HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 45: LẤY OÁN BÁO ÂN 14

Hoàng đế cảm thán: “Xuất sắc!”

--------------

Qua canh tư, trong phủ Kinh triệu sáng bừng ánh đèn.

Lâm Tư Niên mặc áo choàng, khoanh tay cười mỉa. Khi nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng nhưng cương quyết truyền đến từ đám bá tánh ngoài công đường, hắn hơi cứng đờ người.

Giống những người khác, hắn từ từ quay đầu nhìn nhóm dân chúng đang ồn ào. Bên tai ù ù, hắn nghe thấy ai đó lén hỏi:

“Nàng nữ tử trẻ này là ai thế?”

“Thời điểm nào rồi mà còn dám lên tiếng hả?”

Lâm Tư Niên nhìn Từ Thanh Viên chằm chặp, thấy dưới ánh đèn lung linh, mọi người xung quanh như chìm trong bóng tối, chỉ mỗi nàng phản chiếu rõ vào mắt hắn. Quần áo nàng lộn xộn, búi tóc hơi lệch, đôi mắt hạnh nhân đen láy ngước lên.

Trong thoáng chốc, tựa như một lần nữa hắn quay về giấc mộng, chứng kiến nàng trầm mình từ mái nhà xuống biển lửa.

Chịu đựng cơn đau sôi sục như sắp vỡ ra trong lòng, Lâm Tư Niên cứ mải mê nhìn Từ Thanh Viên. Trong công đường, hắn nghe thấy Hoàng thượng Bệ hạ lên tiếng hỏi: “Ai muốn vào công đường?”

Kinh triệu Doãn là trưởng quan lớn nhất trong phủ Kinh triệu, nhưng từ xưa tới nay, Kinh triệu Doãn chỉ do Hoàng tử nắm quyền trên danh nghĩa, lo việc quan sát bao quát chứ không thật sự có tiếng nói. Hiện nay, người đảm nhiệm chức Kinh triệu Doãn là Thái tử Đại Ngụy, Mộ Trường Đình.

Đáng tiếc đêm nay xảy ra quá nhiều hỗn loạn, cũng không biết Mộ Trường Đình đang ở nơi đâu. Hoàng đế hỏi trái hỏi phải, thấy Công chúa Mộ Minh Xu đang ngồi tại đây, nhưng Mộ Trường Đình nhậm chức Kinh triệu Doãn lại vắng mặt.

Hoàng đế nhíu mày.

Tể tướng Lâm Thừa nhìn mặt đoán ý, lo lắng Hoàng đế bắt lỗi Thái tử, bèn lên tiếng giải thích trước: “Thái tử Điện hạ được thần điều đến Bắc nha để tập hợp binh mã rồi. Do trước đó có người nói tên trộm muốn ám sát Bệ hạ, Thái tử nghe tin đã hết sức kinh hãi, bằng lòng tiên phong vì Bệ hạ.”

Hoàng đế híp mắt, không tỏ ý kiến gì.

Về phần Sử trưởng, người đứng đầu thật sự của phủ Kinh triệu, khi các nhân vật lớn đang nói chuyện, ông ta đã sớm đổ mồ hôi đứng dậy, yêu cầu quan viên cho Từ Thanh Viên vào. Đương nhiên, Lan Thì vẫn bị chặn ở ngoài.

Từ Thanh Viên bước vào công đường, lần lượt bái kiến chư vị các nhân vật lớn.

Nàng tự giới thiệu: “... Thiếp thân tên Từ Thanh Viên.”

Thái giám hai bên trái phải rủ rỉ vài câu vào tai Hoàng đế, Hoàng đế vỡ lẽ. Hoàng đế vẫn điềm nhiên, chỉ nhìn cô con gái này của Từ Cố. Ông ta chưa bao giờ tận mắt chứng kiến phong thái của Từ Cố, nhưng con gái của Từ Cố, lại vượt ngàn dặm xa xôi đến trước mặt ông ta.

Tể tướng hắng giọng hai tiếng: “Từ nương tử, ý cô là gì?”

Từ Thanh Viên cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng, suy nghĩ rành mạch: “Thiếp thân có bằng chứng cho thấy Lâm lang quân và tên trộm là đồng phạm, họ đã bắt tay gây ra chuyện với Lâm nương tử. Đây là chuyện của gia đình Lâm công, có thể xét xử riêng tư.”

Hoàng đế bảo: “Vậy…”

Lâm Thừa bình tĩnh nói: “Không cần ạ, thần không có vấn đề gì trong nhà mà không thể nói với người ngoài cả. Thân là Trung thư lệnh của triều đình, chuyện gia đình thần cũng không khác gì quốc sự. Nếu thằng con hư này thật sự phạm sai lầm lớn, thần sẽ không nương tay. Nhưng nếu cô vu cáo thằng con ta, con gái của Từ Cố, cô ắt cũng hiểu rõ luật pháp của Đại Ngụy đúng không?”

Từ Thanh Viên thoáng tái nhợt mặt.

Vì nàng nhớ đến luật lệ của triều Đại Ngụy, khi người cáo trạng bước vào nha môn, bất luận đúng hay sai, người đó cũng sẽ bị đánh đòn cảnh cáo trước. Điều đáng sợ ở công đường là: Trước khi chứng minh được mình vô tội, nguyên cáo sẽ luôn có tội.

Yến Khuynh ôn hòa nói: “Tối nay đột ngột xảy ra chuyện. Đây không phải phiên tòa bình thường, cũng không phải buổi thẩm vấn ở Đại lý tự, không cần tuân theo luật lệ. Từ nương tử cứ nói những gì cần nói là được.”

Chàng nghiêng đầu nhìn nàng, dịu dàng bảo: “Không cần sợ.”

Những người khác trong công đường không tỏ thái độ gì. Từ Thanh Viên trấn tĩnh, đối mặt với Lâm Tư Niên.

Lâm Tư Niên vẫn luôn nhìn nàng đăm đăm bằng ánh mắt âm u kỳ quái. Khi ngẩng đầu, Từ Thanh Viên cũng thoáng giật mình trước ánh mắt này của hắn. Đôi mắt hắn bùng lên ngọn lửa, nuốt chửng tất thảy, chất chứa vẻ điên cuồng.

Nàng dời mắt sang nơi khác một chốc, sau đó mới tiếp tục nhìn hắn: “Lâm lang quân, xin hỏi tối nay anh ở đâu?”

Lâm Tư Niên nhìn Từ Thanh Viên, không trả lời.

Lâm Thừa gõ mạnh kinh đường mộc, cao giọng nói: “Trả lời con bé mau!”

Hoàng đế cụp mắt, từ tốn bảo: “Tử Kế không cần hung dữ như thế, cháu nó sẽ sợ đấy.”

Lâm Tư Niên nhìn Từ Thanh Viên chòng chọc, chậm rãi mỉm cười. Ánh mắt hắn hiện rõ vẻ nhàm chán, nhưng hắn lại bắt đầu cân nhắc từng từ mình nói: “Tôi cũng giống các người thôi, dạo phố, ngắm đèn.”

Lâm Thừa lạnh lùng hỏi: “Anh chưa từng thấy Nhược Nhược?”

Lâm Tư Niên quay đầu, khẽ cười với cha: “Từng thấy rồi. Con và Nhược Nhược rời khỏi cửa cùng lúc, nhưng sau đó chúng con đã tách ra. Dù sao cũng là lễ Thất tịch mà, làm gì có cặp huynh muội nào đi chơi chung chứ, muội ấy hẹn hò với tình lang của muội ấy, con tới chốn vui vẻ của con.”

Lâm Thừa sa sầm mặt, nhưng vì ngại trong công đường nhiều người như vậy, bên ngoài bá tánh còn đang xì xào, nên lão ta cũng không tức giận khiển trách thái độ lấc cấc của Lâm Tư Niên.

Từ Thanh Viên tiếp tục hỏi Lâm Tư Niên: “Lang quân tới cổng Kim Quang từ khi nào?”

Lâm Tư Niên đáp: “Cũng như các người đó, họ đến xem náo nhiệt, tôi cũng muốn hóng chuyện.”

Hắn quay đầu nhìn Yến Khuynh, ánh mắt lập tức trở nên u ám: “Khi đến cổng Kim Quang, tôi thấy tên trộm bắt giữ muội muội tôi đang định rời khỏi thành. Nhưng trên lầu cổng thành, Yến lang quân lại không xem trọng mạng sống của muội muội tôi. Bất luận các người nghĩ thế nào thì đối với tôi, mạng sống của tên bắt cóc sẽ không bao giờ quan trọng bằng muội muội tôi.”

“Đương nhiên tôi muốn uy hiếp Yến lang quân thả muội muội tôi đi.”

Từ Thanh Viên hỏi: “Có thật không? Lang quân chưa từng đến cổng Kim Quang lần nào khác sao?”

Lâm Tư Niên nhìn chằm chặp vào nàng, nghiêng đầu mỉm cười với người bên cạnh: “Từ nương tử đâu phải phán quan. Nếu nương tử cứ truy hỏi tôi như thế, tôi sẽ nghĩ nương tử đang yêu tôi đấy.”

Song, người đứng cạnh hắn lại là Yến Khuynh.

Yến Khuynh nhìn hắn: “Lâm lang quân xin hãy tự trọng.”

Mặc kệ lời trêu chọc của Lâm Tư Niên, Từ Thanh Viên quay người đối mặt với các vị quan lớn trong công đường, trình báo bằng chứng cho Tể tướng và Hoàng đế: “Ở trong chuồng ngựa bên dưới cổng Kim Quang, thiếp thân và quan viên canh cổng đã phát hiện một cây tò he kẹo đường. Chuồng ngựa này vốn dĩ dành cho quan viên sử dụng, người bình thường không có quyền dùng ngựa ở đó, vậy tại sao một cây tò he kẹo đường lại xuất hiện trong chuồng được?”

“Thiếp thân hỏi quan viên, ngài ấy cũng nói ngoại trừ Yến lang quân, tối nay không có người nào dùng ngựa mà bên ngài ấy không biết. Vậy chỉ còn một khả năng, có người đang đứng trên mái lều tranh của chuồng ngựa, có lẽ đang quan sát hoặc sắp xếp gì đó. Hắn di chuyển vội vàng, khiến cây kẹo đường trên người rơi xuống đống rơm trong chuồng.”

“Trước khi Yến lang quân đến bố trí phòng thủ quanh cổng Kim Quang, người nọ đã rời khỏi chỗ đó, thế nên vết đường dính trên vó ngựa một thời gian mới được thiếp thân phát hiện.”

Vị quan nhỏ bên cạnh trình lên cây kẹo tò he đường của nàng.

Lâm Thừa bảo: “Dẫn tay quan viên dưới cổng Kim Quang tới đây hỏi xem.”

Khi vệ binh đi đón người, Lâm Tư Niên mỉm cười: “Điều này chứng tỏ được gì?”

Từ Thanh Viên quan sát hắn từ trên xuống dưới, uyển chuyển trả lời: “Lâm lang quân, muốn trốn trên mái lều tranh chuồng ngựa mà không bị lính gác trên lầu cổng thành phát hiện, cần một số điều kiện cụ thể như sau: Thứ nhất, bầu trời, bấy giờ bắt buộc phải không có ánh trăng. Thứ hai, khi ấy vệ binh cũng bắt buộc phải bỏ qua nơi đó, hẳn vì đang bận việc khác cần xử lý. Thứ ba, người nọ bắt buộc phải mặc đồ đen để hoàn toàn hòa vào màn đêm.” 

Mọi người đồng loạt nhìn vào chiếc áo choàng đen của Lâm Tư Niên.

Lúc này, tay quan viên dưới cổng Kim Quang đã được đưa tới. Vị quan gác cổng sực nhớ ra, bèn chắp tay thắc mắc: “Xin hỏi Lâm công, tối nay ngài có tặng một chén rượu nóng cho tất cả huynh đệ canh gác cổng thành không ạ?”

Lâm Thừa và Hoàng đế thoáng nhìn nhau.

Lâm Thừa lạnh lùng quan sát Lâm Tư Niên, chậm rãi nói: “Đêm nay bổn các vẫn luôn ở với Bệ hạ, cũng không hề tặng rượu.”

Quan gác cổng nói: “Nhưng dưới cổng thành, thần đã nhận được rượu Lâm công ban cho. Có một dạo các huynh đệ đã chia rượu uống với nhau. Nếu kẻ nào đang nấp trên mái lều tranh chuồng ngựa để thám thính tình hình, mà không bị chúng thần phát hiện, vậy hắn chỉ có thể làm vào thời điểm đó.”

Lâm Tư Niên đường hoàng bảo: “Tôi thay mặt cha tôi tặng rượu cho các anh, giúp mọi người khuây khỏa vui vẻ. Đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì đâu nhỉ?”

Đây không phải chuyện gì to tát, thậm chí còn không đáng nhắc tới, nếu không ai nhận ra ý nghĩa đằng sau thì khi xong xuôi mọi việc, họ cũng chỉ ca ngợi tấm lòng của Tể tướng thôi.

Hiện giờ chuyện đã rẽ sang hướng này, bao ánh mắt nghi ngờ đều đổ dồn vào Lâm Tư Niên.

Lâm Tư Niên cười hỏi Từ Thanh Viên: “Nương tử không nghĩ đến việc kẻ gian kia mới là tay nấp ở đấy thăm dò trước sao? Gã cũng mặc áo choàng đen mà.”

Từ Thanh Viên đáp: “Cũng có khả năng này, nhưng hiếm ai sẽ mang theo kẹo tò he đường lắm. Vì Lâm lang quân và A Vân là nam giới, nên xác suất cao sẽ không thích mấy đồ ăn vặt như kẹo tò he đường, do đó tôi mạnh dạn đoán cây kẹo này hẳn được tặng cho nữ tử.”

Lâm Tư Niên nói: “Vậy thì? Không lẽ nương tử có thể mời tất cả thợ làm kẹo tò he trong thành tới đây, để tìm xem cây kẹo đường này là do ai nặn hả?”

Chỉ vào cây kẹo đường đã tan chảy một nửa còn dính rơm rạ trên khay, hắn hung hãn lạnh lẽo nhìn chằm chặp vào Từ Thanh Viên.

Từ Thanh Viên trả lời: “Chuyện tìm hết mọi thợ làm kẹo trong thành để xác định cây kẹo đó thuộc về ai, đương nhiên tôi không làm được, vì tôi sợ chính những người thợ làm kẹo cũng không thể phân biệt rõ. Nhưng khi thấy cây kẹo tò he, khi nhận ra đây là món quà nam tử mua tặng nữ tử, khi nhận ra nam tử đó mặc áo choàng đen, tôi mới nhớ đến một chuyện khác…”

“Khi tôi và Yến lang quân đang dạo bộ bên bờ sông, chúng tôi đã gặp phải một nam tử mặc áo choàng đen lướt ngang qua chúng tôi. Nếu nam tử mặc áo choàng này là người ở chuồng ngựa kia, vậy chỗ hắn mua cây kẹo đường, nhất định sẽ cách không xa nơi tôi và Yến lang quân đang ở lúc ấy.”

“Thế nên tôi trở về nơi đó, tìm dọc theo tuyến đường mà người mặc áo choàng đã rời đi. Quả thực tôi đã phát hiện một bà lão làm kẹo tò he bằng đường.”

Lâm Thừa bảo: “Mời nhân chứng lên.”

Bà lão làm kẹo được dẫn vào, cụ hoang mang sợ sệt quỳ trong công đường. Đồng tử Lâm Tư Niên thoáng co lại, hắn thấy Từ Thanh Viên nhẹ nhàng trấn an bà lão rồi ngẩng đầu nói với mọi người:

“Cụ bà này kể cho tôi nghe, có một nam tử đã mua kẹo tò he đường, người đó muốn hình dạng một đôi nam nữ. Nhưng cụ còn chưa làm xong, nam tử kia tựa hồ đã đổi ý, hắn chộp lấy một cây kẹo rồi vội vàng bỏ đi, mặc kệ luôn cây còn lại.”

“Cụ nhìn xem, nam tử mà cụ nói có phải anh ta không?”

Bà lão tóc bạc đang run lẩy bẩy sợ gặp quan viên, lúc này ngẩng đầu, chạm mắt với Lâm Tư Niên. Trong thoáng chốc, cụ nhớ tới ánh mắt u ám của nam tử khi nhìn cây kẹo đường đăm đăm, cũng như vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hắn vào bấy giờ…

Cụ kêu lên: “Đúng, là cậu ta! Chính là cậu ta!”

Lâm Tư Niên lạnh lùng bảo: “Vậy chứng minh được gì nữa hả? Tôi không thể tự do tản bộ sao? Ở thành Trường An này, tôi có bị cấm mua kẹo đường, cũng có bị cấm dạo quanh một vòng dưới cổng thành đâu.”

Từ Thanh Viên chậm rãi nói: “Những việc này đương nhiên không đủ kết tội lang quân. Có điều tôi sực nhớ ra một chuyện.”

Đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Tư Niên thoáng qua vẻ giận dữ, hắn gằn từng từ: “Cô sực nhớ ra nhiều việc quá nhỉ.”

Từ Thanh Viên tái mặt lùi về sau một bước, Yến Khuynh nhẹ nhàng dịch người qua, ngăn cản tầm mắt của Lâm Tư Niên. Yến Khuynh ngoảnh lại, thoáng nhìn Từ Thanh Viên, khẽ gật đầu.

Từ Thanh Viên trấn tĩnh, nhưng giọng điệu có phần bối rối vì sợ hãi: “Thời điểm còn ở Tích Thiện tự, sau khi vụ án Lương Viên sáng tỏ, tôi đã gặp Lương lang quân, thủ phạm chính của án Lương Viên. Lương lang quân nói cho tôi biết, Lâm lang quân đã dụ dỗ Phùng nương tử bỏ trốn.”

Giọng Lâm Tư Niên dịu xuống: “Ồ, người chết cũng đến buộc tội tôi sao?”

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, bước ra từ đằng sau Yến Khuynh. Vì sợ Lâm Tư Niên, không dám đối mặt trực diện với hắn, Từ Thanh Viên bèn tới góc phía Đông, chỗ cách xa hắn nhất trong công đường, rồi nàng mới lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hắn:

“Không. Tôi không có chứng cứ, chỉ bằng một câu nói của Lương lang quân, tất nhiên sẽ không thể kết tội anh được. Tôi đề cập đến việc đó chẳng qua vì tôi chợt nhận ra, Lâm lang quân anh có thể biết tên bắt cóc A Vân trong vụ án lần này của chúng ta.”

“Ở Tích Thiện tự, mọi người đã gặp mặt nhau. Anh hoàn toàn có khả năng biết A Vân, sau đó hợp tác với A Vân làm chuyện này.”

Lâm Tư Niên định phản bác, Yến Khuynh lại từ tốn nói: “Sau khi sự việc ở Tích Thiện tự kết thúc, tôi đã nâng công văn truy nã A Vân từ mức độ bình thường lên thành ‘Đối tượng hàng đầu’. Đã lùng sục khắp Trường An như vậy, nhưng chúng tôi vẫn không thể tìm thấy A Vân. Chỉ còn khả năng A Vân đang trốn ở một nơi mà chúng tôi không thể khám xét.”

“Nếu A Vân và Lâm lang quân quen nhau ở Tích Thiện tự, nếu Lâm lang quân giúp A Vân lẩn trốn trong phủ Tể tướng, vậy việc chúng tôi không thể bắt được A Vân cũng là bình thường.”

Trong công đường lập lòe ánh nến, Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lắng nghe.

Ông ta nghe thấy nhiều âm thanh nhao nhao vỡ lẽ của bá tánh bên dưới, cũng nghe thấy hơi thở thêm phần nặng nhọc, lại vẫn tiếp tục nhẫn nại của người bạn thân Lâm Thừa bên cạnh.

Bầu không khí yên ắng trang nghiêm bao trùm cả công đường.

Hoàng đế nghĩ, hay cho một Từ Thanh Viên.

Trong công đường, Từ Thanh Viên thoáng tạm dừng, nàng chờ mọi người định thần lại rồi mới tiếp tục:

“Vậy về cơ bản, sự việc đã rõ ràng. Lâm lang quân và A Vân biết nhau, A Vân muốn rời khỏi thành, nên Lâm lang quân đã hợp tác với A Vân, bắt cóc Lâm nữ lang. Vào đêm ngày lễ Thất tịch, Lâm lang quân hẹn Lâm nữ lang ra ngoài, để A Vân dễ bề hành động hơn. Thậm chí Lâm lang quân còn đến cổng Kim Quang, kiểm tra địa hình giúp A Vân.”

“Thế nên, khi tôi và Yến lang quân dạo quanh bờ sông, chúng tôi đã bắt gặp hai nam tử mặc áo choàng. Người đầu tiên là Lâm lang quân, người thứ hai là A Vân tới bắt cóc Lâm nữ lang. Chúng tôi thấy A Vân, cũng không phải chuyện tình cờ, mà vốn dĩ Lâm lang quân đã báo cho A Vân biết muội muội mình đang ở đó.”

Lâm Tư Niên: “Tôi…”

Lâm Thừa chậm rãi lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Anh chưa bao giờ chủ động mời Nhược Nhược đi chơi, cũng chưa bao giờ nể mặt Nhược Nhược.”

Giữa ánh nến lờ mờ, lão ta ngẩng đầu liếc nhìn trưởng tử.

Trong mắt vị Tể tướng này khó nén nổi cảm xúc chua xót khổ sở: “Anh không thèm thảo mai với Nhược Nhược, nhưng Nhược Nhược lại thương anh. Chính vì con bé thương người huynh trưởng như anh, nên anh vừa ngỏ lời, con bé mới đồng ý với anh ngay. Con bé chưa bao giờ đề phòng anh, nhưng anh đã lợi dụng lòng tin của con bé, hãm hại con bé đến mức này.”

“Hay anh nói cho tôi biết, anh muốn tên tặc đó bắt cóc muội muội anh tới chỗ nào hả?”

Tể tướng tức giận đứng lên, run rẩy đanh giọng lại: “Anh muốn con bé vĩnh viễn biến mất, để anh vĩnh viễn khỏi chướng mắt sao?!”

Lâm Tư Niên ngẩng đầu, ánh mắt âm u.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn căng gồng, trong mắt dâng trào bao cảm xúc như sóng thần. Suy nghĩ hung hãn của hắn lan tràn như rắn độc, tựa hồ hắn vẫn còn vô số lời bào chữa chứng minh mình vô tội. Nhưng khi ngước mắt lên, hắn thấy trong đôi mắt vẩn đục của Tể tướng dường như đang ngân ngấn lệ, đột nhiên, hắn nhớ về đôi mắt của Lâm Vũ Nhược.

Lâm Tư Niên bỗng chốc mất hết sức lực.

Đôi mắt giống nhau quá đỗi.

Hắn cúi đầu không nói gì, cười khẽ một tiếng.

Còn Từ Thanh Viên nhẹ giọng trả lời Tể tướng: “Không phải Lâm lang quân không có cảm xúc với Lâm nữ lang. Lâm lang quân chỉ dành ít tình cảm cho Lâm nữ lang, nằm ở cây kẹo tò he đường kia. Và phần tình cảm duy nhất này, cũng đủ chứng minh Lâm lang quân có tội.”

Lâm Tư Niên vẫn cúi đầu không hề lên tiếng.

Hắn nhớ đến Lâm Vũ Nhược làm nũng, Lâm Vũ Nhược hờn dỗi. Khi hắn đứng trước quầy bán tò he kẹo đường kia, khi hắn do dự, khi hắn giật lấy cây kẹo từ tay bà lão làm tò he, khi hắn không muốn lấy thêm một cây nữa...

Hắn đang nghĩ gì vậy?

Trong công đường yên tĩnh, bà lão làm kẹo đường đang sợ hãi kia run rẩy lấy khăn tay ra, cụ mở lớp khăn, để lộ một cây kẹo được bảo quản tốt:

“Đây là cây kẹo mà lang quân không lấy khi ấy…”

Khi nhìn qua, mọi người thấy đường đã tan chảy một phần, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình dạng của một thiếu nữ trẻ trung. Bà lão làm kẹo chưa bao giờ thấy mặt Lâm Vũ Nhược, do đó thiếu nữ mà cụ nặn ra chắc chắn sẽ rập khuôn như bao gương mặt nữ khác. Song…

Từ Thanh Viên nhẹ giọng nói: “Lâm lang quân, ngay cả cây kẹo tò he đơn điệu bình thường này, anh cũng không dám nhận.”

- Phần tình cảm khổ sở đang dằn vặt chính bản thân ngươi kia, liệu có đáng để ngươi gây ra cơ sự này với chính muội muội của ngươi không?

Lâm Tư Niên cụp mắt, chết lặng bảo: “Đây là số kiếp hết rồi. Ai bảo cho ta một người cha, ai bảo cho con bé một người huynh trưởng chứ.”

Lâm Thừa giận dữ: “Thằng khốn…”

Hoàng đế ngắt lời: “Vậy ai nấy cũng rất may mắn mà. Yến Thiếu khanh đã chọn cổng Kim Quang, đứa con trai này của Lâm Tể tướng... ồ, thằng bé cũng vừa khéo chọn cổng Kim Quang luôn đấy.”

Yến Khuynh nói: “Bệ hạ, đây không phải may mắn ạ.”

Mọi người hơi ngạc nhiên.

Ở góc phía Đông, Từ Thanh Viên nhẹ nhàng ngẩng đầu, dừng mắt trên người chàng Yến Khuynh ngay thẳng nhã nhặn đang đứng giữa công đường. Bao ngọn nến đổ hướng về phía chàng, chìm trong ánh lửa, chàng từ từ mở lời:

“Vị trí thần và Từ nương tử bắt gặp A Vân, là ở gần chợ Đông và cung Hưng Khánh. Thần lập tức suy đoán, A Vân bắt ai đó làm con tin để rời khỏi thành, còn bên cổng phía Đông của thành Trường An đang được canh phòng nghiêm ngặt, hiển nhiên gã sẽ không chọn. Vì cung Hưng Khánh nằm ở đó, gã không muốn đụng độ với nhóm Cấm vệ canh gác chặt chẽ, do đó gã không thể chọn cổng phía Đông.”

“Bấy giờ gã chạy trốn về hướng Bắc, nên gã cũng sẽ bỏ qua cổng phía Nam. Lựa chọn của gã chỉ còn ba cổng ở phía Tây: Cổng Khai Viễn, cổng Kim Quang và cổng Diên Bình. Cổng Kim Quang gần khu chợ Tây nhất, chợ Tây cũng là một trong những khu vực đông đúc bá tánh nhất. Nếu muốn rời khỏi Trường An, gã cần dân chúng cản lối khi nhóm vệ binh bắt đầu tập kết, thế nên con đường dẫn đến chợ Tây sẽ là lựa chọn tốt nhất của gã.”

“Lúc ấy tiếng trống đã vang vọng khắp nơi, thần kết luận gã không đủ thời gian bỏ gần tìm xa. Cổng Kim Quang là lối rời khỏi thành tất yếu của gã, gã chỉ còn cách chọn cổng Kim Quang.”

Bá tánh ngoài công đường chợt vỡ lẽ, khi khen ngợi Yến Thiếu khanh tài giỏi, họ cũng âm thầm cảm thán nàng nương tử của nhà Tể tướng xui xẻo thật. Yến lang quân vốn tài ba đến thế, nhưng vẫn không thể cứu được nữ lang kia...

Lâm Thừa nhắm mắt, khàn giọng hỏi Yến Khuynh: “Đã phái người ra khỏi thành đuổi theo rồi chứ? Yến Thiếu khanh, theo cậu thì kẻ xấu kia sẽ đưa Nhược Nhược tới nơi đâu? Khi nào chúng ta mới có thể đuổi kịp kẻ đó và giải cứu Nhược Nhược đây? Rốt cuộc mục đích của kẻ đó là gì?”

Yến Khuynh trả lời: “Xin Lâm công hãy yên tâm. Nếu thần đoán không sai, ắt hẳn A Vân sẽ không làm hại Lâm nương tử gì đâu. Gã nhất định sẽ đưa Lâm nương tử trở về an toàn.”

Mọi người trong công đường giật mình, Từ Thanh Viên cũng khó hiểu nhìn chàng.

Yến Khuynh chậm rãi nói: “Cho đến bây giờ, xem ra chư vị cũng chưa từng suy đoán rốt cuộc A Vân là ai, hay tại sao thần lại đưa A Vân vào danh sách truy nã ‘hàng đầu’.”

Từ Thanh Viên đăm chiêu: “Vì Yến Thiếu khanh muốn ép A Vân xuất hiện.”

Yến Khuynh thoáng nhìn nàng, tiếp tục: “Trong tình huống bình thường, nếu người bị truy lùng không mang tội nặng như vậy, họ sẽ không cam lòng trở thành tội phạm bị truy nã gắt gao nhất.”

“Huống hồ, tất cả đồ vật chúng thần tìm được từ A Vân, chỉ đủ chứng minh A Vân là một thị nữ đã lấy cắp hết tài vật của nữ lang nhà mình. Sự việc chỉ thế thôi, nhiều nhất gã sẽ bị giam trong tù vài ngày, tội không đáng chết, cũng không đến mức phải trở thành ‘tội phạm bị truy nã hàng đầu’.”

“Nhưng A Vân vẫn chưa từng lộ diện dù chỉ một lần. Thậm chí, A Vân tình nguyện thừa nhận mọi tội ác còn hơn đến Đại lý tự đầu thú. Gã trốn ở phủ Tể tướng, thà lên kế hoạch với Lâm lang quân, cũng không dám đối mặt với triều đình. Gã nhất định phải rời khỏi thành... Chư vị có bao giờ nghĩ, tại sao gã lại phải ra khỏi thành không? Hay vì sao phải chọn ngay tối nay không?” 

Theo lời dẫn dắt của chàng, Từ Thanh Viên nghiền ngẫm về vấn đề này: “Một người rõ ràng không phạm tội nghiêm trọng, lại thà nhận tội lớn cũng muốn rời khỏi thành. Chứng tỏ ngoài thành ắt có chuyện gì đó, buộc gã phải xuất hiện. Sở dĩ gã chọn tối nay vì trong vòng vài tháng gần đây, chỉ có đêm nay mới diễn ra lễ hội hoành tráng… Và các ngày lễ tiếp theo, chỉ còn tết Trung thu tháng Tám và tết Trùng cửu tháng Chín.”

“Tức là, trong khoảng thời gian từ tháng Bảy tới tháng Tám, ngoài thành Trường An sẽ xảy ra một việc, cần gã phải có mặt ở đó. Vì lý do này, gã không ngần ngại bắt cóc nữ lang phủ Tể tướng cốt để rời khỏi thành.”

Trong mắt Yến Khuynh ánh lên nét cười tán thưởng.

Trong số các nhân vật có mặt tại đây, chỉ mình nàng không hề biết gì về chuyện triều chính, nhưng cũng chỉ mình nàng nghĩ sâu xa đến bước này.

Yến Khuynh nói tiếp: “Chúng ta hãy thử nghiên cứu ngoại hình của A Vân. Ở Lương Viên, gã giả thành nữ tử, còn làm người câm. Chúng ta tạm thời không biết gã có bị câm thật không…”

Mộ Minh Xu thản nhiên lên tiếng: “Gã không câm, gã có thể nói được.”

Nàng ta nhíu mày, nhớ đến giọng điệu không rõ của gã khi nói chuyện.

Từ Thanh Viên bèn tiếp lời Công chúa Điện hạ: “Giọng gã rất kỳ quái… Lang quân, gã không phải người Trung Nguyên!”

Yến Khuynh gật đầu nhìn Từ Thanh Viên: “Tôi không khỏi nghĩ đến một chuyện, sau khi Từ Cố mất tích, A Vân này đã vào Lương Viên ở trước Từ nương tử. Nếu gã không phải người Trung Nguyên mà lại xuất hiện ở Lương Viên, vậy tôi không thể không nghi ngờ, gã đang đợi Từ nương tử chuyển đến Lương Viên, gã đang quan sát Từ nương tử.”

“Chuyện Từ Cố biến mất không chỉ làm chúng ta hoài nghi, mà còn khiến dân ngoại bang ngờ vực. Từ chuyện này, có thể thấy khả năng Từ Cố phản quốc là cực kỳ thấp. Nếu ông ấy phản quốc, A Vân sẽ không chỉ ở Lương Viên để chờ đợi và theo dõi Từ nương tử. Việc gã quan sát Từ nương tử rõ ràng cho thấy gã không hiểu rõ Từ Cố, cũng không biết mục đích biến mất của Từ Cố.”

Hoàng đế bảo: “Xem ra Yến Thiếu khanh đã đoán ra danh tính của gã rồi.” 

Yến Khuynh chắp tay: “Bệ hạ còn nhớ chăng, trong công báo gửi khắp toàn quốc vào tháng trước đã viết rằng, nước Nam Man sẽ cử sứ thần đến Trường An, thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Ngụy. Dựa theo thời điểm công báo đến, vào lúc này đây, sứ thần Nam Man nhiều khả năng đã đặt chân lên đất Đại Ngụy chúng ta, có lẽ họ đang trên đường tới Trường An.”

Thoáng tạm dừng, chàng đợi mọi người hiểu rõ rồi mới tiếp tục: “A Vân cứ nhất quyết rời khỏi thành, vì gã buộc phải tập trung với đoàn sứ thần… Gã chắc chắn là một thành viên quan trọng của đoàn sứ thần. Do đó, xin Bệ hạ và Lâm công hãy yên tâm, gã không thể tổn thương Lâm nữ lang được. Thậm chí nếu ai làm hại Lâm nữ lang, gã cũng sẽ liều mạng bảo vệ cô ấy.”

“... Chỉ cần Nam Man muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Ngụy, chứ không phải gây chiến với Đại Ngụy.”

Chàng nói với Tể tướng: “Lâm công có thể nhờ bên Hồng lô tự (*) kiểm tra, xem trong danh sách sứ thần của nước Nam Man có người nào mang tên gần giống với ‘Vân’ không…”

(*) Hồng lô tự: cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.

“Không cần kiểm tra nữa!”

Bên ngoài vang lên một giọng nói trẻ trung trong trẻo dịu dàng.

Giữa màn đêm âm u, không một ai thấm mệt. Vụ án này biến chuyển trăm hướng, bá tánh theo dõi mà cực kỳ thích thú. Khi nghe thấy có người đến, họ nhao nhao quay đầu lại, nhường đường cho một vị lang quân tuấn tú tao nhã như hoa lan, trên tay y đang cầm một cuộn hồ sơ.

Bá tánh xôn xao: “Trường An song bích thật sự đồng thời xuất hiện kìa!”

“Tôi đã nói ngay từ đầu là phải đến hóng chuyện mà? Vụ án đêm nay còn hấp dẫn hơn cả hơn lễ hội đèn lồng nữa, đúng chứ?”

Người xuất hiện vẫn còn vương gió sương trên vai, sau lưng y có thêm một vị quan viên công văn đang cười khổ, đây chính là Huyện lệnh huyện Trường An, Vi Phù.

--------------

Yến Khuynh đứng ở phía Tây công đường, Từ Thanh Viên bên phía Đông, còn Vi Phù phía Nam, chậm rãi mở hồ sơ y mang đến cho quan viên phía Bắc xem:

“Khi vụ án này xảy ra, thần đã phát hiện A Vân có mối liên hệ với sứ thần Nam Man. Thần gõ cửa suốt đêm, nhờ quan viên Hồng lô tự kiểm tra hồ sơ với thần. Trong danh sách sứ thần Nam Man, chúng thần đã tìm được người này…”

“Chư vị, tên thật của người này không phải ‘A Vân’. Đây là con trai thứ mười của Quốc vương Nam Man Mặc Già, cũng tức là Vương tử Nam Man Vân Diên.”

Vi Phù khẽ cười: “Vương tử Vân Diên vào Trường An trước sứ thần, cốt để điều tra tình hình Đại Ngụy. Nhưng Vương tử Vân Diên không thể bị kẹt ở Trường An, ngài ấy phải tập họp với đoàn sứ thần, nên mới đành mượn dùng Lâm nữ lang nhà Tể tướng một chút.”

“Trong toàn bộ sự việc này, cùng lắm Vương tử Vân Diên chỉ có ý đồ thám thính, chứ thật ra không hề làm điều ác gì. Chẳng qua bảo hổ lột da, Lâm lang quân cần phải nghĩ kỹ xem, liệu mình có tiết lộ tin tức quan trọng gì của triều chính cho vị Vương tử kia không.”

Vi Phù cụp mắt, trong đôi mắt lạnh nhạt thoáng qua nét cười, tựa hồ vừa giễu cợt lại vừa khuyên giải, tựa hồ dẫn dụ, lại như đang bảo vệ.

Ánh nến chiếu vào mặt, y nhẹ giọng: “Dẫu sao, đây vẫn là tội phản quốc đấy.”

--------------

Một luồng sáng lập lòe hắt lên ba con người trẻ tuổi trong công đường.

Yến Khuynh thuần khiết tinh tế, Vi Phù hàm súc thấu triệt, Từ Thanh Viên thong dong thanh nhã. Ba người tái hiện lại toàn bộ sự việc, còn những người khác không thốt nên lời, chỉ biết trân trối lắng nghe, ai cũng bối rối hoang mang.

Vụ án bắt cóc thiên kim nhà Tể tướng, nào ai ngờ cuối cùng lại liên quan tới sứ thần Nam Man chứ?

Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ ở công đường, tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp” vang lên.

Hoàng đế cảm thán: “Xuất sắc.”

 --------------

Editor phát biểu:

– Xin lỗi các bạn vì thời gian qua không lên chương mới, mình không định drop truyện nhưng sắp tới mình cực kỳ bận, nên không thể lên chương nhanh được, phải nói là sẽ khá chậm đấy. Nên bạn nào không chờ được thì có thể đọc raw hoặc bản convert nhen.









Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin