HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 4: KHÓA LƯƠNG VIÊN 4

Kẻ này đột nhiên đụng phải nàng… Chẳng lẽ muốn trộm đồ của mình?

--------------

Phùng Diệc Châu sốt ruột chờ đợi hồi lâu, rèm cửa được cuộn lên, gậy trúc chống dưới ô cửa sổ, nữ lang yếu đuối cầm tay thị nữ bước khỏi phòng…

Quanh eo Từ Thanh Viên được buộc lỏng bằng chiếc váy xếp ly dài quét đất màu xanh ngọc lục bảo, làn gió phả qua, bên dưới vòng ngọc Anh lạc, chiếc thắt lưng trơn và dải lụa màu vàng giữa cánh tay nàng khẽ lay động.

Mỹ nhân sở hữu suối tóc bồng bềnh tựa mây với vòng eo thon nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng có phần gấp gáp. Nàng biếng nhác liếc nhìn nàng ta, nhưng trong thoáng chốc, ánh mắt đã chan chứa tình cảm, muôn vàn sắc màu.

Phùng Diệc Châu cúi đầu thầm phỉ nhổ: “Hồ ly tinh!”

Từ Thanh Viên không để ý đến gương mặt sa sầm của nàng ta, thậm chí còn cười nói: “Phùng nương tử, cô tới thỉnh an tổ mẫu với ta nhé? Hình như tổ mẫu vẫn chưa thức giấc vào canh giờ này phải không?”

Gia chủ của Lương gia, một người hiếu thảo và thành tâm, đã tu dựng Lương Viên để lấy lòng lão phu nhân Lương gia, cho bà sống ở Lương Viên. Lão phu nhân đã cưu mang nhiều nữ lang không còn nhà để về như Từ Thanh Viên, các nương tử này sẽ học theo những lang quân của Lương gia, gọi lão phu nhân một tiếng “Tổ mẫu”. 

Có điều, lão phu nhân đã lớn tuổi, bệnh tật quấn thân, tinh thần sa sút. Dù mặt trời lên cao ba sào rồi, vẫn chưa chắc bà đã thức dậy.

Phùng Diệc Châu cũng sở hữu dung mạo vô cùng xinh đẹp, nàng ta nhướn mày, gương mặt thanh tú đón nắng, trông hơi khoa trương: “Ai có lòng đến gặp tổ mẫu cùng cô chứ? Từ Thanh Viên, ta hỏi cô, tối qua cô đã ra khỏi Lương Viên đúng không?”

Tim Từ Thanh Viên đập thình thịch, Lan Thì siết chặt tay.

Thấy nàng không lên tiếng, Phùng Diệc Châu càng kiêu ngạo hơn, đánh một vòng qua nàng, hả hê bảo: “Hay lắm, tối qua ta tìm cô nhưng chẳng thấy đâu. Không ngờ đấy, cô dám lén lút chạy khỏi Lương Viên mà không xin phép ai! Tổ mẫu không để chúng ta tự tiện rời đi. Một khi đã ra khỏi đây thì sẽ không còn đường về, chẳng lẽ cô lại không biết à?”

Nàng ta hào hứng bắt lấy cổ tay Từ Thanh Viên.

Lan Thì lập tức nói: “Buông nương tử nhà ta ra!”

Phùng Diệc Châu cười rộ: “Nào, đi với ta, đến tranh luận trước mặt tổ mẫu. Cô cả gan ra khỏi Lương Viên khi chưa xin phép, bị trục xuất cũng đáng đời lắm!” 

Bị trục xuất sao…

Từ Thanh Viên bị nàng ta kéo đi vài bước, lòng nảy ra chút ý tưởng. Nàng ngoảnh lại, lắc đầu với Lan Thì đang hoảng hốt, ra hiệu cho nàng ấy chớ manh động.

Lan Thì đành nén giận, theo sau hai nữ lang ra khỏi sân: “Phùng nương tử, hãy buông tay nương tử nhà ta. Nương tử nhà ta không giống Phùng nương tử, nương tử bẩm sinh đã yếu đuối…”

Phùng Diệc Châu khinh thường: “Đã mất hết gia đình, cô tỏ vẻ tiểu thư khuê các làm gì? Bây giờ hoàn cảnh của ta và cô y hệt nhau, đều là cô nhi được Lương gia nhận nuôi thôi. Dù tổ mẫu thương yêu cô đến đâu, nếu cô trốn khỏi Lương Viên, tất sẽ bị đuổi ra ngoài.”

Quả thực, Từ Thanh Viên vẫn luôn băn khoăn về điều này – vì lẽ gì mà tổ mẫu ngăn cấm các nữ lang rời Lương Viên, cớ sao một khi đã bước chân ra ngoài thì không bao giờ được quay lại. 

Đương lúc bị Phùng Diệc Châu kéo đi, Từ Thanh Viên bình thản bào chữa: “Ta không tự ý rời Lương Viên, ta đã bảo Lương lang rằng mình ra ngoài mua mặt dây chuyền Anh lạc.”

Phùng Diệc Châu không tin: “Bộ trong Lương Viên không có Anh lạc và thị nữ để cô sai à?”

Từ Thanh Viên nhẹ nhàng đáp: “Ta chọn mẫu này, nhưng trong viên thật sự không có.”

Cố nén nỗi lo âu, nàng lấy từ trong ngực ra miếng Anh lạc do Yến Khuynh đã tặng nàng vào đêm qua rồi đưa Phùng Diệc Châu. Yến Khuynh trao nàng một mặt dây chuyền hoàn chỉnh, nàng đã cố ý gỡ hơn nửa sợi dây để qua mắt người khác.

Khi Từ Thanh Viên cầm mặt dây chuyền, ngón tay nàng chạm vào con dao găm lạnh lẽo giấu trong tay. Đầu ngón tay nàng run rẩy, khiến nàng nhớ đến cái chết của Vệ Miểu.

Phùng Diệc Châu thấy Từ Thanh Viên thật sự có mặt dây chuyền, nàng ta đắn đo.

Phùng Diệc Châu thả tay Từ Thanh Viên ra, không cam lòng cắn môi, bối rối nhìn thẳng vào Từ Thanh Viên. Nàng ta khó chịu nghĩ: Lại hụt mất cơ hội bắt thóp nàng ta.

Phùng Diệc Châu chẳng hề ưa Từ Thanh Viên xíu nào.

Từ Thanh Viên xinh đẹp, vừa thùy mị nết na, lại kiệm lời. Kể từ khi nàng xuất hiện, mọi người đều làm nền cho Từ Thanh Viên. Lão phu nhân Lương gia thích Từ Thanh Viên lắm, trong lòng bà đã âm thầm có ý định gả Từ Thanh Viên cho vị lang quân của Lương gia.

Song, mối hôn sự với Lương lang quân có xuất thân tốt đến thế, Phùng Diệc Châu đã sống ở Lương Viên vài năm, há có thể bằng lòng từ bỏ sao?

Thấy Phùng Diệc Châu như vậy, Từ Thanh Viên do dự chút đỉnh, rồi chủ động nắm tay Phùng Diệc Châu.

Hiện đang cuối xuân, chim hót líu lo, khuôn viên cổ kính tĩnh lặng.

Hai nữ lang nắm tay nhau tản bộ, giữa tiếng suối róc rách, chỉ nghe được giọng nói duyên dáng của Từ Thanh Viên: “Hình như ta không thấy Vệ Miểu hai ngày nay rồi, Diệc Châu, cô không tìm nàng ấy à?”

Nghe vậy, Phùng Diệc Châu bực bội nghĩ: Trước khi Từ Thanh Viên xuất hiện, Vệ Miểu là người tổ mẫu ưng ý nhất cho vị trí chính thê của Lương lang quân.

Vệ Miểu mất tăm hai ngày, làm sao có chuyện Phùng Diệc Châu hỏi cặn kẽ thêm gì, nàng ta chỉ vui mừng mà thôi.

Phùng Diệc Châu bức bối vì lần này chẳng thắng được Từ Thanh Viên, nàng ta thản nhiên trả lời: “Viện của Vệ Miểu vắng tanh, chắc chắn nàng ta đã rời khỏi Lương Viên và không quay lại nữa đâu.”

Từ Thanh Viên như nín chặt hơi thở.

Lan Thì nhẹ nhàng kéo tay áo nàng từ phía sau, ý bảo nàng đừng nhiều lời nữa, nhưng Từ Thanh Viên vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Một nữ lang trẻ tuổi đã biến mất, sao cô không đi tìm? Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ… nàng ấy xảy ra chuyện thì sao?”

Phùng Diệc Châu khó hiểu nhìn nàng: “Phát sinh sự cố gì được cơ chứ? Không chừng thân thích của nàng ta đã gả nàng ta cho người khác. Nàng ta rời đi rồi, còn cô trở thành cháu dâu yêu quý của tổ mẫu, chẳng phải cô nên thấy vui à?”

Phùng Diệc Châu cúi đầu, bắt gặp một chú bướm đậu cạnh váy nàng ta. Nàng ta xua nhẹ tay, chú bướm sợ hãi, cất cánh bay đi.

Phùng Diệc Châu đưa mắt dõi theo chú bướm, lẩm bẩm: “Là chuyện thường ngày ở Lương Viên.”

Từ Thanh Viên hỏi: “Chuyện này hay xảy ra ở Lương Viên à?”

Sống chết chưa rõ, cũng không ai để tâm, là chuyện thường tình sao?

Đằng sau, Lan Thì toát mồ hôi lạnh, hết sức căng thẳng, nàng ấy sợ Phùng Diệc Châu sẽ phát hiện ra vẻ kỳ lạ của Từ Thanh Viên.

May thay, Phùng Diệc Châu chẳng đủ tinh ý, nàng ta trừng mắt nhìn Từ Thanh Viên, cao giọng: “Làm sao? Nếu một nữ lang trẻ đẹp không thể gả vào Lương gia, chỉ đành gả cho người khác là việc không bình thường hả?”

Từ Thanh Viên đáp: “Nhưng Vệ nương tử bỗng biến mất trong một đêm, không từ biệt một lời, cũng không một ai nhắc đến nàng…”

Phùng Diệc Châu không hiểu sao chợt căng thẳng đôi chút, quan sát xung quanh rồi bảo: “Chớ nói lung tung, dây vào ta bây giờ! Sức khỏe tổ mẫu kém, mọi người không muốn để tổ mẫu biết được những chuyện nghiêm trọng. Đã từng xảy ra trường hợp thế này, người đi thì đi thôi.”

Nàng ta cụp mắt, vò khăn tay một lát rồi nói khẽ: “Thế nên ta đâu muốn gả ra ngoài.”

Phùng Diệc Châu kiên quyết, như thể đang tự thuyết phục bản thân: “Ta muốn ở lại đây vĩnh viễn. Ta sẽ giỏi giang hơn cô và gả cho Lương lang. Từ Thanh Viên, tuy tổ mẫu thích cô, nhưng Lương lang sẽ ưng ta thôi!”

Từ Thanh Viên ngơ ngác nhìn nàng.

Lan Thì nói nhỏ: “Hai nương tử ơi, có phải bên kia là lão phu nhân không? Hóa ra lão phu nhân đang dạo chơi trong vườn.”

Nghe thấy tiếng cười, hai vị nữ lang ngẩng đầu, bắt gặp cảnh Lương lão phu nhân đang được vây quanh giữa các nữ tử xuân xanh mơn mởn khác dưới mái đình hóng gió bên hồ. Nhóm nữ lang trẻ trung cười đùa, lấy lòng lão phu nhân.

Cũng chẳng biết ai đã thì thầm vào tai lão phu nhân, bà cụ tóc bạc phơ dời đôi mắt đục mờ qua, vẫy tay với hai vị nương tử đứng ngoài đình, vẻ mặt bà mừng rỡ:

“Lộ Châu nhi, mau tới đây, họ đang thách ta giải đố đấy. Cháu nhạy bén nhất, đến giúp tổ mẫu nào.”

Những nữ lang khác cũng mỉm cười vẫy tay: “Từ nương tử, Phùng nương tử, các cô đây rồi.”

Từ Thanh Viên lấy lại bình tĩnh, từ tốn tiến về phía đình.

Thấy tổ mẫu chỉ gọi “Lộ Châu nhi” mà không gọi mình, Phùng Diệc Châu bực bội vì lòng thiên vị của lão phu nhân, nhưng nàng ta cũng nhoẻn miệng, nhẹ nhàng thỉnh an:

“Tổ mẫu ơi, sao cháu không thấy Lương lang?”

Tổ mẫu bĩu môi: “Chắc nó lại ngủ nướng rồi. Mau sai người mời nó đi. Tiết trời trong lành thế này, các nữ lang đều có mặt, cớ sao nó lại trốn chứ?”

Tiếng cười đùa tràn ngập, nghe rất vô tư, tựa như sắc xanh tươi tốt của cây cỏ xung quanh, cả vườn đậm xuân sang.

--------------

Đương lúc lão tổ mẫu Lương gia đùa vui với các nữ lang trẻ tuổi, quản gia đã mời những người bên ngoài vào Lương Viên, để họ trồng hoa cỏ đón năm mới.

Quản gia căn dặn, họ không được phép dạo lung tung và quấy nhiễu đến chủ nhân Lương Viên. Trong khi nhắc nhở, người quản gia chợt bắt gặp một vị hậu sinh trẻ tuổi nom thanh tú và trắng trẻo. 

Quản gia nhìn chàng hồi lâu: “Cậu…”

Mặt mày chàng lang quân này, tuy xám xịt và lấm lem, nhưng đứng giữa đám người chăm vườn, khi liếc thoáng qua khiến người ta không thể không ngó tới chàng, càng nhìn càng chẳng thấy giống người trồng hoa tí nào…

Nhận ra quản gia đang chú ý đến mình, chàng lùi về sau, như thể sợ hãi ánh mắt từ người lạ. Bên cạnh chàng bỗng xuất hiện một chàng trai khác với gương mặt trẻ con chạy qua, cười nói: “Quản gia, có chuyện gì à? Đệ ấy là biểu đệ dưới quê của ta, hơi nhát người, song không ảnh hưởng gì tới công việc đâu…”

Quản gia lạnh lùng đáp: “Chúng ta không mời người lạ tới Lương Viên làm việc.”

Một nông dân chất phác khác vội vã giải thích: “Lão gia à, xin người thương xót. Cả hai đều là dân lương thiện, thuộc lứa trẻ ở làng chúng ta. Nhân cách không chút vấn đề, nếu phát sinh chuyện gì ta sẽ chịu tội hết!”

Nông dân này quen mặt, hắn vỗ ngực hứa hẹn hồi lâu rồi lén nhét bạc vào người quản gia.

Cuối cùng, quản gia đành miễn cưỡng gật đầu: “Đừng đi bậy bạ, chớ nhiều chuyện, bớt nhìn lung tung.”

Chàng nông dân mặt con nít búng tay, hết sức lanh lợi: “Đã hiểu!”

--------------

Yến Khuynh giả dạng thành thợ trồng hoa, lặng lẽ đi theo các nông dân tới Lương Viên làm việc.

Khi nhóm nông dân tách ra tốp năm tốp ba tất bật, chàng cúi đầu, tay cầm xẻng bắt đầu xới đất như bao người khác.

Phong Nhược cũng giả làm người trồng hoa và theo sau chàng.

Sau khi quản gia rời đi, hai người nhìn nhau.

Yến Khuynh nhẹ giọng phân phó: “Cậu hãy tìm hiểu tin tức, nghe ngóng tính cách của Vệ Miểu và Từ Thanh Viên. Còn ta sẽ kiểm tra cảnh quan trong khu vườn này, xem có thu được manh mối gì không.”

Phong Nhược bất lực gật đầu.

Chàng ta chỉ bảo: “Lang quân hẵng cẩn thận, bôi thêm bùn lên mặt. Cũng chẳng rõ do Từ nương tử may mắn hay xui xẻo, trần đời này lại tồn tại vị Thiếu khanh trẻ tuổi của Đại lý tự đích thân tra một vụ án nhỏ như vậy…Vừa nãy, lang quân xém nữa bị quản gia nhận ra có gì không ổn rồi.” 

Yến Khuynh lặng lẽ gật đầu.

Chàng trầm tính và kín đáo, dịu dàng và ôn hòa, phong thái của chàng khác biệt so với những người khác. Nhưng chính vì nhờ vào tính cách tĩnh lặng này, chưa biết chừng chàng sẽ lần ra được một vài manh mối. 

--------------

Phong Nhược trèo qua tường gạch, tuần tra khắp Lương Viên, bắt chuyện với người khác. Yến Khuynh cầm xẻng đào đất, ánh mắt lướt qua cây cối trong vườn, suy nghĩ liệu nơi đây có khả năng giấu thi thể nữ lang nào không…? 

Vụ án Từ Thanh Viên đã trình lên, tính thực hư ra sao?

Vị ái nữ này của Từ Cố, trong khi phụ thân nàng tội danh vẫn chưa rõ, bản thân nàng lại vướng vào chuyện tai họa như vậy, lẽ nào định thừa dịp này để đạt được mục đích nào đấy? 

Yến Khuynh vừa đào đất vừa dạo quanh Lương Viên. Chàng gặp ai cũng tránh, phát hiện khu đất nào từng bị xáo trộn bèn đi đào bới.

Nơi chiếm diện tích rộng nhất của Lương Viên là hồ nước trong vắt, tròng trành từng gợn sóng. Thả bước qua hồ, chạc cây tươi xanh, chàng lánh dòng người, song vẫn dần dà nghe được âm thanh cười nói rõ ràng. 

Trong đình phía sau bờ đê dài, lão phu nhân bật cười khi các nữ lang trêu đùa bà, giọng Từ Thanh Viên trong trẻo rất dễ nhận biết:

“Tổ mẫu ơi, người đổ mồ hôi rồi, để cháu mang đĩa trái cây lên giúp người.”

Lương lão phu nhân: “Ôi chao, quả nhiên chỉ mình Lộ Châu nhi nhà ta mới hiểu chuyện nhất thôi.”

Những nữ lang khác nhao nhao tỏ vẻ ghen ghét: “Tổ mẫu, chúng cháu cũng có tệ đâu.”

Giữa tiếng cười nũng nịu, Từ Thanh Viên lui ra khỏi đình và tiến về phía Yến Khuynh.

Yến Khuynh cụp mắt, suy nghĩ một chốc rồi bước tới chỗ nàng.

--------------

Phong Nhược đang dò la về Vệ Miểu qua một nữ trù sư, chàng ta ra chiều ám chỉ: “Nghe đâu, hình như Từ nương tử và Vệ nương tử nảy sinh đố kỵ vì Lương lang quân, chẳng hợp nhau chút nào … .”

Vị trù sư trừng mắt: “Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Từ nương tử và Vệ nương tử rất thân thiết. Lần trước, Từ nương tử còn nhờ ta làm chút đồ ăn nhẹ gửi tới Vệ nương tử nữa. Từ nương tử quý Vệ nương tử lắm.”

Hoàn toàn mâu thuẫn với lời nói của Từ Thanh Viên.

Thú vị rồi đây.

Nụ cười trên mặt Phong Nhược ngày càng sâu xa hơn: “Hóa ra vậy à… Ta cứ tưởng Từ nương tử là con gái nhà quyền thế, ai cũng sẽ ghen tị với nàng ta.”

--------------

Cùng lúc đó, Từ Thanh Viên bước xuống thềm đá của đình, tản bộ trên con đường đầy rêu. Nàng mải mê nghĩ ngợi, chẳng để ý đến thợ trồng hoa nọ đang tiến về phía mình.

Khi đến gần, nàng mới phát hiện có người, đành nhích người né, người nọ bước ngang qua, một chiếc khăn tay bất chợt phủ lên cổ tay nàng.

Từ Thanh Viên lập tức ngước mắt, lồng ngực nơi giấu dao găm hơi nóng lên, khiến toàn thân nàng căng thẳng.

Lương Viên của lúc này, hiểm nguy đang mai phục tứ phía, hung thủ thực sự vẫn còn lẩn trốn.

Kẻ này đột nhiên đụng phải nàng… Chẳng lẽ muốn trộm đồ của mình?

--------------


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin