HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 2: KHÓA LƯƠNG VIÊN 2

“Sau khi gặp Yến lang quân, dường như nương tử nhà ta đã yên lòng hơn rồi. Yến lang tốt đến vậy sao?”

--------------

Cơn mưa dày đặc như làn kim châm, đập vào song cửa sổ, bốn vách tường vắng lặng.

Dưới mái hiên nhà ẩm ướt và ảm đạm, Lan Thì đứng bồn chồn, chẳng thể vào trong nghỉ ngơi theo lời khuyên bảo của tôi tớ ở phủ. Hai tay nàng ấy bấu chặt góc áo, nửa người tựa lên chiếc cột gỗ lốm đốm bạc màu. Lan Thì chăm chú nhìn ngọn nến bé như hạt đậu phản chiếu bên cửa sổ thư phòng.

Nàng ấy đi theo Từ Thanh Viên, người được mời vào thư phòng của Yến Khuynh – vị Đại lý tự Thiếu khanh tuổi trẻ tài cao nhất của Đại Ngụy. Tuy trước ấy nữ lang đã dặn Lan Thì đừng lo lắng, nhưng sao nàng ấy có thể không bận tâm đây?

Bỗng dưng một bóng hình sừng sững xuất hiện, chắn đi tầm mắt của nàng ấy. Lan Thì giật mình ngẩng đầu, người đến là thị vệ có dáng dấp cao lớn với gương mặt trẻ con bên cạnh Yến Khuynh.

Phong Nhược cản trở ánh nhìn trộm không cam lòng của Lan Thì, tự chàng ta cũng nghiêng người sang.

Một nửa dáng người oai nghiêm của chàng ta ướt đẫm bởi làn mưa ngoài hiên hắt vào. Chàng ta tập trung nhìn vào ánh đèn sáng ở thư phòng, thầm than vãn không ngừng.

Chàng ta nghĩ: Từ gia chẳng khác gì một hố lửa đầy phiền phức.

Đại Nho sĩ Từ Cố nức tiếng khắp thiên hạ đang mang tội “nghi ngờ phản quốc” vừa mất tích cách đây không lâu, lang quân vẫn chưa thể tâu lên Bệ hạ một lời giải trình thích đáng, cần gì phải nhúng tay vào việc của Từ Thanh Viên – con gái Từ Cố kia chứ?

Dẫu Từ Thanh Viên đã gặp phải chuyện gì, tốt nhất lang quân vẫn nên tránh xa kiểu người rắc rối thế này. Lang quân tuyệt đối không được nảy sinh lòng thương xót với tên trọng phạm ấy, rồi quản đến chuyện con gái nhà họ.

Bỏ qua hai người tôi tớ đang thầm trăn trở, ngọn nến vẫn yếu ớt lập lòe bên trong thư phòng. Yến Khuynh dùng nửa quyển sách để chặn đi ánh lửa chập chờn ấy, đoạn chàng ngoảnh đầu lại, cụp mắt nhìn vị nữ lang bơ phờ đang quỳ dưới đất.

Từ Thanh Viên cúi đầu, nửa gương mặt của nàng hướng về chàng, trông sáng ngời và xinh đẹp vô ngần, song cũng chẳng kém phần bợt bạt.

Nàng xấu hổ khi quỳ ở đây, chờ đợi phán quyết từ chủ nhân của thư phòng này, đánh cuộc rằng chàng với tấm lòng cao cả, sẽ đồng ý giúp đỡ nàng một lần. Qua vài nhịp thở ngắn ngủi giữa thư phòng lặng yên, lòng bàn tay nàng đã lấm tấm mồ hôi.

Từ Thanh Viên cắn chặt môi dưới, ưỡn thẳng lưng.

Nàng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thoáng mê hoặc của Yến Khuynh: “Nương tử đã giết ai vậy?”

Từ Thanh Viên trả lời: “Một nữ lang tên Vệ Miểu ạ.”

Nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo tựa hồ nước nhìn Yến Khuynh.

Từ Thanh Viên dịu giọng: “Dạo trước, ta và cha ta sinh sống ở Vân Châu. Một ngày nọ, cha ta bỗng biến mất, bên triều đình đến gặng hỏi ông ấy đã đi đâu. Tất nhiên sao ta có thể biết được. Bản thân ta cũng chẳng biết nên đi về đâu. May thay, cha ta từng có một người học trò họ Lương, y đã giúp đỡ ta và đưa ta đến Trường An để nương náu tạm thời.”

“Bên trong Lương gia có một khuôn viên rộng lớn, tên là Lương Viên, ắt hẳn Đại lý tự đã biết chuyện này.”

Ánh mắt của đôi bên chạm nhau, rồi nhanh chóng dời đi như chưa hề có chuyện gì.

Yến Khuynh khẽ chớp mắt, chàng có thể nhận ra, vị nữ lang mềm yếu này đang cố gắng giấu giếm nỗi bất mãn đối với Đại lý tự trong lời nói của mình. Chàng đã xem hộ tịch của nàng, năm nay nàng chỉ mới đôi chín (*), nào đủ dày dạn để biết cách che đậy cảm xúc chứ.

(*) Đôi chín: mười tám tuổi. Mình không đổi thành mười tám tuổi vì mình thấy cách nói “đôi chín” này khá lạ và hay, để các bạn biết chung với mình. Sau này mình sẽ đổi sang “mười tám tuổi”.

Chàng cũng không làm khó nàng, chỉ hỏi: “Vậy, Vệ Miểu là ai?”

Đôi mắt của Từ Thanh Viên lộ vẻ thất thần, nàng cúi đầu, lẩm bẩm thuật lại:

“Các nữ lang chúng ta chung sống ở Lương Viên, xưng hô tỷ muội, thỉnh thoảng sẽ xảy ra ít cãi vã. Vệ Miểu là một trong những vị nương tử rất nổi bật…”

Yến Khuynh nói: “Theo ta biết, Lương gia ở đời này, chỉ có duy nhất một vị lang quân, hình như gọi là Lương Khâu.”

Chàng bảo “hình như”, nhưng giọng điệu thì chắc nịch.

Nghe vậy, Từ Thanh Viên chợt thở gấp, hai bên gò má ửng đỏ vì ngượng ngùng, nàng ấp úng kể tiếp: “Đúng vậy ạ. Lương gia có một vị thiếu gia, y tên Lương Khâu… Nhưng gia chủ của Lương gia rất nhân hậu, cưu mang nhiều nữ lang không còn nhà như ta, đưa họ về Lương Viên ở.”

“Y và tất cả nữ tử chúng ta cùng chăm sóc lão phu nhân của Lương gia ở Lương Viên. Thật ra, các nữ lang thường xuyên nảy sinh tranh chấp vì Lương lang. Nhưng ta vẫn còn mang tội, nào có lòng dạ để… để giành giật tình lang với họ chứ?”

Ánh mắt của Từ Thanh Viên dao động, giọng nàng yếu ớt: “Đêm qua, như thường lệ, mọi người vui đùa với Lương lão phu nhân tại hoa viên. Tâm trạng bà rất tốt, bà để chúng ta uống rượu. Tửu lượng của ta không cao, nhưng ta chẳng thể từ chối, đành phải uống… Sau, sau đó, ta hoàn toàn say khướt, trong cơn chếnh choáng, dường như ta có gặp Vệ Miểu một lần.”

“Canh ba tối qua, có lẽ ta đã tỉnh rượu, miệng rất khô, ta lại thấy lạnh. Lan Thì đang ngủ bên ngoài, ta không muốn đánh thức thị nữ, bèn tự tìm nước uống.”

“Ta thấy cửa sổ không đóng, khi ấy mưa lớn lắm, ướt hết toàn bộ án thư, ta đến khép cửa sổ…”

Yến Khuynh thấy sắc mặt nàng tái nhợt. Chàng cụp mắt quan sát, móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay, thân hình nàng khẽ run rẩy, trông gầy gò đơn độc. 

Từ Thanh Viên ngây người: “Đóng cửa sổ xong, ta nhặt con dao găm dính máu lên. Ánh sáng rọi vào mắt, ta thấy tay mình bê bết máu nên lập tức nhớ lại, hình như trong cơn say rượu, ta đã cãi nhau với Vệ Miểu. Lan Thì nói nàng ấy ngủ say, không biết liệu ta có ra ngoài giết người không… Nhưng vào hôm nay, quả thực Vệ Miểu đã biến mất.”

Nàng ngơ ngẩn nhìn Yến Khuynh, sóng nước dập dờn trong ánh nhìn ấy. Đôi mắt nàng long lanh, đượm nét đa tình đến vậy, đủ khiến biết bao lang quân cầm lòng không đặng, nảy sinh thương xót rồi đồng ý giúp nàng.

Yến Khuynh lẳng lặng lắng nghe, ánh nến hòa với bóng hình hắt trên bức bình phong cùng tụ lại chàng, thoắt sáng thoắt tối.

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, trong thoáng chốc, nàng thấy chàng đáng sợ tựa ma quỷ nơi vực sâu. Nhưng có lẽ Yến Khuynh đã chú ý đến ánh mắt của nàng, chàng khẽ nhích người về trước, khi lần nữa chìm giữa ánh nến lung linh, trông chàng vẫn trong trẻo như bóng hạc cô độc.

Chàng vừa phán đoán tính thật giả trong lời nói của nàng, vừa giữ bình tĩnh, cất giọng dịu dàng điềm tĩnh: “Thế nên, nương tử nghĩ mình đã giết Vệ nữ lang? Nương tử đến tìm ta để tự thú à?”

Từ Thanh Viên đè nén nỗi bất an, nàng yên lặng gật đầu: “Cả ngày nay ta không thấy Vệ Miểu, có tìm khắp nơi vẫn không thấy. Tuy mọi sinh hoạt ở Lương Viên vẫn bình thường, nhưng lòng ta bồn chồn lắm, sợ mình thành kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu ta đã giết Vệ nữ lang, ta nên tự thú. Nhưng ta đã say khướt, ký ức trong đầu quả thực ít ỏi.”

Yến Khuynh chậm rãi nói: “Bên Lương gia, không có ai tố cáo cả.”

Từ Thanh Viên không để ý đến lời chàng, yếu ớt kể tiếp: “Vệ Miểu không nên chết trong âm thầm như vậy, ta cũng chẳng nên giả vờ rằng không có chuyện gì xảy ra. Nếu ta không giết người, mong lang quân hãy giúp ta minh oan; còn trong trường hợp ta đã xuống tay thật, ta nguyện ý đền mạng…”

Yến Khuynh lặp lại một lần nữa: “Không có người nào bên Lương gia trình báo hết.”

Chàng ngừng một chút: “Đại lý tự không hề nhận được bất cứ án báo tử vong nào ở Lương gia cả, bên Hình bộ hẳn cũng không có.”

Từ Thanh Viên khẽ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chàng, tựa như hiểu được ý tứ trong lời nói của chàng, nhưng cũng chẳng tường tận hết.

Cuối cùng Yến Khuynh đứng dậy, dời bước từ sau án thư thấp tới trước mặt Từ Thanh Viên. Khi bóng chàng bao phủ lấy nàng, mùi hương thoang thoảng trên người chàng lướt qua nàng, vừa ấm áp lại vững vàng.

Từ Thanh Viên cúi đầu, nhìn đôi giày mây tựa làn khói.

Yến Khuynh bình tĩnh, gần như xa cách: “Ta đã hiểu lời thỉnh cầu của nương tử. Nếu việc này xảy ra với các nữ lang khác, sợ rằng họ cũng chẳng dám đến Đại lý tự để tự thú như nương tử đâu.”

Chàng khẽ duỗi tay áo, ra hiệu cho nàng đứng dậy, nhưng chàng cũng không đưa tay đỡ nàng, không rõ đang e ngại điều chi.

Từ Thanh Viên sững sờ đứng dậy, thân hình khẽ lẩy bẩy, tâm trí nàng vẫn còn mê man.

Nàng nghe Yến Khuynh nói: “Nếu ai đó đã mất mạng ở Lương Viên mà Lương gia không hề báo án, vậy chuyện này ắt hẳn chứa nhiều uẩn khúc hơn nương tử nghĩ đấy. Tửu lượng của nương tử rõ ràng không cao, nhưng nương tử lại bị chuốc rượu, cộng thêm việc không ai báo án, theo góc nhìn nhất định, khả năng nương tử là hung thủ, rất thấp.”

“Nếu nương tử vô tội, ta sẽ giúp nương tử.”

Từ Thanh Viên chợt ngẩng đầu nhìn chàng.

Chàng nho nhã đứng đắn, tiến thoái đúng lúc, ôn hòa, biết giữ chừng mực.

Trong mắt nàng dâng lên làn sương: “Ta không tin, mình sẽ giết người…”

Yến Khuynh quan sát đôi mắt ngơ ngác của nàng một chốc, ánh nhìn của chàng khẽ thất thần, chẳng hay đang suy ngẫm việc gì.

Trước khi Từ Thanh Viên kịp dõi theo lần nữa, chàng đã lấy lại tỉnh táo, thái độ nghiêm túc: “Ta cũng không tin nương tử sẽ giết người.”

Có lẽ chàng chỉ đang trấn an nàng, song dưới ánh mắt của chàng, nỗi hoang mang và lo âu mà nàng đã trải qua từ đêm qua đến tối nay, như thể đã tiêu tan hơn phân nửa.

Nàng đơn độc tới Trường An, hiểm cảnh trăm bề, gặp chuyện cũng chẳng biết cầu cứu ai. Được một lang quân xa lạ tin tưởng, khiến nàng thấy vừa chua xót vừa ấm áp.

Rõ ràng nàng đâu hề muốn, nhưng hàng mi vẫn cứ rưng rưng, khóe mắt khẽ chớp, một giọt lệ lăn dài trên má.

Mặt Từ Thanh Viên đỏ bừng ngay tức khắc, nàng gấp gáp lùi lại một bước. Lòng hơi ảo não, nàng nghiêng vai, mau chóng dùng mu bàn tay lau nước mắt, hai gò má nàng ửng hồng.

Nàng quay lưng về phía chàng, ấp úng nói: “Đã thất, thất lễ rồi.”

Từ hành động cuống quýt này của nàng, chàng mới thấy được vài nét đơn thuần nên có ở một nữ lang trẻ tuổi, nào phải vẻ kiên định nàng đã cố ý thể hiện ban nãy. 

Yến Khuynh không nhìn nữa, ánh mắt chàng có phần trống trải, cứ như chàng chưa hề chứng kiến cảnh nàng đang chật vật.

--------------

“Nương tử ơi!”

Cửa thư phòng bật mở, Lan Thì chạy qua đỡ Từ Thanh Viên, nàng đang đội lại mạng che mặt. Từ Thanh Viên nắm chặt tay nàng ấy, Lan Thì thầm nhẹ nhõm và nhìn về phía sau Từ Thanh Viên.

Trời đổ mưa như trút nước, Từ Thanh Viên giữ lấy Lan Thì, giọng hấp tấp: “Chúng ta đi thôi.”

Lan Thì bối rối khi bị Từ Thanh Viên kéo xuống bậc thềm, nàng ấy dời bước theo Từ Thanh Viên ra khỏi phủ. Đằng sau truyền đến giọng nói trong trẻo hơi ngập ngừng: “Gượm đã.”

Trên đỉnh đầu chợt tối sầm.

Từ Thanh Viên không nhận ra, chỉ thấy Lan Thì tựa như nín thở. Nàng ngẩng đầu, xuyên qua lớp rèm che, giữa làn sương mờ ảo, rơi vào mắt nàng là một chiếc ô màu đen bung mở phía trên. Yến Khuynh cúi đầu, nhìn đôi chủ tớ các nàng.

Từ Thanh Viên kinh ngạc lui về sau, Yến Khuynh cũng bất ngờ lùi lại.

Dưới cơn mưa, chàng cụp mắt, để lộ chiếc cằm tái nhợt căng thẳng, không thấy rõ sắc mặt chàng.

Từ Thanh Viên hơi băn khoăn, muốn mở lời thăm dò, nhưng rồi nàng ngẫm nghĩ, làm vậy rất bất nhã. Nàng cúi đầu, kìm nén nỗi xao động của bản thân, may thay chiếc mạng đã che kín mặt.

Nàng không biết nên nói gì, chỉ khuỵu gối thi lễ.

Yến Khuynh trầm ngâm một lúc, rồi đáp lễ.

Từ Thanh Viên hốt hoảng, thi lễ thêm lần nữa.

Yến Khuynh lại gật đầu, ống tay áo khẽ lay động, trông chàng bừng sáng.

Từ Thanh Viên bị Lan Thì giật giật tay áo, nàng sững người, không nhúc nhích gì.

Phong Nhược đuổi theo sau Yến Khuynh, chàng ta sửng sốt trước cảnh lang quân nhà mình đắn đo mấy hồi rồi đưa chiếc ô cho thị nữ, chàng bảo: “Ta sẽ liên lạc với nương tử sau. Trong vài ngày tiếp theo, nương tử có thể làm những gì nương tử thấy cần thiết nhé.”

Lời nói của chàng vừa bình tĩnh vừa dịu dàng. Từ Thanh Viên lại khuỵu gối thi lễ.

Phong Nhược vốn không hài lòng với việc lang quân nhà mình dầm mưa, nhưng khi chứng kiến vị nương tử trước mặt thi lễ hết lần này tới lần khác, trông nàng thùy mị và tao nhã, chàng ta không tiện lên tiếng.

--------------

Từ Thanh Viên và Lan Thì rời khỏi phủ của Yến Khuynh. Chàng muốn phu xe đưa nàng đi, nhưng nàng từ chối, nói rằng sợ Lương gia sẽ sinh nghi, nàng tản bộ về cùng thị nữ là được rồi.

Tiếng mưa rơi lất phất, xen lẫn với giọng nói mơ hồ của Từ Thanh Viên: “Ta có bảo sẽ ra ngoài với thị nữ, tìm mua mặt dây chuyền Anh lạc (*), hai chúng ta dĩ nhiên phải…”

(*) Anh lạc: nghĩa trên mặt chữ, anh, tựa như đá quý; lạc, để nói bề ngoài cứng rắn của đá. Cho nên gọi anh lạc, là chỉ một loại trang sức do các loại châu ngọc, bảo thạch chế thành. (https://www.epochtimesviet.com/anh-lac-day-chuyen-dep-nhat-giua-tran-the-den-tu-phat-quoc_246011.html#:~:text=Trong%20Thuy%E1%BA%BFt%20v%C4%83n%20ch%C6%B0a%20thu,trang%20s%E1%BB%A9c%20tr%C3%AAn%20m%C5%A9%20n%C3%B3n)

Làn gió thổi qua, hất tấm mạng che lên, một miếng bảo thạch được tháo ra từ ngọc bội, đưa đến trước mặt nàng.

Nàng ngẩng mặt, nhìn chàng qua tấm mạng, đôi mắt nàng đen láy trong veo tựa nước.

Chàng nói: “Mặt dây chuyền Anh lạc này của Phong Nhược vẫn còn mới. Khi khác Phong Nhược sẽ đến gặp nương tử để lấy lại.”

Phong Nhược: “… ?”

Lang quân nhà mình nhanh chóng đưa miếng bảo thạch của chàng ta đi, chàng ta định mở miệng, nhưng khi quan sát Yến Khuynh, Phong Nhược đành im lặng đến kỳ lạ.

Chàng sắp xếp như vậy, khiến Từ Thanh Viên và Lan Thì khựng lại: Trong tình huống bình thường, phải chăng chàng nên đưa miếng bảo thạch của mình chứ nhỉ…

Từ Thanh Viên cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ cầm lấy miếng Anh lạc rồi lặng lẽ liếc nhìn người thị vệ đang căng thẳng kia, nàng bèn tìm cách hòa hoãn đôi bên: “… Vậy ta sẽ giữ thay Phong lang quân trong vài ngày.“

Yến Khuynh lịch sự “Ừ” một tiếng.

Thế gian chìm giữa bóng tối, cơn mưa sương bồng bềnh, Phong Nhược hộ tống hai vị nương tử trở về theo lệnh của Yến Khuynh, Từ Thanh Viên cũng không cự tuyệt. Qua một đoạn xa, Từ Thanh Viên không khỏi ngoảnh mặt lại, dõi mắt về phía cửa phủ đệ Yến gia giữa ánh đèn lờ mờ.

Nàng thấy dưới hai ngọn đèn lồng đong đưa ở lối vào phủ, cơn mưa hắt vào tay áo chàng, lưng chàng thẳng tắp, bóng dáng rõ ràng, phần còn lại đều lu mờ.

Trong cơn mưa phùn, Lan Thì quay lại, bắt gặp Từ Thanh Viên đang nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.

Lan Thì trêu ghẹo: “Sau khi gặp Yến lang quân, dường như nương tử nhà ta đã yên lòng hơn rồi, Yến lang tốt đến vậy sao?”

Từ Thanh Viên không đáp.

Trước đêm nay, nàng đã từng chạm mặt Yến Khuynh một lần. Bấy giờ, nàng tiến vào Trường An, còn chàng rời Trường An, nàng thấy chàng bên kia đường, vẻ đẹp kinh tâm động phách.


--------------

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin