CHƯƠNG 47: LẤY OÁN BÁO ÂN 16
“Lộ Châu nhi, nàng là của ta.”
--------------
Trên lầu cổng thành, gió ngừng thổi, âm thanh như mưa rơi vang lên, khiến Mộ Minh Xu nhớ về tiếng rung chuyển trên chiến trường.
Nhịp trống giao chiến, lưỡi kiếm chao lượn, thang dài bừng lửa, xác người trải dài vĩnh viễn không thấy điểm dừng... Biết bao lần giữa cơn mộng mị nửa đêm, Mộ Minh Xu cứ nghĩ bản thân vẫn đang ở trên chiến trường, vẫn đang sống trong thời khắc chừng như đã tìm thấy giá trị cả đời mình.
Song, lúc nàng ta đứng dậy, lúc màn gấm hoa phù dung trong phòng ngủ Công chúa được vén lên, lúc nhóm thị nữ lần lượt bước qua rèm rồi quỳ xuống trước mặt nàng ta... Nàng ta đã hiểu, kiến công lập nghiệp là phần thưởng của đấng mày râu, phận nữ tử như nàng ta chỉ còn cách lấy chồng mới có thể khiến Hoàng đế yên tâm về mình.
Khi nhìn quanh, nàng ta thấy trong phủ của mình không có binh lính hay phụ tá nào, cũng không có lời lẽ tranh chấp giữa các quan lớn trên triều đình. Nhưng có kim thêu hoa, có xiêm y tinh xảo, có lớp trang điểm hoa điền trang mỹ lệ.
Giờ đây trên lầu cổng thành này, đương kim Trạng nguyên đến từ Vi gia ở Lạc Dương hỏi nàng ta rằng, nàng ta muốn gì.
Vừa nực cười vừa lố bịch.
Giọng Mộ Minh Xu trầm thấp lười biếng: “Trước khi ta ra đời, có truyền thuyết ma quỷ nói ta là điềm xấu. Cha ta muốn bỏ đứa bé là ta này, để ông ta cưới muội muội ruột của Lâm Thừa, thắt chặt tình bạn thân thiết với Lâm Thừa. Ta vẫn được giữ lại, vì mẹ ruột ta đã cố gắng linh động khôn khéo, truyền bá nhiều điều tốt lành ngược với lời đồn ma quỷ trong phủ, nhấn mạnh ta không hề xui xẻo. Năm ấy chủ mẫu chưa cưới nhân từ, lên tiếng bảo cha ta giữ lại ta.”
“Ta là con gái, ai cũng nhẹ lòng, nhưng mọi người không dám lơ là vì Nam Quốc có nữ Tướng quân, nữ Tể tướng. Khi ta trưởng thành, nào ai biết liệu có nhiều phụ nữ tham gia chính trị không?”
“Từ thuở nhỏ, ta thường đổ bệnh, hay gặp tai nạn, từ trên xuống dưới ai cũng sai bảo ta như nô bộc. Ai bảo mẹ ruột của ta hèn mọn, chỉ là một nữ tử thanh lâu cơ chứ. Năm ta tám tuổi, mẹ ruột qua đời, trước khi mất, bà khóc hỏi ta có phải hận bà vì sinh ra ta rồi lại để ta chịu khổ không. Thật ra ta hận đấy, nhưng sau khi bà mất, hận thù cũng biến mất. Sau này trưởng thành, ta khác hẳn đám em trai em gái quấy khóc đòi ăn trong phủ, ta có thể giúp cha ta xông pha trận mạc, giúp cha ta giành lấy thiên hạ. Mấy năm ấy, là thời gian ta hạnh phúc nhất, cũng là thời gian cha ta quý trọng ta nhất.”
“Về sau Nam Quốc lụi tàn, bên thế gia phong thanh, đấy là do Thái tử Tiễn để phụ nữ tham gia chính trị, mang đến vận xui. Chúng ta biết rõ đây là lời nói dối, một thông báo đáng xấu hổ, nhưng mọi người vẫn ngấm ngầm lợi dụng thông báo đáng xấu hổ này vì thế gia muốn vùng dậy, muốn dùng quyền lực của Tể tướng kiềm chế hoàng tộc. Mấy đứa con ưu tú trong thế gia đều thiếu cơ hội, sao có thể nhường cho phụ nữ chứ?”
“Ta trở thành vấn đề nhức nhối, cha ta lên ngôi Hoàng đế, lấy vàng bạc tống cổ ta, rút về hết toàn bộ binh mã trong tay ta, cho ta đi du ngoạn núi sông. Một chuyến này kéo dài suốt năm năm. Hoàng hậu nhắm mắt xuôi tay, Thái tử chuẩn bị cưới Thái tử phi, cuối cùng phụ hoàng cũng nhớ ra ta vẫn chưa thành thân. Cuộc hôn nhân của ta có thể góp phần vào con đường trị quốc của ông ta, giúp ông ta cai quản thiên hạ tốt hơn.”
“Ta trở về Trường An chỉ để kết hôn chính trị, hỗ trợ phụ hoàng thực hiện tham vọng hoài bão của ông ta.”
“Từ Nam Quốc đến Đại Ngụy, thuật trị quốc được định nghĩa thế nào, mỗi người mỗi đáp án khác nhau. Làm Hoàng đế, làm chồng, làm phụ thân, cha ta hẳn là một người đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn xuất sắc. Ngay cả người đệ đệ Thái tử nhu nhược của ta, ông ta cũng sẵn sàng nuôi dạy, bảo ban, vừa nghiêm khắc vừa thương yêu.”
“Thứ duy nhất ông ta không thích, chính là củ khoai nóng ta đây.”
“Ta từng nghĩ, mấy lời tiên tri điềm gở quỷ thần xuất hiện trước khi ta ra đời kia, đã chôn trong đầu ông ta bao lâu rồi.”
Trên lầu cổng thành, điềm nhiên kể từng việc xong, Công chúa Điện hạ ngẩng đầu, bình thản nhìn Vi Phù đang lắng nghe. Nàng ta chậm rãi nói: “Và lúc này, anh hỏi ta muốn gì à?”
“Ta không muốn bất cứ điều gì thừa thãi. Ta muốn công bằng, ta muốn có được những thứ bản thân đáng được nhận. Phần thưởng mà đệ đệ ta được tặng, ta cũng muốn. Ta muốn công bằng!”
“Cả đời này của ta, luôn phải đánh, phải tranh, phải giành, phải cướp! Chỉ bằng cách này, ta mới nhận được công bằng như ý muốn!”
“Nhân tài Lạc Dương kia, tại sao anh lại muốn hợp tác với kẻ như ta? Anh cảm thấy ta có thể cho anh điều gì? Vận mệnh của chính ta hãy còn chênh vênh, vẫn đang chìm trong vô định đấy.”
Vi Phù nhìn Mộ Minh Xu chăm chú, đằng sau đôi mắt lạnh lùng của Công chúa, y thấy rõ lửa giận đang thiêu đốt hừng hực.
Dã tâm và phẫn uất, đôi khi có thể hoán đổi cho nhau.
Vi Phù từ tốn nói: “Điện hạ, ngài không biết nên tránh tâm sự nỗi lòng với người không thân sao?”
Mộ Minh Xu nhìn y: “Ta cho rằng nếu anh muốn hợp tác với ta, vậy ta sẽ đối xử thật lòng với anh, sẽ không lợi dụng anh.”
Vi Phù thoáng giật mình.
Nét cười hờ hững trong mắt y biến mất, vẻ khách sáo xa cách cũng nhạt dần. Mộ Minh Xu đang dựa vào hàng rào chợt phát hiện, vào thời khắc Vi Phù không tỏ ra “quân tử chính trực”, cốt cách của y sẽ trông có phần lãnh đạm như thế.
Trên người y vừa tồn tại sắc trắng vào buổi khuya, vừa vương màu tối giữa ban ngày. Cầm chiếc đèn lồng bước giữa đêm dài, mới là dáng dấp hòa trong sắc xám hỗn độn của y.
Vi Phù nhẹ giọng: “Cuộc đời của Điện hạ, tôi đã biết. Còn kiếp sống của tôi, như chia làm hai phần trước và sau thời điểm mẹ tôi mất. Trước khi từ trần, mẹ tôi thường xuyên nhận được nhiều lá thư khác nhau, chỉ trích bà đã gây ra hỗn loạn cho quốc gia, nói bà vô năng nên mới khiến đất nước suy tàn, thậm chí bạn bè cũ của bà cũng trách móc bà như thế. Có người còn hỏi, nữ Tướng quân chưa rõ sống chết, sao nữ Tể tướng vẫn còn sống yên lành?”
“Không biết mẹ tôi có bị số thư này ảnh hưởng không, nhưng vào ngày nọ, một bức thư gửi từ phương xa đến bà, bảo bà tới một nơi để giúp đỡ quan viên địa phương việc gì đó. Tôi và cha mừng lắm, vì cứ nghĩ Hoàng đế Đại Ngụy muốn trọng dụng mẹ tôi, mẹ tôi sẽ thành công một lần nữa.”
“Mẹ tôi đã qua đời trên chặng đường này. Thời điểm tôi và cha chạy đến, họ nói bà đã rơi xuống nước và chết khi đang qua sông. Vật được tìm thấy sau khi lục soát tay nải bên người bà, vẫn chỉ có mớ thư đay nghiến vì sao bà lại còn sống.”
“Điện hạ bộc bạch với tôi về nỗi bức bối trong lòng ngài, vậy tôi cũng giãi bày cho Điện hạ biết chuyện tôi đang đau đáu. Điện hạ hỏi tôi muốn gì à?”
Y mỉm cười.
Y nói: “Tôi muốn nợ máu trả máu, lấy mạng đổi mạng.”
Mộ Minh Xu cụp mắt.
Nàng ta hỏi: “Anh muốn trả thù chủ nhân của số thư đó?”
Vi Phù cười, y cởi lớp ngụy trang xuống, thể hiện rõ nét cười dửng dưng khinh miệt: “Chúng chỉ là lũ kiến bị lợi dụng, tôi cần gì phải quan tâm tới chúng? Có điều tôi không muốn giấu Công chúa Điện hạ, khi tôi điều tra toàn bộ sự việc, có thể sẽ gây ra một trận long trời lở đất đấy.”
“Tôi không phải hạng người tốt lành gì. Nếu hợp tác với tôi, ngài cũng nên cẩn thận.”
Mộ Minh Xu cụp mắt, không khỏi bật cười.
Nàng ta nói: “Vậy có nghĩa nếu hợp tác, hai ta sẽ tạm thời không mang lại lợi ích gì cho người kia sao?”
Vi Phù nhướn mày, cũng mỉm cười.
Nàng ta ngước lên, đôi mắt diễm lệ sóng sánh phản chiếu vào mắt y, trông muôn phần quyến luyến.
Nàng ta chậm rãi nói: “Ồ, ta lại thích thế đấy.”
Nàng ta vươn tay, Vi Phù dừng một thoáng, đưa tay ra bắt tay nàng ta.
Vi Phù nhìn Mộ Minh Xu: “Nếu Điện hạ liên minh với tôi, cũng phải mất một năm hoặc hơn…”
Mộ Minh Xu trả lời: “Mười năm nữa cũng được.”
Nàng ta bảo: “Không sao, con đường ta muốn đi vốn không dễ dàng. Có điều ở thời điểm hiện tại, Vi lang quân có thể cho ta một lời khuyên, ta nên làm sao để thoát khỏi việc hôn sự đầy bế tắc này không?”
Vi Phù hỏi: “Cần gì phải thoát khỏi? Không thể lợi dụng hôn nhân ư? Tại sao không rút củi dưới đáy nồi, cắt hết đường lui để giành phần thắng?”
Ánh mắt Mộ Minh Xu chợt lóe lên, nàng ta nhìn y đăm đăm hồi lâu.
Giờ đây nàng ta mới thật sự bắt đầu có phần hối tiếc: “Đáng tiếc anh lại là lang quân của Lạc Dương Vi thị, thế gian lớn tại Quan Đông. Phụ hoàng sẽ không bao giờ để gia tộc lớn phát triển thuận lợi, cũng sẽ không bao giờ cho ta lấy anh. Bằng không...”
Vi Phù thoáng giật mình, chỉ cười cười.
Y lẩm bẩm: “Phải, tiếc thật nhỉ.”
--------------
Ở dưới lẩu cổng thành, Từ Thanh Viên dẫn theo thị nữ Lan Thì đến tiễn Yến Khuynh.
Khi tới nơi, Từ Thanh Viên mới phát hiện không một quan viên nào xuất hiện. Một mình nàng ở nơi này, thật sự rất bất ngờ. Lúc nàng đang đắn đo có nên rời đi không, Yến Khuynh đã bước về phía nàng.
Đứng bên dòng sông Bá, hai người cứ lặng thinh.
Mặt khác, Phong Nhược đang kéo lấy một chủ bạ Đại lý tự cũng định rời kinh với họ, để cậu say sưa thuật lại cho người ta nghe về cơ duyên giữa Từ nữ lang và lang quân nhà mình. Giữa tiếng “Ồ” lên liên tục của chủ bạ, bầu không khí giữa Từ Thanh Viên và Yến Khuynh càng căng thẳng hơn.
Yến Khuynh trầm tư, không biết nên nói gì.
Lần đầu tiên trong đời chàng tự cự tuyệt lời tỏ tình của một nữ lang. Các cô nương trước đây, nhóm Phong Nhược sẽ luôn giúp chàng ngăn chặn. Thế nên, Từ Thanh Viên là người duy nhất chàng không biết phải đối mặt thế nào sau khi từ chối.
Thậm chí chàng còn hơi bần thần, tự nhủ chắc có lẽ không sao đâu. Cha nàng từng khước từ lời đề nghị làm Thái tử phi, bấy giờ chàng cũng đang đổ bệnh, hình như không buồn bã gì.
Nhưng nghĩ lại, Yến Khuynh bắt đầu cảm thấy không chắc chắn. Căn bệnh của bản thân khiến chàng khó lòng nhớ kỹ mọi cảm xúc đã qua, dẫu lúc ấy chàng đau đớn thế nào thì sau khi xong việc, chàng cũng không dễ gì hồi tưởng... Yến Khuynh thầm đoán, ắt hẳn Từ Thanh Viên đang u sầu lắm.
Tim chàng tựa như bị kim đâm từng chút một.
Chàng bất lực đối mặt với Từ Thanh Viên, không biết phải làm sao, chỉ mong nàng không cần rơi lệ nữa.
Song, tựa hồ Từ Thanh Viên không sầu não nhiều như chàng tưởng.
Trông nàng không đau lòng lắm, ít nhất Phong Nhược không hề thấy tâm trạng của Từ Thanh Viên bất ổn, trong khi cậu đang tán gẫu với người khác. Còn Từ Thanh Viên nhìn Yến Khuynh, lẳng lặng lấy từ trong tay áo ra một phong thư đã đóng dấu sáp, sau đó đưa cho Yến Khuynh.
Yến Khuynh sững sờ.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim chàng như ngừng đập trong thoáng chốc. Chàng nhớ đến vô số câu chuyện mình từng đọc về việc nam nữ trao thư tình cho nhau, với nội dung gửi gắm nỗi xao xuyến.
Vì suy đoán này, lòng chàng càng thêm bất lực, nhưng cũng thoáng qua niềm vui sướng, rồi lại có phần bối rối.
Từ Thanh Viên nhẹ giọng: “Lang quân, bức thư này, lang quân cầm lên xe hẵng mở đọc.”
Yến Khuynh im lặng, tự nhủ đương nhiên mình sẽ không đọc thơ tình ở nơi công cộng, nhưng Từ nương tử cho rằng chàng suy nghĩ thoáng rồi.
Bàn tay nặng như ngàn hòn đá, chàng sợ chỉ vì một phong thư mà cảm xúc mỏng manh của mình sẽ thay đổi. Chàng không muốn xoay chuyển bất kỳ điều gì cả, nên chỉ trầm tư hồi lâu mới hạ giọng hỏi: “… Cho tôi?”
Từ Thanh Viên thoáng ngẩn ra, “Vâng” một tiếng.
Nàng khó hiểu chớp mắt, nhìn chàng chăm chú, tự hỏi tại sao Yến Khuynh lại do dự như vậy.
Bên dưới hàng mi dày của Yến Khuynh, nàng thấy bao nỗi niềm trong đôi mắt băng giá ấy, nào là đắn đo lưỡng lự, biến đổi không ngừng. Vì điều này nên gương mặt thanh tú của chàng có lúc tái nhợt, khi thì đỏ bừng.
Từ Thanh Viên ngơ ngác nhìn chàng, bỗng nhiên đỏ mặt: Lẽ nào chàng nghĩ đây là trao nhận riêng tư?
Sau đêm Thất tịch, sao nàng lại có thể dây dưa với chàng không rõ nữa chứ? Yến lang quân thật là...
Trong lòng vừa buồn bực vừa xấu hổ, Từ Thanh Viên đang định giải thích ý định thật sự của mình, chợt thấy Yến Khuynh nhướn mày thoáng liếc nàng, rồi chàng nhanh chóng cầm lấy lá thư.
Giọng chàng khe khẽ: “Nương tử bảo trọng nhé.”
Không nói một lời dư thừa nào thêm, chàng quay người bước về phía xe ngựa.
Yến Khuynh, Phong Nhược và chủ bạ đánh ngựa rời khỏi đây. Sau lưng Từ Thanh Viên, Lan Thì đứng ngây ra khi thấy Yến lang quân dứt khoát lên đường như thế, em không thể tin nổi, đồng thời thương xót cho nữ lang nhà mình.
Lan Thì: “Ngài ấy cứ đi vậy sao? Ngài ấy không nói gì với nương tử ư? Nương tử…”
Từ Thanh Viên nói: “Lan Thì, đừng nói mấy lời như thế nữa. Yến lang quân và ta hoàn toàn trong sáng, Yến lang quân đang điều tra vụ án của cha ta, còn ta là một trong những nghi phạm hoặc nhân chứng. Đây là mối quan hệ duy nhất giữa Yến lang quân với ta, ngoài ra không còn gì khác. Em chớ vạ miệng, hủy hoại thanh danh của Yến lang quân.”
Lúc thấy vẻ mặt trầm xuống của Từ Thanh Viên, Lan Thì chợt vỡ lẽ, đành thở dài rồi im lặng.
Vịn tay Lan Thì bước về hướng xe ngựa dưới lầu cổng thành, Từ Thanh Viên bỗng quay đầu lại, nhìn rặng liễu lả lướt lẫn dòng sông Bá chảy sau lưng.
Lan Thì hỏi nàng: “Có phải người cũng có phần tiếc nuối không?”
Dù sao đây cũng là một vị lang quân xuất sắc, sống chính trực đầy triển vọng, và đối xử tốt với nữ lang nhà mình đến thế.
Từ Thanh Viên khẽ cười, nàng buồn bã hoang mang, rồi lại cảm thấy tuổi trẻ thật sự tươi đẹp.
Nàng cụp mắt, dung nhan duyên dáng, trông uyển chuyển yêu kiều: “Chỉ tiếc rằng ta lại là nữ tử, suy cho cùng nam nữ vẫn khác nhau. Ta không có cách nào tặng Yến lang quân một nhành liễu… Hãy để chuyện này dừng ở đây, Lan Thì, đừng nhắc gì thêm.”
Mai sau, nàng không cần nhớ nhung Yến Khuynh nữa, cũng không được khiến Yến Khuynh khó xử nữa, và đừng bao giờ hiểu lầm cuộc đời nữa!
--------------
Xe ngựa di chuyển nửa ngày, tới trưa họ dừng chân nghỉ ngơi. Phong Nhược lên xe, thấy Yến Khuynh vẫn đang nhìn chăm chú vào lá thư trên bàn.
Yến Khuynh đã đấu tranh hồi lâu.
Phong Nhược cười: “Lang quân, Từ nương tử là một cô gái thẹn thùng như thế, phải vất vả lắm nàng mới lấy hết can đảm viết cho người một lá thư đấy. Lang quân đã nhận rồi, tại sao lại không dám đọc?”
Làn da dưới mắt Yến Khuynh thoáng ửng đỏ.
Phong Nhược ngồi khoanh chân, cười trêu chàng: “Lang quân từ chối con gái nhà người ta, nhưng người ta vẫn phóng khoáng thoải mái. Ấy mà người nhìn người xem, hối hận rồi chứ gì? Thuộc hạ đã nói với lang quân từ sớm, Từ nương tử xinh đẹp ngần nào...”
Cậu nhoài người lên, tựa cằm lên chiếc bàn nhỏ, gõ gõ ngón tay trên bàn, chậm rãi chạm vào thư:
“Từ nương tử vừa mỹ miều vừa thông minh. Nàng lại nhu mì, không cãi vã với người khác. Giọng nàng nhỏ nhẹ, sẽ không khiến lang quân sợ hãi. Nàng không nói nhiều lắm, lang quân sẽ không ngại nàng quấy rầy người. Chưa hết, lang quân còn chạm vào tay con gái nhà người ta nhiều lần nữa, thuộc hạ nghĩ lang quân cũng hết sợ đụng vào nàng rồi…”
“Nàng đích thị là mẫu nữ lang mà người ưng đấy. Lang quân, người nhát như vậy, nên có một nữ lang thế này...”
Cậu định mở phong thư, Yến Khuynh đã thấp giọng mắng: “Phong Nhược.”
Yến Khuynh rút thư ra.
Phong Nhược nhướn mày.
Yến Khuynh nói với cậu một câu hiếm lạ: “Cậu cứ luôn miệng nhắc về nàng, vậy ta làm mai cho cậu và Từ nương tử đấy?”
Phong Nhược ngẩn người, ra chiều đăm chiêu: “Ừm, thế cũng ổn phết. Thuộc hạ cũng thích Từ nữ lang, chưa kể thuộc hạ đánh đấm giỏi như vậy mà, thuộc hạ có thể bảo vệ nàng đó. Nàng học sâu hiểu rộng, còn võ công của thuộc hạ thì xếp hàng đầu, tụi này xứng đôi đấy chứ…”
Yến Khuynh: “...”
Chàng nhíu mày, cao giọng trách: “Phong Nhược!”
Đôi mắt đen láy của Phong Nhược nhìn chàng.
Yến Khuynh nói thầm: “Đừng hủy hoại thanh danh nữ lang nhà người ta.”
Phong Nhược lẩm bẩm: “Bản thân mình không cần, cũng không cho người khác cần nữa...”
Tai Yến Khuynh ù đi, nhất thời không nghe rõ Phong Nhược đang nói gì. Chàng đắm chìm trong vùng trời của riêng mình, cứ bần thần qua một khoảng ngắn ngủi, nhịp thở trở nên gấp gáp, nỗi lo lắng lại dâng lên.
Bàn tay cầm thư của chàng bắt đầu đổ mồ hôi, cuối cùng chàng hít sâu một hơi, mở thư ra.
Phong Nhược mong chờ quan sát phản ứng của lang quân.
Cậu thấy tai Yến Khuynh đỏ bừng, còn đôi mắt đen sẫm, trông chàng muôn phần ngượng ngùng lúc mở thư đọc. Sau đó Phong Nhược thấy vẻ trống rỗng trên mặt Yến Khuynh, đây là một chuyện hiếm khi xảy ra.
Phong Nhược trườn đến gần như một con rắn không xương: “Viết gì vậy ạ?”
Cậu cầm kiếm múa đao suốt ngày, nào dư thời gian học chữ, chỉ bị lang quân ép học mấy từ đơn giản. Cậu nhích tới gần muốn đọc “thư tình” của nữ lang, nhưng khi thấy chi chít chữ như vậy, cậu lại bắt đầu chóng mặt.
Rồi cậu nhìn kỹ hơn, dựa vào khả năng nhận ra ba trong số mười từ, cậu thốt lên: “Bức thư này hơi sai sai...”
Sắc mặt Yến Khuynh càng thêm nghiêm túc, chàng hạ giọng: “Ngồi cách ra, đừng nhìn nữa. Đây là chuyện triều chính.”
Nói cách khác, Từ Thanh Viên không hề viết cho chàng bất kỳ bức thư tỏ tình nào.
Chàng cứ tự phiền não cả buổi sáng, giờ mới biết là vô nghĩa.
Dằn xuống nỗi hụt hẫng thoáng qua này, Yến Khuynh đọc thư của Từ Thanh Viên. Nội dung xoay quanh việc Từ Thanh Viên kể nàng nghe thấy Hồng lô tự đã quyết định lễ nghi dành cho Nam Man, và nàng cảm thấy không phù hợp lắm.
Dù cho rằng có điều không ổn, nhưng nàng không chức không quyền, còn là nữ tử, nên không thể dễ dàng chạy tới Hồng lô tự để sửa lỗi. Nàng đành phải nhờ cậy Yến Khuynh báo lên triều đình, nếu Yến Khuynh thấy hợp lý thì có thể nhắc khéo Hồng lô tự.
Từ Thanh Viên nghĩ, không thể tiếp đón Nam Man bằng lễ nghi dành cho các chư hầu vương được.
Suy cho cùng, hai nước đều bình đẳng, là hai quốc gia thù địch có thể gây chiến với nhau. Nếu dùng lễ nghi quân thần để tiếp đãi, xem Nam Man tương đương chư hầu vương, trong trường hợp mối quan hệ giữa hai bên hòa hợp thì cũng không sao. Nếu một ngày kia, Nam Man không còn hòa hoãn với Đại Ngụy, không đến triều kiến nữa, thế Nam Man chẳng khác nào một “Nghịch thần”. Và với “Nghịch thần”, đương nhiên triều đình phải xuất binh chinh phạt. Song, nếu mối quan hệ giữa hai bên chỉ không tốt, lại không xâm lược gì nhau, vậy Đại Ngụy cần gì phải đi đánh chiếm quốc gia của đối phương?
Với địa hình như Nam Man, có giành được không cũng vô nghĩa với Đại Ngụy.
Việc hại dân tốn của này, Đại Ngụy chẳng thu được ích lợi gì thật sự, cớ sao phải bận tâm?
Chi bằng ngay từ đầu cứ đón chào bằng lễ nghi dành cho quốc gia anh em. Khi hai bên không vừa mắt nhau trong tương lai, sẽ không có áp lực phải chinh phạt, Đại Ngụy không cần dùng vũ lực nên sẽ thoải mái hơn.
Trong thư, Từ Thanh Viên nói đây là ý kiến của riêng nàng, có thể sai. Yến Khuynh có thể tự phán đoán rồi đưa ra quyết định.
Yến Khuynh trầm ngâm một chốc, dặn dò Phong Nhược và chủ bạ bên ngoài: “Trước tiên trở về trạm dịch mà chúng ta vừa chạy ngang qua đi, ta sẽ viết thư cho Hồng lô tự.”
Chàng viết một bức thư cho Trưởng quan Hồng lô tự, cũng đính kèm thư của Từ Thanh Viên.
Từ Thanh Viên được chính cha mình dạy dỗ, vốn hiểu biết của nàng về lễ nhạc chưa chắc sẽ thua kém các quan viên Hồng lô tự. Thêm nữa, Đại Ngụy đã lạc mất nhiều thư tịch do chiến tranh, và số sách cổ đó có lẽ đều tồn tại trong đầu Từ Thanh Viên, được Từ Cố giữ nguyên vẹn trong trí nhớ đứa con gái duy nhất của mình.
--------------
Đêm khuya, Trung thư tỉnh còn sáng bừng ánh đèn, thân là Tể tướng, Lâm Thừa vẫn đang làm việc.
Nhóm quan viên của Trung thư tỉnh đã biết con trai Tể tướng đã gây ra chuyện gì, nhiều ngày liền họ không dám làm phiền Tể tướng. Vào lúc này trong đêm, Trung thư tỉnh cực kỳ yên tĩnh, Lâm Thừa ngẩng đầu lên khỏi án thư, thấy trong gian phòng tối tăm chỉ còn mình lão ta.
Lặng người hồi lâu, lão ta ném bút xuống, xoa xoa trán.
Chuyện Nhược Nhược bị bắt, lão ta quyết định phái Vi Phù rời thành để tự y truy đuổi. Chỉ mỗi năng lực của Vi Phù mới khiến lão ta tin tưởng y có thể đàm phán hòa bình với sứ đoàn Nam Man, giải cứu Nhược Nhược an toàn.
Nếu Nhược Nhược gặp phải chuyện gì... cứ cho Vi Phù cưới Nhược Nhược là được.
Lâm Thừa cực kỳ hài lòng về cậu học trò này của mình.
Nhưng lão ta biết, sai Vi Phù làm việc cũng không dễ như vậy. Vì danh hay vì lợi, Vi Phù cũng phải nhận được một thứ. Nếu lão ta không cho Vi Phù bất kỳ lợi ích nào, Vi Phù sẽ luôn lấy cớ Huyện lệnh không thể rời khỏi cương vị của mình và từ chối ra khỏi thành.
Lâm Thừa cười mỉa, thầm nghĩ, không phải Vi Phù đang điều tra chuyện của mẹ y sao? Chỉ cần Vi Phù chịu rời thành, Lâm Thừa cũng sẵn lòng đưa ra một ít manh mối.
Vừa khéo manh mối này, có thể nhắm tới Yến Khuynh đang ở ngoài thành.
Ánh mắt Lâm Thừa trở nên u tối, vì lão ta vẫn chưa biết mục đích đằng sau chuyến đi của Yến Khuynh. Trong lòng cứ bất an, nhưng lão ta biết đây là mệnh lệnh của Bệ hạ, lão ta không thể phái người bám theo chàng. Huống chi, mỗi lần Đại lý tự điều tra, hành tung luôn bất định, thế nên Lâm Thừa không cần phải bận tâm hết mọi chuyện.
Mong rằng chỉ do lão ta suy nghĩ nhiều.
Lâm Thừa nghĩ tới các thanh niên trẻ tuổi xuất sắc như Vi Phù và Yến Khuynh, rồi lại nhớ đến Lâm Tư Niên nhà mình.
Lão ta không khỏi đau đầu hơn, không biết mình phải làm gì mới có thể uốn nắn được thằng con này. Lâm Tư Niên nói đúng, lão ta đã chậm trễ gần hai mươi năm trong việc nuôi dạy con trai mình.
Song, song...
Lâm Thừa suy tính, chi bằng cứ cho Lâm Tư Niên vào quân đội rèn luyện.
Để Lâm Tư Niên chung sống với binh lính, khiến Lâm Tư Niên không còn là một tay ăn chơi trác táng vô công rồi nghề nữa. Dần dà, có lẽ Lâm Tư Niên sẽ trở thành rường cột nước nhà mà lão ta luôn hy vọng.
--------------
Trong phủ Tể tướng, Lâm Tư Niên đang bị biệt giam.
Nhưng bị giam thì đã sao? Hắn rúc mình trong phòng, khui hết vò rượu này sang vò rượu khác. Hắn cứ ngồi nốc rượu dưới đất đến mức say xỉn, đến mức khắp người đau nhức khôn cùng.
Song, tất thảy điều đó vẫn không bì được với lỗ hổng kia trong lòng hắn.
Ngôi nhà tranh trong lỗ hổng ấy từng kinh qua bão táp phong ba, nhưng nay mái tranh đã bị thổi bay, để lại cảnh trống hoác, chỉ còn bốn bức tường.
Lỗ hổng ấy trong trái tim hắn vẫn đang bành trướng không ngừng.
Trong lúc mơ màng uống rượu, Lâm Tư Niên vừa cầm dao găm khắc một bức tượng ngọc Quan Âm vừa khẽ cười.
Hắn như thế trông thật sự bất thường, ngang ngược và nham hiểm. Hắn cẩn thận chạm khắc bức tượng ngọc nhỏ, khi tượng ngọc sắp hoàn thành, hắn đâm mạnh dao găm xuống, chọc mù đôi mắt của tượng ngọc.
Hắn ném bức tượng Quan Âm mù xuống đất, nặng nề ngả đầu vào cánh cửa gỗ phía sau rồi nhắm mắt.
Trong đầu hắn, khi thì nghĩ đến nụ cười hấp hối và tình trạng đẫm máu của mẹ mình, lúc lại dâng trào từng vũng máu đỏ, nhấn chìm hết thảy. Hắn còn thấy dưới ánh hoàng hôn, Lâm Vũ Nhược chạy vào vòng tay hắn, vui vẻ gọi hắn là “Ca ca”; cuối cùng hắn thấy biển lửa hừng hực, Từ Thanh Viên bất chấp tất cả nhảy vào trong đấy.
Mộng thực lẫn lộn, rượu làm tê liệt tâm trí. Hắn hoang mang, những tưởng mình còn đang mơ, còn đang nhìn máu mẹ chảy thành sông, bất lực nhìn Từ Thanh Viên gieo mình xuống ngọn lửa hết lần này đến lần khác.
Rồi hắn sực nhớ tới màn đêm như vết mực kia, khi Từ Thanh Viên bước ra từ trong đám bá tánh hỗn loạn, với điệu bộ điềm nhiên cứng cỏi, nàng làm chứng hắn và kẻ địch đã hợp tác để bắt cóc Lâm Vũ Nhược.
Thời khắc ấy, đôi mắt nàng sáng ngời, yên ả và dịu dàng.
Hoàn toàn khác đôi mắt trầm lặng tựa nước như trong mộng.
Nhưng tại sao lại như vậy? Cớ gì nàng lại đối xử với hắn như vậy? Trăm ngàn lần hắn chưa từng muốn nàng chết, nhưng nàng lại hao tâm tổn sức khiến hắn gặp hạn! Nàng và Yến Khuynh, trông như một cặp trai tài gái sắc tuyệt vời thế này...
Hắn thật sự muốn chiếm được nàng, thật sự muốn kéo nàng xuống vũng bùn địa ngục kia với hắn.
Hắn không khỏi tự hỏi, nếu hắn làm một số việc trước so với giấc mơ, liệu có thể sớm cắt đứt mọi khả năng của Từ Thanh Viên và Yến Khuynh không? Liệu hắn cũng có thể được Từ Thanh Viên trao cho ánh mắt tin tưởng lẫn nụ cười mềm mại không?
Vũng bùn này đục ngầu lạnh lẽo, hắn thật sự hận nàng, lại muốn cầu xin nàng xuống đấy.
Theo sức bào mòn của rượu, bao suy nghĩ ác độc bén rễ trong tâm trí Lâm Tư Niên. Lòng rối như tơ vò, Lâm Tư Niên không biết mình muốn gì, nhưng hắn sẽ thật sự vô cùng hân hoan nếu thấy Từ Thanh Viên có thể ngã vào vòng tay hắn.
Càng nghĩ càng chìm sâu trong ma chướng, càng nghĩ hắn càng cảm thấy có khả năng mình sẽ nhận được một kết thúc khác hẳn trong mộng: Chỉ cần hắn có được nàng trước!
Hắn lảo đảo đứng dậy, uống hết vò rượu cuối cùng. Vò rượu bị hắn đá đổ, hắn trèo qua xà nhà, nghênh ngang rời đi.
--------------
Đêm khuya, phường Vĩnh Ninh lặng ngắt như tờ.
Âm thanh của canh lậu (*) ngắt quãng, trong căn nhà Từ Thanh Viên và thị nữ Lan Thì sống đã sớm tắt đèn.
(*) Canh lậu: Giọt đồng hồ điểm canh.
Bóng tối u ám, sau bức rèm, Từ Thanh Viên đang say giấc. Đột nhiên bị một mùi rượu nồng nặc đánh thức, nàng ngồi bật dậy, một tên đàn ông cao lớn đã xốc rèm lên, đẩy nàng xuống giường.
Hắn bịt miệng nàng, hơi thở tham lam khao khát phà lên mặt nàng. Ngón tay vuốt ve cằm nàng từng tấc một, rồi hắn giữ chặt đôi vai run rẩy của nàng.
Hắn thì thầm: “Lộ Châu nhi, nàng là của ta.”
Đè nàng xuống, chiếm lấy nàng!
--------------
          