HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 18: KHÓA LƯƠNG VIÊN 18

“Chậc... Nữ lang này xinh đẹp thật.”

--------------

Ráng chiều dần buông xuống, làn mưa rơi lất phất.


Lan Thì ngửa đầu nhìn hạt mưa rơi trên hàng mi, rồi dời tầm mắt về phía nữ lang duyên dáng yêu kiều và vị lang quân dưới tán cây tùng bách kia.


Lan Thì thấy ánh mắt Từ Thanh Viên thoáng qua đôi phần trống rỗng.


Lá rừng xào xạc, vầng trăng nép sau áng mây.


Từ Thanh Viên nhìn Vi Phù.


Mẫu thân ở nơi xa xôi không rõ sống chết, phụ thân vô cớ bỏ đi vào năm ngoái, và hiện tại tới nữ Tướng quốc đã khuất trong miệng Vi Phù… Tất thảy đã đưa Từ Thanh Viên trở về dòng hồi ức đáng sợ năm xưa khi nàng mới mười ba tuổi.


Trước năm mười ba tuổi, cuộc đời nàng đã từng hiện diện một người cha hết lòng thương yêu nuông chiều nàng, với một người mẹ tuy không gặp mặt thường xuyên, nhưng mỗi lần gặp gỡ, bà luôn đối xử với nàng rất tốt. Sau năm mười ba tuổi, nàng theo cha sống ẩn dật ở Vân Châu, không màng thế sự.


Năm mười ba tuổi ấy, cha và mẹ hòa ly, nàng gặp nạn trong một trận hỏa hoạn lớn.


Ngay giờ khắc này, vào mùa xuân năm Long Thành thứ năm, Từ Thanh Viên đứng chú mục vào Vi Phù, người đương cúi đầu nhìn nàng mỉm cười. Nàng không biết tại sao Vi Phù lại nhắc đến nữ Tướng quốc, hay vì sao y lại đề cập về những chuyện đã xảy ra từ rất lâu kia. Vị thế gia công tử ôn hòa tao nhã, với phong thái nhẹ nhàng trước mặt này, có chăng đang che giấu mục đích gì bất minh?


Từ Thanh Viên trầm ngâm một chút, hỏi: “Mẫu thân lang quân qua đời vào năm Thiên Lịch thứ hai mươi hai sao?”


Đó chính là năm nàng mười ba tuổi, thời điểm Nam Quốc diệt vong. Nam Quốc suy tàn, Mộ gia hừng hực khí thế mang theo binh mã, băng qua sông Hoàng Hà, đuổi giết giặc ngoại xâm, làm chủ Trường An, biến Nam Quốc trở thành tiền triều.


Vi Phù nhìn nàng, cười đáp: “Không phải, mẹ ta qua đời vào năm Long Thành thứ hai.”


Y nháy mắt với nàng, có phần trêu chọc: “Bấy giờ mẹ ta đang nhàn cư, chẳng hề dính dáng đến tiền triều. Lộ Châu nhi hãy yên tâm, ta tìm muội, không phải để xúi giục muội phục quốc gì đâu. Chẳng qua phụ thân muội đã dạy ta đọc sách, còn mẹ ta, trước khi qua đời có lẽ bà từng quen biết với mẫu thân của muội đấy. Nếu muội gặp khó khăn gì ở Trường An, muốn đến tìm ta nhờ giúp đỡ cũng không hề chi.”


Y ẩn ý rằng, so với Yến Khuynh, mình thích hợp để tương trợ nàng hơn.


Từ Thanh Viên không khỏi đỏ mặt, nàng muốn thanh minh vài câu cho vẻ rụt rè của mình, khóe môi run rẩy, rốt cuộc nàng chỉ đành nói một câu: “Nam Quốc đã không còn, ta cho rằng mọi người nên nhìn về phía trước.”


Nàng vừa xinh đẹp lại khốn khó, khôn khéo mà linh hoạt.


Vi Phù nhìn vị nữ lang yêu kiều đang đứng giữa khu rừng thông này, y khẽ cười.


Y kể: “Năm Thiên Lịch thứ hai mươi hai, sau trận chiến ở Cam Châu, Tây Lương, Thái tử Tiễn đã mang sầu muộn chôn chung với quan tài, Vệ Tướng quân cầm binh xông lên quyết chiến, không rõ sinh tử. Triều thần trở về, nước nhà không còn. Đó đã là chuyện của tiền triều rồi.”


“Ánh chiều tà ngả bóng, đèn rực rỡ mới lên. Lộ Châu nhi, chúng ta nhất định phải một mình đối mặt với vận mệnh.”


Sau khi buông một câu cuối cùng khó hiểu này, y chắp tay thi lễ với Từ Thanh Viên, đoạn quay người bước vào rừng thông.


Lan Thì lặng lẽ ghé bên tai Từ Thanh Viên hỏi: “Nương tử, người nghĩ y tới đây để làm gì? Chỉ vì muốn nghe người gọi một tiếng ‘Sư huynh’ à?”


“Nghe bảo y đến từ Lạc Dương Vi gia, là nhà quyền quý, đại thế gia ở Quan Đông. Khi gia chủ của chúng ta biến mất, nương tử không còn chốn về, y không ra tay tương trợ, chứng tỏ y chẳng thiết tha gì việc giúp đỡ chúng ta. Lúc này lại muốn giả vờ gì chứ?”


Từ Thanh Viên nhẹ nhàng bảo: “Chớ suy đoán ác ý về người khác.”


Nàng dõi theo bóng lưng của Vi Phù tiến dần vào bóng đêm.


Trong nháy mắt, nàng đã nảy sinh cảm giác hoảng hốt, tựa như đang thấy bóng dáng nọ bước vào vực sâu tăm tối. Vài phần phong thái lờ mờ được bộc lộ kia… lại giống hệt khí chất mà nàng thi thoảng bắt gặp ở Yến Khuynh.


--------------

Giữa đường gặp cơn mưa nhẹ, Từ Thanh Viên do dự một chốc, rồi cầm ô cùng Lan Thì đến thăm Lương lão phu nhân.


Cánh cửa đóng kín trước mặt tỏ ý khước từ nàng.


Lúc có nữ lang ra tiễn khách, nàng ta còn nửa thật nửa đùa cười nhạo Từ Thanh Viên: “Diệc Châu đã thay cô vào vai Quan Âm rồi. Cô sống ở Lương Viên vì được lão phu nhân thương tình, nay cô còn dám khiến người tức giận đến mức đổ bệnh nữa. Lão phu nhân không muốn gặp cô, để xem sau này cô tính sao đây!”


Một nữ lang khác tốt bụng khuyên nhủ: “Chờ tới ngày mai, cô lại sang gặp tổ mẫu nói vài lời hay với người nhé.”


Còn có nữ tử cảnh giác hỏi: “Diệp Thi là ai? Làm sao cô biết Diệp Thi? Cô thông đồng với Đại lý tự, điều tra chúng ta à?”


Từ Thanh Viên đáp không có, nàng đứng dưới mái hiên hành lang, duỗi chân dò dẫm, khi không nhìn thấy bóng người nào phía sau tấm rèm trong phòng, nàng bèn hỏi: “Lương lang quân đang trông nom lão phu nhân phải không? Ta có thể gặp y được không?”


Nữ lang đến truyền lời xụ mặt: “Không thể! Lần này lão phu nhân tức giận thật rồi, không cho phép chúng ta để ý tới cô. Cô mau đi đi.”


Từ Thanh Viên dùng tay nắm chặt cột nhà gỗ không chịu rời đi, nàng hỏi câu cuối cùng, trông vô cùng đáng thương: “Tối nay trời sẽ đổ mưa, sao Diệc Châu vẫn phải đi đóng vai Quan Âm nữa?”


Nữ lang kia không hề hiểu ý tứ trong lời nói của Từ Thanh Viên, chỉ trợn mắt, trả lời với giọng điệu chua chát đầy vẻ ghen tị: “Thế nên Diệc Châu mới là người gặp may mắn. Lễ tắm Phật kéo dài tận năm ngày, hôm nay chỉ qua ngày thứ ba thôi…”


Chủ tớ hai người trở về phòng, suốt dọc đường, Từ Thanh Viên lo lắng sốt ruột, còn Lan Thì cứ nói kháy chửi mát, tức giận tới nỗi rơi nước mắt: “Các nàng dám ức hiếp nương tử.”


Từ Thanh Viên nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Trời đang mưa, Diệc Châu không nên đóng vai Quan Âm đâu.”


Lan Thì nói: “Giờ nào rồi mà người còn nhớ tới việc Quan Âm nữa!”


Tuy vậy, khi Lan Thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua vị nương tử đang chậm rãi bước dưới ô, nàng ấy thở dài, đành an ủi nàng: “Nhưng hiện tại cũng rất được rồi. Em thấy Yến lang quân đáng tin cậy lắm, đến tận bây giờ ngài ấy vẫn chưa từng đề cập với ai về vụ án nương tử bị tình nghi giết người cả, thậm chí ngài ấy còn chưa lập án nữa… Có thể nhận ra Yến lang quân đang bảo vệ nương tử đấy.”


“Yến lang quân nhất định sẽ bắt được thủ phạm trong án Lương Viên, trả lại trong sạch cho nương tử.”


Từ Thanh Viên do dự: “Lan Thì, ta muốn gặp ngài ấy…”


Lan Thì không muốn Từ Thanh Viên dây vào rắc rối, nàng ấy quan niệm rằng, một tiểu thư khuê các thì chỉ nên ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu hết, chỉ ngoại trừ chuyện gặp Yến Khuynh…


Lan Thì hết sức tích cực: “Đi tìm ngài ấy thôi!”


Từ Thanh Viên ngẫm lại, nhớ về lúc chạng vạng tối trước khi rời đi, nàng đã bắt gặp Yến Khuynh và Vi Phù đang nói chuyện, họ thảo luận về chính sự. Nàng cảm thấy, nếu cứ đến tìm chàng, rồi làm phiền chàng với mấy vấn đề nhỏ nhặt của mình, có lẽ cũng không hay lắm…


Từ Thanh Viên đành dằn lòng: “Để sau hẵng bàn.”


--------------

Hai người trở về sương phòng, bên ngoài mưa rơi tí tách, Lan Thì đã sớm lên giường nghỉ ngơi, Từ Thanh Viên bảo sẽ đọc sách một lát.


Lan Thì không để tâm đến nàng nữa, Từ Thanh Viên ngồi dưới cửa sổ đọc sách, đọc được một hồi thì nằm sấp trên bàn, mơ màng ngủ thiếp đi.


Nàng chìm vào giấc mơ, mê man mộng mị.


Trong cơn chiêm bao, thoáng chốc có ngọn lửa lướt qua, loáng cái thì cha mẹ xuất hiện, lại có lúc nàng quay về ngày mình mới đến Trường An, khi nàng chạm mặt Yến Khuynh đương lúc Trạng nguyên lang diễu hành trên phố xá, và rồi nàng thấy con dao găm trên tay mình dưới làn mưa to đêm đấy…


Trong mộng, nàng trải qua bao nỗi kinh hoàng liên hồi, cuối cùng nàng đứng ngay sát vách núi cheo leo, trông thấy Vệ Miểu đang ngồi bên bờ vực đung đưa chân.


Giữa cơn mơ, nàng gọi: “Vũ Châu!”


Vệ Miểu ngơ ngác ngoảnh đầu lại.


Mây khói lượn lờ, dốc núi sâu vạn dặm, đám mây mù hỗn độn thổi qua, vạt áo lẫn suối tóc đen của nữ lang bay phần phật. Ánh mắt nàng ấy chìm trong sương mù, nàng ấy mắc chứng đần độn, chính nàng ấy cũng chẳng nhận thức được bản thân mình.


Từ Thanh Viên bảo: “Vũ Châu, cô chớ nhúc nhích, ta sẽ qua bên cô…”


Vệ Miểu nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng, nàng ấy chợt hỏi: “Cô tìm được hung thủ sát hại ta chưa?”


--------------

Ngọn nến chập chờn, Từ Thanh Viên xoay người, tỉnh lại từ trong mộng, sắc mặt nàng tái nhợt.


Nàng xoa xoa ngực, nhoài người trên thư án, ngón tay run rẩy.


Nàng thấy áy náy vì khoảng thời gian hời hợt gần đây của mình, rồi lại nghĩ về Yến Khuynh, nhớ tới buổi chiều, khi Yến Khuynh phá vụ án bọn côn đồ kia.


Từ Thanh Viên mải mê suy ngẫm về bao chuyện đã xảy ra trong ngày: Buổi sáng, nàng gặp Lương lang quân ở vườn hoa; giữa trưa nàng đến xem kịch; vào ban chiều trước hí đài, Yến Khuynh lấy ra bộ áo cà sa đã tìm được trong vườn hoa, Đỗ sư thái chứng minh áo cà sa thuộc về Giang sư thái, Yến Khuynh tuyên bố tội trạng của Giang sư thái…


Không.


Từ Thanh Viên tạm ngừng một chút.


Có một điểm trong quá trình này, đã tính sai.


Nàng hồi tưởng về đoạn ký ức này biết bao lần, tựa hồ khẳng định đã xảy ra vấn đề ở một khâu, Yến Khuynh phán quyết sai rồi… Muôn vàn nguyên do thay phiên nhau giục giã nàng, khiến Từ Thanh Viên quanh quẩn trong phòng một lát, rồi hạ quyết tâm xoay người. 


Không đánh thức Lan Thì, nàng đội mạng che mặt, lặng lẽ rời khỏi phòng.


Hệt như vị nữ lang xinh đẹp trong “Ly hồn ký” kia, nàng chạy trên con đường vô định giữa bóng tối. Vội vàng đi dưới màn đêm, đội mưa vượt rừng tùng, trong lòng nàng chất chứa ngàn vạn lưỡng lự, nhưng cũng đồng thời tự ngợi khen dũng khí của bản thân.


Tà váy ôm thân, tấm mạng mỏng trên mũ tung bay, Từ Thanh Viên xuyên qua khu rừng rậm cây. Giữa đường, một bóng người chợt lóe lên, Từ Thanh Viên trốn vào góc ngoài Nguyệt môn.


Nàng do dự: “Lương lang quân?”


Người nọ bưng hoa trên tay vội vã bước trong mưa, dường như chẳng hề nghe thấy giọng nàng, chỉ rời đi một mạch.


Cuối cùng Từ Thanh Viên cũng tìm được gian nhà mà các vị quan viên Đại lý tự tạm lưu lại, nàng gõ một bên cửa, âm thanh dồn dập.


Ngọn đèn dầu sáng lên, có tiếng bước chân từ từ tiến về phía cửa.


Nước mưa xối ướt vạt áo, nàng thập thò náu mình bên bụi cây sau hành lang, lòng bàn tay Từ Thanh Viên đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.


“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa gỗ mở ra.


Từ Thanh Viên ngẩng đầu.


Phong Nhược giật mình: “Từ nương tử?”


Cách một tấm mạng che mặt, giọng Từ Thanh Viên nhẹ nhàng yếu ớt: “Ta tìm Yến lang quân.”


Phong Nhược đáp: “… Lang quân không có ở đây.”


Từ Thanh Viên cúi đầu: “… Tại sao ngài ấy không tới tìm ta?”


Phong Nhược cảm thấy kỳ quái: “Sau khi trở về, lang quân có phần không thoải mái, đã nghỉ ngơi một lát rồi, nương tử muốn gặp lang quân gấp đến thế sao?”


Từ Thanh Viên cúi đầu, không lên tiếng.


Nàng nữ lang thanh tú lẻ loi đứng dưới ánh đèn, cách một tấm mạng che mặt, chàng ta không thấy rõ gương mặt và biểu cảm của nàng. Cũng chẳng biết vì sao, trông nàng hơi đáng thương.


Phong Nhược cắn răng, đẩy nàng ra cửa: “Để ta dẫn nương tử đi tìm lang quân.”


--------------

Ánh đèn rực rỡ, cuộc diễu hành khắp phố xá dường như không hề bị ảnh hưởng bởi lũ lưu manh và cơn mưa đêm.


Quan Âm nương nương lộng lẫy chói lọi ngồi trên cỗ xe xa hoa đi diễu phố, nhưng không hề có “ác quỷ” nào trong mười tám tầng địa ngục. Sợ phát sinh chuyện bọn lưu manh quấy nhiễu thêm lần nữa, Đại lý tự đã kiểm soát chặt chẽ nơi đây, cũng như ban lệnh cấm dân chúng mang mặt nạ.


Ban đêm trời đổ mưa, khiến bá tánh tới xem Quan Âm nương nương ban phát phúc lành thưa thớt hơn hẳn.


Yến Khuynh chọn lấy lối mòn tránh tuyệt đối việc tiếp xúc với người khác mà men theo, mưa rơi tí tách, xối ướt đẫm chiếc áo choàng đen trên người chàng.


Đèn đuốc lập lòe, trên cỗ xe lộng lẫy, trông Quan Âm “Phùng Diệc Châu” đoan trang nhân từ. Dòng người trên đường kéo dài vô tận, ánh nến dày đặc dập dờn từ nơi này sang chốn nọ tựa như đang lướt nước.


Bỗng nhiên, một lực từ đằng sau đã kéo tay áo Yến Khuynh lại.


Người nọ giật giật hai lần, chàng mới lấy lại tinh thần, xoay người nhìn sau lưng.


Ánh nến đung đưa, rọi về phía này lần nữa, tỏa sáng rực rỡ.


Từ Thanh Viên ngửa đầu, níu chặt ống tay áo chàng, trên mạng che mặt tựa như đang bọc lấy một vòng ánh bạch kim, trông lấp lánh lung linh.


Yến Khuynh nhìn nàng hồi lâu, không hề lên tiếng.


Chàng bất chợt tiến lên một bước, mở áo choàng ra, một tay ôm lấy vai Từ Thanh Viên, tay kia che nàng dưới lớp áo choàng. Chàng đẩy nàng đi hai bước, né tránh ánh đuốc, rồi náu mình trong một góc bên hông tòa tháp nhỏ.


Tấm mạng mỏng trên mũ của Từ Thanh Viên phấp phới, không ngờ chàng lại vén ra.


Chàng chẳng khác nào một kẻ phóng đãng háo sắc đang hành xử, diện mạo trong trẻo tựa ngọc ánh vào đôi mắt đương mở to của nàng, hàng mi chàng lang quân như đàn bướm vỗ cánh tung bay khi cơn mưa vừa dứt.


Chàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Chậc… Nữ lang này xinh đẹp thật.”


Quả nhiên đã có người đứng sau chàng nói: “Nhầm lẫn thôi, không bất thường gì cả. Chỉ là một tên phóng đãng hú hí với nhân tình, không phải người của chúng ta.”


Khi Từ Thanh Viên nghe được câu “Nữ lang này xinh đẹp thật”, tai hơi đỏ lên.


Giữa từng nhịp thở đều đặn, giọng chàng hết sức êm ái và đầy mê hoặc, Từ Thanh Viên chậm chạp nhận ra bọn họ đang chấp hành công vụ.


Dưới lớp mạng của mũ, mùi hương thoang thoảng len lỏi vào.


Yến Khuynh vẫn duy trì tư thế phóng đãng, đôi mắt đen nhánh trong veo tựa hồ mực, như thể đang ẩn chứa từng giọt sáng lung linh.


Từ Thanh Viên kìm nén nhịp tim, cúi đầu né tránh ánh mắt trong trẻo của chàng: “Vào ban chiều, lang quân đã phán đoán sai một chi tiết…”


Ánh sáng trong mắt chàng khẽ khàng sóng sánh.


Trên môi chàng thoáng qua nét cười nhẹ, mà cũng có lẽ chàng không hề cười… Chàng mắc phải chứng bệnh này, sao có thể cười được cơ chứ?


Song, Từ Thanh Viên rõ ràng đã nghe thấy giọng nói ôn hòa của chàng: “Ừ, ta biết. Vốn dĩ vụ án này vẫn chưa được giải quyết… Nương tử muốn đi phá án cùng ta không? Phỏng chừng chúng ta có thể tìm được thi thể của Vệ Miểu rồi.”


--------------





Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin