HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 15: KHÓA LƯƠNG VIÊN 15

Nàng cũng biết chàng không muốn chạm vào ai.

--------------

Yến Khuynh chỉ dùng tay nhẹ nhàng che lại Từ Thanh Viên trong giây lát rồi dời đi. Chẳng qua chàng đang ra hiệu cho nàng đừng gây tiếng động thôi.

Chắc chắn Từ Thanh Viên cũng sẽ không lên tiếng.

Bất ngờ bị chàng kéo ra sau gốc cây, nàng hoàn toàn choáng váng. Khi nàng nghe thấy tiếng bước chân đến từ hai hướng khác nhau, cộng thêm giọng Lương Khâu hỏi nàng đâu rồi, trái tim Từ Thanh Viên đập thình thịch – nàng không rõ mình và Yến Khuynh đang trốn tránh điều gì.

Giọng Lan Thì vang vọng: “Sao Lương lang quân trở về rồi? Ơ, vị này… là Lâm lang quân! Lang quân, chúng ta đã gặp nhau vào thời điểm người đến kinh thành đấy.”

Lâm Tư Niên cười nhạt: “Thị nữ nhỏ này, ngươi lớn tiếng như vậy, là để ai nghe à?”

Giọng Lan Thì vẫn oang oang: “Thưa lang quân, đây là giọng tự nhiên của nô tỳ!”

Từ Thanh Viên núp sau gốc cây hơi giật mình: Chẳng lẽ đây là Lâm Tư Niên mà nàng từng muốn cầu cứu, người ở phủ Tể tướng sao?

Lương Khâu ngạc nhiên trước việc Lâm lang quân này xuất hiện, sau khi hàn huyên đôi ba câu, y hỏi Lan Thì: “Nương tử nhà cô đâu rồi?”

Lâm Tư Niên cười khẩy: “Chẳng phải nàng ấy đang trốn sau gốc cây à?”

Từ Thanh Viên nấp sau cây sắp nhảy cẫng lên.

Nàng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, lúc nàng đang sợ hãi, thì cách một lớp áo, Yến Khuynh đã nắm lấy cổ tay nàng. Từ Thanh Viên nghi hoặc ngước nhìn, thấy sắc mặt của chàng lang quân bình tĩnh, không hề hoảng loạn. Tuy chẳng biết sức lực của Yến Khuynh đến từ đâu, nhưng vì Yến Khuynh đang dịu dàng nhìn nàng, chàng lắc đầu, nàng bèn cắn môi nhịn xuống.

Mà phía bên ngoài, Lâm Tư Niên đang muốn vượt qua lan can, còn Lan Thì vẫn kiên trì chặn đường.

Lâm Tư Niên nói: “Tránh ra!”

Giọng điệu của hắn mang theo vẻ cười đùa, nhưng biểu cảm thì hết sức nghiêm túc.

Sau gốc cây, giọng nói êm ái của Từ Thanh Viên truyền đến: “Lang quân, không được!”

Thái độ Lâm Tư Niên không hề thay đổi, vẫn bước tới phía sau gốc cây. Hắn thấy vạt áo cùng bóng người, nhưng Lương Khâu đã nghe được tiếng, y kịp lấy lại phản ứng và tiến đến ngăn cản Lâm Tư Niên.

Lương Khâu ôn hòa bảo: “Lâm lang quân, như thế này thì không ổn lắm nhỉ?”

Lan Thì vội vàng đáp: “Đúng vậy ạ!”

Lương Khâu quay mặt về phía sau gốc cây: “Lộ Châu nhi à?”

Giọng Từ Thanh Viên vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt: “Lương lang quân, ta đánh rơi chiếc trâm cài tóc, đành phải tìm ở đây. Bộ dạng của ta không tươm tất, ta chẳng dám ra ngoài. Chi bằng hai vị lang quân cứ đến hí đài trước nhé? Lát nữa ta sẽ sang đó sau.”

Lâm Tư Niên vẫn còn muốn xông vào, Lương Khâu quay đầu, ngăn chặn hắn giúp Từ Thanh Viên: “Nghe bảo Lâm lang quân đã thất lạc từ bé, gần đây mới được Tể tướng tìm thấy, cớ sao lại đến đây nghe hí vậy?”

Lâm Tư Niên phớt lờ y.

Lương Khâu dò hỏi: “Từ xưa đến nay, việc coi hí chỉ dành cho chuyện nam tử và nữ tử xem ý tứ của nhau. Ta nghe nói Công chúa Điện hạ đã đại giá quang lâm tới, còn nghe được Vi Trạng nguyên cũng đi theo, chẳng biết bên nào là lý do đưa lang quân đến đây?”

Y ám chỉ Lâm Tư Niên đến chùa vì muốn nên duyên với Công chúa.

Ai nấy đều biết, Lâm Tể tướng và Bệ hạ có quan hệ thông gia, cũng chẳng rõ liệu đôi bên đã lên kế hoạch về việc thành thân của lứa hậu bối hay chưa.

Nghe thấy điều này, đôi mắt Lâm Tư Niên lóe lên, rồi tối sầm.

Hắn không sở hữu tướng mạo trong trẻo, cao quý kiêu ngạo như các lang quân ở thành Trường An này, hắn có lông mày đứt đoạn và chiếc mũi ưng, hắn là loại người hung ác nhất, được nhào nặn từ bao lần bươn chải lăn lê trong các nẻo đường. Khi Lâm Tư Niên trừng trừng nhìn Lương Khâu, ánh mắt hắn dữ tợn xen lẫn vẻ lạnh lẽo, cộng thêm vóc dáng cao lớn và vạm vỡ, như thể trong nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ xem Lương Khâu như con mồi mà xuống tay hạ sát.

Sắc mặt Lương Khâu hơi sợ hãi.

Từ Thanh Viên ở sau gốc cây sầu não: “Lang quân…”

Nàng không nói gì thêm, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt Lâm Tư Niên đã dịu xuống vài phần.

Lâm Tư Niên nói: “Từ nương tử, ta chỉ định qua chào hỏi thôi.”

Lương Khâu bảo: “Vậy đến xem kịch trước đi.”

Lâm Tư Niên và Lương Khâu giằng co bên ngoài, khiến Lan Thì vừa lo lắng vừa bối rối.

Đây là nơi phong thủy bảo địa gì thế? Yến Khuynh đến tìm nương tử đã đành, Lương Khâu kiếm nương tử thì cũng được thôi, còn Lâm Tư Niên này xuất hiện từ đâu chứ? Lại hung tợn như vậy nữa…

Trong khi nhóm người đang tranh cãi ở hành lang, Từ Thanh Viên chỉ tập trung vào một nơi, nàng bỗng cảm giác lòng bàn tay bị Yến Khuynh nắm lấy cách một lớp tay áo của mình đang tê đi.

Nàng cúi đầu, thấy Yến Khuynh đặt chiếc khăn tay vào lòng bàn tay nàng, chàng để ngón tay trên khăn, viết lên lòng bàn tay nàng thông qua lớp khăn đấy.

Từ Thanh Viên nhìn chàng lang quân đang cụp mắt: “…”

Nàng không được thiếu tập trung, nàng phải nhận diện được từng lời mà Yến Khuynh muốn truyền đạt.

Tuy nhiên, nàng vừa sợ hai lang quân bên ngoài sẽ xông vào, vừa lo rằng Lan Thì sẽ không thuyết phục được họ, cũng như nàng đang cố chịu đựng cơn ngứa ngáy ở lòng bàn tay… Chiếc khăn tay mềm mại dán vào lòng bàn tay nàng, mân mê làn da của nàng, Yến Khuynh viết rất nhẹ, trên trán nàng toát mồ hôi.

Nàng khó bề nhận ra dòng chữ mà Yến Khuynh đã viết.

Yến Khuynh ngẩng đầu nhìn nàng, ngỏ ý hỏi nàng có hiểu chăng.

Chàng thấy sắc mặt nữ lang tái nhợt, trán nàng lấm tấm mồ hôi. Vị nương tử trước mặt mở to đôi mắt đen láy, bất chợt ngước mắt nhìn chàng.

Nàng mở miệng làm khẩu hình, nói gì đấy với chàng, sau đó Từ Thanh Viên kéo chiếc khăn tay đang ngăn cách đôi bên ra, nàng tiến lên một bước, nắm lấy tay chàng và ấn vào lòng bàn tay nàng.

Hai má nàng đỏ bừng vì nỗi thẹn thùng xấu hổ, song nàng vẫn kiên quyết nắm lấy ngón tay chàng lắc nhẹ, rồi nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

Đôi mắt đẹp của nàng sóng sánh, ra hiệu cho chàng đừng viết qua lớp khăn, mà hãy viết thẳng vào lòng bàn tay nàng. Nàng mong chàng hẵng chịu đựng triệu chứng kỳ lạ của bản thân trong chốc lát.

Các ngón tay của Yến Khuynh bị nàng nắm lấy, bắt đầu trở nên nóng ran.

Chàng bình tĩnh làm theo ý nàng, qua một lát, Yến Khuynh mới chậm chạp nhận ra khẩu hình mà Từ Thanh Viên nói với chàng là gì – “Đã đắc tội rồi”.


… Nàng cũng biết chàng không muốn chạm vào ai.

--------------

Chuyện này đã tốn một khoảng thời gian, khi Từ Thanh Viên hối hả đến sân khấu kịch, tiếng chiêng trống đã vang ngập trời.

Chúng nữ ni và các nữ lang trẻ tuổi vây quanh Công chúa Điện hạ, họ đã yên vị vào chỗ. Từ Thanh Viên thở hổn hển, nàng thoáng thấy Giang sư thái lẫn Đỗ sư thái đang đứng ở cửa hành lang. Bên cạnh đó, còn có một số nam tử xa lạ mặc thường phục cũng đứng dưới hí đài.

Ánh mắt Từ Thanh Viên nhanh chóng lướt qua họ, nàng muốn xem ai là Vi Phù mà Yến Khuynh vừa dặn dò với nàng.

Giữa âm thanh hí khúc của vở kịch, nàng nghe thấy Lương Khâu cao giọng cười: “Tổ mẫu ơi, Lộ Châu nhi đến rồi.”

Giọng nói này, loáng thoáng đôi phần nhẹ nhõm.

Từ Thanh Viên nhìn Lương Khâu, cũng thấy Lương lão phu nhân đang không mấy tập trung ngồi kế Lương Khâu. Khi nàng bước ngang qua, thái độ lơ đãng của lão phu nhân đã biến mất, bà mỉm cười giữ nàng lại:

“Lộ Châu nhi, đây là Quảng Ninh Công chúa Điện hạ.”

Mộ Minh Xu để chiếc váy vàng phủ xuống đất, nghe vậy bèn ngước mắt, trông nàng ta mỹ lệ và đoan trang.

Xuất phát từ mối quan hệ tương trợ giữa Hoàng thất và các thế gia, nàng ta rất khách khí với Lương gia, sẵn lòng nể mặt Lương lão phu nhân. Nhưng Lương lão phu nhân đã cắt ngang nàng ta nghe hí vài lần, vì vậy mà vẻ mặt nàng ta hơi lạnh lùng.

Mộ Minh Xu thản nhiên liếc nhìn Từ Thanh Viên, chỉ nói: “Lão phu nhân, chúng ta hãy nghe hí trước đã.”

Ngồi bên phía còn lại của tổ mẫu, trông Lương Khâu hơi chán nản, thậm chí vẻ lo lắng còn nhiều hơn.

Từ Thanh Viên ngồi xuống, ngay cạnh Phùng Diệc Châu. Phùng Diệc Châu kìm nén nỗi phấn khích của mình, ghé vào tai nàng bảo: “Nhìn sang sân khấu bên kia đi, có rất nhiều lang quân anh tuấn đó!”

Từ Thanh Viên vừa dời mắt qua, đã thấy Lâm Tư Niên đầu tiên.

Vị lang quân nọ ngồi thản nhiên, tay chống cằm, hắn ngó sang chúng nữ lang đang ngồi. Ánh mắt hắn ẩn chứa vài phần giễu cợt, cao ngạo và lạnh lùng, hắn nhìn thẳng vào Từ Thanh Viên.

Phùng Diệc Châu kích động: “Lang quân ấy đang nhìn ta à?”

Từ Thanh Viên khó khăn quay mặt đi, nhỏ giọng đáp: “Có lẽ là nhìn Công chúa Điện hạ.”

Từ Thanh Viên không thích ánh mắt sỗ sàng này của Lâm Tư Niên, nàng khó chịu lướt qua Lâm Tư Niên, bấy giờ mới thấy nhân vật trọng yếu mà Yến Khuynh đã đề cập với nàng.

Vi Phù – Huyện lệnh Trường An, thuộc phủ Kinh triệu.

Vào hôm nàng đến thành Trường An, đây cũng chính là kẻ vinh quang lẫm liệt, trong một ngày đã chứng kiến hết thảy cảnh phồn hoa ở Trường An, và là tân khoa Trạng nguyên năm nay.

Vi Phù mặc áo gấm, thắt lưng ngọc, đôi mắt trong trẻo thanh thuần, thoạt trông y đang nghiêm túc xem kịch. Bao nỗi yêu hận mãnh liệt của các nhân vật nam nữ si tình trên đài hiện lên trong mắt y, nhưng rồi chúng chỉ lướt qua như dòng nước chảy, chẳng vương lại bất kỳ dấu vết nào.

Y khẽ ngước nhìn, đôi mắt tựa làn tuyết xuân đương phá băng, cách giữa biển người, y gật đầu mỉm cười với Từ Thanh Viên.

Tất cả các công tử có mặt ở đây đều xuất thân tôn quý, song chỉ mỗi y, là người sở hữu khí chất giống hệt con cháu nhà danh môn thế gia nhất – thận trọng và thanh cao.

Yến Khuynh bảo, Vi Phù sắp đầu quân vào dưới trướng Lâm Tể tướng, trở thành môn sinh của ông ta.

Chế độ khoa cử của triều đình Đại Ngụy đã quy định: Dù đã đỗ đạt, cũng phải chờ đến đợt tuyển chọn rồi mới được phong chức quan.

Tuy nhiên, Vi Phù được Lạc Dương Vi gia chống lưng, cộng thêm việc y sắp bái sư Lâm Tể tướng, thế nên tháng trước y chỉ là Trạng nguyên, tháng này y đã lên làm Huyện lệnh huyện Trường An trực thuộc phủ Kinh triệu. Huyện lệnh trong thành Trường An là chức quan chính lục phẩm, khác với Huyện lệnh của các huyện nhỏ bình thường.

Vi Trạng nguyên này mặc thường phục đến Tích Thiện tự, mang theo các quan viên nhỏ khác của phủ Kinh triệu tới.

Y nói mình đi cùng Lâm Tư Niên đến yết kiến Công chúa, nhưng thực chất, y muốn điều tra về sự việc bọn lưu manh ở Tích Thiện tự vào đêm trước, cũng như đoạt vụ án này từ tay Đại lý tự.

Yến Khuynh không quan tâm việc phủ Kinh triệu muốn cướp đi vụ án nhỏ này, song án này có dính líu đến chuyện giết người ở Lương Viên. Nếu để phủ Kinh triệu tiếp quản, phủ Kinh triệu không biết tính chất nghiêm trọng của vụ án, e rằng bao uẩn khúc chết người tại Lương Viên sẽ mất hết khả năng được phơi bày dưới ánh mặt trời thêm lần nữa. 

Nhưng bấy giờ, Vi Phù chỉ mỉm cười nhìn Từ Thanh Viên, vẻ mặt y hiền lành.

Y tạm thời chưa muốn gây rắc rối bằng việc lục soát ngôi chùa, hay để lộ ra lệnh bài của mình.

Các quan lại đằng sau y đè nén hơi thở, họ đang ẩn mình chờ thời cơ cùng y.

--------------

Tiếng hí khúc ca hát của vở kịch không chỉ khiến tất cả khách khứa dừng bước, mà còn lôi cuốn chúng nữ ni Tích Thiện tự tới tụ tập trong tiền viện.

Khi trai phòng ở hậu viện Tích Thiện tự trống người, Yến Khuynh dẫn các quân binh của Đại lý tự lục soát hết các gian phòng này.

Yến Khuynh hạ lệnh: “Vỏ dao vỏ kiếm, xiêm y, thư từ đều quan trọng.”

Người dưới trướng hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu thời gian ạ? Vi Huyện lệnh sẽ để chúng ta từng ấy thời gian sao?”

Cánh tay của Yến Khuynh vẫn còn vương lại xúc cảm nóng hổi sau khi chạm vào nữ lang, chàng buộc mình không được để ý nữa: “Chúng ta có một canh giờ. Một canh giờ sau, vụ án ở Tích Thiện tự sẽ khép lại.”

Người Đại lý tự không hề nghi ngờ, chỉ làm theo chỉ thị của Yến lang quân, họ hành động nhanh hơn.

Bắt đầu từ năm Long Thành thứ hai, Yến Khuynh vào Đại lý tự, sau đó một đường thăng quan đến chức Thiếu khanh. Chính khanh của Đại lý tự đã già, phần lớn thời gian chỉ làm việc lấy lệ. Người duy nhất thực sự giải quyết các vụ án ở Đại lý tự, luôn là Yến Khuynh.

Họ tin tưởng trực giác của Yến Khuynh.

Yến Khuynh chậm rãi lấy ra con dao găm đã tìm thấy tại Lương Viên, ánh mắt đảo qua từng vỏ dao ở đây.

Những người khác đang lùng sục bằng chứng về sự cố lũ lưu manh kia, song chàng biết rõ, thứ chàng đang tìm kiếm chính là chứng cứ cho thấy vụ án mạng Lương Viên có liên đới đến Tích Thiện tự.

Tiếng hí khúc bên ngoài đã ngừng, Yến Khuynh nghiêng đầu nhìn.

Âm thanh trống đánh và tiếng sáo du dương dừng lại, các con hát bước xuống đài để tham kiến, kết thúc trước một vở.

Công chúa Điện hạ chờ đợi màn tiếp theo bắt đầu, và chỉ trong khoảng nghỉ ấy, nàng ta mới có thời gian để tiếp đón dân chúng đến bái kiến.


Bên kia, Vi Phù khẽ mỉm cười đứng dậy. Y chào hỏi Lâm Tư Niên vẫn đang yên vị từ đầu đến giờ, sau đó y nháy mắt với đám người phía sau, nhóm người trong phủ Kinh triệu cũng chuẩn bị rời khỏi đây với y.

Hồn vía của Từ Thanh Viên sắp thoát xác rồi.

Nàng nghe thấy Lương lão phu nhân nói với Công chúa: “Vở hí kịch này, Điện hạ cứ từ từ thưởng thức nhé. Chúng ta về trước đây, lão nương không thích dạng kịch tình cảm nam nữ bi lụy như vậy…”

Từ Thanh Viên nhéo nhéo ngón tay vào lòng bàn tay.

Nàng không thể để Vi Phù rời khỏi đây và tiến vô hậu viện. Chắc chắn nơi này phải phát sinh chuyện, hòng thu hút sự chú ý của phủ Kinh triệu, như vậy mới tranh thủ được thêm thì giờ cho Yến Khuynh.

Nàng hít một hơi thật sâu, đột ngột đứng lên, lên tiếng bất chấp: “Tổ mẫu ơi, con thấy vở hí này thật sự rất hay. Hí khúc này…”

Ai nấy cũng hướng ánh mắt khó hiểu về phía Từ Thanh Viên bỗng đứng dậy kia.

Từ Thanh Viên vội vàng liếc nhìn lời kịch do nữ ni bên cạnh đưa tới, ánh mắt nàng cứng đờ.

Vở kịch mang tên “Thuyết lương duyên”.

Đây là vở kịch… xoay quanh chuyện nữ tử bỏ trốn theo tình.

--------------









Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin