HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 28: KHÓA LƯƠNG VIÊN 28

“Kỳ thực, đáp án của mỗi người mỗi khác.”

--------------

Trong điện thờ, trước tượng Phật nhỏ đặt ba nén nhang, hương khói lãng đãng, nụ cười đọng trên khóe môi tượng Phật càng thêm thần bí.

Từ Thanh Viên bất ngờ bước vào, lên án các nàng nói dối. Khi nhóm nữ tử đang nhao nhao mồm miệng thấy nàng, ánh mắt lóe lên, họ im bặt. 

Vi Phù quay đầu nhìn, thấy hàng mi Từ Thanh Viên còn dính hơi sương, hai má nàng đỏ bừng vì tức giận.

Vi Phù mỉm cười với Từ Thanh Viên: “Lộ Châu nhi, muội tìm ta à? Vậy muội ra ngoài đợi ta một lát nhé.”

Từ Thanh Viên phát hiện, tuy y đang cười nhưng ánh mắt đầy lạnh lùng, nàng dần lấy lại tỉnh táo, rồi ảo não vì mình đã lỗ mãng.

Chẳng lẽ vì lời nói moi tim móc phổi kia của Vi Phù, mà nàng lại thành ra chủ động xông xáo, tin rằng y đứng về phía nàng sao? Ắt hẳn nàng nên trách Yến Khuynh, ai bảo vài ngày qua chàng quan tâm nàng quá, làm nàng trở nên dễ tính, khiến nàng nghĩ chỉ cần mình lên tiếng, ắt sẽ có người nghe… 

Song, nay nàng đã bắt đầu minh bạch, con người không thể vơ đũa cả nắm.

Từ Thanh Viên bình tâm.

Khi thấy ánh mắt nàng, Vi Phù bỗng hối hận.

Nhưng Từ Thanh Viên đã khuỵu gối hành lễ, giọng nói lại trở nên điềm tĩnh uyển chuyển lần nữa: “Thiếp thân quấy rầy lang quân rồi. Do trước ấy phủ Kinh triệu có hỏi thiếp thân một số vấn đề, thiếp thân ngày càng nhớ ra nhiều chuyện hơn, bèn tới gặp lang quân. Thiếp thân sẽ ra ngoài, chờ lang quân tới hỏi chuyện ạ.”

Từ Thanh Viên chuẩn bị rời gian điện, đột nhiên nghe thấy lời nói bóng nói gió từ nhóm nữ tử Lương Viên đã vu khống nàng vừa rồi: “Vi Phủ quân cũng giống Yến Thiếu khanh trước đây, đều biết Từ Thanh Viên, đều vô cùng tin tưởng Từ Thanh Viên. Bọn ta nói Từ Thanh Viên đã giết người, tất nhiên Vi Phủ quân không tin. Một khi đã vậy, ngài còn hỏi bọn ta làm gì?”

Từ Thanh Viên đưa lưng về phía các nàng, mím môi.

Khóe mắt nàng thấy Lan Thì đang lo lắng ló đầu vẫy tay với nàng ở sau bức bình phong, ý bảo nàng đừng quan tâm nữa.

Từ Thanh Viên cụp mắt, tiếp tục bước ra ngoài bức bình phong.

Phía sau lại truyền đến lời ba hoa, nhóm nữ tử khác cũng nhao nhao lên tiếng: “Tại sao không nghi ngờ Từ Thanh Viên? Việc phụ thân nàng ta biến mất rất kỳ lạ, không phải nói đã phản quốc rồi sao? Tội danh đó, còn nghiêm trọng hơn hẳn sự việc đang xảy ra ở đây, đúng không?”

“Nhà dột từ nóc…”

Từ Thanh Viên dần tái mặt.

Vẻ lạnh nhạt trong mắt Vi Phù ngày càng rõ ràng, y cũng không ngăn cản bọn nữ tử đó mắng chửi. Xưa nay y vẫn tin rằng, giữa từng câu nói luôn ẩn chứa muôn vàn manh mối, cho dù đó là lời vu khống.

Vẻ điềm tĩnh lẫn nét lãnh đạm của y, thế gian hiếm ai hiểu.

Chí ít Từ Thanh Viên sẽ không hiểu.

Từ Thanh Viên quay đầu lại, đối mặt với nhóm nữ tử một lần nữa.

Chẳng qua vào lần này, nàng không còn kích động. Chất giọng nàng ôn hòa: “Các cô vẫn luôn âm mưu dồn ép ta làm hung thủ, tại sao?”

“Vào đêm Diệc Châu chết, có người kể đã bắt gặp ta đi trong chùa, hướng đi rất gần với gian phòng của Diệc Châu. Vậy ta cũng không ngại nói, tối đó, khi đang tản bộ trong viện, ta đã thấy Lương lang quân Lương Khâu. Song, lúc ấy Diệc Châu đang đóng vai Quan Âm, vẫn chưa chết. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ Lương lang quân mà ta thấy là hung thủ, thế tại sao các cô lại cho rằng ta là hung thủ?”

Bọn nữ tử nghẹn lời.

Các nàng thì thầm: “Cô miệng mồm lanh lợi, bọn ta nói năng vụng về, không nói lại cô”.

“Chẳng qua suy đoán một chút thôi. Cô không thích bọn ta, bọn ta cũng chẳng ưa gì cô, chẳng qua chỉ đoán bừa thôi.”

Từ Thanh Viên nhìn thẳng vào họ, không định rút lui. Nàng vẫn giữ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Không, trước khi Diệc Châu chết, ta và nhóm nữ tử Lương Viên chỉ biết nhau hơn một tháng. Hơn một tháng, giao tình của ta và các cô chẳng sâu sắc gì, giữa chúng ta chưa tới mức phải nói ưa hay không ưa. Vì chuyện của tổ mẫu, các cô có thể có một ít dị nghị ​​​về ta, nhưng thái độ các cô thể hiện trên mặt không phải là chán ghét.”

Nàng tiến từng bước về phía trước, ánh mắt bọn nữ tử ngày càng lảng tránh.

Các nàng nghe thấy giọng nói nhẹ tênh của Từ Thanh Viên: “Ít nhất trước khi Diệc Châu chết, các cô không hề ghét ta. Mà nay, các cô cứ một mực xem ta như hung thủ, ta suy đi nghĩ lại trăm lần cũng không hiểu. Ngày trước không thù, ngày nay không oán. Thái độ của các cô khiến ta cảm thấy, các cô không muốn tìm ra thủ phạm. Tại sao chứ?”

“Hay có người uy hiếp các cô? Phủ Kinh triệu là quan nha lớn nhất ở thành Trường An mà bá tánh có thể tiếp cận. Nếu có oan tình, lúc này không nói, trong tương lai sẽ khó có cơ hội.” 

Nàng chắc chắn đến vậy, bọn nữ tử không dám nói lời nào.

Bầu không khí vừa căng thẳng vừa yên tĩnh, Vi Phù chậm rãi tìm chỗ ngồi, rót cho mình một tách trà. Giữa tiếng nước chảy rào rạt, rốt cuộc một giọng nói ngập ngừng cũng vang lên trong nhóm nữ lang Lương Viên:

“Cô khác bọn ta. Bọn ta muốn bảo vệ Lương Viên, còn cô muốn hủy hoại Lương Viên. Chỉ vì sau khi Lương Viên sụp đổ, cô còn chốn để nương náu. Yến lang quân lẫn Vi lang quân, ai cũng có mối quan hệ tốt với cô, cũng sẽ vì phụ thân cô mà chăm sóc cô. Không giống chúng ta, không có Lương Viên, bọn ta sẽ mất chỗ ở.”

Từ Thanh Viên ngơ ngẩn nhìn họ.

Nàng muốn nói không phải, nàng muốn nói các cô không hề hiểu những gì ta đã trải qua, nàng muốn nói không ai dám chăm sóc ta cả.

Nhưng lời nói trên đã khơi dậy cảm xúc phẫn nộ của nhóm nữ tử Lương Viên. Sau khi một người mở miệng, lần lượt nhiều giọng nói khác vang lên:

“Cô là một nữ tử tài hoa, là con gái của Đại Nho sĩ, phụ thân cô lại nổi danh như vậy. Còn bọn ta chẳng biết được mấy chữ, rời khỏi Lương Viên thì làm sao bây giờ? Nếu không nhờ Lương gia cưu mang bọn ta, đám nữ tử lẻ loi cơ cực xuất thân ti tiện như bọn ta sẽ bị người người ức hiếp, xui xẻo thì bị bán vào chốn trăng hoa, may hơn chút còn tìm được một người nghèo lương thiện chung sống hết đời.”

“Nhưng Lương Viên thì khác! Lương Viên thu nhận bọn ta, bảo vệ bọn ta, cho bọn ta một nơi ăn ở, cho bọn ta trâm vàng ngọc đẹp. Tại Lương Viên, chúng ta tận hưởng một cuộc sống mà trước đây chúng ta chưa từng được tận hưởng. Ở chốn đây, chúng ta là ‘nữ lang’, có thị nữ hầu hạ, mỗi ngày chỉ cần khiến Lương lang quân lẫn tổ mẫu vui vẻ. Nếu may mắn, thậm chí có thể gả vào Lương gia làm con dâu! Đây là chuyện tốt mà người như bọn ta không thể chạm tới dù ngàn hay vạn năm nữa.”

“Diệp Thi muốn trốn khỏi Lương Viên, tại sao phải trốn chứ? Cuộc sống ở đây không tốt sao? Tại sao phải ra ngoài chịu khổ? Cô biết chăng, trước khi đến Lương Viên, ta chưa từng được thị nữ chăm sóc. Quê nhà ta xảy ra lũ lụt, cha mẹ ta tranh cãi nên bán mẹ ta hay bán ta, ta phải đếm trên đầu ngón tay xem bên nào đáng giá hơn, ta hay mẹ ta. Về sau, vì trong nhũ danh của ta có chữ ‘Châu’, ta đã được Lương Viên nhận nuôi. Cô có biết, đấy là lúc ta biết ơn cha mẹ ta nhất không? Họ đặt tên cho ta có chữ ‘Châu’ trong đó!”

“Bọn ta không muốn rời Lương Viên, bọn ta không muốn hủy hoại Lương Viên. Bọn ta không muốn tìm ra bất kỳ hung thủ nào, cũng không muốn biết Phùng Diệc Châu đã gặp chuyện gì. Bọn ta chỉ muốn duy trì cuộc sống ổn định bây giờ thôi.”

“Lộ Châu nhi, liệu cô hiểu được nỗi khổ của bọn ta không?”

Từ Thanh Viên bị cô lập không ai giúp đỡ, đứng trước hàng tá cặp mắt vừa khóc vừa cười lườm nàng đầy chỉ trích.

Song nàng nghĩ, trên đời này, ai mà chẳng khốn khổ. 

Rõ ràng là sai, Phùng Diệc Châu chết, Vệ Miểu chết, biết bao người chết.

Chẳng lẽ vì thi thể không nói được, nên người sống có thể tự ý giẫm đạp sao?

Nhưng khi nàng nhìn vào ánh mắt của những nữ tử này, có người đẫm lệ, có kẻ thù hận, trong tâm trí nàng dần nghĩ ra một đạo lý khác.

Như thời nàng còn học ở Vân Châu, có một ngày nàng đã hỏi cha: “Tại sao người ở Cam Châu lại ăn thịt người?” Và đạo lý này cũng giống tiếng thở dài của cha nàng khi ấy.

Một kiếp nhân sinh, vốn là tự tìm kiếm vận mệnh, là tìm kiếm hạnh phúc giữa đau khổ.

--------------

Vi Phù dẫn Từ Thanh Viên đi uống trà, y rót cho nàng một tách, an ủi nàng: “Muội chớ nghĩ nhiều. Đôi khi thế gian này đen trắng nghịch đảo như thế đấy, không cần để tâm.”

Từ Thanh Viên cầm trà trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng ngước mắt nhìn, nói nhẹ với Vi Phù: “Các nàng là đồng phạm.”

Vi Phù hơi giật mình, thấy Từ Thanh Viên im lặng hồi lâu, y cũng không rót trà nữa. Y không ngờ Từ Thanh Viên vẫn đang suy ngẫm, y cứ nghĩ Từ Thanh Viên sẽ ủ rũ vì bị nhóm nữ lang bài xích.

Con gái của Từ Cố... quả thực khác xa so với tưởng tượng của y.

Từ Thanh Viên đặt tách trà xuống, nghiêng đầu, nhỏ nhẹ phân tích:

“Các nàng nói ta như thế, trong lòng ta rối loạn, tạm thời rất khó để tranh luận với các nàng, ta đành không đề cập tới một điều.”

“Điều ta muốn nói là, tất cả lời lẽ của họ, chỉ đơn giản là lòng ham hư vinh, không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý, khiến họ không muốn tố giác Lương Viên trước mặt người ngoài. Điều này cũng lý giải cho việc Đại lý tự chưa hề nhận được bất cứ báo án gì trong vài năm qua… Nhưng có rất nhiều nữ tử ở Lương Viên, tính cách cũng khác nhau, chẳng lẽ họ đều mê mẩn phù phiếm sao?”

“Vi lang quân, rất khó để khiến nhiều người ham hư vinh như vậy sống chung với nhau. Lương lão phu nhân thường xuyên bệnh tật, Lương lang quân hiếm khi rời phủ, loại chuyện như ‘Chỉ nữ tử mê vinh hoa phú quý mới có thể vào Lương Viên đây’, ta không nghĩ Lương gia có thể làm được. Nếu vậy, tính cách của họ rất khác nhau, lại đều giữ chung một bí mật.”

“So với các lý do khác, ta nghĩ khả năng ‘cùng phạm tội’ và ‘đồng lõa’ là rất cao.”

Vi Phù hỏi: “Sao muội không nghĩ họ không chịu khai ra, xuất phát từ mục đích báo đáp ơn nghĩa?“

Từ Thanh Viên trả lời: “Nhưng không một ai tố cáo tội ác, toàn bộ đều vì lý do báo ơn, cũng thật kỳ lạ.”

Đôi mắt hạnh của nàng mở to, trong trẻo đằm thắm, nàng chăm chú nhìn Vi Phù, chờ mong phân tích của mình sẽ được tán thành.

Vi Phù: “...”

Y có phần khó hiểu ý nàng, Từ Thanh Viên thấy y không rõ, nàng cắn môi, ấp úng nói: “Trước đó lang quân nói lang quân rất bận, muốn ta giúp lang quân điều tra án này một chút, rồi đổi lại, ta có thể gặp Tây Phong Tướng quân một lần, hỏi hắn về Thái tử Tiễn, không phải sao?

Vi Phù cong mắt mỉm cười.

Thấy y cười, Từ Thanh Viên trở nên căng thẳng.

Quả thực người này khác hẳn Yến Khuynh, chỉ cần nhìn thoáng qua, y có thể hiểu rõ, tỏ tường mục đích của nàng, còn chứa chút ý xấu trêu chọc: “Ta nói vậy khi nào? Đây chẳng phải là điều muội muốn trao đổi sao? Đã thế, muội còn lén được đằng chân lân đằng đầu. Từ lúc nào mà ta đồng ý với muội sẽ cho muội cơ hội gặp Tây Phong Tướng quân vậy?”

Từ Thanh Viên ra sức thuyết phục: “Ta có thể tìm ra hung thủ giết Diệc Châu. Liệu vụ án Lương Viên có dính dáng đến Tây Phong Tướng quân không, chẳng phải Vi lang quân cũng muốn biết sao? Ta có thể giúp.”

Vi Phù ngẫm nghĩ.

Y hỏi: “Hợp tác thế nào đây?”

Thấy y xiêu lòng, Từ Thanh Viên hơi thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không cần thế nào đâu, Vi lang quân tung ra tin tức, sai người tới lục soát Lương Viên. Vài năm qua, rất nhiều nữ tử đã mất mạng ở Lương Viên, biết bao thi thể được chôn tại đó. Muốn bọn nữ tử Lương Viên kia khai thật, ắt phải tìm ra những thi hài ấy.”

Vi Phù bảo: “Nhưng Lộ Châu nhi này, dù sao bên ta cũng không phải Đại lý tự, đào xác không thuộc sở trường của bên ta đâu.”

Từ Thanh Viên nói: “Thế nên chỉ cần diễn trò thôi, cũng không hẳn phải đào xác. Nhưng lang quân, nếu ta giúp lang quân tìm ra chân tướng, lang quân phải cho ta gặp Tây Phong Tướng quân đấy nhé.”

--------------

Trong hai ngày xét xử án ở Tích Thiện tự, nhóm nữ tử Lương Viên hoảng loạn.

Các nàng gần như chắc chắn, vị Vi Phủ quân và Từ Thanh Viên có tư tình. Trước đây hai người còn che giấu, nhưng bây giờ không thèm giấu giếm nữa: Vì Vi Phủ quân không hỏi chuyện Từ Thanh Viên thêm lần nào.

Chưa dừng ở đó, mấy ngày nay Vi Phủ quân không xuất hiện, nghe nói y đang thẩm vấn Tây Phong Tướng quân. Tuy nhóm nữ tử Lương Viên không hiểu Tây Phong Tướng quân có liên quan gì tới bên họ, nhưng họ cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Các nàng biết được, Vi Phù đã cử người xuống núi để đào thi thể ở Lương Viên. Vị Vi Phủ quân này thật sự rất có dã tâm, muốn dọn dẹp sạch sẽ tất cả những thứ thối rữa đã chôn vùi trong lòng đất Lương Viên bao năm qua.

Khi hay tin, các nàng không khỏi âm thầm thảo luận, có người không nhịn được mà tìm tới Lương Khâu để thương lượng.

Mọi người đều hiểu, theo thời gian trôi qua, tất thảy bí mật mà họ cắn chặt răng không hó hé chắc chắn sẽ bị phơi bày.

Đêm ấy, nhóm nữ tử Lương Viên lại bị gọi thẩm vấn. Song vào lần này, chờ đợi các nàng, bên cạnh các quan viên thẩm vấn, còn có Từ Thanh Viên, người không thèm giấu giếm gì nữa.

Dưới ánh nến chập chờn, Từ Thanh Viên mỉm cười nhẹ với các nàng.

Quan lại ngồi bên cạnh rất cung kính với Từ Thanh Viên: “Từ nương tử, ta dời ánh đèn ra phía trước một chút nhé?”

Khi Từ Thanh Viên khách sáo đáp không cần, nàng nghe thấy tiếng xì chế giễu từ nhóm nữ tử.

Buổi thẩm vấn bắt đầu, họ đi thẳng vào vấn đề.

Từ Thanh Viên nói với các nàng: “Vị ngỗ tác mà Đại lý tự để lại đã khám nghiệm hết tất cả các thi thể rồi.”

Nàng thấy phần lớn ánh mắt của nhóm nữ tử đều điềm tĩnh, chỉ một số ít lộ ra vẻ lo lắng.

Từ Thanh Viên nhìn đăm đăm vào các nàng, chậm rãi sửa lời: “... Song, những thi thể này không còn nguyên vẹn, tứ chi khiếm khuyết, phân hủy nặng nề…”

Bọn nữ tử Lương Viên vẫn giữ bình tĩnh.

Từ Thanh Viên thầm nghĩ: Chẳng lẽ cũng sai rồi? Thi thể sẽ không như vậy sao? Thi thể đã được giấu thế nào đây?

Trong lòng nàng đang có một sợi dây căng chặt, lắc lư qua lại. Còn trong đầu nàng đang hiện lên cấu trúc khu vườn của Lương Viên, nàng cố gắng nghĩ xem thi thể sẽ nằm ở đâu.

Nàng từng đọc trong sách, nếu dùng xác người để trồng hoa, vậy hoa cỏ sẽ sinh trưởng sum suê. Song, rõ ràng Lương Khâu chỉ nuôi dưỡng một loài hoa, loài hoa ấy tựa hồ cũng không cần nhiều thi thể như thế.

Nhiều năm qua, những nữ tử biến mất ở Lương Viên kia, nếu không cụt tay cụt chân, không sợ thối rữa, vậy thi thể sẽ chôn ở đâu đây...

Trong lòng Từ Thanh Viên có tiếng rơi “thịch” đầy nặng trĩu.

Nàng đứng phắt dậy, tái xanh mặt mày, nhìn chằm chặp vào đôi mắt đầy đắc ý của nhóm nữ lang Lương Viễn.

Từ Thanh Viên thở gấp, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Ngỗ tác của bên ta, trong lúc câu cá ở hồ, đã tìm thấy một viên đá quý từ vòng tay chưa kịp tiêu hóa trong bụng cá!”

Sắc mặt bọn nữ tử Lương Viên lập tức trắng bệch, ánh nến lung linh yếu ớt, hắt lên mặt các nàng từng mảng sáng tối bất minh.

Từ Thanh Viên quan sát vẻ mặt hoảng sợ của họ, đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trái tim nàng lạnh giá, nàng chẳng bao giờ ngờ họ sẽ như thế:

“Trong bụng cá, có ngón tay người, có sợi tóc dài của nữ tử chưa kịp tiêu hóa. Các cô nuôi dưỡng toàn bộ cá trong hồ ở Lương Viên thành yêu quái. Từ lúc thi thể đầu tiên bị ném xuống nước, bọn cá trong hồ đã học cách ăn xác, bây giờ chúng đã quen…”

Vệ Miểu thích câu cá bên hồ, nhưng không hề câu được con cá nào.

Bởi có người đã khuyên nàng ấy: “Cá trong hồ này không sạch, chớ ăn.”

Vệ Miểu chết bên hồ.

Nhưng nếu không xảy ra sự cố, Phùng Diệc Châu cũng sẽ chết bên hồ, đúng không? Chỉ vì họ ở Tích Thiện tự nên hung thủ không tìm được cách chôn thi thể.

Đêm ấy giữa cơn mưa tầm tã, Từ Thanh Viên trốn trong bụi rậm, chứng kiến cảnh Đỗ sư thái sát hại Vệ Miểu.

Thi thể Vệ Miểu không bị ném xuống hồ ngay đêm ấy, vì vốn dĩ hung thủ đã biết có người đang xem sao?

Từ Thanh Viên cứ nghĩ, đây là một cái bẫy nhắm tới nàng.

Hóa ra, đây không phải một cái bẫy dành cho nàng.

Từng nữ tử sống ở Lương Viên, đều rơi vào cái bẫy này.

--------------

Trời đêm tối kịt, lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng ếch nhái bên hồ.

Bên hồ hoa ở Lương Viên, có kẻ đang giết người, sóng nước mặt hồ lấp lánh.

Dưới ánh trăng trong trẻo, có thể thấy rõ một nữ lang đang trốn trong bụi rậm.

Nàng sợ hãi sự thật ấy, sợ rằng hôm sau sẽ biết ai đã chết.

Nếu giữ mồm giữ miệng, nàng có thể tiếp tục ở lại Lương Viên; còn nếu báo án, nàng sẽ trở thành nữ tử tiếp theo bị sát hại.

Trong hồ nước Lương Viên yên tĩnh dập dờn ánh sao, đàn cá nhảy lên chao lượn, từng nhóm từng tốp, hân hoan bơi quanh những thi thể bị ném xuống.

Bọn nữ tử trốn trên bờ, nấp sau thân cây. Ngày thứ hai, các nàng bí mật giúp hung thủ phi tang thi thể.

Hồ ở Lương Viên lớn như vậy, thi thể ném xuống hồ chắc hẳn sẽ an toàn.

Ban ngày thiên hạ thái bình, giang sơn gấm vóc phồn thịnh.

Chúng nữ lang Lương Viên trẻ trung xinh đẹp, chuộng theo dõi hí kịch. Đôi khi các nàng dựng đài ở Lương Viên để xem kịch, đôi khi các nàng đến Tích Thiện tự để xem kịch.

Các nàng vừa theo dõi vở diễn với từng lớp trang điểm đậm trên đài, vừa trao đổi bằng ánh mắt với nhau dưới đài:

“Cô có thấy vụ giết người không?”

“Ta đã thấy.”

“Cô có giúp chôn xác không?”

“Ta đã giúp.”

“Cô sẽ kể nó chứ?”

“Ta sẽ không nói.”

Các nàng mở to đôi mắt, ngây thơ nhìn những người bên ngoài Lương Viên: “Ta không muốn dính vào rắc rối, rước thêm phiền phức cho mình. Ta chỉ tự bảo vệ bản thân, chỉ cần ta còn sống là đủ.”

--------------

Khi đang đứng trên bờ vực, nếu thấy ai sắp rơi khỏi vách đá, có nên đưa tay ra cứu không?

Dưới vực thẳm là vũng lầy, là địa ngục, những kẻ bị vây hãm trong đó đang muốn đẩy người xung quanh ra, hay muốn vui mừng mời người khác xuống cùng.

Kỳ thực, đáp án của mỗi người mỗi khác.

--------------

Gió thổi “kẽo kẹt” qua cửa sổ gỗ, khiến cánh cửa sổ lớn bật mở, quan viên làu bàu bước tới đóng lại.

Từ Thanh Viên run rẩy.

Nàng lẩm bẩm: “Các cô, ai cũng từng chứng kiến hung thủ giết người. Thậm chí còn có người đã thấy khuôn mặt của kẻ đó!”

“Các cô cũng là thủ phạm!”

Quan viên đóng cửa quay lại nói: “Từ nương tử, hãy bình tĩnh…”

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi các nàng: “Vậy đã có người thấy hung thủ sát hại Phùng Diệc Châu đúng không? Khác việc Đỗ sư thái giết Vệ Miểu, tên hung thủ lần này cũng đã giết những nữ tử trước đây.”

“Hắn là ai?”

Bọn nữ tử hoảng hốt, cắn răng không chịu mở miệng.

Từ Thanh Viên nói: “Đường nào các cô cũng sẽ phải vào lao ngục, thân mình còn lo chưa xong, mà vẫn muốn bao che cho kẻ khác sao?”

Cuối cùng, một nữ tử thoát khỏi sự níu giữ của nữ tử bên cạnh, nhảy dựng la to: “Là, là Lương lang quân!”

Khi nàng ta tố cáo, gió thổi mạnh hơn, ánh nến vụt tắt.

Trong bóng tối, nhóm nữ tử kinh hãi thét chói tai.

Từ Thanh Viên đứng ngơ ngác giữa khung cảnh tối kịt, váy áo thổi loạn, bên tai ù đi, trước mắt đen như mực.

Quan viên quát: “Đừng hoảng, chỉ là tắt nến thôi!”

Nến được thắp lên lần nữa, các cánh cửa cũng đóng lại.

Quan viên vừa ngồi xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa “ầm ầm”, có người gấp rút nói: “Đi mau, Lương Khâu tự vẫn!”

Trong gian, nhóm nữ tử la lên: “Gì cơ? Lương lang quân...”

Còn nữ tử nói “Lương lang quân” là hung thủ thì bật khóc, sửa lời: “Không, không, không, Lương lang quân không phải thủ phạm. Lương lão phu nhân mới là thủ phạm. Lương lão phu nhân đã giết hết mọi người, Lương lang quân chỉ giúp bà ta che giấu thôi.”

“Chúng ta không dám khai, Lương lão phu nhân mất trí, một khi có ai muốn rời khỏi Lương Viên, bà ta sẽ giết hết!”

--------------


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin