HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 11: KHÓA LƯƠNG VIÊN 11

Tuy cả hai luôn cách nhau tầm ba bước, nhưng Phùng Diệc Châu dám chắc giữa họ có gian tình.

--------------

Gió lạnh lẽo, tiếng cú kêu, đêm khuya ở bãi tha ma này, thật u ám và đáng sợ.

Từ Thanh Viên lấy lại bình tĩnh rồi lùi về sau, trong lòng nàng hơi buồn bực khi Phong Nhược đã dọa mình. Nhưng thân là một tiểu thư khuê các, nàng chỉ đành lặng lẽ trừng mắt nhìn Phong Nhược để bày tỏ nỗi khó chịu. Hình như chàng ta đã nhận ra gì đó rồi dời mắt qua, nàng lập tức cúi người hành lễ.

Yến Khuynh thấy hết từng thay đổi trên mặt nàng, nhưng tâm trí chàng đang trống rỗng, nên không suy nghĩ gì nhiều.

Phong Nhược thấy vị nương tử yêu kiều này cứ như đang thưa chuyện với chủ tử của mình, trông kiểu cách thật. Chàng ta xua tay: “Đừng hành lễ với ta, ta không để ý đâu.” 

Yến Khuynh bình tĩnh cắt ngang chủ đề vô nghĩa của Phong Nhược: “Buổi diễu phố bên kia thế nào rồi?”

Phong Nhược thoải mái đáp: “Bọn chúng đã bị chế ngự hết. Cũng chỉ là một vài tên cướp nhỏ, lũ lưu manh này thừa cơ lễ Phật Đản để phá rối. Bọn chúng cũng không có tổ chức quy củ nghiêm ngặt gì, đàn áp vẫn rất dễ dàng. Nhưng tiếp theo là phần thẩm vấn, sẽ cần đến lang quân đấy.”

Dứt lời, chàng ta sực nhớ ra, lo lắng nhìn Yến Khuynh. Sắc mặt Yến Khuynh trắng bệch, chàng đứng thẫn thờ. Điều này khiến Phong Nhược hoài nghi, đêm nay xuất hiện nhiều người lạ đến vậy, ắt hẳn chàng đang bức bối lắm nhỉ?

Vậy phải làm sao đây…

Lúc Phong Nhược đang hoảng hốt, đã nghe Yến Khuynh ôn hoà đáp: “Chuyện này không kết thúc đơn giản như thế đâu, nếu lũ vô lại ấy muốn sinh sự, chắc chắn phải có tên dẫn đầu, bọn chúng…”

Từ Thanh Viên run rẩy trong gió lạnh, nàng lẳng lặng nhích về phía Yến Khuynh. Nàng cứ nghĩ hành động nhỏ này của mình khéo đến mức hoàn hảo (*), song nàng chẳng biết, Yến Khuynh rất mẫn cảm khi có người tới gần chàng. Đang nói chuyện, Yến Khuynh chợt dừng lại.

(*) Thiên y vô phùng ( 天衣无缝 ): không chê vào đâu được; áo tiên không thấy vết chỉ khâu. 

Từ Thanh Viên thấy kỳ lạ, nàng ngước nhìn thì chạm phải ánh mắt của Yến Khuynh.

Chàng bảo: “Nơi đây lộng gió, rốt cuộc bãi tha ma cũng không phải nơi để bàn chuyện, chúng ta quay về trước thôi.”

Nỗi sốt ruột của Từ Thanh Viên dịu xuống hẳn, nàng cười nhẹ, sóng mắt vừa rạng ngời vừa mềm mại.

Yến Khuynh dời tầm nhìn, chàng suy nghĩ hết nửa buổi, rồi khi quay đầu lại đã thấy Từ Thanh Viên đang háo hức theo sau mình.

Từ Thanh Viên nhạy bén: “Ta đi theo lang quân, sẽ ảnh hưởng đến lang quân sao?”

Yến Khuynh khẽ lắc đầu, chàng giơ tay về phía Phong Nhược: “Lấy vỏ đao ra.”

Phong Nhược ngơ ngác đưa vỏ đao cho chàng: “Để làm gì ạ? Lang quân múa đao bây giờ sao? Lang quân ơi, võ công của người không giỏi…”

Chàng ta đột ngột im bặt, bởi lẽ chàng ta đã thấy Yến Khuynh cầm lấy vỏ đao của mình, chàng giữ một đầu trong tay, đầu kia thì đưa cho Từ Thanh Viên.

Yến Khuynh cụp mắt: “Đường ở đây không bằng phẳng. Từ nương tử nắm đầu vỏ đao này rồi hãy theo ta rời khỏi đây.”

Từ Thanh Viên ngây người một lúc, nàng biết Yến Khuynh đã nhận ra nỗi bất an của nàng. Cảm giác động lòng ấy chỉ chiếm ba phần trong lòng nàng, còn lại là tâm trạng buồn phiền khó diễn tả được.

Nàng quen Vệ Miểu, cũng biết khi Vệ Miểu mắc căn bệnh như vậy, nàng ấy sẽ thờ ơ với người xung quanh ra sao. Song, Yến Khuynh lại có thể để ý tới đến vẻ khó chịu nhỏ nhoi đó của nàng.

Chàng luôn ép buộc bản thân phải thoát khỏi khung trời thoải mái riêng của mình. Ngày qua ngày, chàng vẫn bức bách bản thân phải đối mặt với thế tục đã khiến mình sợ hãi. Thân là Thiếu khanh của Đại lý tự, một chức quan then chốt như thế, chàng nhất định cần sở hữu khả năng quan sát nhạy bén…

So với suy nghĩ của nàng, chàng kiên định hơn hẳn.

Từ Thanh Viên không nói gì, nàng nâng tay cầm lấy vỏ đao Yến Khuynh đưa tới. Chàng thấy nàng đã giữ chắc, bèn nắm đầu kia của vỏ đao, tiến về hướng ra khỏi bãi tha ma này.

Bãi tha ma tầng tầng lớp lớp cây cối hỗn loạn, xen lẫn vô số đốm ma trơi quỷ dị. Yến Khuynh bước phía trước, vạt áo tung bay, bóng lưng thanh mảnh tựa ngọc. Theo sau đầu kia của vỏ đao, là nàng nữ lang trắng nõn, thanh khiết và ngọt ngào đang nhã nhặn cúi đầu.

Phong Nhược chống tay lên cằm, nhìn hai vị này đăm đăm, con ngươi sắp rớt ra khỏi tròng.

Khi Phong Nhược chăm chú quan sát, dưới chân đã giẫm phải một ụ lá trũng. Thấy bản thân sắp ngã đập đầu, chàng ta nhảy dựng lên, lách về phía sau một bước lớn, sau đó thốt ra một tiếng kêu thê thảm.

Nghe được tiếng Phong Nhược khóc lóc gào thét đằng sau, trong lòng Từ Thanh Viên hả giận được đôi phần, nàng ngoảnh lại rồi cười.

Đáng đời lắm! Dám hù dọa nàng ban nãy!

Nàng thấy Phong Nhược ngã vào một ngôi mộ, chàng ta vịn hai tay lên tấm bia để trèo lên. Cảnh tượng chàng ta bò ra khỏi mộ sau khi người dính đầy đất, trông khá rùng rợn vào ban đêm.

Từ Thanh Viên gấp gáp tiến tới vài bước để gần Yến Khuynh hơn.

Phong Nhược bĩu môi, tay nắm lấy bia mộ kế bên, chàng ta tùy ý cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt chợt cứng đờ.

Một cảm giác kinh hãi xộc lên cổ họng, Phong Nhược đờ người, giọng khô khốc: “Lang quân, lang quân ơi…”

Yến Khuynh không nghe thấy, chàng vẫn bước tiếp.

Từ Thanh Viên nhận ra giọng điệu của Phong Nhược hơi bất ổn, bên tay cầm vỏ đao bèn kéo ra sau. Lực trên tay thay đổi, bấy giờ Yến Khuynh mới để ý, chàng quay đầu, thấy Từ Thanh Viên đang nhẹ nhàng chỉ về phía sau cả hai: “Có vẻ Phong lang quân đã phát hiện ra gì đó.”

Yến Khuynh và Từ Thanh Viên quay về bên cạnh Phong Nhược. Từ Thanh Viên nhìn lần theo hướng ngón tay đang run rẩy của chàng ta.

Dưới ánh trăng trắng ảm đạm, một luồng khí lạnh lẽo xộc lên từ dưới lòng bàn chân. Từ Thanh Viên lùi lại một bước, đứng sát Yến Khuynh, nàng nhìn thẳng vào dòng chữ khắc trên bia mộ:

Mộ của Diệp Thi.

Cả ba người có mặt ở đây đều đã xem hồ sơ vụ án Diệp Thi bỏ trốn kia.

Vì sao mộ Diệp Thi lại xuất hiện trong bãi tha ma tập thể nằm sau Tích Thiện tự? Bia mộ này do ai dựng lên? Liệu những người của Lương Viên có biết không?

--------------

Khi ba người Yến Khuynh lặng lẽ trở về nơi diễu hành từ bãi tha ma, cửa phường Quang Đức ở phía Tây thành Trường An đang rộng mở.

Một nữ tử xinh đẹp diện bộ váy đỏ thẫm, cầm bầu rượu trên tay, vừa đi vừa uống.

Giữa màn đêm lạnh lẽo tĩnh lặng, hoa xuân bay phấp phới, ở gần hoàng thành, một vở múa rối đang được biểu diễn tại lầu các của mấy vị quan lớn. Từng lời hí khúc trong tuồng diễn vang vọng khắp các bức tường cao, những người lang thang trên đường phố đều nghe thấy:

“Nghe nói Nam Quốc kia chẳng ai hữu dụng, không có binh lính nào để ngăn cản. Bấy giờ, núi sông vỡ vụn, khắp nơi chìm trong biển lửa, đại địa Thần Châu (*) của ta sắp bị quân địch xâm lược giẫm nát, chỉ mỗi Thái tử Tiễn đứng ra gồng gánh.”

(*) Thần Châu (神州): Trung Quốc. 

“Thuở ấy, Hoàng đế nước ta thân thiết với Thái tử Tiễn. Sau khi cầm binh dẫn vạn quân đoạt lại giang sơn, Bệ hạ đã khóc lớn trước bia mộ Thái tử Tiễn: Hiền đệ ơi…”

Khi tản bộ trên phố, nghe được mấy lời kịch không đáng tin kia, nàng ta khinh thường hừ một tiếng, rồi ngửa cổ uống ngụm rượu lớn.

Việc thành lập nước Đại Ngụy chẳng dính dáng gì đến Thái tử Tiễn. Chỉ do dân gian sùng bái những vị anh hùng bi thảm, hễ có câu chuyện hay ho nào cũng phải dành hết cho vị Thái tử tiền triều đã chết từ rất lâu nọ. Văn hóa Đại Ngụy vốn cởi mở, chưa bao giờ cấm đoán loại hình dân dã này, nên các truyền thuyết ngày càng có xu hướng quá đà….

Đương lúc uống rượu, vị nữ lang này nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập làm rung chuyển mặt đất.

Đại Ngụy cấm rời phường vào ban đêm, nơi đây lại có phủ Kinh triệu, chuyện gì đã xảy ra mà khiến người ta phải vội vã chạy ra ngoài cổng phường vậy?

Nàng ta quay phắt lại, nheo mắt nhìn các quan viên cưỡi ngựa tới, còn có một nhóm lang quân khác thúc ngựa chạy nhanh như chớp.

Đêm tối, quan lại phủ Kinh triệu xuất binh, khi thấy nữ tử áo đỏ đứng trên đường cái, họ nhanh chóng ghìm cương ngựa. Sau khi xác nhận rõ, người dẫn đầu xuống ngựa thỉnh an:

“Tham kiến Công chúa Điện hạ!”

Gương mặt vị nữ tử này lạnh lùng như băng sương, rực rỡ tựa đào mọng. Ánh mắt nàng ta mê ly nhìn họ, nàng ta chậm rãi hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Người dẫn đầu cân nhắc kỹ rồi trả lời: “Binh lính tuần tra trên vọng lâu phát hiện đám cháy ở hướng phường Nghĩa Ninh. Các quan viên bên đó lập tức báo cáo tình huống khẩn cấp, đã xuất hiện lũ lưu manh gây rối. Vi thần đang muốn đến điều tra, đã quấy nhiễu Điện hạ rồi.”

Nữ tử khoát tay, ra hiệu cho họ rời đi.

Khi lướt qua đường, đám người phủ Kinh triệu quay đầu nhìn nữ nhân đang uống rượu kia.

Nữ nhân nọ, chính là Quảng Ninh Công chúa Mộ Minh Xu, người đã trở về Trường An vào ngày yết bảng khoa cử và diễn ra buổi diễu hành trên phố trong tháng Hai vừa qua.

Vị Công chúa này từng theo Bệ hạ chinh phạt khắp thiên hạ, lập được vô số công lao hãn mã. Song những lời phong thanh đều kể rằng, Hoàng thượng chán ghét sự tồn tại của vị Công chúa này.

--------------

Cuộc diễu hành vào ban đêm trên núi, nơi có Tích Thiện tự thuộc phường Nghĩa Ninh, đã bị lũ lưu manh tấn công và phá hoại.

Bá tánh kinh hoảng, họ nhìn nhóm quan viên Đại lý tự mặc thường phục không ngừng tới lui. Chúng quan lại lo liệu việc ở đây đâu vào đấy, yêu cầu từng người dân lần lượt trình báo danh tính và xuất thân.

Các nữ lang ở Lương Viên tụm lại một nơi, không ai bị thương, nhưng lão phu nhân ngồi thờ thẫn bên ven đường, bà thở hổn hển trong cơn bàng hoàng. Về phía các nữ lang, có người sợ đến mức lặng lẽ khóc, có người hỏi han quan tâm lão phu nhân…

Lương Khâu sứt đầu mẻ trán vỗ về các nàng.

Y đếm số người, cảm giác có điều không đúng: “Lộ Châu nhi đâu?”

Chẳng một ai trả lời, y hỏi mấy lần, lão phu nhân khóc to: “Châu Châu lạc mất rồi sao? Mau tìm Châu Châu trở về cho ta….”

Lương Khâu vội vã đáp: “Không có, không lạc! Nàng sẽ tới ngay thôi…”

Phùng Diệc Châu đứng giữa các nữ lang, chớp mắt quan sát muôn màu vạn trạng người trên đường. Nếu nàng ta thông minh, lúc này ắt hẳn nên nịnh bợ, chăm sóc lão phu nhân để lấy lòng bà. Nhưng nàng ta chỉ kiễng mũi chân nhìn ngó xung quanh, vẫn rảnh rỗi hóng hớt chuyện thiên hạ.

Bắt gặp Từ Thanh Viên thướt tha bước tới, ánh mắt Phùng Diệc Châu lập tức sáng lên.

Đồng hành cùng Từ Thanh Viên còn có một vị lang quân thanh tú nho nhã. Tuy cả hai luôn cách nhau tầm ba bước, nhưng Phùng Diệc Châu dám chắc giữa họ có gian tình.

Phùng Diệc Châu nhìn thẳng vào Từ Thanh Viên và vị lang quân kia. Nhóm quan lại Đại lý tự tiến lên, chắn mất tầm mắt của nàng ta.

Về phần Từ Thanh Viên, khi nàng trở về thì thấy các quan viên tìm Yến Khuynh, nàng bèn lẳng lặng lùi về sau, không quấy rầy họ làm việc. Nàng từ tốn bước trên đường, cúi đầu lụm nhặt vài vật.

Yến Khuynh chịu đựng cơn nhức đầu do bị mọi người vây quanh, khi chàng đưa mắt nhìn khắp nơi, đã bắt gặp hành động của Từ Thanh Viên.

Chàng sực nhớ tới một việc.

Chàng gọi Phong Nhược đến cạnh mình, thì thầm: “Giúp Từ nương tử tìm lại những cây kim châm đó đi.”

Phong Nhược bối rối: “Châm gì ạ?”

Khi thấy rõ Từ Thanh Viên đang nhặt mấy cây châm nhỏ trên mặt đất, chàng ta phản bác: “Nhặt lại để làm gì nhỉ? Cứ kiếm vài cây châm mới là được mà. Đây có phải vũ khí nàng đã dùng để né tránh lúc đám lưu manh tấn công không? Phòng ngừa cũng chu đáo phết….”

Yến Khuynh nhìn chàng ta đăm đăm.

Tuy ánh mắt chàng ôn hòa, song đâu đấy vẫn có chút nghiêm khắc đan xen vẻ khiển trách, khiến Phong Nhược phải im bặt.

Yến Khuynh hạ giọng: “Nàng ấy chỉ là một nữ cô nhi đơn độc giữa chốn Trường An mê cục vây giăng, cha mẹ nàng sẽ không yên tâm, dĩ nhiên họ sẽ dạy nàng vài phương pháp để phòng thân. Bởi vì chúng ta, nàng mới không thể ngăn chặn kịp thời lũ lưu manh kia, lại còn đánh mất vũ khí bảo mệnh. Nàng không muốn chúng ta khó xử nên không đề cập đến việc này. Nhưng chẳng lẽ cậu cứ ngồi yên mặc kệ à?”

Phong Nhược: “…”

Chàng ta nghĩ thầm, lang quân mắc Chứng đần độn thật à? Người tinh tế (*) hơn cả mình mà.

(*) Thất xảo lung linh tâm (七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm. 

Chàng ta im lặng quay người định làm việc, nhưng trước khi đi thì chợt nhận ra: “Sao lang quân bỗng dưng nhắc đến mẹ của nàng?”

Yến Khuynh hỏi ngược lại: “Từ Cố là văn nhân, vai không gánh được, tay cũng chẳng thể xách. Vũ khí của Từ nương tử có thể ngăn cản được kẻ xấu, không giống khả năng của Từ Cố lắm. Thành thử, chỉ có thể là mẹ Từ nương tử đã để lại cho nàng. Ắt hẳn trong tay Từ Cố cũng có các món tương tự, thế nên mới có thể né tránh được việc truy đuổi của triều đình… Phong Nhược, cậu còn nhớ mẹ của Từ nương tử là ai không?”

Tất nhiên Phong Nhược nhớ rõ.

Chàng ta đã đọc hộ tịch của Từ Thanh Viên.

Chàng ta biết cha của Từ Thanh Viên là vị Đại Nho nức tiếng khắp thiên hạ, Từ Cố. Từ Thanh Viên sống với cha từ tấm bé, được Từ Cố nuôi nấng. Mặt khác, mẹ của Từ Thanh Viên cũng rất tài ba.

Bà từng là nữ chiến thần Nam Quốc, Vệ Thanh Vô.

Song, phụ thân và mẫu thân của nàng đã hòa ly.

Phong Nhược thần bí hỏi: “Lang quân, người thấy việc Từ Cố mất tích có dính líu đến Vệ Thanh Vô sao?”

Yến Khuynh liếc chàng ta, không lên tiếng trả lời. Ánh mắt chàng rõ ràng đang ám chỉ: “Từ khi nào cậu sở hữu trí thông minh này vậy?”

Phong Nhược tức giận quá chừng.

--------------

Không cần phải nói, đêm ấy quả thực là một mớ bầy hầy. Từ Thanh Viên nặng lòng trở lại phòng mình. Lan Thì khóc lóc rời đi.

Sau khi đẩy cửa ra, đèn nến đã sáng rực. Trong phòng, Phùng Diệc Châu đang hả hê chờ nàng: 

“Nói ta nghe, cô lén lút có tình lang sau lưng à? Ta biết tất, lúc nào cô cũng muốn gặp mặt tình lang của mình, vậy nên mới luôn lẻn ra khỏi Lương Viên. Đêm nay ta thấy hết rồi!”

Từ Thanh Viên nhìn nàng ta hồi lâu, nói khéo: “Ta sẽ tha thứ cho vốn hiểu biết ít ỏi của cô.” 

Phùng Diệc Châu: “... ?”

--------------

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin