNG VIÊN 13

Mảnh vườn hoang vắng của Yến Khuynh.

--------------

Sau khi Phong Nhược rời đi để chấp hành nhiệm vụ, chỉ còn Từ Thanh Viên và Yến Khuynh đang ngồi đối diện nhau trong phòng.

Thấy Yến Khuynh có phần mệt mỏi, lòng nàng rối bời. Yến Khuynh mở mắt, vịn vào tường để đứng dậy.

Từ Thanh Viên tiến tới muốn giúp chàng, nhưng đành dừng bước khi nhớ đến tính cách kỳ lạ của chàng. Yến Khuynh khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt ngỏ ý xin lỗi: “Ta chỉ chưa kịp uống thuốc nên bệnh tình mới trông nặng như vậy thôi. Thực ra, Phong Nhược đang lo lắng thừa ấy mà, ta không sao cả, nương tử đừng để tâm đến lời cậu ấy nói nhé.”

Từ Thanh Viên ngơ ngẩn nhìn chàng. 

Dường như chàng e ngại rằng vẻ căng thẳng của mình sẽ dọa nàng sợ, bèn nhẹ nhàng bước vòng qua nàng rồi hướng ra bên ngoài, giọng chàng đượm nét ôn hòa:

“Nương tử cứ bận việc của mình. Tính tình Phong Nhược bộp chộp, hành xử hấp tấp nên khiến nương tử hiểu lầm rồi.”

Chợt có một bàn tay nắm lấy ống tay áo của chàng từ phía sau, giữ chàng lại rất kiên định. 

Yến Khuynh cứng đờ, cũng không quay đầu. Mùi huân hương được hun trong khuê phòng nữ lang tỏa ra, thật ấm áp xiết bao, từa tựa bàn tay đang kéo ống tay áo của chàng vậy. 

Chàng im lặng không nhúc nhích, chỉ ngắm nhìn thân hình mảnh mai của nữ lang đang hắt bóng lên tấm bình phong.

Giọng Từ Thanh Viên êm dịu mềm mại: “Ta hiểu ý tứ của Phong thị vệ rồi. Đêm qua, ở Tích Thiện tự đã xảy ra vụ án bọn lưu manh đả thương dân chúng, cộng thêm việc phủ Kinh triệu cử người tới tra hỏi không ngừng. Vốn dĩ lang quân đã bàn giao ổn thỏa, nhưng mà lang quân là quan viên lớn nhất ở đây đó. Họ sẽ luôn tìm đến lang quân, làm phiền lang quân đấy.”

“Tuy vậy, lang quân vẫn nên thư giãn thôi. Nếu mấy chuyện trên không cần thiết đến mức lang quân phải ra mặt, chi bằng lang quân hãy thuận theo ý Phong thị vệ, cứ nghỉ ngơi ở phòng ta nhé.”

Nàng xấu hổ: “Ắt hẳn chẳng ai nghĩ rằng lang quân đang ở đây với ta đâu. Chỉ khi lang quân đã nghỉ ngơi thật tốt, thì ngày mai mới có đủ tinh thần để ứng phó với họ đó.”

Yến Khuynh trả lời: “Nương tử nói đùa rồi. Việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nương tử đấy.”

Từ Thanh Viên lắc đầu, giọng loáng thoáng nét u buồn: “Sẽ không đâu. Ta đã được tiếp nhận nền giáo dưỡng khác với những tiểu thư khuê các dưới chân núi Vân Châu. Ta không nghĩ rằng việc có lòng tốt giúp đỡ người khác, ở chung phòng cùng lang quân thì sẽ tổn hại đến khuê danh của mình. Mà khuê danh ấy à, vốn đã nực cười rồi. Chẳng giấu giếm gì lang quân, thuở còn bé, ta cũng là một đứa trẻ phá phách đấy.”

Nàng cố ý kể điều này cốt để khiến Yến Khuynh ở lại. Thấy Yến Khuynh không quay đầu, cũng chẳng lên tiếng, lòng nàng lo lắng cho sức khỏe của chàng lắm. Nàng đành vắt hết óc, tìm vô vàn lý do.


Yến Khuynh ngoảnh đầu lại, nhìn nàng nói: “Ta sẽ ngồi viết chữ ở bàn kế bên bức bình phong. Nương tử không cần để ý đến ta đâu.”

Từ Thanh Viên nở nụ cười: “Vậy ta viết chữ cùng lang quân nhé. Từ khi rời khỏi Vân Châu, cũng đã lâu lắm rồi ta chưa luyện chữ. Nếu… người ấy biết, nhất định sẽ lắc đầu, thở dài bảo ta chẳng tiến bộ gì hết.”

“Người” mà nàng đề cập đến, hẳn là phụ thân của nàng rồi.

Yến Khuynh mỉm cười với nàng, chàng cũng không nhiều lời.

Chàng sở hữu dáng người mảnh khảnh, gương mặt ốm yếu bởi bệnh tật quanh năm, mi thanh mục tú, tính cách điềm tĩnh. Chàng không mang khí chất thuần khiết ngời ngợi, mà tựa hồ buổi hoàng hôn – thời khắc giao thoa lững lờ bất định giữa đêm và ngày, trông hấp dẫn, thu hút tất thảy những tâm trí dễ dàng rơi vào mê hoặc. 

Từ Thanh Viên mất tự nhiên, bèn dời mắt đi.

--------------

Vừa đưa chén trà đến cho Từ Thanh Viên, Lan Thì đã bị nàng nhốt bên ngoài. Nương tử nói rằng muốn ở một mình để suy nghĩ, dặn Lan Thì hãy ngủ chung với thị nữ khác.

Sau bữa tối, Từ Thanh Viên ngồi trước bàn, đối diện với Yến Khuynh. Nàng nâng cổ tay để luyện chữ.

Có bao giờ nàng ở riêng một mình với vị lang quân trẻ tuổi như vậy đâu, tim nàng cứ đập liên hồi mãi thôi. Đôi khi nàng còn thất thần, khiến nét chữ dưới ngòi bút run nhè nhẹ. Nàng lén nhìn Yến Khuynh, rồi lẳng lặng đưa mắt sang nơi khác.

Yến Khuynh chứng kiến hết mọi phản ứng của nàng.

Chàng chợt từ tốn cất tiếng: “Vào hôm Vệ Miểu bị giết, nương tử có thấy rõ mặt mũi và vóc dáng của kẻ mặc áo choàng không? Nếu hung thủ xuất hiện trước mặt nương tử lần nữa, liệu nương tử có khả năng nhận ra đối phương không?”

Từ Thanh Viên tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Lúc ấy ta sợ lắm, cứ lo rằng đối phương sẽ nhận ra mình nên đã nhanh chóng trốn đi.”

Yến Khuynh chậm rãi chuyển hướng: “Nương tử có đầu óc nhanh nhạy ứng biến với các hiểm họa, thật sự rất tốt đấy… Tuy nhiên, nương tử nhạy bén như vậy, vào ngày phụ thân nương tử bỏ đi, nương tử chẳng biết gì sao?”

Từ Thanh Viên kinh ngạc, nàng ngẩng đầu. 

Giữa hai người chỉ có một chiếc giá nến, ánh lửa rọi vào đôi mắt đen láy của Yến Khuynh. Sáng tối đối lập, rõ ràng ánh nhìn từ chàng trông rất hiền hòa, song nàng vẫn từ từ ngồi thẳng người. Bản thân nàng phải vận hết mười hai vạn phần tinh lực mới đủ để ứng phó với chàng.

Từ Thanh Viên cẩn thận cân nhắc từng lời: “Ta và cha ta thường xuyên cãi vã. Có vài lần tức tối quá, ta sẽ không để ý đến ông ấy. Cũng vì vậy mà ta thật sự chẳng hay ông ấy bỏ đi khi nào. Đêm ấy, than trong phòng bị tắt, ta thức giấc vì cơn lạnh, bấy giờ ta mới phát hiện ra cha mình đã rời khỏi rồi.”

Yến Khuynh nói: “Ồ, vậy Lương gia ở Trường An cách xa Vân Châu hàng ngàn dặm, cớ sao Lương gia đã phái người đón nương tử vào Trường An ngay khi phụ thân nương tử mất tích thế? Phải chăng ông ấy đã phó thác nương tử cho Lương gia trước khi rời đi à?”

Ngón tay Từ Thanh Viên siết chặt trang giấy: “Yến lang quân, nếu cha ta đã sớm lên kế hoạch thì ông ấy chẳng nên giao ta cho Lương gia. Vụ án chết người xảy ra tại Lương Viên đã chứng tỏ ở Lương gia cũng tồn tại vài vấn đề mà. Ông ấy chỉ còn mỗi đứa con gái là ta thôi, sao có thể yên tâm để ta đến nơi nguy hiểm như thế chứ?”

Yến Khuynh hỏi tiếp: “Vậy tại sao lại chọn Trường An? Lý do đằng sau việc nương tử đến Trường An là gì? Hình như chuyện này trái ngược với dự định ẩn cư cả đời của phụ thân nương tử đấy.”

Đôi mắt của Từ Thanh Viên dao động trong chốc lát, rồi khôi phục lại vẻ bình thản kiên định: “Yến lang quân, người đang thẩm vấn ta à? Ta từng bảo rằng mình không biết rõ gì cả, nếu Đại Lý Tự đã nghi ngờ ta, cứ bắt giam ta đi.”

Yến Khuynh thấy từng lớp rào cản chắc chắn mà nàng đã dựng lên, thái độ của nàng đối mặt với chàng ngày càng cứng rắn, giọng điệu cũng mang vẻ phòng bị đầy cấp bách.

Chàng cụp mắt, biết rõ Từ Thanh Viên đang cảnh giác chàng, cũng không còn tin chàng nữa.

Chàng thành công rồi.

Đây chính là mục đích của chàng. Nàng dè chừng với nam tử như vậy, mới có thể tự bảo vệ bản thân mình.

Giọng Yến Khuynh ôn hòa: “Nương tử hãy về nghỉ ngơi nhé.”

Từ Thanh Viên bức bối đi hai bước, rồi bỗng dưng nhớ ra, nàng ngoảnh đầu nhìn bóng dáng chàng hắt lên bức bình phong.

Giờ đã sang canh ba, chàng ngồi trước thư án, vẫn cầm bút viết, nào có ý định ngả lưng chứ. Sau khi nhẹ nhàng dùng vài ba câu khiến nàng phật lòng, chàng đã để mặc bản thân đơn độc giữa màn đêm, chẳng muốn căn bệnh của mình ảnh hưởng đến người khác.

Yến Khuynh đương cúi đầu chịu đựng cơn giày vò, chợt xuất hiện chiếc khăn lạnh thấm lấy mồ hôi trên trán chàng. Chàng ngơ ngẩn hồi lâu rồi mới ngước mắt, thấy Từ Thanh Viên đã trở về, nàng ngồi quỳ trước thư án.

Nàng ngẩng đầu, thản nhiên lên tiếng: “Ta đã nói sẽ viết chữ cùng lang quân mà.”

Yết hầu Yến Khuynh nhấp nhô, chàng cụp mắt, cũng không nhiều lời nữa.

Chàng vẫn cứng đờ ngồi đấy thật lâu, khoảng thời gian dài không ai đến quấy rầy hay nói chuyện đã khiến tinh thần chàng dần dà thả lỏng. Chẳng biết đã qua bao lâu, Yến Khuynh mới nhận ra nữ lang đối diện chàng đang nằm chồm người trên bàn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Chàng ngồi yên thêm một chốc.

Ánh mắt Yến Khuynh trống rỗng, giọng chàng điềm tĩnh: “Từ nương tử.”

Hô hấp nàng đều đặn, hàng lông mày khẽ nhíu. Song nàng ngủ sấp trên bàn như vậy, chắc hẳn khó chịu lắm, chân mày cũng vì thế mà cau lại. 

Yến Khuynh chậm rãi đứng lên, đứng trước mặt nàng, vài lần chàng muốn chạm vào nàng, nhưng chẳng thể hạ quyết tâm được. Tuy nhiên, nếu cứ để nàng ngủ một đêm ở đây với tư thế này, ngày mai chắc chắn nàng sẽ đau nhức toàn thân.

Sau khi đấu tranh rất lâu, Yến Khuynh bèn tiến vào khuê phòng của nữ lang. Qua chốc lát, chàng cầm chiếc áo choàng bước ra, sau đó cúi xuống khoác lên người Từ Thanh Viên.

Chàng tiếp tục do dự thêm hồi lâu rồi mới khom người, cách một lớp áo choàng, chàng hết sức thận trọng để tránh phải tiếp xúc với làn da của nàng, cuối cùng chàng ôm Từ Thanh Viên vào lòng.

Khoảnh khắc chàng giữ nàng trên tay, nàng khó chịu xoay vai, quay gương mặt về phía chàng, và một mùi hương tươi mát xông ngay vào mũi chàng.


Yến Khuynh loạng choạng, tựa hồ ngừng thở, bị choáng ngợp bởi cảnh tượng rực rỡ sắc màu này. Chàng sững người một lúc lâu, thấy nàng vẫn chưa tỉnh, chàng mới bế nàng lên, chầm chậm dời bước vào trong khuê phòng, đặt nàng trên giường, rồi đắp chăn cho nàng.

Khi chàng sắp rời đi, nàng vô thức cọ nhẹ gò má vào lòng bàn tay chàng, mang tới cảm xúc mềm mịn như sữa.

Yến Khuynh đột ngột rút tay về, lảo đảo lùi bước. Nhịp tim chàng nhanh chậm xen kẽ, cứ như đang chịu ảnh hưởng của bệnh tật hay nguyên nhân khác.

Đêm đã sang canh bốn, hai tay chàng lang quân trẻ Yến Khuynh run rẩy buông rèm xuống. Xuyên qua tấm màn che, chàng ngắm nhìn nữ lang nằm trên giường, ánh nến rọi vào đôi mắt trong veo của chàng.

Con tim chàng, tựa như mảnh vườn hoang vắng chịu vây hãm giữa xiềng xích, nếm trải bao hồi phong ba, kinh qua từng đợt mưa tuyết, đến cả một ngọn cỏ cũng không sao nảy mầm được. Thế tục lắm mưu ma chước quỷ, nhân tình thế thái đan xen chồng chất, trong mắt chàng vạn sự lại chỉ như một màn sương mờ mịt. Chàng chưa bao giờ nhìn tỏ được.

Một ngày nọ, có vị khách kia ghé thăm khu vườn héo hon ấy.

Gió buốt thấu xương, trời ngả chiều tà. Nàng cất bước giữa ánh tịch dương, xuyên qua làn khói bụi u ám, cách lớp gông cùm kia, quanh đi quẩn lại bên ngoài mảnh vườn cằn cỗi trong chàng. Gương mặt của người này, dẫu chàng vẫn chưa thấy rõ, song chàng đã bắt đầu ghi nhớ tên nàng.

Từ Thanh Viên. 

Liệu nàng sẽ ở lại? Hay nàng cũng chỉ là một vị khách qua đường thôi?

--------------

Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Từ Thanh Viên tỉnh giấc, phát hiện mình đang ngủ trên giường. Nàng vén chăn, để chân trần xuống giường rồi vội vàng bước về phía ngoài bức bình phong.

Ngẩn người đứng kế tấm bình phong bằng trúc, nàng thấy thư tịch trên bàn chỉnh tề ngăn nắp, bút nghiên cũng được cất kỹ.  

… Ắt hẳn chàng đã rời đi khi trời còn chưa hửng sáng, khoác lên mình sao trời cùng sương giăng.

Bên cạnh tấm rèm trên khung cửa sổ mờ ảo, Từ Thanh Viên với tâm trạng mất mát bước đến trước thư án, ngồi xuống trầm tư một hồi. Nàng chống cằm, không khỏi suy ngẫm. 

Đêm qua nàng ngủ rất ngon.

Trong giấc chiêm bao, dường như nàng được quay về thuở thiếu thời vô ưu vô lo. Nàng dạo quanh giữa từng khóm hoa cỏ xanh tươi trong vương cung Nam Quốc, tìm cha mẹ của mình. Cha nàng là văn nhân lão luyện nhất, còn mẹ nàng thì sở hữu võ công vô song, cha luôn dẫn nàng đi kiếm mẹ.

Sau khi cha và mẹ hoà ly, nàng chưa từng gặp lại mẹ.

Tối qua là đêm mà nàng ngủ sâu nhất kể từ lúc cha biến mất.

Từ Thanh Viên ôm gối tựa vào đệm gấm, chút hương thơm còn vương lại trên giường thoang thoảng qua mũi nàng. Đây là mùi hương trên người Yến Khuynh.

Nàng chần chừ, đang định ngửi kỹ mùi thơm này để xem đây là hương gì, thì tiếng gõ cửa “cốc cốc” khiến nàng lập tức ngồi thẳng dậy.

Bên ngoài, Lan Thì đang đè giọng xuống: “Nương tử ơi, người tỉnh rồi à? Em mới thấy gã sai vặt của Lương lang quân. Lương lang quân đang tưới hoa ở khu vườn phía sau chùa, nếu nương tử muốn tìm y, bây giờ là lúc thích hợp nhất ạ.”

--------------


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin