HOÀI BÍCH

CHƯƠNG 14: KHÓA LƯƠNG VIÊN 14

Cứ như nữ lang đang được ôm vậy, mà Yến lang quân cũng chẳng chú ý mấy.

--------------

Từ Thanh Viên và Lan Thì tìm thấy Lương Khâu ở vườn hoa phía sau chùa.

Người hầu cận của Lương Khâu đang đứng một bên, ôm chậu hoa mà y trân quý nhất. Tay Lương Khâu dính đầy bùn đất, vạt áo y được buộc quanh eo. Sau khi người hầu cận nói có khách, Lương Khâu khập khiễng bước ra khỏi vườn.

Từ Thanh Viên quan sát tấm vải trắng giữa cổ tay y, nàng vừa khuỵu gối hành lễ với y, vừa thầm nghĩ: Lẽ nào Lương lang quân có vẻ ngoài hiền hòa và chỉ say mê hoa cỏ này, là thủ phạm sao?

Lương Khâu nhận lấy chiếc khăn từ người hầu cận rồi lau tay, sau đó y ôm chậu hoa vào lòng, trìu mến hệt như đang ủ bảo bối. Y và Từ Thanh Viên cùng rời khỏi vườn hoa, y thở dài mỉm cười với nàng:

“Nghe Phương Trường bảo hôm qua cô sang kiếm ta nhưng không gặp được? Chuyện lũ lưu manh đêm trước đã khiến tổ mẫu kinh hãi, hôm qua tổ mẫu hoảng loạn mất hết tinh thần, ta ngồi với tổ mẫu cả ngày, đến tối mới trở về. Lộ Châu nhi tìm ta có chuyện à?”

Người hầu cận của Lương Khâu tên Phương Trường. 

Trong mắt Từ Thanh Viên ẩn chứa lo lắng: “Cũng không có việc gì hết, ta chỉ rảnh rỗi thôi. Tổ mẫu đổ bệnh sao? Hôm qua ta cũng đến thỉnh an tổ mẫu, nhưng thị nữ hầu hạ tổ mẫu nói tổ mẫu không gặp ai cả. Chẳng biết bữa nay ta có thể tới thăm tổ mẫu được không?”

Theo trí nhớ của Từ Thanh Viên, nàng mới đến Lương Viên chỉ hơn một tháng, lão phu nhân Lương gia này đã lâm bệnh nhiều lần. Sau khi ngã bệnh, lão phu nhân sẽ không tiếp khách, chỉ để nội tôn duy nhất của mình ở cạnh.

Lương Khâu trả lời: “Chỉ cần ngủ một giấc là tổ mẫu sẽ ổn thôi. Người già dễ bị hoảng sợ mà, không vấn đề gì đâu. Mà chẳng phải thế à, hôm nay tổ mẫu cũng đã nhận lời mời đi xem kịch của hai vị sư thái bên chùa đó. Đoán chừng chốc nữa sẽ thông báo cho nhóm nữ lang các cô cùng đến nghe hí đấy.”

Từ Thanh Viên đáp: “Lễ tắm Phật lần này, vừa có diễu hành, vừa được xem kịch nghệ, phía Tích Thiện tự sắp xếp mọi thứ thật sự rất sôi nổi. Sẽ càng tuyệt vời hơn nếu không xảy ra việc bọn lưu manh kia...”

Nàng kể với Lương Khâu rằng tối qua Phùng Diệc Châu đã vào vai Quan Âm. Lương Khâu hơi ngạc nhiên, đêm qua y phải ở cùng lão phu nhân nên không thể tới xem Quan Âm được. Quả là đáng tiếc, Phùng Diệc Châu lại dành ánh mắt quyến rũ của mình cho một kẻ mù.

Trong lúc tán gẫu, hai người đã trở về trai phòng Lương Khâu ở.

Sau khi vào phòng, Từ Thanh Viên ngồi uống trà, Lương Khâu cẩn thận ôm chậu hoa kia, chọn vị trí có nắng thích hợp nhất để bày hoa. Y sợ hoa bị phơi sáng quá nhiều, nhưng cũng lo hoa không hứng được ánh mặt trời.

Từ Thanh Viên bối rối nhìn chậu bông kia của y: Chẳng qua cành lá trông tươi tốt hơn một xíu, nhưng chẳng hề thấy một đóa hoa nào.

Từ Thanh Viên hỏi Lương Khâu: “Dạo trước, khi ta nói chuyện với tổ mẫu, tổ mẫu có kể thời niên thiếu lang quân cũng phong lưu và ham đi đây đi đó lắm. Nhưng sao hiện nay lang quân chỉ yêu mỗi hoa cỏ, không ra khỏi cửa nữa vậy?”

Lương Khâu tưới hoa, trả lời: “Trưởng thành rồi, tính cách tự nhiên sẽ thay đổi thôi. Vả lại ở chốn hồng trần đây, con người tựa như phù du phó mặc cho số trời vậy. Chuyện nào đã được định sẵn, cũng đành bất lực xoay chuyển, chỉ còn mỗi chậu hoa và cây cỏ này mới có khả năng bầu bạn lâu dài.”

Mấy câu này của y nghe chán nản vô cùng, Từ Thanh Viên không biết tiếp lời ra sao, bèn hỏi về chậu hoa trước mặt y: “Lang quân, rốt cuộc đây là hoa gì vậy, sao ta chưa từng thấy nó nở? Mỗi ngày lang quân đều phải dùng máu cho hoa ăn, thế có cần kiêng kị gì không?”  

Lương Khâu ngoảnh lại, ánh mắt ưu nhã liếc nhìn nàng.

Từ Thanh Viên chớp mắt. 

Y bước đến rồi ngồi đối diện nàng, chọc vào trán nàng, trêu ghẹo: “Ta biết ngay, chẳng có nữ lang nào đến Lương Viên mà không tò mò về loài hoa này của ta cả. Để ta đoán xem, cô cũng không chịu tin hoa này của ta thật sự phải dùng máu để trồng, rồi thật sự có thể nở ra hoa rực rỡ nhất phải không?”

Hai má Từ Thanh Viên đỏ bừng: “Ta tự xưng là người đã đọc rất nhiều sách, cũng biết được vô vàn chuyện, nhưng ta chưa từng nghe đến loài hoa này, thế nên mới tò mò thôi.”

Lương Khâu cười trêu nàng, sau đó nghiêm túc giải thích: “Giống hoa này bắt nguồn từ Tây Vực, có tên Tây Vực mà ta không biết đọc, bèn đặt tên khác là ‘Thất thải lan’. Chủ nhân phải dùng máu của mình để nuôi nấng, ngày nào cũng phải rút máu dưỡng hoa vào một canh giờ cố định. Nếu quá canh giờ, hay chỉ cần không cho máu một hôm thôi, lá cây sẽ héo rũ, cuối cùng hoa nở ra sẽ không đẹp.”

“Mà nếu chăm nom tốt, đợi đến thời điểm tầm tháng Sáu hoặc tháng Bảy, khi ra hoa sẽ xuất hiện bảy màu, đẹp đẽ bắt mắt cực kỳ. Trong thành Trường An này, chẳng có hoa nào thắng nổi ‘Thất thải lan’ của ta cả.”

Từ Thanh Viên “À” một tiếng: “Đút máu ngày qua ngày, còn phải tính toán giờ giấc, chuyện kiên nhẫn như vậy, chỉ mỗi lang quân mới có thể làm được thôi.”

Giọng nàng đầy vẻ nể phục, nàng rót một tách trà nóng rồi đứng dậy kính trà Lương Khâu. Lúc nàng đưa chén trà đến, dưới chân vấp phải vạt áo lụa của mình. Vòng eo nữ lang ngã lệch, va vào mép bàn nhỏ, tay nàng đồng thời run lên, trà nóng hắt thẳng ngay cổ tay Lương Khâu.

Lương Khâu hoảng sợ đứng lên. 

Người hầu cận Phương Trường của Lương Khâu và thị nữ Lan Thì của Từ Thanh Viên chạy đến cùng lúc, họ bật thốt: “Lang quân (Nương tử)!”

Từ Thanh Viên bị đập vào bàn, chẳng thể duỗi thẳng lưng được, đau nhức đến tê dại, e rằng đã bầm tím rồi. Song, nếu nàng không nhẫn tâm như thế, thì sao bắt được cọp con đây?

Lan Thì đỡ nàng, còn nàng chạy tới nắm lấy tấm vải trắng quấn trên cổ tay Lương Khâu, lo lắng tới mức suýt bật khóc: “Ta không cố ý. Trà rất nóng, lang quân mau cởi miếng vải xuống, để ta bôi thuốc giúp lang quân.”

Bị tách trà đổ vào, trên trán Lương Khâu chảy mồ hôi, y ôm cổ tay đau đớn. Y miễn cưỡng an ủi Từ Thanh Viên, nhưng nàng vẫn đẩy y ngồi xuống. Từ Thanh Viên bảo người hầu cận lấy băng gạc hòm thuốc, muốn xem thương thế của Lương Khâu.

Nàng cúi đầu: “Lang quân yên tâm, thuở ta còn bé, mẹ ta thường xuyên bị thương, ta cũng hay băng bó giúp bà ấy. Ta quen việc lắm, sẽ không khiến lang quân thấy đau đâu.”

Nàng tháo mảnh vải trắng luôn buộc trên cổ tay Lương Khâu xuống, nhận lấy hộp thuốc người hầu cận đưa tới. Nàng nâng cổ tay Lương Khâu lên, vừa thoa thuốc vừa quan sát cổ tay y.

Trên cổ tay vị lang quân này dày đặc vết thương, tất cả đều do lưỡi dao nhỏ rạch, tuyệt đối không hề trí mạng. Ngoài ra, phần còn lại trên làn da vẫn sạch sẽ và mịn màng, không xuất hiện bất kỳ dấu trầy xước hay vết cắt đáng ngờ nào.

Từ Thanh Viên thoa thuốc rồi quấn lại tấm vải, nàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đăm chiêu của Lương Khâu.

Lương Khâu nghiêng người nhìn vào mắt nàng, chậm rãi hỏi: “Nương tử muốn thấy gì?”

Từ Thanh Viên ép mình phải giữ bình tĩnh: “Lang quân đang trách ta khiến lang quân bị thương à? Tại ta bất cẩn rồi.”

Ánh mắt Lương Khâu tối sầm, vừa định nói thêm thì ai đó đã gõ cửa phòng y, một nữ ni ở bên ngoài lên tiếng: “Thí chủ có ở đây không? Giang sư tỷ và lão phu nhân đang xem kịch ở trong vườn, muốn lang quân và các nữ lang đi cùng họ.”

Từ Thanh Viên nghiêng vai, cao giọng hỏi nữ ni ngoài phòng: “Đi cùng à?”

Nữ ni sửng sốt khi nghe thấy giọng nữ tử truyền ra từ trong phòng. Nhưng nàng ta nhớ lại, vị lang quân Lương Viên này luôn thích đong đưa qua lại với các nữ lang trẻ trung xinh đẹp, trong lòng thoáng khinh thường y.

Tuy nhiên, giọng nữ ni vẫn rất cung kính: “Có quý nhân ghé thăm chùa. Quảng Ninh Công chúa đã dẫn theo một lang quân cùng vị quan viên trẻ tuổi của phủ Kinh Triệu đến. Lão phu nhân đang thỉnh an Công chúa, Công chúa bảo mình cũng thích nghe kịch, muốn gặp gỡ chúng nữ lang.”

Tim Từ Thanh Viên chợt thắt lại. 

Nàng không để tâm tới việc Công chúa xuất hiện, song mấy từ “quan viên trẻ tuổi từ phủ Kinh triệu” bỗng dưng lọt vào tai nàng.

Hôm qua Phong Nhược rời đi vội vã như vậy, lẽ nào liên quan đến người này sao?

--------------

Từ Thanh Viên chầm chậm theo bước Lương Khâu, sang tiền viện để tham kiến Công chúa Điện hạ cũng như đến xem kịch.

Hai người đi dọc theo dãy hành lang dài, càng tới gần tiền viện, họ càng nghe rõ tiếng hát hí khúc.

Từ Thanh Viên ở đằng sau, tâm tư không đặt vào tuồng kịch. Nàng chẳng hề hay biết, Lương Khâu đang đi phía trước đã dừng bước trong giây lát.

Ban nãy, lúc nước trà nóng xối lên cổ tay, cũng không đủ khiến y biến sắc quá nhiều. Nhưng hiện giờ, gương mặt của Lương Khâu đã trắng bệch, y buộc mình phải tăng tốc độ.

Người hầu cận của Lương Khâu vội vàng đuổi theo lang quân, còn Lan Thì lề mề đi sau lưng Từ Thanh Viên. Từ Thanh Viên cúi đầu bước về trước, hoa cỏ ngoài mái hiên tươi tốt, xen lẫn các vệt nắng loang lổ rọi vào người nàng.

--------------

Lâm Tư Niên đến cửa hông, vì cần rửa tay nên hắn đã men theo lối đi này của chùa. Nữ ni dẫn đường phía trước không để ý, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vị nữ lang trẻ tuổi đang đi dưới hành lang.

Váy hồng lụa trắng, tà áo xanh quét đất, bộ diêu (*) trên tóc nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, đôi bông tai như đèn cung đình, dịu dàng chạm vào má nàng.

(*) Bộ diêu: loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại. Hình minh họa:

 

Mà Lâm Tư Niên vẫn luôn nhớ rõ dung mạo của nàng khi nàng ngoảnh mặt lại.

Gương mặt hình trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân pha vẻ quyến rũ. Mũi nàng nhỏ, chiếc cằm thon gọn đầy đặn, trông duyên dáng yêu kiều vô cùng.

Nàng vẫn giữ phong thái đoan trang và tao nhã của mình. Trên đường đến Trường An, nàng đưa miếng bánh cho Lâm Tư Niên, còn giúp hắn đánh lạc hướng các vị quan viên đang truy đuổi hắn, một tên khất cái. Khi đấy, nàng ngồi trong xe ngựa, đôi mắt trong veo tựa nước, chớp chớp nhìn hắn. 

Khẩu hình miệng của nàng đang bảo hắn: “Mau chạy đi.”

Chuyện đã xảy ra hơn một tháng trước.

Toán quan binh kia là do cha hắn phái đến để bắt hắn. Ác ý trong mắt hắn rất rõ ràng, lòng dạ hắn cũng xấu xa với tất cả mọi người, sao có thể chờ mong nàng nữ lang nào đưa một miếng bánh cho mình được chứ?

Đặt chân đến chốn Trường An phong thủy bảo địa này, hắn mau chóng trở thành vị lang quân tôn quý nhất trong phủ Tể tướng. Lâm Tư Niên kiêu ngạo phong lưu, dạo chơi từ thành Đông sang thành Tây. Khắp cả thành Trường An, không có bất cứ thứ gì lọt vào mắt hắn, cũng chẳng nữ nhân nào khiến hắn nhớ rõ mặt.

Nhưng kể từ lần đầu tiên hắn gặp nàng, nàng đã dần dà hiện hữu trong giấc chiêm bao của hắn.

Dưới ánh nắng chói chang, Lâm Tư Niên đứng trước cửa hông, nheo mắt. Tay hắn nắm lấy bông hoa dại đang nở rộ trong bụi cây bên cạnh, ngón tay nghiền nát cánh hoa từng chút một.

Hắn thấy cỏ cây ngoài hiên chợt xẹt qua tia sáng, trong chớp mắt, trên hành lang chỉ còn mỗi thị nữ nhỏ của Từ Thanh Viên, mà Từ Thanh Viên đã biến mất.

Lâm Tư Niên vứt bỏ những cánh hoa đã nát tươm kia.

--------------

Có bụi cây che chắn, cả Yến Khuynh lẫn Từ Thanh Viên đều mang thân hình thon gầy, ẩn nấp hoàn hảo sau cột hành lang.

Từ Thanh Viên thấy chàng xuất hiện, sóng mắt nhẹ nhàng ánh lên tia sáng.

Lan Thì ở kế bên ho khan một tiếng.

Từ Thanh Viên dựa vào cột hiên, ngẩng đầu nhìn Yến Khuynh. Lan Thì đứng canh gác giúp họ, khi chứng kiến tư thế này của hai người, sắc mặt nàng ấy trở nên kỳ quái… Cứ như nữ lang đang được ôm vậy, mà Yến lang quân cũng chẳng chú ý mấy.

Từ Thanh Viên khôn khéo: “Lang quân, ta đang muốn gặp người đây. Ta đã thử Lương lang quân...”

Yến Khuynh sửng sốt một chốc, rồi lễ phép gật đầu với nàng: “Chuyện này hãy bàn sau nhé. Hiện giờ ta muốn nhờ nương tử ít việc, dụ vài người đi, được không?”

Từ Thanh Viên nhanh trí đoán ra: “Là quan viên phủ Kinh triệu à?”

Nàng vừa ngoan hiền như vậy, lại nhạy bén đến thế, chàng, chàng...

Yến Khuynh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn nàng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chậm rãi. Âm thanh ấy không xuất phát từ một hướng duy nhất, rõ ràng có hai người, một trong số họ mở miệng:

“Sao lại đi lạc?”

Dưới hiên, đằng sau những chiếc cột hẹp có mấy khóm cây tùng bách che chắn và hai bức tường thấp, là khe hở cực bé giữa hai gian miếu điện, chỉ đủ cho một người đi qua. Yến Khuynh nói “Đã đắc tội”, rồi lập tức níu lấy Từ Thanh Viên, kéo nàng đến lùm cây tùng bách, sau đó mất hút.

Chàng đưa tay che miệng và mũi của Từ Thanh Viên.

Để lại Lan Thì đang cứng đờ dựa vào cột hành lang ở bên ngoài: “...”

--------------


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin