CHƯƠNG 41: LẤY OÁN BÁO ÂN 10
Sáng sớm ngày lễ Thất tịch, Từ Thanh Viên và Lan Thì ra ngoài mua tơ đỏ, nhân tiện trả lại các cuốn sách đã được phục chế mà họ mượn ở hiệu sách trước đây.
--------------
Sáng sớm ngày lễ Thất tịch, Từ Thanh Viên và Lan Thì ra ngoài mua tơ đỏ, nhân tiện trả lại các cuốn sách đã được phục chế mà họ mượn ở hiệu sách trước đây.
Hai nữ lang rời khỏi nhà không lâu, còn chưa ra phường, họ đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ đằng trước. Cả hai dừng bước, nhưng khi họ vẫn chưa nhận ra, một nhóm ăn mày nhỏ đã la hét lao về phía họ, rồi sau đó bỏ chạy khỏi họ.
Lúc chạy tới, đám ăn xin sờ sờ eo Từ Thanh Viên, chòng ghẹo: “Người đẹp ơi!”
Khi Từ Thanh Viên kinh hãi, đám người kia cười ha hả bỏ chạy, còn Lan Thì lập tức hoảng hồn: “Nương tử, túi tiền mất rồi!”
Từ Thanh Viên không còn lòng dạ lo việc mình bị trêu chọc, vội vàng kiểm tra túi tiền với thị nữ, phát hiện túi tiền buộc trước ngực Lan Thì quả thực đã bị lấy mất.
Lan Thì tức giận giậm chân: “Khốn kiếp! Phường trộm cắp đáng ghét!”
Song, khi hai nữ tử các nàng quay đầu nhìn, lũ khất cái trộm tiền đã biến mất tăm. Hai nàng vốn chẳng dư dả gì mấy, còn bị mất tiền không ít. Lan Thì đỏ mặt tức giận, Từ Thanh Viên an ủi em: “Tụi mình sống ở đây, chắc quan viên bên Đại lý tự sẽ tới giám sát tụi mình. Tuy vài ngày này có lẽ người cũng đã thưa bớt, nhưng các quan lại gần đó sẽ không cách hai đứa mình quá xa.”
“Tốt nhất mình nên báo quan.”
Lan Thì sầu não: “Nhưng mấy vụ trộm cắp nhỏ nhặt này, sao Đại lý tự quan tâm được? Thể nào cũng vứt vụ án vào xó nào đó, hoàn toàn mặc kệ thôi.”
Từ Thanh Viên khẽ cười: “Không đâu. Yến lang quân há phải loại người như vậy?”
Lan Thì quay đầu nhìn nàng, thấy nữ lang diện xiêm y trắng váy xanh biếc, dải lụa vàng lục thắt quanh eo nàng, trên đầu cài cây trâm hình lược, vài tua rua đung đưa trước trán nàng trong thoáng chốc. Nữ lang luôn đoan trang tao nhã, nhưng khoảnh khắc nàng cười rộ, đôi mắt nhẹ nhàng sáng lên, khóe môi cong cong.
Trông nàng như một đóa hoa đào nở rộ rực rỡ vào tháng Ba, đầy đặn diễm lệ.
Lam Thi tỏ ra kỳ quái, nghiêng người khẽ hỏi: “Người... đang động lòng xuân à?”
Từ Thanh Viên ngẩn ra, lập tức che miệng thị nữ: “Nói nhảm thêm câu nữa, ta kéo nát mồm em đấy.”
Hai chủ tớ đùa giỡn, đã vơi bớt phần nào nỗi buồn mất tiền. Hai nàng nắm tay nhau rời khỏi phường Vĩnh Ninh. Đúng như Từ Thanh Viên đoán, họ chưa đi được bao xa, đã bắt gặp một quan viên nhỏ của Đại lý tự đang lơ đễnh tuần tra ở đây.
Tay quan viên đang đứng trước tiệm bánh bao: “Cho tôi hai lồng bánh bao mới ra lò nhé, tôi muốn thịt dê tươi hôm nay…”
Lan Thì gọi gã, gã ngơ ngác quay đầu nhìn, thấy hai người Từ Thanh Viên. Gã vốn đang mất kiên nhẫn, khi gặp mỹ nhân, tâm trạng cũng dễ chịu hơn chút đỉnh. Gã vác đao bước qua, mong đợi nhìn Từ Thanh Viên: “Từ nương tử, liệu có phải cô nhớ ra manh mối hữu ích nào trong vụ án, có thể báo cho bên tôi không?”
Từ Thanh Viên thoáng sửng sốt.
Lan Thì nhanh miệng đáp: “Bọn tôi không có manh mối gì mới. Lúc tôi và nương tử ra ngoài, túi tiền đã bị nhóm ăn mày lấy mất, bọn tôi bèn tìm đến các anh báo quan.”
Nghe thấy không có manh mối, tay quan viên lập tức quay về thái độ lạnh lùng: “Mấy vụ trộm cắp vặt này, báo cho phủ Kinh triệu giùm. Bên tôi không rảnh lo những chuyện cỏn con như thế.”
Từ Thanh Viên uyển chuyển mở lời: “Luật Đại Ngụy đã quy định, bất luận vụ án lớn hay nhỏ, nếu bá tánh tới Đại lý tự báo án, Đại lý tự không được từ chối tiếp nhận, bằng không sẽ bị xem như không làm tròn trách nhiệm. Đây là lời Yến Thiếu khanh của các anh nói cho thiếp thân biết trước đây, chẳng lẽ thiếp thân đã nhớ lầm?”
Tay quan viên cứng họng.
Nghe thấy nữ lang này dùng Thiếu khanh để gây áp lực với mình, gã đành phải bất đắc dĩ nói: “Phủ Kinh triệu cũng xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt đó mà, vì sao cứ nhất quyết bắt bên tôi tiếp nhận chứ… Thôi được rồi, tôi nể mặt Từ nương tử đấy, cô nói tôi nghe về việc này thử xem.”
Tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi cả hai rời khỏi cửa, Từ Thanh Viên và Lan Thì kể hết cho tay quan viên.
Tay quan viên vừa nghe, vừa quay đầu quan sát ông chủ tiệm bánh bao gói bánh. Một bên cứ “Ờ ờ ờ”, một bên gã vội vàng kêu: “Tôi muốn nhân thịt dê, thịt dê ấy! Lồng đó nhìn ngon phết, nhớ để dành cho tôi...”
Từ Thanh Viên im lặng.
Tay quan viên ngoảnh lại, xua tay với cô thị nữ đang bí xị mặt mày và nàng nữ lang nho nhã trầm tĩnh, gã thản nhiên nói: “Được rồi, vụ án này bên tôi sẽ tiếp nhận, các cô cứ về chờ tin tức đi.”
Từ Thanh Viên thoáng trầm ngâm: “Nhưng thậm chí lang quân còn không hỏi về số lượng, hay ngoại hình đám ăn xin trộm tiền của chúng tôi nữa…”
Tay quan viên chỉ nhớ đến bánh bao của mình, thuận miệng đáp: “Hỏi hai cô rồi hai cô lại không nhớ…”
Từ Thanh Viên nhẹ giọng: “Tôi nhớ rõ.”
Tay quan viên: “...”
Gặp phải nữ tử khó chơi như vậy khiến gã nhức đầu, nhưng vì ngại mối quan hệ giữa nàng và Yến Thiếu khanh, gã chỉ biết mặt ủ mày chau tìm người mượn giấy bút, rồi đến trước bàn gỗ của quán trà bên cạnh vỗ xuống: “Đặc điểm thế nào? Ngoại hình ra sao? Cô viết hết đi.”
Từ Thanh Viên đã nhận ra tay quan viên này thiếu tâm huyết, nàng ngẫm nghĩ, bèn vẽ chân dung, liệt kê trên giấy mọi đặc điểm của lũ khất cái sung sướng bỏ chạy kia.
Nàng trả lại tờ giấy: “Khi nào bên anh sẽ bắt được chúng?”
Tay quan viên quay đầu cười với nàng, trông khinh khỉnh qua quýt: “Từ nương tử này, tôi nói thật với cô. Trong thành Trường An, đám ăn xin lũ trộm cắp kết bè kết phái, muốn bắt hết chúng là chuyện không thể đâu. Thông thường Đại lý tự chỉ đảm nhận các vụ trọng án không ai dám đảm nhận thôi, dạo trước Yến Thiếu khanh hợp tác với cô để điều tra Lương Viên, nhưng khi xong việc, ngài ấy đã bị Chính khanh bên tôi mắng ‘Dùng dao chặt trâu để mổ gà’ đấy.”
“Vụ cỏn con thế này, mấy cô nên tìm đến phủ Kinh triệu nhé. Có điều, dù tới phủ Kinh triệu, mấy cô cũng đừng hy vọng nhiều quá. Gặp trúng chuyện kiểu này, ráng chịu xui xẻo thôi, người vẫn bình an là tốt lắm rồi.”
Lan Thì quay đầu nhìn Từ Thanh Viên, Từ Thanh Viên trầm tư một lát, sau đó khuỵu gối hành lễ với tay quan viên.
Lan Thì còn định lên tiếng, nhưng đã bị Từ Thanh Viên kéo đi. Hai nàng tới đầu hẻm rồi ngoái lại nhìn, vừa vặn thấy tay quan viên đang gấp gáp cầm bánh bao của gã.
Bánh bao nóng hổi, gã tiện tay dùng tờ giấy Từ Thanh Viên viết để gói lại.
Lan Thì tức gần chết: “Nương tử, sao gã lại như vậy chứ? Em đã sớm biết gã sẽ không quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng thái độ của gã tệ kinh khủng. Chẳng lẽ nếu chúng ta không cung cấp manh mối về gia chủ, gã sẽ hoàn toàn mặc kệ sao?”
Chớp chớp mắt, Từ Thanh Viên đăm chiêu.
Nàng lẩm bẩm: “Thì ra quan điểm ban đầu của ta không hề sai. Hóa ra quan viên như Yến lang quân, quả thực chỉ là số ít.”
Nàng nảy sinh thiện cảm với Đại lý tự vì Yến Khuynh, nhưng tất thảy chuyện diễn ra hôm nay đã thức tỉnh nàng. Nhờ đó nàng mới vỡ lẽ, hóa ra người đời muôn hình vạn trạng, và kiểu người không phân giàu nghèo sang hèn như Yến Khuynh, chỉ chiếm phần thiểu số.
Nàng nên dựng hàng rào cảnh giác với thế gian này một lần nữa.
Từ Thanh Viên an ủi thị nữ: “Việc chúng ta vừa mất tiền, về sau chỉ cần cẩn thận hơn một chút thôi. Mấy vấn đề râu ria này, chớ làm phiền Yến lang quân. Khi Yến lang quân tới gặp chúng ta, em không được nói đấy, mất công ngài ấy bận lòng vất vả nữa.”
Lan Thì thoáng nhìn nàng, Từ Thanh Viên tưởng thị nữ định hỏi “tại sao” nữa, nhưng Lan Thì chỉ mỉm cười hỏi nàng: “Đêm nay Yến lang quân sẽ đến gặp nương tử à? Sẽ đến bằng cách nào nhỉ? Ngồi xe ngựa chăng? Hai người hẹn giờ giấc gì chưa? Nương tử này, người mặc xiêm y khác nhé.”
Từ Thanh Viên hơi ửng đỏ mặt.
Nàng lườm thị nữ: “Không cần hẹn mấy vụ đó. Khi Yến lang quân tới, chúng ta sẽ tự khắc biết thôi. Huống chi Yến lang quân tới tìm ta, tất nhiên để báo tin của cha cho ta. Lần trước Công chúa Điện hạ có mặt, ngài ấy không tiện nhiều lời. Còn em bớt suy diễn lung tung đi.”
Lan Thì chậm rãi “À” một tiếng, nhưng Từ Thanh Viên vờ như không nghe thấy.
Trong ngày lễ Thất tịch, phái nữ sẽ mua tơ ngũ sắc, buộc tơ ngũ sắc vào cổ tay của tình lang, tượng trưng cho mong cầu bên nhau một đời một kiếp.
Từ Thanh Viên cũng trải qua lễ Thất tịch như thế.
Nàng mua tơ ngũ sắc, nhưng dường như không có tình lang nào để buộc cả, đúng là phiền não mà.
--------------
Ở triều Đại Ngụy, chỉ mỗi quan viên từ ngũ phẩm trở lên mới được thượng triều. Quan chức có thực quyền cao nhất ở triều Đại Ngụy cùng lắm chỉ là tam phẩm, quan ngũ phẩm đã được xem như quan lớn.
Đại lý tự Thiếu khanh Yến Khuynh thuộc hàng tứ phẩm.
Tan triều, rời khỏi điện Hàm Nguyên, dọc theo kênh Long Thủ, Yến Khuynh và các vị quan viên tiến về phía hoàng thành để ra ngoài cung. Một nhóm quan viên mặc quan bào, màu đỏ thẫm đan xen sắc tím, toàn bộ những vị quan lớn của triều Đại Ngụy, ước chừng đều tề tựu về nơi đây.
Yến Khuynh cúi đầu, trĩu nặng lòng, suy tư về lời hẹn lần trước với Từ Thanh Viên.
Chàng lưỡng lự quá.
Chàng đang bước sai đường rồi, chàng không nên đồng hành cùng một nữ tử vào ngày lễ Thất tịch như thế, sẽ khiến nữ lang hiểu lầm mất. Nhưng hôm ấy, trước hai ánh mắt chăm chú của Công chúa lẫn Từ Thanh Viên, chàng không tài nào thốt nên lời từ chối được.
Song, chàng không nên đặt chân vào con đường này.
Chàng nên làm gì cho phải đây?
Khi Yến Khuynh bước ngang qua một vị quan kế bên, quan viên kia vui vẻ hồ hởi tới kéo tay áo chàng: “Yến Thanh Vũ!”
Yến Khuynh nhanh nhẹn né tránh tay nam tử, chỉ để người kia nắm trúng tay áo. Nam tử ngẩn ra rồi bật cười ha hả, gã quay sang nói với quan viên bên cạnh: “Yến Thiếu khanh vẫn vậy, không ai có thể sáp vào cậu ta.”
Nhóm quan viên tụ tập xung quanh cười đầy thiện ý, Yến Khuynh cũng bình tĩnh lại, hỏi bọn họ: “Chuyện gì thế?”
Người giữ chặt chàng là một vị Viên ngoại lang của Hộ bộ. Vị Viên ngoại lang này đang phấn khởi, đỏ bừng mặt mày mở lời: “Yến Thanh Vũ, đêm nay dạo phố chung nhé, chúng ta tới Bắc Lý uống rượu thôi. Tôi sẽ đãi khách! Đừng có không nể mặt nhau đấy... Mấy nương tử trẻ ở Bắc Lý cứ nhắc tới cậu suốt ngày.”
Một quan viên khác cười: “Gần đây Yến Thiếu khanh không ở Trường An, không giúp họ bắt mấy tên ăn chơi trác táng hư hỏng trong phủ. Nhóm nương tử ở Bắc nhớ Thiếu khanh quá chừng.”
Một người khác tiếp lời: “Đúng đúng. Nàng đào nhà tôi nói, nếu không thể mời Yến Thiếu khanh đến Bắc Ly lần nữa, em ấy sẽ phớt lờ tôi đấy!”
Triều Đại Ngụy không cấm quan viên vào thanh lâu, thậm chí đây còn là một sở thích tao nhã có thể ganh đua giữa các quan viên với nhau. Chỉ mỗi Yến Khuynh, trừ phi cần giải quyết vụ án, bằng không chàng sẽ không đặt chân đến Bắc Lý.
Bấy giờ nghe lời mời của họ, nhưng Yến Khuynh vẫn chưa đồng ý, chỉ nhìn đăm đăm vào vị Hộ bộ Viên ngoại lang hồng hào: “Lưu Viên ngoại hào hứng như vậy, chẳng lẽ vì dạo này phát tài sao?”
Hộ bộ Viên ngoại lang đã không giấu nổi niềm vui từ sớm, gã nóng lòng khoe khoang: “Việc khoản thuế vốn bị trì hoãn trước đó đã thu về rồi, thu hoạch năm nay của Đại Ngụy ta hết sức tuyệt vời, mưa thuận gió hoà, bá tánh an cư lạc nghiệp, năm nay thuế thu được nhiều hơn năm trước con số chừng này này.”
Gã làm một động tác, nhóm quan viên bên cạnh tiến tới.
Không có ngoại lệ, hoạt động của tất cả các bộ trong triều đều phải nhờ Hộ bộ cấp tiền. Trước kia lúc nào Hộ bộ cũng tằn tiện bủn xỉn, lần này hiếm khi thể hiện khí chất “Phú ông hào phóng”, ai mà không thừa cơ để được chia miếng bánh chứ?
Hộ bộ Viên ngoại lang cảm thán: “Đặc biệt những châu phủ ở phía Nam, nơi nào cũng giàu có, năm nào cũng dựa hết vào họ.”
Yến Khuynh chậm rãi hỏi: “Tình hình thu thuế khắp cả nước tốt như vậy, không xảy ra việc nợ thuế à?”
Hộ bộ Lưu Viên ngoại lang thản nhiên trả lời: “Sao lại không? Song, ba trăm sáu mươi châu của Đại Ngụy vốn luôn dùng cách lấy chỗ này đắp chỗ kia. Năm nay hạn hán giày vò phía Bắc, nhiều châu không thu được thuế lắm. Tôi những tưởng cuối năm nay sẽ thiếu tiền thuế nữa, còn chuẩn bị sẵn tâm lý bị Thượng thư mắng... Ai ngờ khoản thuế từ phương Nam năm nay đã về đến, tốt quá rồi, bù vào chỗ thiếu của bên Bắc vì hạn hán, thậm chí còn sung túc hơn không ít.”
Yến Khuynh hỏi: “Thuế ở Thục Châu cũng nộp đủ?”
Viên ngoại lang nghi ngờ liếc nhìn chàng: “Tôi không nhớ Thục Châu có nợ thuế, chắc nộp đủ rồi.”
Yến Khuynh nhẹ giọng: “Không đúng...”
Theo ấn tượng của chàng khi từ Thục Châu trở về vào tháng trước, chàng không nghĩ Thục Châu có thể nộp đủ thuế trong năm nay. Khoan bàn đến độ giàu có của Thục Châu, đất đai của nhiều bá tánh đều như một món nợ rối tung, cộng thêm hạn hán nắng nóng... Sao có thể không thiếu thuế chứ?
Yến Khuynh nói với Viên ngoại lang: “Lang quân tạm thời gác chuyện uống rượu tìm vui sang một bên nhé. Tôi và lang quân đến Hộ bộ một chuyến, kiểm kê số thuế năm nay thêm một lần nữa.”
Bọn quan viên xung quanh đồng loạt không thốt nên lời: “…”
Vẻ mặt vui sướng của Hộ bộ Viên ngoại lang cũng cứng đờ.
Viên ngoại lang run run hỏi: “Yến Thiếu khanh, ý anh là gì? Anh nghi ngờ bên tôi giở trò lừa gạt? Số tiền này là thật, chúng tôi không hề tham lam...”
Yến Khuynh bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ cần xác nhận một số nghi vấn thôi. Lang quân đừng căng thẳng.”
Tâm trạng vui vẻ của Hộ bộ Viên ngoại lang chưa kéo dài được một khắc nào, gã đã bị bắt quay về Hộ bộ để đếm thuế một lần nữa với Yến Khuynh. Bọn quan viên đang bận rộn trong Hộ bộ, khi thấy Viên ngoại lang dẫn người của Đại lý tự vào, ai cũng đồng loạt run rẩy, trừng mắt nhìn Viên ngoại lang: Anh có ý gì?
Lưu Viên ngoại khổ không thể nói, đành phải sầu não vào kiểm tra thuế với Yến Khuynh. Gã kiểm kê mức thuế này, khi thấy Yến Khuynh chỉ xem khoản thuế từ Thục Châu, gã hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Yến Khuynh hỏi gã: “Năm nay, hình như Thục Châu nộp thuế nhiều hơn năm trước?”
Viên ngoại lang trả lời: “Từ khi khai quốc đến nay, chưa năm nào Thục Châu nợ thuế cả. Dù sao đấy cũng là nơi được Bệ hạ và Tể tướng trông nom nhiều năm. Quan viên lẫn bá tánh ở đó hiền lành tử tế, đây là công lao của Bệ hạ.”
Yến Khuynh không bình luận, chỉ hỏi: “Gần đây từ Thục Châu có gửi công báo thông báo gì tới Trung tâm Trường An không?”
Viên ngoại lang kêu khổ: “Tôi chỉ là một Viên ngoại lang nhỏ bé của Hộ bộ... Thiếu khanh tha cho tôi đi mà.”
Yến Khuynh đã nảy sinh hiềm nghi về sự việc ở Thục Châu, chàng không ở lại Hộ bộ mà sang Trung thư tỉnh (*), để lấy công văn mà mấy tháng gần đây Thục Châu đã gửi cho Trường An. Thấy quan viên của Đại lý tự, bên Trung thư tỉnh cho rằng chàng đến điều tra vụ án, nên tận lực hợp tác.
(*) Trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
Vì vậy khi xem xét công văn ở nha môn Trung thư tỉnh, Yến Khuynh phát hiện vào tháng trước, Thục Châu đã báo cáo một chuyện với Trường An:
Thục Châu xuất hiện quân phiến loạn, Đô đốc và Thứ sử đã kịp thời điều tra rõ, quét sạch hết bọn chúng. Sau cuộc phản loạn, Đại Đô đốc chấn chỉnh quân đội một lần nữa, Thục Châu khôi phục cảnh thái bình.
Thời điểm công văn này gửi đến, là vào hạ tuần tháng Sáu. Bấy giờ, Yến Khuynh mới rời khỏi Thục Châu hơn nửa tháng.
Vì lý do này, Trung tâm Trường An khen ngợi Thục Châu đã kịp thời bình định cuộc nội loạn, biểu dương thành tích của Đại Đô đốc và Thứ sử.
Yến Khuynh ngày càng nhíu chặt mày, kết hợp tin tức phản loạn với tin tức không nộp thuế, chàng gần như chắc chắn, ở Thục Châu đã xảy ra một chuyện đáng sợ. Thậm chí chàng còn ngờ vực, liệu các quan viên mà mình gặp tại Thục Châu trước đây, có phải đã trùng hợp bị giết trong cuộc “phiến loạn” lần này không.
Lòng đã sinh nghi, không thể mặc kệ.
Yến Khuynh lập tức cầm công văn đến Binh bộ, yêu cầu xem ghi chép chi tiết tỉ mỉ hơn của Binh bộ về cuộc phiến loạn này.
Suốt một ngày, Yến Khuynh quanh quẩn tới lui giữa sáu bộ trong triều đình, đối phó với quan viên của các bộ, rốt cuộc cũng nhận được thông tin về Thục Châu. Việc này, không thể nào không liên quan được.
Suốt nửa năm qua, ở Thục Châu đã xảy ra vô số chuyện:
Sau khi Tống Minh Hà phản bội chàng, người đứng đầu “Tiểu Cẩm Lý” ở Thục Châu sợ tội nên tự sát.
Từ Cố rời Đại Ngụy từ Thục Châu.
Một cuộc phiến loạn quân sự nổ ra ở Thục Châu vào tháng Sáu. Quân lính giết bá tánh, kế đó bị Trưởng quan xử tử tại chỗ.
Và khí hậu khô nóng, vấn đề đất đai của người dân vẫn chưa được giải quyết triệt để. Trong thời tiết như vậy, năm nay Thục Châu vẫn không nộp thiếu thuế.
Nhìn xa hơn nữa, Thục Châu chưa bao giờ nợ thuế.
Điều này không đúng.
Yến Khuynh khép hờ mắt, hồi tưởng về thời điểm mình còn từng là Thái tử Tiễn, nhớ tới số thuế hằng năm ở Thục Châu. Vì địa hình dựa núi nên Thục Châu phải chịu nhiều khó khăn, hoàn cảnh nghèo túng. Bấy giờ, mỗi năm Thục Châu luôn xin triều đình chăm sóc đặc biệt, nhờ đó mới có thể duy trì.
Dù chàng trị nước không đúng, dù không phải một người trị nước chuẩn mực, mức chênh lệch giữa Thục Châu trước và sau, cũng không nên lớn như vậy.
Phải chăng vì đương kim Bệ hạ và Tể tướng từng nhậm chức ở Thục Châu thời tiền triều, nên Thục Châu mới thay đổi nhiều thế kể từ khi thành lập Đại Ngụy sao? Nhiều đến mức đủ vượt qua mọi hạn chế địa hình của chính nơi đó.
Chạng vạng, Yến Khuynh vẫn chưa hề rời khỏi hoàng thành, chàng tiến cung tìm Bệ hạ, trình báo sự việc với Bệ hạ.
--------------
Chạng vạng, Từ Thanh Viên không đợi được Yến Khuynh.
Chỉ mỗi thị vệ Phong Nhược của Yến Khuynh đến nói với hai nàng: “Suốt hôm nay, lang quân nhà tôi không hề rời khỏi hoàng thành, chỉ sợ ngài ấy bận rộn vụ án quá. Tốt hơn nương tử đừng đợi ngài ấy.”
Từ Thanh Viên gật đầu.
Phong Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Về mối quan hệ giữa Yến Khuynh và Từ Thanh Viên, cậu luôn có cảm giác mâu thuẫn. Cậu hy vọng lang quân sẽ có một nữ lang ở bên, nhưng cậu lại không hy vọng nữ lang ấy là con gái của Từ Cố.
Cậu hy vọng Yến Khuynh có thể khỏi bệnh. Có điều, nếu người khiến chàng khỏe mạnh không phải Từ Thanh Viên, mà chỉ là một nữ lang quý tộc ngẫu nhiên ở Trường An thì tốt rồi.
Tiễn Phong Nhược xong, lúc trở vào trong, Lan Thì thấy nữ lang đang viết chữ trên bàn.
Lan Thì có phần không vui khi Yến Khuynh lỡ hẹn, nhưng Từ Thanh Viên vẫn dịu dàng mời Lan Thì ra ngoài treo đèn lồng với nàng.
Lan Thì bực bội, bưng ghế nhỏ ra cửa nhà. Đặt chân lên ghế nhỏ, Từ Thanh Viên ngẩng đầu, treo một chiếc đèn lồng đỏ thẫm bên cạnh cửa. Sau đó, nàng gắn tờ giấy mình vừa viết dưới đèn lồng.
Lan Thì hỏi: “Nương tử viết gì thế?”
Từ Thanh Viên dùng tay che lại, được em đỡ xuống ghế nhỏ, nàng mỉm cười: “Không có gì, ta chỉ viết các địa điểm ta sẽ đến thôi... Ngộ nhỡ sau khi rời khỏi cung, Yến lang quân tới tìm chúng ta thì sao?”
Lan Thì trả lời: “Nương tử không nghe Phong thị vệ nói à? Người ta bận lắm, không đến được đâu.”
Từ Thanh Viên bảo: “Lan Thì, em không được châm chọc người khác như thế. Yến lang quân là quan viên lớn trong triều đình, tất nhiên chỉ có chính sự mới cản trở ngài ấy thôi. Chẳng lẽ em mong tất cả quan lại trong triều sẽ giống tay quan viên tụi mình gặp ban sáng, chỉ quan tâm đến bánh bao của mình, không đoái hoài tới chức trách của bản thân sao?”
“Có quan viên như Yến lang quân, thân là bá tánh nhỏ bé, tụi mình nên biết ơn và thông cảm chứ.”
Lan Thì bĩu môi: “Vậy người treo đèn lồng làm gì? Hừ, người tốt tính quá đấy.”
Từ Thanh Viên vỗ nhẹ tay em, ý bảo em đừng nói lung tung nữa. Bất luận Yến Khuynh có đến không, tối nay nàng vẫn sẽ ra ngoài dạo chơi với Lan Thì, sẽ tham gia ngày lễ Thất tịch như bao nữ lang khác trên thế gian này.
Nàng sẽ không ở yên một chỗ chờ chàng, nàng có lối đi riêng của bản thân. Nàng canh cánh về ý nghĩa của thành Trường An huy hoàng, nàng đã lặn lội ngàn dặm xa xôi từ Vân Châu để đến đây, nàng muốn tìm hiểu nơi này tường tận hơn.
Chẳng qua, nàng sợ chàng sẽ lo lắng.
Để lại một tờ giấy thôi.
Cũng không có ý gì khác.
Từ Thanh Viên mặc thêm áo choàng, khi lên xe ngựa với Lan Thì, nàng quay đầu thoáng nhìn chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa. Tờ giấy trắng đậm mực đen dưới đèn lồng đung đưa trong gió, nàng khẽ mím môi, hạ rèm xe xuống.
--------------
Khi rời khỏi phòng ngủ của Bệ hạ, Yến Khuynh nhận được mật chỉ của Bệ hạ: Muốn chàng âm thầm rời kinh, điều tra ngầm về Thục Châu.
Đứng trước cung điện, giữa màn đêm bao phủ khắp nơi, chàng ngắm nhìn ánh đèn lồng xa xăm chậm rãi sáng lên. Toàn bộ hoàng cung tựa như Phượng hoàng lửa, từ từ bừng lên.
Chàng vịn vào thành lan can, nhìn đến ngây ngẩn, nhất thời không rõ hôm nay là ngày nào.
Giữa cơn mông lung, dường như chàng thấy phụ hoàng già yếu đang đứng ngắm đèn lồng với chàng trên lầu cổng thành. Phụ hoàng ho khan, dặn dò chàng: “Đây là Trường An. Thanh Vũ, con phải bình phục, mới có thể bảo vệ được dải non sông này.”
Một luồng gió lạnh thổi qua, quan bào màu đỏ của chàng trai bay phấp phới bên người, trông chàng tựa như màu máu đỏ rực giữa đầm nước lạnh.
Từ đằng sau, một thái giám tiến lên, hắng giọng một tiếng. Yến Khuynh quay đầu liếc nhìn thái giám.
Màu mắt đen đặc u ám tĩnh lặng của chàng tựa hồ chôn vùi tất thảy, mang theo bầu không khí ngột ngạt từ vực thẳm, khiến thái giám sửng sốt.
Thái giám cười xòa: “Thiếu khanh, mời đi bên này, nô tài dẫn ngài ra khỏi cung.”
Yến Khuynh vẫn chưa hết bần thần.
Chàng cất lời: “Đêm nay trong cung thắp nhiều đèn quá.”
Thái giám tiễn chàng ra khỏi cung, mỉm cười: “Đêm nay là Thất tịch mà, lát nữa Bệ hạ sẽ sang cung Hưng Khánh, chung vui cùng mọi người đấy.”
Lễ Thất tịch...
Yến Khuynh tự lẩm bẩm, bỗng dưng hoàn toàn định thần lại, chàng nhớ ra hôm nay là ngày gì và ai đang đợi chàng.
Chàng đột nhiên tăng tốc bước chân, chạy ra khỏi cung. Trước khi rời cung, chàng không khỏi nghĩ đến lời nói của thái giám, bèn liếc nhìn về phía cung Hưng Khánh.
Nơi đó đã thắp đèn, bóng dáng của cung nhân lờ mờ hắt lên tấm rèm tung bay.
Cung Hưng Khánh là cung điện gần bên ngoài cung nhất. Đứng trong cung Hưng Khánh, Hoàng đế có thể quan sát bách tính của mình sinh sống ngoài cung thế nào, có thể nghe thấy âm thanh hoạt động của các nha môn, cũng như tiếng dàn nhạc đàn sáo vọng ra từ vương phủ.
Đèn đuốc bừng sáng ngày đêm không thôi, từ hoàng hôn kéo dài thâu đêm.
Yến Khuynh bước qua cung Hưng Khánh, dường như nghe thấy tiếng cười, tiếng giảng đạo, tiếng thở dài, niềm vui năm xưa. Và chàng, buộc phải thoát khỏi ảo ảnh của quá khứ.
--------------
Ở cung Hưng Khánh, Hoàng đế đang uống trà. Sau khi thái giám thông báo, một người mặc thường phục bước ra từ sau rèm.
Ngạc nhiên thay là Tể tướng Lâm Thừa.
Hoàng đế mỉm cười vẫy tay với Tể tướng: “Tử Kế, qua đây nào. Lúc chạng vạng trẫm bận một số việc trong triều, bây giờ mới có cơ hội vui vẻ với mọi người. Trẫm đã làm theo giao hẹn của chúng ta từ thuở niên thiếu, một ngày như thế, trẫm chưa từng quên khanh nhé.”
Lâm Thừa mỉm cười tiến về phía Hoàng đế: “Thần già rồi, nào bằng Bệ hạ vẫn còn sáng suốt.”
Trong nỗi bùi ngùi, theo dấu hiệu tuổi tác trên mặt, cả hai người đàn ông trung niên đều cố gắng bày tỏ thiện ý.
Tình bằng hữu giữa Hoàng đế và Tể tướng chẳng bền vững như hầu hết tình bằng hữu trên thế gian.
Hoàng đế sẽ không nói với Tể tướng, ngay trước khi Tể tướng đến, Yến Khuynh vừa rời khỏi hoàng cung, trên tay chàng cầm thánh chỉ phải điều tra rõ về Thục Châu. Còn Tể tướng cũng sẽ không báo cho Hoàng đế biết, cuộc phiến loạn nổ ra ở Thục Châu tháng trước thật sự bất thường. Thục Châu đã sớm không còn là Thục Châu mà họ lập chí khởi đầu vào thời niên thiếu nữa.
--------------
          