HOÀI BÍCH

 CHƯƠNG 10: KHÓA LƯƠNG VIÊN 10

“Lang quân, không phải ta cố ý ôm lang quân đâu.”


--------------

“Ta không có ý định lừa gạt Đại lý tự. Có điều, phần lớn nữ lang ở Lương Viên đều là cô nhi, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà không ai thay mặt họ xử lý ân oán, nhiều khả năng họ sẽ biến mất không chút dấu vết.”


Từ Thanh Viên biện giải hành vi của mình như vậy, nàng sốt ruột nuốt khan, âm thầm quan sát phản ứng của Yến Khuynh từ dưới lên. Trong ánh trăng, lớp hóa trang trên gương mặt nàng tinh khôi và thuần khiết, cặp mắt đen láy, gò má hồng hào, bờ môi đỏ mọng, đẹp tựa như tranh.


Đáng tiếc thay, Yến Khuynh lại chẳng khác gì một người mù.


Từ Thanh Viên nói: “Song ta thì khác. Tiếng tăm của cha ta vang dội, dù sống ẩn dật, ông ấy cũng không ngừng bị theo dõi. Bất cứ nơi nào ta đặt chân đến, người trong triều đình sẽ luôn để mắt tới ta. Ta không nghĩ các quan viên sẽ quan tâm nếu chỉ mỗi mình Vệ Miểu chết, họ sẽ vội vã kết án mất.”


“Nhưng nếu ta dính vào một vụ án giết người, người bên Đại lý tự ắt sẽ không thể không nghiêm túc tra án.”


“Ta muốn giúp Vệ nương tử cầu một lời giải thích.” Từ Thanh Viên cúi đầu lẩm bẩm: “Sau khi cha ta mất tích, Lan Thì đã khuyên nhủ ta nhiều lần rằng ta khó bảo toàn được bản thân, nếu hành động liều lĩnh, sẽ không thiếu người muốn viện cớ để bắt giam ta. Tuy vậy, lúc biết Vệ Miểu đã mất mạng, ta vừa không muốn gây rắc rối cho chính mình và Lan Thì, lại đâu thể giả vờ như chuyện đó không xảy ra. Nên ta đã diễn một màn kịch…”


Mở đầu câu chuyện, bằng tài diễn xuất “nghi phạm nhưng chẳng phải hung thủ” của mình, nàng đã chinh phục được thị nữ Lan Thì, đến nỗi Lan Thì chẳng những không bảo nàng tránh xa chuyện này nữa, mà còn ra khỏi Lương Viên hỏi thăm cùng nàng nhằm tìm kiếm người giúp đỡ.


Tại thành Trường An rộng lớn, Từ Thanh Viên chỉ biết một kẻ ăn xin mà nàng đã vô tình tương trợ trên đường đến kinh thành, nay hắn đã chuyển mình trở thành thiếu gia Lâm Tư Niên trong phủ Tể tướng.


Nàng lang thang trong cơn mông lung, như thể đang đi trên một vách đá. Nàng vốn nghĩ rằng, Lâm Tư Niên sẽ là người mà mình cầu cứu.


Song, khi nàng nhìn về phía Bắc Lý xa xa, bắt gặp Yến Khuynh trong bộ quan phục màu đỏ thẫm đang bước xuống lầu, nàng cũng chẳng biết vì lẽ gì, nhưng nàng đã nhanh chóng đổi ý và tìm đến Yến Khuynh để nhờ cậy.


Sự thật đã chứng minh, nàng không hề sai lầm khi chọn chàng.


Yến Khuynh nghe nàng kể vậy, nói: “Vệ Miểu đã chết ở Lương Viên, dù Từ nương tử không liên đới tới án này, nếu có người cáo trạng vụ việc, ta vẫn sẽ soi xét kỹ lưỡng, không để bất cứ ai phải mất mạng vô ích.”


Từ Thanh Viên ngẩng đầu, dịu dàng nhìn chàng.


Nàng đáp: “Ta không rõ những điều này. Ta đã đọc rất nhiều sách, trong đó nói rằng hầu hết quan nha đều sẽ đùn đẩy và bao che nhau, họ chỉ ngồi không ăn bám thôi. Ta chẳng biết Trưởng quan Đại lý tự có tính cách thế nào, nên cũng không dám đánh cược vận mệnh bản thân vào phẩm chất của vị quan viên kia. Mong lang quân thứ lỗi.”


Nàng dừng lại, cẩn thận lấy hung khí giết người ra, là con dao găm được quấn trong chiếc khăn tay.


Nàng khẽ nghiêng người, đặt con dao vào tay Yến Khuynh:


“Ta đã cố gắng bảo quản hung khí này, không dám để nó rời khỏi mình một giây phút nào, cốt để chờ đợi đêm nay. Ta tin tưởng nhân phẩm của lang quân, sẵn lòng chịu trách nhiệm về hành động bản thân vào ngày hôm nay cũng như trong quá khứ, thuật lại hết mọi việc mà ta đã chứng kiến.”


--------------

“Ngày hai mươi nhăm tháng Ba…”


Ngày hai mươi nhăm tháng Ba là ngày cuối cùng mà các vị sư thái Tích Thiện tự thực hiện buổi cúng bái.


Tại Lương Viên, sức khỏe tổ mẫu ốm yếu, nhiều lần tổ mẫu ca thán rằng ma quỷ quấy rầy bà, nên Lương Viên thường mời các sư thái ở Tích Thiện tự đến làm lễ. Từ Thanh Viên mới vào Lương gia được một tháng, may mắn chứng kiến cảnh tượng xa hoa của lễ nghi và người ở Lương Viên “mê tín” ra sao.


Sau khi các nữ ni làm lễ xong, buổi chiều họ rời khỏi Lương Viên, chính Lương Khâu là người tiễn chúng ni ra về.


Sau khi các sư thái rời đi, lão phu nhân cảm giác được tà khí đã lắng xuống, bà rất vui mừng, ban đêm thiết đãi yến tiệc, mời hết nữ lang trong viên đến.


Đúng như Phùng Diệc Châu nói, trước lúc Từ Thanh Viên đến Lương Viên, lão tổ mẫu ưng ý Vệ Miểu hơn cả. Rồi khi Từ Thanh Viên xuất hiện, điều bà hy vọng nhất chính là thấy Từ Thanh Viên trở thành cháu dâu của mình. Đêm đó trong yến tiệc, từng nữ lang lần lượt rời đi, Từ Thanh Viên bị lão tổ mẫu giữ lại, nàng là người rời tiệc cuối cùng.


Do uống quá nhiều rượu nên Từ Thanh Viên thấy khá ngột ngạt, nhưng nàng chưa say đến mức mơ màng. Thuở nhỏ, vì đã nhiều lần theo thân phụ mẫu ra vào cung đình của tiền triều, nhờ vậy mà nàng uống rượu khá giỏi.


Khi nàng đang tản bộ ở Lương Viên để tỉnh rượu, sấm sét thình lình xẹt ngang bầu trời, Lan Thì sợ sẽ mưa nên quay về sân lấy ô cho Từ Thanh Viên. Lúc bấy giờ, nàng đứng một mình trong góc vườn chờ Lan Thì trở lại.


Và Từ Thanh Viên đã chứng kiến một vụ giết người.


Vệ Miểu đang lặng lẽ đi dạo bên bờ hồ, quay lưng về phía Từ Thanh Viên. Từ Thanh Viên sợ nàng ấy ngờ nghệch, lang thang một mình mà không có thị nữ thì sẽ rơi xuống nước. Từ Thanh Viên vừa định bước tới, đã thấy trong bụi cây xuất hiện một người mặc áo choàng đen, hắn lao vào Vệ Miểu từ đằng sau.


Sấm rền vang vọng, chớp lóe giữa trời, con dao găm lạnh lẽo trong tay kẻ đấy chiếu sáng đôi mắt của Từ Thanh Viên.


--------------

Hiện tại nhớ tới mọi việc mà mình đã thấy vào đêm đó, sắc mặt Từ Thanh Viên vẫn tái nhợt như tờ giấy trắng, hàm răng run rẩy.


Nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Lúc ấy đầu óc ta trống rỗng. Khi tên mặc áo choàng quay lại, ta sợ bị phát hiện nên chui vào bụi cây, bịt tai, che miệng và mũi, người toát mồ hôi vì say rượu, ta hoảng hốt, cứ ngỡ đây chỉ là giấc mơ.”


“Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng tiếng gọi của Lan Thì đã đánh thức ta, ta bàng hoàng theo thị nữ trở về sân, vừa bước vô sân thì trời bắt đầu đổ mưa. Ta còn nhớ rõ ràng Lan Thì đã mừng rỡ nói, ‘Nương tử ơi, chúng ta may quá. Mới vào nhà là mưa như trút nước rồi.’”


Dưới ánh trăng lờ mờ, Từ Thanh Viên ngẩng đầu, sóng mắt lấp lánh.


Lúc này nàng mới hiểu, đấy chẳng phải do may mắn, mà do số phận đã trao quyền lựa chọn vào tay nàng – liệu nàng có nên giải quyết chuyện của Vệ Miểu hay không, có nên quay lại tìm thi thể Vệ Miểu trong vườn hoa hay không, có báo án việc này hay không, có nên rước họa vào thân hay không?


Cha nàng là Đại Nho sĩ tiền triều, bị tình nghi phản quốc, chẳng thể minh oan được. Nàng không rõ tại sao cha lại bỏ trốn, cũng không rõ ông đã đến nơi nào. Nàng càng chẳng biết mình phải làm gì đây, vì sao mình đến thành Trường An nữa…


Bản thân đang đứng trên vách đá, nếu bắt gặp ai đấy rơi khỏi vách, liệu có nên ra tay giúp đỡ chăng?


Yến Khuynh tiến lên một bước, đôi mắt chàng ánh lên vẻ ấm áp ôn hòa.


Giọng chàng nhẹ nhàng: “Nương tử đã trở về sân, giữa cơn mưa nặng hạt, nương tử bước qua bức bình phong trong phòng, lướt ngang thị nữ đang ngủ, đẩy cửa ra, tiến vào làn mưa đêm, cuối cùng nương tử tìm thấy con dao găm đẫm máu ở vườn. Sợ nước mưa sẽ rửa trôi vết máu dính trên dao, nương tử bèn mang con dao găm về.”


“Nương tử suy đi nghĩ lại, lang thang trước cửa sổ, băn khoăn về số mệnh của mình, giằng xé với quyết định của bản thân. Lan Thì bị tiếng sấm đánh thức, nàng ấy đi ngang tấm bình phong, bắt gặp nương tử cầm dao găm đứng dưới cửa sổ. Nương tử nhìn qua, khi thấy đôi mắt trong sáng xen lẫn nỗi sợ hãi của thị nữ, nương tử nhận ra mình phải tiến lên một bước.”


“Vậy nên nương tử nói, ‘Lan Thì, ta giết người rồi.’”


Yến Khuynh lấy khăn tay ra, dịu dàng lau đi vệt nước đọng trên khóe mắt Từ Thanh Viên. Chàng yếu ớt ôm lấy vai nàng, vạt áo rộng lớn sượt qua gò má lạnh lẽo của nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen trong veo của chàng.


Bằng chất giọng êm ái và mềm mại, chàng đã mô tả lại chính xác tâm trạng của nàng vào đêm ấy.


Từ Thanh Viên sửng sốt hồi lâu, mới nhớ ra việc chàng không nên chạm vào nàng trong tình trạng như vậy. Nàng đỏ mặt, lễ phép lùi lại một bước.


Yến Khuynh im lặng, đưa chiếc khăn tay đã lau nửa chừng cho nàng, Từ Thanh Viên thấp giọng nói cảm ơn rồi nhận lấy.


Yến Khuynh bảo: “Cho đến hôm nay, ta tin nương tử cũng đã phát hiện ra, rất nhiều nữ lang giống Vệ Miểu có khả năng đã mất mạng ở Lương Viên. Chẳng một ai đứng ra vì họ như nương tử đã làm cho Vệ Miểu cả. Họ được chôn cất ở Lương Viên, chưa bao giờ thấy ánh mặt trời, cũng không biết nhân quả ra sao. Từ nương tử, có lẽ họ đang đợi nương tử giúp họ phơi bày chân tướng đấy.”


Từ Thanh Viên nhìn Yến Khuynh.


Bao rối rắm của nàng dần xua tan dưới ánh mắt chàng, làn sương mù mịt trong lòng theo đấy cũng biến mất, nàng đã tìm được phương hướng nào đó dành cho con đường phía trước rồi.


Nàng hỏi: “Lang quân có muốn ta hợp tác với lang quân, để cùng điều tra tất cả các vụ án xảy ra ở Lương Viên không? Lang quân cho rằng những vụ án này có liên quan đến nhau sao? Lang quân muốn nói gì với ta à?”


Từ trong tay áo, Yến Khuynh lấy quyển hồ sơ đầu tiên ra rồi đưa nàng.


Đây là vụ án đầu tiên về Lương Viên được chàng tìm thấy từ thư phòng của Đại lý tự, án Diệp Thi mất tích.


--------------

Vào giai đoạn chuyển giao giữa tiền triều và đương triều, có một nữ lang tên Diệp Thi ở Lương Viên.


Vị nương tử này khác với tất cả các nữ lang sống ở Lương Viên sau này. Bởi vì nàng ấy là con cháu bên phía nhà muội muội của Lương lão phu nhân, cũng như Lương Khâu, nàng được Lương lão phu nhân một tay nuôi nấng.


Vì lứa trẻ thuộc nhà mẹ đẻ của bà dần không còn nữa, nên bà càng yêu quý Diệp Thi hơn, hy vọng Diệp Thi có thể nên duyên với Lương Khâu. Nhưng vào thời điểm đó, chàng thiếu niên Lương Khâu phong lưu, vừa anh tuấn lại quyến rũ, được chúng nữ lang trong Trường An theo đuổi nhiều nhất. Dân chúng đồn rằng y đã có người trong lòng rồi, y cũng chưa bao giờ thực sự biểu lộ tình cảm của mình với Diệp Thi.


Bẵng đi nhiều năm, Lương Khâu và Diệp Thi lớn lên, đến lúc đính hôn, cả hai đều tìm cách lảng tránh yêu cầu của lão phu nhân.


Lúc bấy giờ, Ngụy Quốc vẫn chưa được thành lập, Nam Quốc còn đang nắm quyền, quan nha cũ ở Đại lý tự nhận được án báo từ Lương gia, rằng Diệp Thi đã trốn đi cùng nam tử khác, họ nhờ Đại lý tự giúp tìm kiếm nàng ấy.


Chiến sự đang diễn ra ác liệt, một tiểu nữ tử thiếu đứng đắn bỏ nhà theo tình như vậy, chưa biết chừng đã chết ở một chốn hoang vu nào đấy rồi.


Từ quyển hồ sơ mà Yến Khuynh giữ, có thể thấy Lương gia đã tốn rất nhiều công sức trong vụ báo án này, lão phu nhân còn đích thân đến Đại lý tự nhiều lần, bà khóc rống không ngừng. Song vụ bỏ trốn vẫn bị giải quyết rất vội vàng, đương triều chỉ vừa mới được thành lập, ai nấy đều tất bật chào đón vị tân Hoàng đế đến Trường An, chẳng người nào quan tâm đến việc sống chết của một nữ tử tên Diệp Thi cả.


Sau khi đương triều lên ngôi, người Lương gia cũng từ quan, Lương Viên đóng cửa, dần dà biến mất khỏi tầm mắt của bá tánh.


Từ Long Thành nguyên niên đến năm thứ năm, sau án trốn nhà của Diệp Thi, Lương gia tiếp tục trình báo thêm ba vụ việc khác. Theo thứ tự như sau: nha hoàn bị chó cắn chết, nữ tử mất mạng do rơi xuống hồ, nữ lang qua đời vì bạo bệnh. Kể từ năm Long Thành thứ ba, không còn ai ở Lương Viên cáo trạng nữa.


--------------

Yến Khuynh nói: “Đây chính là toàn bộ manh mối của vụ án… Vì trùng ngay lúc giao thời giữa đương triều với tiền triều, khiến nhiều hộ tịch đã bị thất lạc, nên chẳng người nào biết thêm về tin tức ở Lương Viên. Bao nhiêu sinh mạng đã chết tại Lương Viên trong những năm qua, chỉ sợ phải nhờ cậy nương tử thăm dò giúp rồi.”


Chàng khom người hành lễ.


Từ Thanh Viên né người sang một bên.


Nàng trả lại hồ sơ vụ án Diệp Thi cho Yến Khuynh, cắn môi: “Nhưng cho đến nay, thi thể của Vệ Miểu vẫn chưa được tìm thấy…”


Nghĩ về khả năng vẫn còn nhiều bộ hài cốt khác được chôn ở Lương Viên, nàng không khỏi rùng mình.


Ánh mắt Yến Khuynh khẽ lóe lên, chàng chẳng nhiều lời về chuyện thi hài, chỉ hỏi Từ Thanh Viên: “Nương tử cảm thấy hung thủ sẽ là ai?”


Từ Thanh Viên đắn đo một chút, đáp: “Ta nghi ngờ… Lương Khâu, Lương gia lang quân.”


Gò má nàng ửng hồng vì mối nghi ngờ lung tung này, nàng hơi lúng túng. Yến Khuynh nhìn nàng chăm chú, dường như đang nghe nàng lý giải, nàng bèn mạnh dạn phân tích:


“Lương Khâu là vị thiếu gia duy nhất của Lương gia, từ án Diệp Thi đến nay, chắc hẳn y đã biết hết mọi chuyện, kẻ trong cuộc phạm tội là chuyện thường thấy nhất. Huống hồ y rất kỳ lạ, cứ trồng loài hoa quái gở nào đấy, ngày ngày dùng máu của chính mình để nuôi cây, quanh năm phải quấn miếng vải trắng trên cổ tay…”


Nàng đang kể, phía sau truyền đến một giọng nói tò mò: “Vải trắng gì thế?”


Giữa bãi tha ma tập thể, một âm thanh như vậy đột ngột xuất hiện, Từ Thanh Viên với lá gan vốn chẳng lớn mấy đã bị dọa sợ hãi. Nàng tái mặt, hét lên một tiếng nhỏ, cơ thể không kiềm được mà nhảy về phía trước, nhào vào ngực Yến Khuynh.


Yến Khuynh sững sờ: “…”


Trong vòng tay chàng, Từ Thanh Viên lấy lại phản ứng, rồi ngẩng đầu nhìn chàng, nàng vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt: “Lang quân, không phải ta cố ý ôm lang quân đâu.”


Nàng chịu đựng nỗi hoảng hốt, định lùi lại, song Yến Khuynh đã cứng đờ đưa tay ra.


Phân nửa y phục của chàng lang quân ướt đẫm mồ hôi, gương mặt căng thẳng, nom lạnh lùng và xanh xao. Tuy nhiên, chàng vẫn ôm hờ lấy nàng nữ lang yếu đuối như trước, sau đó từ tốn hướng tầm mắt về phía sau Từ Thanh Viên.


Một thiếu niên ngã xuống từ trên cây, mồ hôi đầm đìa, chàng ta hết sức ngây ngô nhìn cả hai.


Đôi mắt của Phong Nhược trợn ngược: “… Thuộc hạ cũng không cố tình.”



--------------





Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin