CHƯƠNG 46: LẤY OÁN BÁO ÂN 15
“Hợp tác với tôi, tôi giúp ngài thắng, thế nào?”
--------------
Màn đêm kết thúc, phía chân trời hửng sáng, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Bây giờ vấn đề ở đây là: Lúc rời khỏi thành truy đuổi, phía Đại Ngụy có nên bắt người trước khi Vương tử và đoàn sứ thần tập họp không? Hay cứ để đối phương phóng ngựa đi? Chỉ cần thiên kim nhà Tể tướng an toàn, vậy cứ ngầm hiểu rõ mọi chuyện không cần bắt bẻ chăng?
Dù sao cũng là quốc gia đối địch, triều đình cần phải thương lượng lại kế sách phù hợp.
Tể tướng Lâm Thừa nhìn chằm chặp vào đứa con trai đang đứng trong công đường, hắn cứ cúi đầu không nói lời nào, ánh mắt lão ta mệt mỏi. Buổi triều sớm sắp đến rồi, được thái giám bên cạnh nhắc nhở, Lâm Thừa bừng tỉnh khỏi cơn thẫn thờ. Lão ta chầm chậm giơ tay chạm vào kinh đường mộc, chuẩn bị kết tội con trai mình.
Hoàng đế vươn tay, đè tay lão ta lại.
Lâm Thừa gian nan lên tiếng: “Bệ hạ…”
Bệ hạ không nhìn lão ta, mà thích thú quan sát ba cô cậu thanh niên mới từ từ kể lại sự thật.
Yến Khuynh và Vi Phù thượng triều mỗi ngày, ai cũng là Trạng nguyên lang tự tay ông ta chọn và ban danh, tất nhiên ông ta biết rõ, cả hai đều sở hữu tài hoa mà người thường không thể sánh bằng. Và người có thể bắt kịp họ, con gái Từ Cố, Từ Thanh Viên đã khiến Hoàng đế sinh lòng hứng thú nhất.
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, trong lòng đọc hai lần cái tên “Từ Thanh Viên”.
Phụ thân là vị Đại Nho sĩ nức tiếng gần xa, mẫu thân là nữ Tướng quân danh chấn thiên hạ. Một cô gái trưởng thành thế này, xem ra sẽ khác các nữ lang xuất thân từ gia đình bình thường. Một thiếu nữ như vậy, sẽ có phần lãng phí tài năng nếu chỉ thu mình trong chốn khuê phòng.
Sau khi cha mất tích, Từ Thanh Viên vẫn chọn vào Trường An. Phải chăng nàng cũng thấy cuộc sống ẩn dật đã phí hoài tuổi thanh xuân?
Cũng giống con gái ông ta, Mộ Minh Xu...
Đồng tử của Hoàng đế đen láy tĩnh lặng, ông ta phát hiện, trước ánh nhìn chăm chú không chớp mắt của mình, Từ Thanh Viên ngày càng cứng đờ người. Chung quy vẫn là một đứa trẻ... Trong mắt ánh lên nét cười, ông ta từ tốn hỏi:
“Từ nương tử, là cô nói với quân Cấm vệ, Vân... cứ gọi Vương tử Vân Diên vậy, muốn ám sát trẫm?”
Từ Thanh Viên sững người, rồi chậm rãi tiến lên một bước, bắt đầu kiếm cớ.
Nàng cụp mắt, thoáng thấy Yến Khuynh cất một bước về phía trước. Yến Khuynh ôn hòa lên tiếng, trả lời thay nàng: “Bệ hạ, tình thế lúc ấy rất nguy cấp. Khi thần và Từ nương tử phát hiện tên trộm, tên trộm đã đến gần khu chợ phía Đông, tiếp cận cung Hưng Khánh. Thần sợ tên trộm sẽ lợi dụng đám đông hỗn loạn để đến cung Hưng Khánh ám sát Bệ hạ, nên thần mới nhờ Từ nương tử cảnh báo quân Cấm vệ trước.”
“Thần đã phán đoán sai tình hình, quấy nhiễu Bệ hạ.”
Từ Thanh Viên ngước lên, giật mình dừng mắt trên người Yến Khuynh, chàng không nhìn nàng mà chỉ xin tạ tội với Hoàng đế. Nghĩ về bao cơ sự đã xảy ra suốt đêm qua, nàng thầm cảm thấy chua xót.
Song, khi nàng chăm chú nhìn tấm lưng mảnh khảnh như trúc như tùng của chàng, trong lòng Từ Thanh Viên dâng lên vài phần buồn bã - một vị lang quân đối xử với nàng tốt ngần này, một vị lang quân che chở nàng ngần này.
Vừa rồi, chàng đã nói khéo với Bệ hạ rằng, khả năng cha phản quốc là cực kỳ thấp.
Hoàng đế tỏ ra ôn hòa nói với Yến Khuynh: “Yến Thiếu khanh một lòng yêu nước như vậy, nào có gì sai chứ? Đêm qua xảy ra chuyện, Yến Thiếu khanh đã phản ứng nhanh nhạy, nếu trẫm trách mắng nặng, vậy chẳng phải không hợp tình người sao?”
“Chuyện đêm qua” khiến mí mắt Lâm Thừa giật giật.
Nếu Yến Thiếu khanh phản ứng nhanh nhạy với chuyện đêm qua, thế còn lão ta thì sao? Thế còn trưởng tử của lão ta đã âm mưu với Vương tử Vân Diên thì sao?
Hoàng đế thoáng khựng lại, nhìn thái độ của mọi người có mặt một vòng, ông ta mới tiếp tục: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây, chờ thượng triều rồi hẵng bàn bạc sau.”
Về phần bá tánh đang hóng hớt bên ngoài phủ Kinh triệu, đương nhiên ông ta sẽ không để họ biết triều đình dự định đối phó với đoàn sứ thần thế nào. Hoàng đế cho phép các vị đại thần đã thức trắng cả đêm cáo lui về nhà, để họ chỉnh trang rồi mới thượng triều.
Lâm Thừa dẫn đầu chúng đại thần thỉnh an Hoàng đế, Hoàng đế bãi giá (*) sắp rời đi. Lâm Thừa quay đầu nhìn Lâm Tư Niên trong công đường.
(*) Bãi giá: Mình tạm thời chưa tìm được từ nào thuần Việt để thay, nên mình xin phép để theo convert.
Lâm Tư Niên điềm nhiên ngước lên, bình thản khẽ cười khiêu khích với lão ta.
Trong thoáng chốc, Lâm Thừa lạnh toát cả người, lão ta nhận ra ý đồ ác độc của Lâm Tư Niên: Lâm Tư Niên có quan tâm đến việc mình bị điều tra không? Không, hắn không quan tâm. Điều Lâm Tư Niên muốn là danh tiếng của phủ Tể tướng bị hủy hoại, muốn Tể tướng bị lên án.
Trong vụ án Lương Viên, Lâm Tư Niên dụ dỗ nữ lang đàng hoàng nhà người ta làm gì? Rồi tại sao Lâm Tư Niên lại đột nhiên hợp tác với kẻ thù bắt cóc muội muội mình?
Đứa con trai này, chỉ muốn tra tấn lão ta.
Lâm Thừa run run hai tay, không nén nổi cơn giận, chỉ vào Lâm Tư Niên: “Người đâu, bắt thằng đó lại…”
Hoàng đế ngẩng đầu, đè tay Lâm Thừa xuống lần nữa.
Hoàng đế bảo: “Tử Kế à, lời Yến Thanh Vũ nói không phải không có lý, khanh nên đóng cửa giải quyết việc nhà của mình thôi, không cần phải trừng phạt trước mặt mọi người đâu. Thanh danh Tể tướng của trẫm, nào đến mức phải chứng minh bằng mấy chuyện thế này.”
Ánh mắt của Lâm Tư Niên lóe lên.
Lâm Thừa trầm ngâm một lát.
Ý của Hoàng đế có thể hiểu theo hai cách: Một, không cần dùng hình tượng “công chính liêm minh” nhằm mua danh tiếng, để người trong thiên hạ ca ngợi Tể tướng “quân pháp bất vị thân” và “bảo vệ công lý”. Hai, Tể tướng là Tể tướng của một quốc gia, đại diện cho bộ mặt của một quốc gia, Hoàng đế phải giữ thể diện cho Tể tướng.
Sự việc tối qua, Hoàng đế không định tính toán với Lâm Thừa.
Lâm Thừa càng tin rằng, vì muốn bảo vệ lão ta nên Hoàng đế mới bỏ qua việc điều tra lỗi lầm của Lâm Tư Niên. Dù sao lão ta và Hoàng đế cũng quen biết nhau chừng ấy năm trời, nếu con trai mình bị buộc tội “phản quốc”, vậy chính Tể tướng này có tư cách gì đứng vững ở triều đình chứ...
Lâm Thừa run rẩy cúi đầu, khàn giọng nói: “Thần tạ ơn tấm lòng của Bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt thằng con hư này, không bao giờ để nó làm chuyện sai trái nữa.”
Hoàng đế vỗ vỗ tay Tể tướng: “Trẫm tin khanh.”
Cảnh tượng ấm áp giữa Vua và thần này, đã được dân chúng chờ đợi bên ngoài tán dương, cũng gợi nhớ cho các đại thần ở đây về tình bạn kéo dài gần hai mươi năm không ai chia cắt được của Bệ hạ và Tể tướng. Chẳng lẽ giữa Vua với thần thật sự tồn tại kiểu tình nghĩa như vậy? Thần sẽ không để Vua thất vọng, Vua cũng không phụ thần?
Vi Phù chứng kiến cảnh tượng này từ đầu đến cuối, hàng mi khẽ run lên, y cụp mắt: Xem ra mức độ tín nhiệm của Hoàng đế dành cho Tể tướng nhiều hơn y tưởng.
Lâm Tư Niên cứ nghĩ chuyện này có thể khiến Tể tướng xấu mặt, làm tổn hại đến danh tiếng của lão ta, nhưng hắn vẫn còn ngây thơ quá.
Trước khi rời khỏi đây, Hoàng đế chợt tập trung quan sát các quan đại thần theo sau mình. Ông ta bất ngờ nhìn thẳng vào Yến Khuynh, ánh mắt sắc bén như chim cắt: “Trước lúc sự việc đêm qua xảy ra, sau khi rời cung, Yến Thiếu khanh vẫn luôn ở bên Từ nương tử à?”
Yến Khuynh thoáng giật mình.
Nhận ra dường như Hoàng đế đang ngầm thăm dò, nhưng chàng thật sự không hiểu ý của Hoàng đế đằng sau câu hỏi này. Chàng đồng hành cùng ai, hình như không liên quan gì đến vụ án tối qua mà.
Đồng tử đen láy trong veo của chàng ánh lên vẻ hoang mang, khiến nét cười từ đôi mắt Hoàng đế càng sâu hơn.
Rồi Hoàng đế nhìn sang Từ Thanh Viên đang im lặng trốn ở phía sau, khi nàng nghe thắc mắc của ông ta, Hoàng đế thấy hàng mi nàng run run như cánh bướm, sau đó Từ Thanh Viên hoảng loạn ngước mắt lên, nhưng vẫn kiềm chế không ngẩng đầu, không dám nhìn gì.
Chỉ cần một lần liếc nhìn ngắn ngủi, Hoàng đế đã thấy Từ Thanh Viên bỗng đỏ mặt, ánh mắt nàng có phần hụt hẫng, còn thoáng qua vẻ... căng thẳng.
Hoàng đế thầm nghĩ, cô nàng Từ nương tử mà vị Yến Thiếu khanh không thấu tình đạt lý đây đã bắt gặp, nói không chừng không những không đầu gỗ như Yến Thiếu khanh, mà còn sở hữu tính cách tinh tế nữa.
Yến Khuynh bị trêu mà không hiểu, nhưng Từ Thanh Viên lại hiểu.
Hoàng đế giơ tay định vỗ vai Yến Khuynh, nhưng thấy vẻ mặt cứng ngắc của Yến Khuynh, ông ta dừng tay một chốc rồi đưa ra sau lưng, không làm khó chàng thanh niên tài tuấn này nữa.
Hoàng đế mỉm cười: “Thế thú vị thật. Công chúa Quảng Ninh của trẫm cũng ái mộ Yến Thiếu khanh. Thanh Vũ cậu đấy.”
Cuối cùng cũng hiểu ý Hoàng đế, Yến Khuynh không khỏi quay đầu thoáng nhìn Từ Thanh Viên. Từ Thanh Viên nhìn chàng rồi lại cúi đầu, ngón tay nắm chặt chiếc khăn trong tay áo.
Mộ Minh Xu hắng giọng một tiếng, Yến Khuynh mới dời mắt sang nàng ta.
Công chúa Điện hạ cũng tỏ ra bất đắc dĩ, mỉm cười gật đầu với chàng, không có tâm trạng diễn trò mấy.
Mọi người cáo lui, ai cũng có tâm sự khác nhau.
Từ Thanh Viên theo sau chư vị đại thần, thầm nhớ tới lời câu bông đùa của Hoàng đế, ông ta đang trêu Yến Khuynh à? Nàng không khỏi lo lắng cho Yến Khuynh, nếu Bệ hạ thật sự gả Công chúa cho Yến Khuynh... Lúc này, Từ Thanh Viên nghe thấy hai vị quan viên Hồng lô tự trước mặt mình nhỏ giọng nói chuyện.
Một người đăm chiêu ủ dột: “Mời vừa chốt kế hoạch nên sử dụng lễ nghi gì với đoàn sứ thần Nam Man, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, có cần phải bàn lại lần nữa không? Đã mấy ngày tôi không về nhà, phu nhân của tôi đang bực bội lắm đấy.”
Một người khác nói: “Ồ, lễ nghi đã bàn xong rồi ư? Tôi mới nghỉ hưu mộc hai ngày thôi, mà các anh làm việc cũng nhanh nhẹn phết. Ban đầu các anh tính dùng lễ nghi gì?”
Người thứ nhất trả lời: “Đương nhiên là quy tắc dành cho quân thần rồi! Vô số thư tịch của tiền triều đã thất lạc, sau khi tốn bao nhiêu thời gian để tìm kiếm sách cổ lẫn tài liệu xưa, chúng tôi và các lão già bên Lễ bộ mới thấy ít thông tin có cơ sở đấy. Nước ta thiết lập quan hệ ngoại giao với Nam Man, vì thế dựa theo nguyên tắc ‘Trong ngoài khác biệt’, địa vị của Nam Man sẽ thấp hơn các vị Vương gia, thành ra ta áp dụng lễ nghi dành cho chư hầu vương đón tiếp họ là được.”
Người sau vuốt râu: “Ừ, trong ngoài khác nhau, đúng vậy đúng vậy, cũng hợp lý. Họ là một quốc gia thấp kém, tóm lại không thể cao hơn các chư hầu vương được. Quyết định của các anh khá ổn đấy.”
Nghe họ trao đổi như thế, Từ Thanh Viên ra chiều đăm chiêu, muốn nói đành thôi. Nàng thầm nhớ đến khoảng thời gian mình còn đi học, vào thời điểm cha nàng dạy về lễ nghi giữa các quốc gia, cha không hề bảo vậy...
Từ Thanh Viên định nhắc một số vị quan lớn, nhưng rồi nàng nghĩ, nếu dùng danh tính của mình để nhắc nhở các quan đại thần, vậy sẽ kỳ lạ lắm, người khác cũng sẽ không tôn trọng ý kiến của nàng.
Nàng lẳng lặng cúi đầu, nặng lòng suy tư về chuyện này.
Ở phía sau, Vi Phù ho khan: “Lộ Châu nhi.”
Nàng quay đầu nhìn, thi lễ với y.
Nàng cứ tưởng vị sư huynh khó hiểu này của mình gọi mình lại, để chuẩn bị nói một lý lẽ khó hiểu nào đó. Nhưng Vi Phù chỉ kêu nàng một tiếng, rồi nhìn nàng mỉm cười, không hề thốt lên điều gì kỳ lạ.
Y nho nhã tuấn tú, khi bước qua ngưỡng cửa, y ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Lộ Châu nhi, trời sắp sáng rồi.”
Từ Thanh Viên nhìn qua vai y…
Vượt qua từng đám mây, vầng dương nhô lên ở đằng Đông, rặng mây đỏ phủ đầy trời.
Màn đêm vắt ngang hồi lâu kia, đã bị xua tan thành một hố sâu, vô vàn tia nắng chiếu xuống, thành Trường An như chìm trong ánh ban mai xen lẫn sương mù trắng xóa, trông hùng vĩ nguy nga, căng tràn sức sống.
--------------
Chuyện gì đã xảy ra vào buổi triều sớm hôm nay, không một ai biết.
Trong thành Trường An, bá tánh say sưa bàn tán về chuyện náo nhiệt ở phủ Tể tướng tối qua. Tin đồn từ miệng họ quả thực kỳ diệu, ban đầu chỉ là “Lang quân phủ Tể tướng bắt cóc muội muội nhằm hợp tác với sứ thần ngoại quốc”, về sau lại biến thành “Tể tướng cấu kết với sứ thần nước ngoài, có thể phạm tội phản quốc”.
Không thể không cảm thán, phong tục triều Đại Ngụy thật sự rất cởi mở. Các câu chuyện diễn nghĩa đang lan truyền khắp nơi luôn mang tính hư cấu, triều đình cũng không cử người ngăn cấm.
Trước giấc trà, sau giờ ăn, bá tánh thành Trường An luôn có thể hồi tưởng đến Thái tử Tiễn tiền triều, cũng có thể thêu dệt chuyện về vị Tể tướng hiện tại của đương triều. Chỉ cần những lời đồn đại này không gây rắc rối lớn, triều đình thường sẽ mặc kệ chúng, không can thiệp gì.
Nhưng khi ngồi xe ngựa về thẳng phủ, nghe thấy dân chúng trong quán trà đơm đặt bao việc xoay quanh mình, Lâm Thừa vừa đau vừa sốc.
Lão ta lo toan việc nước đã nhiều năm, thậm chí còn bôn ba vì thiên hạ từ trước đó. Lão ta am hiểu thi thư, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, xem lời dạy của bậc thánh hiền như mục tiêu của mình, hy vọng quốc gia Đại Ngụy hưng thịnh, muôn đời rạng danh. Sau mấy thập kỷ lão ta cần mẫn cẩn trọng, danh tiếng đã bị Lâm Tư Niên hủy hoại nặng nề.
Màn đêm buông xuống, mọi người trong phủ Tể tướng sợ hãi, nhóm nô bộc tới cầu xin Công chúa Trường Lăng đang gạt lệ trong phòng: “Điện hạ, ngài mau đến gặp gia chủ, ngài ấy sắp đánh chết lang quân rồi!”
Công chúa Trường Lăng vốn canh cánh chuyện phu quân và người khác sinh ra Lâm Tư Niên, giờ đây con gái mình bị bắt cóc vì Lâm Tư Niên, bà ấy không đến tìm Lâm Tư Niên tính sổ đã là cực kỳ nể tình rồi.
Tuy phu quân đã an ủi bà ấy rằng kẻ thù sẽ không đụng chạm vào con gái một phân nào, rằng con gái sẽ nhanh chóng được tìm thấy thôi, nhưng cốt nhục của mình cứ bị cướp mất như thế, sao bà ấy không sốt ruột được?
Nghe thấy tiếng Tể tướng đánh Lâm Tư Niên, Công chúa Trường Lăng đang đỏ hoe mắt khóc thầm cảm thấy sảng khoái: “Đáng đời! Ta đã sớm nói cho ông ấy biết đứa con trai này không tốt lành gì, khuyên ông ấy đừng tìm con trai về. Ông ấy đâu chịu nghe, cứ phải tìm con trai cho bằng được... Lâm Tư Niên là con trai ông ấy, còn Nhược Nhược không phải con gái ông ấy sao?”
“Nhược Nhược của chúng ta đáng thương quá, hức...”
Bà ấy lại không kìm được mà òa khóc, nhưng thị nữ đã tới tới lui lui nhiều lần, nói Lâm Tư Niên sẽ bị đánh chết mất. Vị Công chúa Trường Lăng nhân hậu này bắt đầu bất an, nhớ đến gia quy khắc nghiệt của phu quân mình năm xưa, bà ấy thật sự sợ Lâm Tư Niên sẽ mất mạng dưới tay lão ta...
Không phải bà ấy bảo vệ Lâm Tư Niên, bà ấy chỉ muốn bảo vệ thanh danh của Tể tướng.
Ánh đèn đêm phiêu diêu, hắt vào cửa sổ, Công chúa Trường Lăng được thị nữ đỡ ra hậu viện. Bước trên hành lang dài, bà ấy thấy một cảnh tượng rợn người trong sân:
Hàng chục thị vệ cầm gậy gỗ trên tay, họ đứng quanh sân. Lâm Tư Niên bị trói gô trong sân, đã bị đánh đến nỗi ngã sõng soài dưới đất, không thể đứng dậy được. Song, gậy gộc đánh xuống thân thể, không có ý định dừng lại. Từng đòn “bôm bốp” giáng xuống cơ thể Lâm Tư Niên, tiếng xương gãy vang lên khiến lòng người kinh hãi.
Công chúa Trường Lăng hoang mang nhìn phu quân mình ngồi trên ghế thái sư, lão ta đối mặt với thanh niên trẻ tuổi đang nằm trong vũng máu.
Lâm Thừa không tỏ thái độ gì, còn trên tay lẫn toàn thân Lâm Tư Niên đều đẫm máu, nhưng nét mặt hắn cũng vô cảm.
Lúc này, tính cách cao ngạo của hai cha con giống hệt nhau, khiến người khác vừa bàng hoàng vừa sợ sệt: Ai lại đối xử với con trai mình như vậy?
Công chúa Trường Lăng buột miệng kêu lên: “Phu quân, Đại lang sắp bị ông đánh chết rồi!”
Lâm Thừa ngồi trên ghế thái sư cụp mắt, nhìn Lâm Tư Niên trong vũng máu. Lão ta cực kỳ thờ ơ: “Ngọc không mài không thành vật quý, chỉ khi bẻ gãy xương nó thì nó mới biết rõ điều gì nên làm, điều gì không nên làm.”
“Trường Lăng, nàng phải thấy may mắn vì nó không rành việc triều chính, bằng không nó sẽ bán tin tức cho vị Vương tử Vân Diên kia, vậy thứ chờ đợi nó hôm nay, không chỉ dừng ở mấy đòn đánh gậy đâu.”
Công chúa Trường Lăng do dự: “... Nhưng, thằng bé không chịu nổi nữa.”
Lâm Thừa hỏi: “Thế ư? Lâm Tư Niên, mày có nhận lỗi không?”
Công chúa Trường Lăng mong Lâm Tư Niên sẽ đáp “Nhận”, nhưng giữa đêm khuya, bà ấy chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ khàn khàn của Lâm Tư Niên. Khắp người chàng trai trong vũng máu đau đớn tột cùng, hắn không thể bò dậy nổi, nhưng khi Lâm Tư Niên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu của hắn sáng rực, hiện rõ vẻ vặn vẹo quái dị, trông vô cùng đáng sợ.
Lâm Tư Niên thở hổn hển: “Ngọc không mài không thành vật quý... Ông đã muộn nhiều năm rồi. Bây giờ có quá trễ không? Tôi ra nông nỗi thế này, ông không hài lòng điều gì chăng?”
Trong mắt hắn hiện lên nét cười hung ác như một con sói, nhưng giọng điệu lại thân thiết: “Cha, cha không vừa ý ở đâu? Con cố gắng tệ hơn nữa nhé?”
“Choang” một tiếng, Lâm Thừa quăng mạnh ly trong tay: “Mày bắt cóc Nhược Nhược, còn không biết hối cải hả!”
“Quả thực tôi có lỗi với Nhược Nhược.” Giọng Lâm Tư Niên nhẹ nhàng, hắn nói năng ung dung đầy hoài nghi: “Nhưng chẳng phải đây là lời lẽ và hành động mẫu mực cha đã dạy cho tôi sao? Tôi vứt bỏ Nhược Nhược, cũng giống cha đã bỏ rơi tôi và mẹ mà?”
Công chúa Trường Lăng không dám nhìn sắc mặt Lâm Thừa ẩn trong màn đêm, bà ấy đoán nhất định lão ta đang tái nhợt mặt và chết lặng. Bà ấy luôn biết phu quân có vợ cũ trước khi cưới mình. Nhưng đó là điều cấm kỵ không thể nhắc tới ở Lâm gia, bao nhiêu năm trôi qua, chỉ mỗi Lâm Tư Niên mới dám đề cập đến.
Lâm Tư Niên bò dậy khỏi vũng máu, cười nhìn Lâm Thừa: “So với cha thì tôi đã là gì đâu.”
Lâm Thừa nghiến răng nghiến lợi: “Đánh cho ta!”
Gậy gỗ tiếp tục bổ xuống người Lâm Tư Niên, đánh ngã thanh niên vừa mới nhổm dậy. Lâm Tư Niên cười điên loạn, miệng đẫm máu, hắn càng cười càng căm hận:
“Cha, mạng của tôi vô giá trị, chỉ bằng cỏ rác thôi. Tôi có thể dùng mạng mình bù đắp cho Nhược Nhược, nhưng mạng cha quý giá lắm mà, cha dùng mạng mình để bù đắp cho tôi và mẹ bằng cách nào đây?”
“Cha ơi, hậu quả khi đưa tôi về, ông không biết hả? Tôi đến đây cốt để hành hạ ông đấy! Nếu ông sợ, vậy hãy giết tôi, bỏ rơi tôi, hủy hoại tôi đi! Cũng giống những chuyện ông đã làm với mẹ đó, ông giỏi nhất mấy việc này mà?”
Lâm Tư Niên lại mỉm cười với Công chúa: “Điện hạ, ngài có biết phu quân ngài đã bỏ rơi mẹ con tôi thế nào không? Ngài có biết mẹ con tôi đã sống cuộc đời ra sao không? Ngài có biết lão ta là một kẻ đạo đức giả đáng sợ cỡ nào không...”
Lâm Thừa gầm lên: “Đánh mau!”
Tiếng gào rống của Tể tướng, âm thanh gậy đánh xuống, tiếng cười điên cuồng của thanh niên, tất cả đã biến hậu viện phủ Tể tướng thành một địa ngục trần gian.
Chứng kiến cảnh tượng quái dị giữa đêm này, Công chúa Trường Lăng không khỏi rùng mình. Sau nhiều năm chỉ thấy mặt tận tụy trung thành với cương vị công tác của phu quân, bà ấy bắt đầu tò mò về mặt khác của phu quân. “Người mẹ” trong miệng Lâm Tư Niên, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Lâm Thừa đã trả giá thế nào để cưới bà ấy?
--------------
Đêm đấy, Từ Thanh Viên ngồi viết chữ dưới ánh nến.
Nàng không gặp lại Yến Khuynh, vì lúc này nàng không tiện đến tìm chàng, sợ sẽ khiến chàng bối rối.
Vào chạng vạng, Phong Nhược ghé thăm nàng, báo nàng biết ngày mai Yến Khuynh sẽ rời Trường An, có thể sẽ không quay về trong thời gian ngắn.
Từ Thanh Viên tự hỏi, có phải Yến Khuynh đã nhận nhiệm vụ truy đuổi Vương tử Vân Diên không, nhưng rồi nàng nghĩ tới đêm Thất tịch, Yến Khuynh cũng nói mình sẽ rời Trường An. Nàng không muốn hỏi sâu về chuyện triều chính, chỉ cảm thấy u sầu không thốt nên lời.
Từ Thanh Viên không muốn nghĩ nhiều về mấy vấn đề đó nữa. Nàng thức khuya viết chữ, cố gắng tập trung vào việc khác.
--------------
Chuyện giải cứu con gái Tể tướng và đàm phán với đoàn sứ giả, ai trong triều cũng cho rằng Hoàng đế đã giao cho Yến Khuynh, nên Yến Khuynh mới phải rời kinh nhanh như vậy.
Người đóng vai ái mộ Yến Thiếu khanh, Mộ Minh Xu đang hết sức buồn phiền, tức giận vì Hoàng đế khiển trách nàng ta về việc chạy lung tung trong đêm Thất tịch. Hay tin Yến Khuynh sắp xuất phát, rồi nghĩ đến lập trường hiện giờ của mình, nàng ta lập tức phi ngựa ra khỏi phủ, định leo lên lầu cổng thành tiễn Yến Thiếu khanh.
Quan gác cổng muốn nói đành thôi: Yến Thiếu khanh ở dưới lầu, Công chúa Điện hạ tới tiễn người mà không gặp được người, có phải hơi thấp kém không?
Song, Mộ Minh Xu vẫn giữ thái độ lạnh lùng suốt cả đoạn đường, khiến quan gác cổng không dám hó hé gì.
Mộ Minh Xu bước lên lầu cổng thành, nhìn xe ngựa ngoài thành, ánh mắt nàng ta lóe lên.
Dương liễu lả lướt, bên bờ sông Bá, nàng ta thấy một cỗ xe ngựa mộc mạc, thấy cậu thị vệ Phong Nhược luôn theo Yến Khuynh như hình với bóng, thấy chàng Yến Khuynh cao ráo tựa ngọc. Chuyện khiến nàng ta ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên là, nàng ta cũng thấy một cỗ xe ngựa đậu bên đường. Từ Thanh Viên trong chiếc váy dài màu phỉ thúy được thị nữ đỡ xuống xe, sau đó nàng bước về phía Yến Khuynh.
Mộ Minh Xu chạm vào miếng băng gạc trên tay phải. Nàng ta vừa mân mê lớp băng, vừa nhìn cặp nam nữ có tình với nhau bên dưới.
Vết thương ở lòng bàn tay dưới lớp băng gạc này, có từ lúc nàng ta đánh nhau với Vương tử Vân Diên vào đêm Thất tịch. Nàng ta vừa sốc vừa tức, không ngờ mình sẽ thua Vân Diên.
Mộ Minh Xu cụp mắt, vô cảm tháo miếng băng quanh lòng bàn tay ra, nhìn vết thương dài trên đó.
Từng kinh qua bao nhiêu cuộc chiến tranh, từng sở hữu võ nghệ cao cường, nhưng nhiều năm sau, nàng ta đã thật sự bại dưới tay một Vương tử ngoại quốc trong một trận ẩu đả kéo dài. Ngần ấy năm tháng chìm trong lối sống xa hoa lười biếng của một Công chúa, quả thực đã khiến nàng ta sa ngã, đã mai một phần sắc sảo trước đây của nàng ta.
Thua Vân Diên, là bằng chứng cho sự thất bại của nàng ta.
Cùng lúc đó, nhân vật không hề làm gì trong đêm Thất tịch, sau đấy được Lâm Thừa ghi nhận là “có công hộ vệ”, Thái tử Mộ Trường Đình đã nhận được lời khen ngợi của các triều thần, cũng như phần thưởng từ Hoàng đế.
Mộ Minh Xu ngẩng đầu, nhìn chú đại bàng to lớn đang chao lượn trên trời. Nàng ta quan sát đại bàng sải cánh bay tự do trên vòm trời ấy, tự hỏi mình vẫn sẽ luôn thụt lùi thế này chăng.
Đằng sau nàng ta vang lên một tiếng hắng giọng.
Quan gác cổng cung kính mở lời: “Mời Vi Huyện lệnh.”
Mộ Minh Xu cũng không quay đầu lại, nghe thấy Vi Phù thỉnh an mình: “Công chúa Điện hạ đến tiễn Yến Thiếu khanh à?”
Mộ Minh Xu ngoảnh lại, lẳng lặng nhìn Vi Phù, khuôn mặt y nho nhã, trong mắt y luôn đầy nét cười. Nàng ta chậm rãi hỏi: “Vi lang quân cũng tới tiễn người?”
Nét cười trong mắt Vi Phù càng sâu hơn.
Song, nét cười này luôn kèm theo vẻ lạnh nhạt.
Y tao nhã giữ lễ: “Theo lệnh của cấp trên, thần đến gặp quan gác cổng để điều tra thêm manh mối và chứng cứ. Về chuyện Lâm nữ lang bị bắt cóc, Lâm công cần một người mà thầy ấy có thể tin tưởng.”
Ánh mắt Mộ Minh Xu chợt lóe lên. Chẳng lẽ y đang hàm ý rằng, việc Yến Khuynh rời thành và chuyện Lâm Vũ Nhược bị bắt là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau? Cả triều đình đều nghĩ Yến Khuynh rời thành vì Lâm Vũ Nhược, nhưng Vi Phù đã ám chỉ với nàng ta một câu trả lời khác.
Vi Phù này...
Chàng trai tài hoa đến từ Lạc Dương mà trước đây mình chưa bao giờ quan sát kỹ này, rốt cuộc Mộ Minh Xu cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào y. Nàng ta hỏi: “Vậy anh ra khỏi thành để truy đuổi Vân Diên, giải cứu Lâm Vũ Nhược? Là anh sắp đi theo đàm phán với đoàn sứ giả chứ không phải Yến Thanh Vũ?”
Vi Phù mỉm cười: “Thần vẫn chưa đáp ứng thầy ấy, dù sao thần cũng là Huyện lệnh huyện Trường An, Huyện lệnh không được phép dễ dàng rời khỏi nơi nhậm chức. Một Huyện lệnh nhỏ bé như thần, nào cáng đáng nổi một việc lớn đến vậy chứ.”
Mộ Minh Xu híp mắt.
Một Huyện lệnh nhỏ bé, liệu sẽ chủ động can thiệp vào chuyện này, cũng như tìm ra danh sách đoàn sứ giả trong khi chưa một ai phát hiện sao?
Mộ Minh Xu quan sát y hồi lâu, không nói gì nữa. Nàng ta xoay người lại, vẫn nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đang bịn rịn chia tay phía dưới, vẫn lấy tay vuốt ve lòng bàn tay bị thương của mình.
Thấy động tác của nàng ta, Vi Phù mỉm cười bắt chuyện: “Lần này Điện hạ thất bại hơi thảm…”
“Phập!”
Một con dao găm bổ tới, lúc Vi Phù đang kinh ngạc, Mộ Minh Xu đã quay lại, đẩy y vào tường thành, còn bên bàn tay lành lặn của mình, nàng ta rút con dao găm trong tay áo ra đâm vào tường.
Nhìn khuôn mặt chàng thanh niên đăm đăm, Mộ Minh Xu cụp mắt: “Cớ sao Vi lang quân cứ liên tục khiêu khích ta? Anh nói thất bại, vậy anh đang nói về mặt nào? Bổn Điện hạ chưa bao giờ thất bại.”
Bị sức mạnh của nàng ta áp đảo, Vi Phù chỉ thoáng bất ngờ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, y từ tốn hỏi: “Điện hạ không đánh lại Vân Diên, không phải là thua ư? Trên tình trường thì thua sư muội Lộ Châu nhi của tôi, không phải là thua ư? Còn trên triều đình, ngài luôn thất bại trước một Thái tử Điện hạ không hề làm gì, có lẽ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, đây cũng là thua mà nhỉ?”
Mộ Minh Xu đến gần y, hơi thở của nàng ta như hòa với hô hấp của y, gương mặt xinh đẹp diễm lệ tựa hồ chạm vào mặt y.
Giọng nàng ta khẽ khàng: “Nhân tài Lạc Dương, anh rất giỏi. Nhưng tại sao anh lại nói với ta mấy điều này? Ta và anh không quen không biết.”
Trong mắt Vi Phù thấp thoáng nét cười: “Hay tôi và Điện hạ hợp tác nhé?”
Mộ Minh Xu nhướn mày, ngạc nhiên vì không ngờ trên đời này lại có người chịu hợp tác với mình. Đúng như lời Vi Phù nói, nàng ta vẫn đang liên tục thua cuộc.
Mộ Minh Xu hạ giọng hỏi y: “Anh muốn gì?”
Y quay mặt sang một bên, môi y cơ hồ chạm vào cổ tay nàng ta, khiến nàng ta run lên rồi rụt lại. Hàng mi y nhẹ nhàng lướt qua, lời nói như thì thầm: “Thế ngài lại muốn gì?”
Vi Phù từ từ đè tay nàng ta lại, rút con dao găm kia ra. Y tiến tới, đến lượt Công chúa Điện hạ tôn quý phải lùi về sau.
Công chúa Điện hạ cao sang lui đến hàng rào tường thành. Cho tới khi nàng ta không thể lùi thêm nữa, Vi Phù mới cụp mắt, đặt dao găm vào tay nàng ta.
Trong đôi mắt điềm đạm của y vẫn giữ nét cười hờ hững, khắp người y như nhuộm chút sắc trắng giữa đêm tối, nhưng rồi sắc trắng nọ cũng chỉ dừng ở một ít thế thôi.
Gió trên lầu cổng thành thổi tung trang phục của cả hai.
Vi Phù ngẩng đầu, nhìn Mộ Minh Xu: “Hợp tác với tôi, tôi giúp ngài thắng, thế nào?”
--------------
          