HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 1: KHÓA LƯƠNG VIÊN 1

Chàng quan viên mặc áo bào đỏ vừa lướt qua khi nãy, tựa như bóng hạc chìm sâu giữa ao nước lạnh lẽo vào buổi chiều tà. Trong khung cảnh rực rỡ ngát hương này, chàng khiến người ta…

--------------

Trăm hoa đua nở bạt ngàn chẳng người thưởng ngoạn, đành chịu chôn mình tại góc giếng hoang vườn tàn nơi đây. Làm sao hưởng cho trọn ngày lành, giữa tiết xuân tươi đẹp nhường này? Tìm đâu đây cảnh hân hoan rộn rã dưới hiên nhà ai kia. Đưa mây sớm cuốn rèm chiều, đình đài tráng lệ tựa áng mây hồng, hiu hiu gió thoảng, lất phất mưa phùn, giữa mênh mông sương khói nước xuân, có chiếc thuyền hoa dập dìu lững lờ. Có chăng chỉ nữ tử thân chịu giam hãm chốn thâm cung như ta, mới phụ thời khắc khoe sắc tươi tắn của đất trời vạn vật.

*Trích từ [Mẫu đơn đình].

(*) Mẫu đơn đình (Hoàn hồn ký hay Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký) là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598. Đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng (Link: https://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%ABu_%C4%91%C6%A1n_%C4%91%C3%ACnh -  hồi 10 kinh mộng)

Năm Long Thành thứ năm, mưa tuôn xối xả vào một đêm xuân nọ, sấm chớp như mãng xà vụt ngang bầu trời. Tiếng sét inh ỏi rền vang giữa buổi tối buốt giá, ánh chớp rọi khiến cả gian phòng lạnh băng. 

Tiếng sấm đánh ngoài khung cửa sổ khiến thị nữ Lan Thì bừng tỉnh. Nàng ấy mơ màng, dụi mắt bước vào trong nội xá, lần mò đến bên cạnh giường. Khi nghe thấy âm thanh mưa “lộp bộp” va vào song cửa sổ, nàng ấy chợt rùng mình. Lan Thì châm lửa rồi thắp nến lên: “Nương tử ơi?”

Vị nữ lang mà nàng ấy đang tìm lại chẳng thấy trên giường, nhưng khi quay đầu nhìn, nàng ấy bỗng sững người, hai mắt lập tức mở to.

--------------

Mưa gió liên tục đập vào, khiến một nửa cánh cửa sổ lung lay dữ dội, phải bật mở ra.

Trước cửa sổ, có một nàng nữ lang mỏng manh, gầy yếu đang đứng. Váy nàng ướt sũng bởi cơn mưa hắt vào, mái tóc đen rối bù, dính bệt vào hai gò má. Dưới làn nước tuôn rơi hòa lẫn với tiếng sấm sét giữa đêm, trong đôi mắt trong suốt tựa mặt hồ của nàng, ánh lên nét bi thương như vụn băng vỡ.

Từ Thanh Viên tròn mắt bối rối khi nghe thấy tiếng thị nữ đang gọi mình. Bóng dáng nàng hắt trên bức tường trắng như tuyết kia trông giống hệt một bóng ma hung tợn.

Lan Thì đã thấy con dao găm Từ Thanh Viên đang cầm trong tay. Máu trên dao chảy từ cổ tay nàng nhỏ xuống dưới, rơi “tí tách” từng giọt, ướt đẫm hết một mảng.

Từ Thanh Viên trầm giọng, hai hàm răng nàng lập cập: “Lan Thì, ta giết người rồi.”

“Cạch” một tiếng, chiếc giá nến trong tay thị nữ kia rơi xuống rồi lăn đi. Lan Thì loạng choạng lùi về sau, đoạn ngồi bệt dưới đất.

Mọi lối cửa nẻo đung đưa, kẽo kẹt kêu vang không ngừng, ánh nến chập chờn le lói, toàn bộ căn phòng hoàn toàn chìm trong màn đêm âm u.

--------------

Tối hôm sau, những chiếc đèn hoa mới tinh được treo lên, từng ánh lửa như một chú rồng đang chao lượn. Mùi phấn son thoang thoảng đâu đây, hoà quyện với những hạt mưa rơi lộp bộp, cả vùng Bắc Lý tựa như một vị hồng nhan chẳng muốn tỉnh dậy từ giấc nồng nghìn thu.

Khi về đêm, Bắc Lý là nơi phồn hoa nhất ở thành Trường An. Dù là các quan viên hay những công tử quyền quý, ai nấy cũng tình nguyện tới đây, bầu bạn say rượu cùng mỹ nhân. 

Cơn mưa xuân dai dẳng vẫn chẳng thể giảm đi vẻ tưng bừng của Bắc Lý.

Giữa các dải ánh sáng ngập tràn xung quanh này, có hai người nọ không đồng điệu với nhịp sống sinh động nơi đây.

Từ Thanh Viên khoác áo choàng đỏ, đội mũ có mạng che mặt màu trắng. Nàng và thị nữ Lan Thì đang lẳng lặng bước đi trong khung cảnh sặc sỡ chói lòa.

Từ Thanh Viên cụp nhẹ mi, dưới tấm mạng che thấp thoáng các tia sáng lọt từ bên ngoài vào, đủ để nàng quan sát được những đôi giày của từng tốp lang quân và nương tử đang lướt qua. Vài người bất cẩn, vô tình va phải nàng, nàng bèn vòng qua nơi khác.

“Ấy… Lang quân ơi, chàng đi từ từ thôi! “

“Tiểu nương tử ơi, ta đến rồi đây!”

Giữa tiếng gọi êm ái đan xen vẻ nũng nịu của các nữ tử, Từ Thanh Viên và Lan Thì di chuyển dưới làn mưa, không để ý đến bao ánh nhìn tò mò của mọi người quanh đây.

Lan Thì không ngừng lo âu suốt cả quãng đường.

Nàng ấy luôn theo sát nương tử nhà mình, giúp nương tử tránh bị nam tử ở đây chạm trúng. Khi chợt phát hiện ra vẻ thích thú hiện lên đôi mắt của các lang quân trên lầu, Lan Thì càng thêm sợ sệt.

Nàng ấy lôi kéo ống tay áo của Từ Thanh Viên, thì thầm: “Nương tử này, hay chúng ta trở về đi, chúng ta thật sự không nên tới đây đâu. Dù mục đích của chúng ta đến là để tìm Lâm lang quân, vậy hôm khác chúng ta có thể viếng thăm nhà hắn cũng được mà?”

Các nàng xuất hiện ở nơi này, chỉ để gặp lang quân trong phủ Lâm tể tướng, Lâm Tư Niên.

Năm xưa, khi Từ Thanh Viên vào thành Trường An, nàng từng có ơn với vị lang quân kia.

Lúc ấy, Lâm lang quân chẳng qua chỉ là một tên khất cái rơi vào đường cùng. Từ Thanh Viên lương thiện đưa hắn chút bánh và nước, giữ lại mạng sống của hắn. Nào ngờ sẽ có một ngày, kẻ ăn xin lúc trước đã nhanh chóng lột xác, trở thành vị thiếu gia duy nhất trong phủ Lâm Tể tướng.

Vốn dĩ Từ Thanh Viên muốn cầu cạnh chút ân huệ từ Lâm lang quân kia, mong hắn sẽ nể tình miếng bánh tử tế ngày đó mà cứu mạng nàng.

Và vào ngay giữa đêm nay, khi nghe được lời thị nữ Lan Thì nói, Từ Thanh Viên yếu ớt cất giọng: “Lan Thì, chuyện đã xảy ra từ tối qua rồi, sao ta còn thời gian để đến phủ hắn cầu xin tương trợ chứ? Ta cũng chẳng biết liệu Lâm lang quân có sẵn lòng giúp ta hay không… Trước khi mọi việc bị phát giác, ta chỉ làm được nhiêu đây thôi. Nay ta ngăn Lâm lang quân lại, mong rằng hắn còn nhớ rõ chút ân tình khi xưa.”

Lan Thì đau lòng nói: “Nhưng kể từ khi chúng ta đến Trường An cho tới nay, Lâm lang quân ấy cứ như không hề biết đến chúng ta vậy, thậm chí cũng chẳng quan tâm tới nương tử nữa. Em còn nghe được rằng, hắn vừa đa tình lại cao ngạo, với ai hắn cũng ôm ôm ấp ấp, hết sức phóng túng. Người như thế, sẽ giúp nương tử thật sao?”

Từ Thanh Viên cũng chẳng yên lòng.

Xuyên qua tấm màn trắng ngăn cách, nàng nhìn về hướng đoàn người đông đúc ở Bắc Lý. Cơn mưa xuân chẳng ngớt. Đằng sau lớp rèm che, ánh mắt nàng chỉ còn mỗi làn sương mù mênh mông, tựa như cơn mưa rả rích nối tiếp kia, miên man không dứt.

Từ Thanh Viên cắm móng tay sâu vào lòng bàn tay, nàng cụp mắt.

Qua một lát, nàng cắn môi nói: “Dù thế, ta vẫn phải thử một lần.”

Dạo trước, lúc nghe được việc Lâm Tư Niên hay qua đêm ở Bắc Lý, nàng đã lập tức trù tính, để đề phòng việc án mạng kia bị vỡ lở, hy vọng người quyền quý sẽ dang tay che chở mình.

Đêm hôm qua, cầm con dao găm trên tay, nàng cũng biết ai đã chết. 

Kể từ khi đặt chân đến thành Trường An, nàng đã đơn thương độc mã đối phó với bè lũ sài lang. Chật vật như vậy, gian nan đến thế, cớ sao nàng có thể để mình liên can vào một vụ giết người chứ…

Từ Thanh Viên luống cuống suy nghĩ về chuyện này, bỗng dưng trong tầm nhìn của nàng hiện lên một bóng dáng tựa chút quen thuộc. Nàng chợt ngẩng lên, mắt hướng về phía người đang bước xuống cầu thang ở ngoài kia.

So với những kẻ đang hưởng thụ thú vui khắp nơi, quả thực người này khác biệt mồn một. Chàng mặc quan phục đỏ thẫm, mưa rơi lất phất xung quanh chàng, ấy mà chàng không hề cầm ô. Khoảnh khắc chàng bước xuống từng bậc thang, ánh lửa nhập nhòe từ đèn lồng ở phía lầu các đối diện tụ thành một chùm sáng, đương rọi lên hàng mi dài rợp bóng đang rủ xuống của chàng.

Chỉ cần vài bước chân ngắn ngủi là có thể đi hết tầng lầu này, nhưng chàng vẫn thong thả xuống từng bậc.

Và thời khắc đây, vạn vật sáng tối đều ngưng đọng chỉ vì chàng.

Gió thổi qua, hất tấm mạng che của nàng lên, Từ Thanh Viên lộ vẻ choáng váng.

Đằng sau chàng, một người thị vệ với gương mặt trẻ con đang dẫn đầu các binh lính khác, họ trói lại vài tên quan gia non choẹt say khướt và khó khăn lết theo.

Mấy gã con ông cháu cha nhà quan lại này, dù bị trói gô nhưng vẫn không biết điều. Chúng vỗ mạnh vào lan can, cao giọng chửi bới: “Ngươi chẳng khác nào con chó chạy việc của phụ thân ta. Lão ta bảo ngươi tới ép ông đây hồi phủ thì ngươi lập tức đến bắt ta về. Ngươi là người của Đại lý tự, bộ ngày nào cũng bận rộn mấy chuyện như vậy sao?”

“Yến Thanh Vũ! Mau thả ông đây ra!”

Mà vị quan viên Đại lý tự khoác trên mình bộ quan phục màu đỏ tươi kia, khi nghe mắng té tát xong thì bèn nói với thị vệ đứng sau: “Chặn miệng bọn họ lại!”

Thị vệ nhanh chóng tuân theo, đoạn chàng ta lại nghe thấy lang quân của mình phân phó: “Các cậu đưa người về quý phủ trước đi. Ta cần gặp Bệ hạ nên sẽ vào cung một chuyến.”

Thị vệ với gương mặt non trẻ kia đáp: “Đã trễ như vậy, người còn vào cung à… Vậy người có muốn thuộc hạ để phần cơm tối cho người không?”

Quan viên áo bào đỏ trả lời: “Không cần đâu.”

Chàng sải bước về hướng Từ Thanh Viên và Lan Thì.

Trên lầu các, những nương tử mỉm cười dịu dàng, vẫy vẫy chiếc khăn tay, giọng điệu mềm mại, trong trẻo hết sức:

“Yến Tứ lang, chàng ấy nha… đáng ghét quá đi! Lúc nào chàng cũng đến cướp mất khách quý của chúng ta!” 

“Yến Tứ lang ơi, khi nào thì chàng mới tìm tỷ muội chúng ta thay vì tới để bắt người thế? Tứ lang này… con tim này của nô gia đã sớm ở bên chàng mất rồi…”

Những lời nũng nịu hờn dỗi kia lọt vào tai Từ Thanh Viên, khiến mặt nàng đỏ bừng, nghe thật xấu hổ mà. Qua lớp mũ che, khi thấy vị lang quân mặc quan phục kia đang từ tốn tiến về phía mình, nàng đành cụp mắt.

Thế gian bỗng chốc trở nên tĩnh tại, đương lúc cúi nhẹ đầu, khóe mắt nàng vẫn có thể thấy được vạt áo màu đỏ đang tung bay.

Người ấy nhẹ nhàng lướt ngang qua nàng.

Từ Thanh Viên hạ tầm mắt thấp hơn nữa.

Thị nữ Lan Thì bước đến bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nương tử ơi, người nhận ra người này à? Khi bước vào kinh lần đầu, chúng ta đã gặp ngài ấy một lần rồi đấy… Hóa ra ngài ấy là người của Đại lý tự.”

“Nương tử này, vụ án của người có thể đến tay Đại lý tự không? Còn chuyện của Lâm lang quân nữa… Em khá sợ Đại lý tự, chúng ta mau mau đi nhé.”

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, thấy cảnh tượng dưới ánh đèn đuốc kia, khắp nơi ca múa, xung quanh bày la liệt những chén rượu. Các nữ lang cười đùa trêu ghẹo, dáng người không ngừng đung đưa, còn phía nam tử thì say sưa ngâm thơ, chốc chốc quay lại ôm lấy mỹ nhân.

Dường như nàng có thể mường tượng ra được bộ dạng vị Lâm lang quân mà mình muốn tìm, ắt hẳn chẳng khác gì các lang quân ở đây, hắn chưa chắc sẽ nhìn nàng lâu hơn.

Và chàng quan viên mặc áo bào đỏ vừa lướt qua ban nãy, tựa như bóng hạc chìm sâu giữa ao nước lạnh lẽo khi cơn mưa đổ vào buổi chiều tà. Trong khung cảnh rực rỡ ngát hương này, chỉ mỗi chàng mới khiến người ta nảy sinh cảm giác cô quạnh – Đằng sau vẻ bóng bẩy ấy, là nỗi tịch mịch sót lại.

Từ Thanh Viên cầm tay Lan Thì, chợt bảo: “Lan Thì, em hãy dò hỏi phủ đệ của vị lang quân kia một chút… Chúng ta sẽ đến nhờ ngài ấy.”

--------------

Lúc Yến Khuynh xuất cung rồi trở về phủ, chỉ còn kém một khắc nữa sẽ sang giờ Hợi.

Cơn mưa dường như ngày càng nặng hạt, bên trong xe ngựa, chàng ngồi tựa đầu vào vách, tâm trí chàng cứ xoay quanh mãi chuyện Thánh Thượng đã dặn dò lúc nãy.

Khi xe ngựa dừng trước phủ, chàng vén áo bào lên rồi bước xuống. Phu xe muốn bung ô ra cho chàng, nhưng chàng đã xua tay từ chối. Khi dợm bước vào phủ, chàng nghe thấy một giọng nữ yếu ớt vang lên từ bên cạnh:

“Lang quân ơi!” 

Yến Khuynh nghiêng đầu nhìn lại.

Bên dưới tán cây cổ thụ lớn đen sẫm, vũng nước ứ đọng trong suốt lóng lánh, có một đôi chủ tớ đang cầm ô trú ở đó.

Đằng xa, nữ lang đội mũ có mạng che mặt đang khuỵu gối thi lễ với chàng, tay áo nàng khẽ lay động theo làn gió rét, trông tựa tiên giáng trần.

Tuy đã có ô che, song cơn mưa xuân giữa đêm vẫn hắt vào nàng, đuôi tay áo nàng ướt đẫm. Giữa buổi khuya lạnh lẽo như vậy, chẳng biết nàng đã đứng đợi được bao lâu.

Yến Khuynh trầm ngâm rồi ngoảnh mặt đi. Trước cửa phủ, thị vệ Phong Nhược cầm ô vội vàng chạy ra ngoài, chàng ta có gương mặt non trẻ, nhưng sở hữu vóc dáng như người đã thành niên.

Chàng ta gấp gáp trình bày: “Thuộc hạ vừa đến phủ thì đã thấy hai người họ ở đây. Các nàng nói nhất định phải chờ Tứ lang trở về, họ có việc quan trọng muốn thưa với Tứ lang. Thuộc hạ khuyên đủ cách, hai nàng vẫn không chịu vào phủ, nhưng cũng chẳng rời đi.”

“Các nàng dầm mưa ướt như vậy, không liên quan đến thuộc hạ ạ.”

Vài câu này của chàng ta, ẩn ý sâu xa là các nàng đang giả vờ đấy.

Hai nữ lang nọ cũng nghe được lời phàn nàn của thị vệ Phong Nhược kia, thị nữ chưa kịp nói gì thì Từ Thanh Viên đã lo lắng giải thích: “Chủ tớ chúng ta chỉ sợ ảnh hưởng đến danh dự của lang quân nên nào dám vào phủ. Chúng ta thật tình không hề có ý định uy hiếp gì lang quân đâu.”

Yến Khuynh đáp: “Vậy vào phủ với ta đi.”

Khi Từ Thanh Viên nghe được giọng nói hòa nhã của chàng, nội tâm đang căng chặt như dây đàn của nàng giờ đã có thể thả lỏng được chút đỉnh rồi.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng gặp người này. Qua hai dịp thoáng nhìn (*), nàng đã chứng kiến được phong thái của chàng.

(*) Kinh hồng thoáng nhìn = Một thoáng kinh hồng: người hay sự vật chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.

Và nàng cũng ghi nhớ rất kỹ các lời đàm luận của dân chúng thành Trường An về người này…

Yến Khuynh, tự Thanh Vũ, xếp thứ tư trong nhà, mọi người thường gọi chàng một tiếng “Yến Tứ lang”.

Chàng là Thiếu khanh trẻ tuổi nhất của Đại lý tự, cùng với vị đương triều Tân khoa Trạng Nguyên, được ca tụng với danh xưng “Trường An song bích”.

Một người như vậy, có lẽ thật sự sẽ nhận lời giúp nàng.

--------------

Chàng thay một bộ thường phục màu xanh, rồi trở về thư phòng.

Khi chàng ngồi nghỉ ngơi một lát, tôi tớ trong phủ đã dẫn Từ Thanh Viên đang cần nhờ cậy đến. Nơi ở của chàng không có y phục dành cho nữ tử, Từ Thanh Viên vẫn mặc váy màu xanh tuyết, khoác thêm áo choàng màu nhung đỏ bên ngoài.

Chàng ngồi tựa vào bàn, cúi thấp mặt, lộ ra chiếc cằm nhợt nhạt, sắc mặt chàng có phần mỏi mệt.

Nha hoàn vén rèm lên để Từ Thanh Viên khom người vào phòng, nàng lặng lẽ dò xét chàng, nhưng đã bị phát hiện khi chàng quay đầu nhìn nàng. 

Vị nương tử với vòng eo thon thả, trông thật quyến rũ.

Trong thư phòng chỉ còn mỗi hai người, giữa làn khói lãng đãng đang được hun trong phòng, Yến Khuynh đứng lên nghênh đón nàng. Từ khi nàng bước vào thư phòng, luồng khí lạnh lẽo bao quanh Yến Khuynh đã dịu đi rất nhiều.

Chàng ra hiệu cho nàng hãy ngồi xuống. Tư thái bây giờ của chàng đĩnh đạc, hiền hòa như ngọc, hoàn toàn khác biệt với vẻ cô đơn mệt nhoài trước khi nàng vào thư phòng. Yến Khuynh mở lời rất chừng mực:

“Là Từ nương tử à? Đã lâu không gặp, nương tử vẫn khỏe chứ?”

Từ Thanh Viên cởi chiếc mũ che mặt xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp đang trắng bệch. Nàng quỳ xuống nền đất, cúi đầu:

“Lang quân, ta đến đây để tự thú.”

“Ta nghĩ là… mình đã giết người rồi.”

Ánh nến khẽ đung đưa. Tròng mắt Yến Khuynh co lại, Từ Thanh Viên ngẩng đầu.

Bên ngoài, từng làn mưa phủ lên đình sen xanh, tựa lông hạc đẫm sương. Đằng sau tiếng mưa rì rào, giữa căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có hai người đang đối mặt nhau.

--------------

Editor phát biểu:

– Gửi lời cảm tạ chân thành đến bằng hữu láng giềng của quý ngài Luật, bạn đã hỗ trợ mình ở phần đoạn trích của Mẫu đơn đình.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin