HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 29: KHÓA LƯƠNG VIÊN 29

Yến Khuynh chớp mắt: “Nương tử, cẩn thận đụng đầu.”

--------------

Lương Khâu vốn không hề chết.

Chọn thời điểm nhóm binh lính canh giữ đổi ca, y đã tự sát. Đội lính canh mới trở về tới kiểm tra Lương Khâu như thường lệ, sau khi gõ cửa sổ không thấy ai trả lời, họ đã phá cửa cứu Lương Khâu đang định treo cổ tự tử.

Một lát sau, Từ Thanh Viên và nhóm nữ lang Lương Viên đang khóc sướt mướt đến thăm Lương Khâu. 

Khi nàng tới nơi, Vi Phù đang nói chuyện với Lương lang quân yếu ớt trong phòng.

Hơi thở của Lương Khâu mong manh: “Ta đã sớm biết Vi Phủ quân nhất định sẽ điều tra ra bí mật của Lương Viên. Chẳng chuyện gì có thể che giấu mãi. Chính ta đã giết mọi người, chính ta đã phạm sai lầm... Lộ Châu nhi, cô cũng tới à?”

Nghe Lương Khâu nói thế, Vi Phù quay đầu nhìn, thấy nhóm nữ lang Lương Viên đang tiến vào, còn Từ Thanh Viên chầm chậm theo sau.

Đêm khuya, dưới gốc cây hoa dốc xuống từ ô cửa gỗ, nữ lang đang bước lên từng bậc thềm.

Nàng diện váy lụa tím dài, trước ngực áo thêu đóa hoa màu trắng bạc, ba chiếc khuyên tai ngọc trai đung đưa bên tai. Tóc vấn áng mây, nước da trắng tuyết, lấp lánh trong suốt. Khí chất sang trọng uyên bác của nàng khiến nàng nổi bật giữa nhóm nữ lang đồng hành.

Từ Thanh Viên chớp đôi mắt đen láy rồi nhìn vào phòng, khi chạm mắt với hai vị lang quân, nàng bèn giấu đi vẻ thăm dò trong mắt, có phần ngượng ngùng cười nhẹ.

Mặc dù Lương Khâu đã thừa nhận với Vi Phù rằng y là hung thủ.

Lương Khâu vẫn nở nụ cười chua xót đáp lại Từ Thanh Viên.

Mặt khác, nhóm nữ lang lao tới cạnh giường, Vi Phù bèn nhường chỗ, các nàng lần lượt bật khóc, thậm chí có người còn quỳ xuống.

Vi Phù tới cửa, hỏi quan viên đi theo Từ Thanh Viên những nữ lang đó đã gặp chuyện gì. Bên quan viên đang thuật lại, bên nhóm nữ lang cất giọng thê lương:

“Lương lang quân, rõ ràng lang quân không hề giết người, cớ sao đến giờ vẫn còn muốn giấu giếm? Nhiều năm qua, vì giải quyết hậu quả mà lão phu nhân để lại, lang quân đã gánh chịu bao nhiêu bất công rồi?”

“Lão phu nhân đã lẩn thẩn từ lâu, tới nỗi sẽ giết bất kỳ người nào mà bà ấy không ưa. Bọn ta không dám trái lời bà ấy, nếu chống đối bà ấy, bọn ta sẽ không thể ở lại Lương Viên… Chỉ mỗi lang quân chịu giúp bà ấy, duy trì cảnh thái bình giả tạo. Nhưng bây giờ, bây giờ…”

“Bây giờ Đại lý tự đang điều tra chúng ta, phủ Kinh triệu cũng thẩm vấn chúng ta, chuyện này không thể giấu đâu. Diệc Châu cũng bị lão phu nhân sát hại sao? Cũng giống nhiều lần trước, lão phu nhân đang yên đang lành đột nhiên phát điên rồi giết người.. .…“

Các nàng nói hồi lại bật khóc.

Nỗi bi thương trên mặt Lương Khâu càng rõ hơn, dòng lệ nơi khóe mắt cũng chảy dài.

Y miễn cưỡng bảo: “Đừng nói lung tung. Chính ta đã giết người…”

Giọng nói uy nghiêm và run rẩy già nua truyền từ ngoài cửa đến: “Là ta giết!”

Từ Thanh Viên và Vi Phù đứng ở cửa quay đầu nhìn, thấy Lương lão phu nhân đang được thị nữ dìu đi, bà chống gậy, vừa bước tới vừa rơi lệ.

Từ Thanh Viên tiến lên đỡ bà, Lương lão phu nhân liếc nàng, đôi mắt bà vẩn đục u ám: “Lộ Châu nhi, phụ thân cô gặp chuyện, bọn ta có lòng cưu mang cô. Đây là cách cô báo đáp Lương gia bọn ta sao?”

Sắc mặt Từ Thanh Viên trắng bệch.

Chẳng thể biện giải nổi lời nào cho bản thân, nàng bị bà đẩy ra.

Lão phu nhân chống gậy bước vào, nhóm nữ lang đang khóc lóc kể lể lập tức sợ hãi tới mức nín bặt. Lão phu nhân phớt lờ các nàng, bà ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt đẫm lệ của Lương Khâu.

Lão phu nhân run lẩy bẩy: “Khâu Nhi, hà tất gì phải giấu giếm vì tổ mẫu đến nước này…”

Bà ôm lấy Lương Khâu, bật khóc.

Nhóm nữ lang vừa đứng vừa ngồi run run vai, cũng khóc theo.

Các nàng vờ như mình là người vô tội bị gài bẫy, như mình là người thiện lương bị xô vào vũng lầy. Và đương nhiên, kẻ gây ra tội ác tày trời chính là Từ Thanh Viên đang đứng ngơ ngác nhìn họ ở cửa.

Lão phu nhân nén khóc, đứng phắt dậy, gõ gậy chống xuống, khí thế vang trời:

“Không cần khó xử cháu trai của ta nữa! Bao năm nay nó đã chịu giày vò, giúp ta dọn dẹp nhiều đống bừa bộn. Ta già cỗi mất trí, những thi thể mất tích ấy, ta còn giả vờ câm điếc, những tưởng sẽ không ai phát giác ra. Đứa cháu khờ khạo này cũng không bao giờ hỏi tới.”

“Những nữ tử biến mất ở Lương Viên, chính ta đã sát hại họ. Ta cũng giết Phùng Diệc Châu. Con bé đó hành xử phù phiếm. Ta nghe ả nói với mọi người rằng ả sẽ rời khỏi đây và đi thật xa với một gã thấp kém nào đó. Ta nổi cơn tam bành, nghĩ ngay đến Châu Châu... Thật lãng phí khi nuôi ả!”

“Ta bảo ả đừng lệ thuộc, đừng dựa dẫm vào nam tử, nhưng ả nhất quyết muốn chạy theo tên kia. Ả chọc ta điên tiết… Thấy dải lụa trắng vốn định cắt may y phục cho đám cô nhi các nàng, ta dùng nó siết chặt cổ ả... Một vòng chưa đủ, vậy thêm vài vòng nữa. Ta thấy ánh mắt không phục của con bé ấy…”

Ngữ điệu mang đầy ác ý của lão phu nhân vang vọng khắp nơi.

Mọi người có mặt đều rùng mình.

Lương Khâu nhìn lão phu nhân, ánh mắt y sâu thẳm. Có lẽ đây là lần đầu tiên y nghe tổ mẫu kể về tâm lý của bà khi giết người.

Lão phu nhân cười khẩy: “Các người muốn kết tội ta thì cứ làm.”

Từ Thanh Viên nhíu mày, nhìn bà.

Vi Phù cười khẽ: “Vậy ngày mai sẽ xét xử, khép lại vụ án Lương Viên. Hiện tại, nếu lão phu nhân đã thừa nhận, ta cũng không nhiều lời thêm. Chỉ mong lão phu nhân chớ che giấu chuyện gì nữa.”

Môi Lương Khâu run rẩy, cuối cùng y nhắm mắt, không nói gì.

Dải lụa trắng y dùng để tự sát vẫn còn hằn trên cổ y, chồng lên tấm vải trắng quấn quanh cổ tay y.

Trông quỷ dị, đầy lạnh lẽo.

--------------

Hôm sau, Vi Phù dùng Phật đường mà Yến Khuynh đã mượn trước đấy, nhằm xét xử vụ án giết người Lương Viên kéo dài suốt năm năm.

Từ Diệp Thi, người chết đầu tiên, đến Phùng Diệc Châu, nạn nhân cuối cùng. Hung khí trong tay Lương lão phu nhân không ngừng nâng lên rồi hạ xuống, từ nỗi khủng hoảng ban đầu cho tới cảm xúc tê liệt của ngày hôm nay.

Ai cũng muốn tới để nghe về vụ án này:

Lương lão phu nhân cúng Phật thờ thần, hằng năm quyên tặng vô số tiền nhang khói cho Tích Thiện tự.

Phật Tổ của Tích Thiện tự nhìn xuống bà, nhóm nữ ni Tích Thiện tự cũng đến xem “người lương thiện” này. Ngay cả Đỗ sư thái, người đang bị tạm giam vì tội giết người và chưa đưa xuống núi bỏ tù, cũng được thả ra. Nàng ta bị trói rồi áp giải tới Phật đường để nghe về tội ác của Lương lão phu nhân.

Đỗ sư thái dừng mắt trên người Lương Khâu.

Sau đêm qua, Lương Khâu đã cạn kiệt tinh thần, chỉ mệt mỏi ngồi dựa vào ghế gỗ.

Đỗ sư thái không thèm giấu giếm, thẳng thắn tập trung mọi chú ý và ánh mắt đong đầy tình yêu vào y. Nhóm nữ ni xôn xao, nhưng vị sư thái này chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Chàng vẫn ổn chứ?”

Lương Khâu miễn cưỡng mỉm cười với nàng ta.

Quảng Ninh Công chúa Mộ Minh Xu và lang quân Lâm Tư Niên của phủ Tể tướng bước vào.

Vừa đến, Mộ Minh Xu đã nhìn quanh một vòng: “Vị Từ nương tử kia không tới sao?”

Nàng ta cực kỳ ấn tượng về Từ Thanh Viên - đoan trang xinh đẹp, tài năng hơn người, nói năng trôi chảy đầy thuyết phục.

Công chúa Điện hạ nghĩ, Từ Thanh Viên nhất định sẽ hợp tác với Vi Phù ở nơi này, như lần trước nàng đã phối hợp với Yến Khuynh.

Lâm Tư Niên lẫn Công chúa Điện hạ đều quan tâm cùng một người, hắn ôn hòa dò hỏi: “Từ nương tử không có ở đây à?”

Những ai có mặt đều phân tâm, nào còn lòng dạ để chú ý đến Từ Thanh Viên, họ đồng loạt lắc đầu.

--------------

Từ Thanh Viên không đến nghe buổi thẩm vấn, nàng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Là cảm giác mọi việc diễn ra quá mức suôn sẻ.

Nhóm nữ tử Lương Viên bị thẩm vấn, các nàng khai ra Lương lang quân; Lương lang quân tự sát ngay lập tức, nhóm nữ tử Lương Viên sửa lời nói là lão phu nhân; lão phu nhân thừa nhận mình giết người, hùng hùng hổ hổ, giải thích rõ ràng chi tiết đầu đuôi ngọn ngành từng vụ án mạng.

Song, Từ Thanh Viên vẫn cảm thấy thật sự đáng sợ.

Tất thảy diễn ra trót lọt tới mức đáng sợ.

Nàng muốn lấy hết can đảm để hỏi Vi Phù, y sẽ ngừng điều tra sao, sẽ để vậy thôi sao? Nhưng hiển nhiên Vi lang quân đã phát hiện, có lẽ vụ án Lương Viên không liên quan mật thiết đến âm mưu đằng sau án nghịch đảng mà y đang truy xét, Vi lang quân không còn hứng thú điều tra nữa.

Và Từ Thanh Viên… nàng cũng rất nhát gan.

Cả ngày nay, khi cuộc thẩm vấn đang tiến hành trong Phật đường, Từ Thanh Viên và thị nữ Lan Thì lặng lẽ bước đi trong chùa như đang tản bộ.

Lan Thì nhận ra khúc mắc trong lòng Từ Thanh Viên, bèn khuyên nhủ: “Vụ án này đã phá rồi, nương tử đừng suy nghĩ nhiều nữa. Huống chi, vốn dĩ án này không hề liên quan đến chúng ta. Nếu khép lại vụ án của họ, chúng ta có thể rời khỏi Lương Viên càng sớm càng tốt…”

Từ Thanh Viên mím môi: “Vậy chúng ta nên chuyển đi đâu?“

Lan Thì ngơ ngẩn, nghĩ tới thân phận của Từ Thanh Viên, ánh mắt nàng ấy chợt trở nên ảm đạm.

Lan Thì nhỏ giọng oán trách: “Do chúng ta xui xẻo. Vì sự việc của gia chủ, những người Trường An đều tránh xa chúng ta. Nương tử ở Lương Viên, nhưng hiện tại chuyện rắc rối đến mức Lương Viên cũng chẳng còn. Những người vốn định sẽ giúp đỡ chúng ta, chắc cũng chẳng còn rồi…”

Lan Thì chua xót: “Nương tử, sao người lại đáng thương như vậy?”

Lan Thì nghĩ về tương lai lang thang lưu lạc khốn khổ của hai người, còn Từ Thanh Viên nhíu mày, vẫn đang suy ngẫm về vụ án Lương Viên. Trên đường tản bộ, hai người đến gian phòng nơi Lương Khâu ở. Cách hàng rào gỗ, họ thấy tên hầu cận của Lương Khâu đang bưng một chậu hoa ra phơi nắng, cậu ta vừa thở dài vừa tưới nước.

Qua hàng rào, Từ Thanh Viên gọi: “Phương Trường, cậu không theo lang quân nhà cậu tới nghe án, rầu rĩ ở đây làm gì?”

Hầu cận Phương Trường đang ngồi dưới đất ngẩng đầu, khi thấy nữ lang Từ Thanh Viên diễm lệ và dịu dàng nhất trần đời, cậu ta sáng bừng mắt.

Sau đó Phương Thường đăm chiêu ủ dột: “Lang quân nhà tôi thê thảm quá, gặp trúng lão phu nhân điên khùng, còn phải tới nghe án, thuật lại việc mình đã giúp đỡ kẻ điên đó che giấu thế nào suốt nhiều năm qua… Nhưng lang quân nhà tôi chưa bao giờ tự tay giết người, chắc tội này chưa đến mức phải chết đúng không?”

Từ Thanh Viên vén một sợi tóc bên tai, nhẹ nhàng nói: “Còn phải tùy vào luật pháp sẽ phán xử ra sao nữa. Có điều, nếu lang quân nhà cậu bao che lão phu nhân chỉ vì mục đích xuất phát từ ‘Phụ tử tương ẩn’, vậy theo luật của Đại Ngụy, thế nhân ắt sẽ tán thưởng khen ngợi y đã ‘hiếu thảo’. Y sẽ không chết đâu.”

Phương Trường nói: “Lương lang quân cũng bảo tôi như vậy... Nên hiện tại điều tôi đang lo lắng nhất, là cuộc thi ngắm hoa ở Trường An mùa hè này. Làm sao bọn tôi có thể tham gia, làm sao có thể đứng đầu đây?”

Từ Thanh Viên chớp mắt, hết sức hoang mang.

Phương Trường giơ hoa đang ôm lên, xoay chậu hoa một vòng. Lúc này Từ Thanh Viên mới thấy, hóa ra hoa còn chưa nở, một chiếc lá đã cuộn lại, hơi ngả vàng.

Phương Trường nói: “Lang quân xem hoa như báu vật, nhưng mấy ngày nay lang quân lại bận việc của lão phu quân, không có thời gian chăm hoa. Tôi giúp lang quân nuôi hoa, nhưng đã làm héo một chiếc lá… Năm nay nhất định không thể giành vị trí quán quân rồi, chắc lang quân sẽ đau lòng lắm.”

Trong chớp nhoáng, tựa như có luồng điện chạy ngang đầu Từ Thanh Viên.

Đang vào tháng Tư, sau lưng nàng toát mồ hôi, mặt trắng như tờ giấy. Thoáng chốc, nàng đã hiểu ra mình vẫn luôn bỏ sót điều gì.

Nàng láng máng cảm thấy, nàng đã đoán được chân tướng thực sự là gì.

… Quá phi lý, quá tàn nhẫn rồi!

--------------

Giờ khắc này, vụ trộm cắp dưới chân núi đã đến giai đoạn kết án cuối cùng.

Án này vốn không khó, để Yến Khuynh xử lý càng dễ như trở bàn tay.

Chàng giúp gia đình các nạn nhân lấy lại tài vật, nhận được ngàn vạn ân tạ. Băng trộm là một nhóm lưu manh ở thành Đông, chúng hoạt động ngầm, muốn làm ăn với những người ngoài thành, nhưng chẳng ngờ đã bị ngăn chặn.

Đám vô lại này ngồi trong nhà lao của Đại lý tự, ủ rũ cụp đuôi. Nghe tiếng bước chân, chúng ngẩng đầu, thấy Yến Thiếu khanh đang bước đến, chàng là người vô cùng nhã nhặn, tuy kiệm lời nhưng mỗi lần lên tiếng đều đưa người ta vào chỗ chết.

Chúng nhào tới cửa nhà lao để minh oan cho mình.

Phong Nhược tức giận: “Oan gì mà oan? Nếu không trộm cắp thứ gì, bây có bị nhốt ở chỗ này không? Mau tới đây, nhận dạng những tang vật này, khai cho rõ ràng. Chờ bọn ta hoàn trả tất cả tang vật, sẽ suy xét giảm bớt hình phạt của bây.”

Phong Nhược mở cửa lao, nhóm quan viên phía sau lần lượt mang tang vật vào, chất chồng lên để chúng nhận dạng.

Thời gian không dài không ngắn, Yến Khuynh ngồi chờ một bên. Cuối cùng, Phong Nhược nói: “Sắp xong rồi.” Yến Khuynh nhìn sang, thấy một tay nải thoạt trông rất nặng vẫn nằm trên đống rơm rạ trong lao.

Yến Khuynh đứng dậy, bước vào ngục.

Chàng hỏi: “Không kẻ nào chịu nhận thứ này sao?”

Tên lưu manh nhận tội tích cực nhất cười khổ: “Thiếu khanh, không phải không chịu nhận, mà bọn con thật sự không trộm thứ này. Đương nhiên, con thừa nhận món này cũng không phải con mua, nhưng đồ đã bị người ta vứt bỏ, con cầm đi bán lấy ít bạc, có gì sai à?” 

Phong Nhược mắng chúng: “Ngụy biện!”

Phong Nhược lệnh cho chúng mở tay nải ra, Yến Khuynh tập trung nhìn.

Trong tay nải chứa một số vòng tay vàng, một vài xiêm y đã giặt sạch của nữ giới, một ít son phấn. Sắp xếp gọn gàng kỹ càng, rõ ràng là nhờ vào bàn tay của nữ tử.

Lưu manh giải thích: “Mới mấy ngày trước, khi bọn con đang ngồi ven đường, có một nữ tử vạm vỡ bước tới. Quan gia, đúng rồi, là một nữ tử! Nữ tử kia còn cao hơn con tận một cái đầu… Ả ném tay nải này cho con, nói mình đang vội rời thành, định bỏ hết đồ đạc nên muốn đổi lấy một ít bạc. Con sáu ả bốn.”

Lưu manh xoa tay: “Thiếu khanh, dạng nữ tử này con gặp nhiều rồi. Vừa nhìn ả đã biết đây là nữ tử bỏ trốn theo tình, giữa chừng bị lang quân vứt bỏ, không thể tự mình rời đi. Rồi trong cơn tức giận, ả muốn đổi tất cả đồ dùng của mình lấy tiền để có thể mang theo. Dĩ nhiên con đồng ý ngay, nhưng con không thấy ả quay về lấy tay nải…”

Yến Khuynh bình tĩnh bảo: “Nàng ta yêu cầu ngươi đổi lấy bạc, nhưng xem ra ngươi vẫn chưa đổi.”

Bị chàng nói toạc ra, tên lưu manh xấu hổ: “Không, không phải... Vốn dĩ con muốn đòi phần chia chác nhiều hơn. Nhưng vế sau con không hề nói dối, quả thực ả không còn tới nữa.”

Yến Khuynh đăm chiêu, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét đồ vật trong tay nải. Chàng lấy một chiếc khăn tay ra, cách một lớp khăn, chàng lục lọi trong túi bằng những động tác nhỏ.

Phong Nhược đứng phía sau vắt hết óc suy nghĩ, cảm thấy lời miêu tả của tên lưu manh về nữ tử kia cực kỳ quen thuộc.

Phong Nhược vỗ tay nhớ lại, vô cùng kích động: “Lang quân, thuộc hạ biết rồi, không phải nữ tử kia là A Vân mà chúng ta đang tìm kiếm sao! Nàng ta là thị nữ của Phùng Diệc Châu! Chúng ta tìm ra manh mối rồi!”

Yến Khuynh lãnh đạm nói: “Ừ.”

Phong Nhược đã quen với thái độ như vậy của lang quân, chàng ta độc thoại, hào hứng thích thú phân tích: “Chúng ta đã phát lệnh truy nã, ra lệnh cả trong lẫn ngoài thành đều truy lùng A Vân. Có vẻ A Vân đã rơi vào thế khó vì lệnh truy nã của chúng ta, nàng ta không thể rời thành, đành trao đổi tay nải mà nàng ta trộm được với ai đó để lấy tiền.”

“Không đến tiệm cầm đồ cũng có thể hiểu được… Nàng ta chỉ là một thị nữ chạy trốn. Nhưng tại sao sau khi thỏa thuận với tên lưu manh, nàng ta lại không quay về lấy tiền?”

Yến Khuynh phát hiện ra gì đó, chàng cầm khăn, lấy một chiếc hộ giáp (*) đã gãy từ trong quần áo nữ tử ra. Hộ giáp này có hoa văn phức tạp sâu sắc, không phải thứ mà nữ tử trẻ tuổi thường thích.

(*) Hộ giáp (hoặc còn được gọi Chỉ giáp sáo - 指甲套): loại móng tay giả gắn đá quý, làm từ vàng, bạc, kim loại. Đoạn này tụi mình tìm thì thấy cũi ngón tay hoặc hộ giáp, nhưng theo ngữ cảnh, vật này có hoa văn nên mình xin để hộ giáp ạ. Những chương sau nếu có thay đổi gì thì mình sẽ đổi lại. Hình minh họa:

Yến Khuynh nói: “Đây là hộ giáp chỉ có người già mới dùng.”

Phong Nhược do dự: “Ấy... chứng tỏ người bỏ trốn theo tình là một bà lão sao?”

Yến Khuynh: “...”

Yến Khuynh kiên nhẫn nhắm mắt.

Từng sự việc, từng manh mối lần lượt hiện lên trong đầu chàng. Chàng tìm ra điểm then chốt, dần hình thành một đáp án.

Rồi chàng cứ nhìn đăm đăm vào tay nải, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

Phong Nhược hỏi: “Lang quân, người đang suy nghĩ gì vậy?”

Yến Khuynh trả lời: “Chúng ta đã tìm thấy bằng chứng về hung thủ giết Phùng Diệc Châu.”

Chàng quay lại: “Song, mọi việc diễn ra quá mức thuận lợi… cứ như một cạm bẫy đang chờ chúng ta nhảy vào.”

“Cần bằng chứng, hắn cho bằng chứng. Ai cần lộ diện, hắn cho lộ diện. Phong Nhược, có kẻ muốn dàn xếp một vụ giết người hoàn hảo, nhưng lại quên mất việc khéo quá hóa vụng. Trên đời này không có vụ án nào là hoàn hảo cả.”

Phong Nhược nghe không hiểu.

Yến Khuynh đứng dậy, dặn dò: “Chúng ta quay lại Tích Thiện tự ở phường Nghĩa Ninh thôi.”

--------------

Trong phòng Tích Thiện tự, Từ Thanh Viên lại nằm viết chữ dưới cửa sổ lần nữa.

Trong lòng nàng rối như tơ vò, chân tướng về Lương Viên khiến nàng bàng hoàng. Trong hoàn cảnh không nắm giữ bất cứ chứng cứ gì, nàng không biết làm cách nào để thoát khỏi màn giết người hoàn mỹ do kẻ thù thiết kế này.

Trên giấy, nàng viết ít từ “Thuyết lương duyên”, rồi dùng bút gạch bỏ từng từ, đổi thành “Khóa Lương Viên”.

Nàng bần thần cả người.

Trên án thư, có một chú chim bồ câu trắng đang đậu bên cạnh nghiên mực. Với đôi mắt đen láy, chim bồ câu đưa thư nghiêng đầu tò mò quan sát nàng.

Bồ câu nhìn nữ lang cuộn một tờ giấy, ném nó sang một bên, rồi trải tờ giấy viết thư ra để viết lại lần nữa.

Từ Thanh Viên ngơ ngác cắn cán bút, nghiền ngẫm, lờ mờ nghĩ nếu là Yến Khuynh thì tốt rồi. Yến lang quân nhất định sẽ nghe lời nàng nói...

Bồ câu đưa thư vỗ nhẹ cánh, Từ Thanh Viên định thần lại, nàng ngây người khi thấy mình đã viết vài từ “Yến Thanh Vũ” trên giấy.

Nàng ngẩn ra, đỏ bừng mặt, vội vàng cuộn tờ giấy lại lần nữa, ném đi.

Nào ngờ ngay lúc này, bồ câu đưa tin đã nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhặt cục giấy nàng ném lên bàn, cất cánh bay đi.

Từ Thanh Viên khiếp sợ, nàng “Ấy” một tiếng, nhoài nửa người ra ngoài song cửa muốn bắt lấy chim bồ câu.

Khi bồ câu trắng tuyết va vào lồng ngực của một người, Từ Thanh Viên nóng ruột vô cùng, nàng ngẩng phắt đầu, nghiêng trán về phía trước, một bàn tay vươn đến đỡ lấy khung cửa sổ, đầu nàng đập trúng bàn tay nọ.

Ống tay áo to rộng của lang quân cọ vào mặt nàng, vầng trán hơi nóng, nửa má sinh nhiệt.

Từ Thanh Viên ngẩng mặt, tình cờ chạm mắt với Yến Khuynh đang bước qua cửa sổ.

Hàng mi Yến Khuynh dài rợp bóng, trong đôi mắt cụp xuống ánh lên từng tia ban mai lấp ló: “Nương tử, cẩn thận đụng đầu.”

Nhìn khuôn mặt và ánh mắt của chàng, Từ Thanh Viên đỏ bừng mặt, sau một khoảnh khắc ngây người, nàng nhanh chóng lùi về, trốn sau cửa sổ.

Nàng che mặt, cảm nhận được độ nóng trên mặt mình.

Qua kẽ tay của mình, nàng thấy con bồ câu đáng ghét kia đang đậu trên vai Yến Khuynh kêu không ngừng. Yến Khuynh quay lại, định đọc thư của bồ câu...

Từ Thanh Viên lại chui ra từ song cửa sổ: “Yến lang quân!”

Nàng mau chóng chui qua, chàng phản ứng cũng nhanh, vẫn đưa tay lót trên song cửa sổ, tránh để trán nàng đụng vào.

Có điều, hiện giờ ánh mắt nhìn xuống của chàng hiện lên vẻ khó hiểu - chuyện này không phù hợp với lối ứng xử tiểu thư khuê các của Từ Thanh Viên.

Phong Nhược tóm lấy bồ câu, nghi ngờ hỏi “Sao vậy?” rồi mở tờ giấy ra.

Từ Thanh Viên cảm thấy mình sắp hết thở nổi rồi.

Phong Nhược nói: “Từ Thanh Viên, cô!”

Phong Nhược ngẩng đầu, trừng mắt nghiêm túc nhìn vào Từ Thanh Viên.

Yến Khuynh nghiêng đầu, thấy trên giấy viết ba từ “Yến Thanh Vũ”.

Từ Thanh Viên đỏ mặt như rạng mây hồng, vừa xấu hổ vừa giận muốn chết.

Yến Khuynh lơ mơ chớp mắt.

Uổng công cho tài xử án như thần của chàng, lúc này chàng lại chẳng hiểu lời khiển trách của Phong Nhược lẫn vẻ thẹn thùng của Từ Thanh Viên có ý gì.

--------------

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin