Chương 9
Cuộc trò chuyện giữa hai người tạm thời kết thúc.
Hoắc Triều ra hiệu cho Thư Nhĩ vào lớp lấy cặp, anh sẽ đưa cô về nhà.
Thư Nhĩ lề mề mãi một lúc lâu, đến khi thấy Hoắc Triều nhìn sang với vẻ nghi hoặc, cô mới chắp tay sau lưng, chu môi nói: "Anh ơi, em rất muốn có danh hiệu 'Nữ thần'." Hơn nữa, cô đã bước ra bước đầu tiên, hôm nay còn tranh cử ngay trước mặt toàn trường nữa, cô không muốn thất bại.
Hoắc Triều: "Biết rồi."
Biết rồi? Phản ứng chỉ có vậy thôi à?
Thư Nhĩ không hài lòng nói: "Anh ơi, em muốn, em muốn, em muốn!" Để nhấn mạnh, cô đặc biệt nói ba lần.
Hoắc Triều bất lực: "Được được được, cho em, cho em."
Một vài học sinh đi ngang qua vô tình chỉ nghe được hai câu cuối: …
Tự nhiên đỏ mặt.
Hai câu này nghe thế nào cũng dễ khiến người ta nghĩ bậy.
Sao hai người này đen tối dữ vậy?
***
Sau khi nhận được lời hứa của Hoắc Triều, Thư Nhĩ mới yên tâm.
Vì Hoắc Triều đã đồng ý, anh nhất định sẽ giúp cô giành được danh hiệu nữ thần học đường!
Khi Thư Nhĩ vào lớp lấy cặp, Tưởng Tây Từ lặng lẽ bước tới bên cô.
Cô vừa sắp xếp sách vở, đề thi, vở bài tập cần mang về, vừa hỏi: "Sao vậy?"
Tưởng Tây Từ liếc nhìn biểu cảm của Thư Nhĩ, vì lễ phép và tôn trọng nên chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu: "Anh ấy không làm gì cậu chứ?"
Gần đây, cả trường đều biết chuyện Hoắc Triều mang đồ ăn cho Thư Nhĩ, nhưng bằng trực giác của một nam sinh, Tưởng Tây Từ cảm thấy Hoắc Triều không thật lòng thích Thư Nhĩ.
Trong mắt Tưởng Tây Từ, Thư Nhĩ giống như một mặt trời nhỏ, tỏa ra sự ấm áp không ngừng.
Cô rất xinh xắn, nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp, cô phù hợp với những nụ cười tươi tắn mọi lúc. Vì vậy, Tưởng Tây Từ lo rằng Hoắc Triều đối xử tốt với cô chỉ vì hứng thú nhất thời, anh ta càng sợ Thư Nhĩ sẽ bị tổn thương.
Thư Nhĩ chớp mắt, ánh mắt trong veo: "Không có."
Tưởng Tây Từ thầm nghĩ, vậy thì tốt.
Anh ta chưa kịp rời đi thì đã bị Thư Nhĩ nhét một hộp gà rán vào tay.
Thư Nhĩ không ăn, lại đưa đồ ăn cho anh ta. Trong mắt Thư Nhĩ, Tưởng Tây Từ quá gầy, ăn thêm chút đồ ăn nhiều calo cũng không sao. Anh ta mập lên một chút thì càng đẹp trai hơn!
"Cậu mang về nhà ăn đi, tớ đi đây, mai gặp lại."
Nói xong, Thư Nhĩ đeo cặp, nhẹ nhàng rời khỏi lớp học.
Tưởng Tây Từ nhìn hộp gà rán còn ấm trong tay, nhẹ giọng nói: "Mai gặp."
***
Sau khi Hoắc Triều đưa Thư Nhĩ về nhà, cô không quên nhắc nhở anh, sáng mai nhớ đến đón cô.
Hoắc Triều đồng ý.
Lúc này Thư Nhĩ mới yên tâm vào nhà. Về đến nơi thì vừa đúng lúc cả nhà đang ăn cơm.
Trong lúc ăn tối, mẹ Thư đột nhiên hỏi: "Thư Nhĩ, con ở trường học hành đàng hoàng, không yêu sớm đấy chứ?"
Thư Nhĩ khựng lại một chút, rồi mới đáp: "Không có, sao vậy mẹ?"
Mẹ Thư gắp một đũa thức ăn, sắc mặt lạnh lùng: “Tốt nhất là không có. Dì Trương nói với mẹ là thấy có nam sinh đạp xe đưa con về nhà.”
Thư Nhĩ nghĩ một chút là hiểu ngay, chắc chắn là dì ở đối diện nói. Lần trước dì ấy thấy cô đi cùng Hoắc Triều.
Hôm nay cô không gặp người quen trong khu nhà. Nhưng dù có gặp thì cô cũng chẳng quen ai.
Chị gái của Thư Nhĩ tên là Thư Nhu, lớn hơn cô hai tuổi, nhưng đi học muộn nên hiện tại vẫn đang học lớp 12 ở trường nghề. Chị ta châm chọc nói: “Học sinh trường tụi chị đều tự lái xe đến trường.” Ý nói người đưa Thư Nhĩ về còn dùng xe đạp để "cưa gái", đúng là kém cỏi.
Mẹ Thư trừng mắt nhìn Thư Nhu: “Học nghề mà cũng ra vẻ ưu việt à?”
Thư Nhu không phục: “Học trường nghề thì sao? Trường con có nhiều người giàu lắm!”
Mẹ Thư hừ lạnh: “Nhiều người giàu thì liên quan gì đến con? Mẹ nói cho con biết, học ở trường nghề thì phải biết giữ mình, đừng có dây vào mấy đứa không nên dây!”
Thư Nhu bực tức đáp một tiếng "dạ" miễn cưỡng.
Thư Nhĩ đảo mắt. Phải nói thật, dù cô không ưa Thư Nhu, hai người không hợp nhau, chẳng đi chung đường, nhưng cái tính nóng như lửa của mẹ Thư lại khá hợp gu cô.
Người mẹ hời kiếp này của cô, ít nhất là tam quan còn đúng đắn.
Ăn cơm xong, cô về phòng. Viết bài tập được một lúc thì cô lướt Weibo.
Không ngờ vừa mở Weibo, Thư Nhĩ thấy mình xuất hiện ở top đầu của hot search.
#Nam sinh trường cấp 3 kêu gọi bình chọn vì người mình thích#
#Học sinh bây giờ giàu thật#
Hai hot search liên tiếp đều nói về vụ gà rán xảy ra hôm nay.
Cô bấm vào một bài hot search xem thử, phát hiện đó là một đoạn video.
Trong video, một nam sinh — chắc là học sinh trường Nhất Trung — đang luyên thuyên trước ống kính: “Đúng rồi, là đại ca của trường tụi em, nhà siêu giàu luôn. Nghe nói ảnh đặt tận 3.500 phần gà rán và trà sữa… để giúp người con gái ảnh thích kêu gọi bình chọn đó… Hoạt động gì á? Là cuộc bầu chọn ‘Nữ thần học đường’ mà trường em tổ chức mấy năm nay rồi… Haha, em đã ăn gà rán của ảnh, tất nhiên sẽ bỏ phiếu cho cổ!”
Video chỉ nói đến trường nào đó, nam sinh nào đó, nữ sinh nào đó, không tiết lộ tên thật của bất kỳ ai.
Bình luận phía dưới hầu hết là từ các bạn nữ, rất nhiều người còn tag bạn trai mình vào.
Bình luận của cư dân mạng:
Người 1: Tôi ghen tị quá. Tình yêu thần tiên đấy à.
Người 2: Chắc chưa phải là tình yêu đâu nhỉ? Nghe giọng thì có vẻ là anh chàng kia còn chưa theo đuổi được bạn nữ ấy?
Người 3: Dù sao thì cũng ghen tị lắm rồi.
Người 4: Hôm nay tôi là chanh tinh. 3.500 phần gà rán và trà sữa, tốn bao nhiêu tiền vậy ta?
Người 5: Chắc cũng tầm hơn chục triệu tệ. Học sinh này chắc là rich kid.
Thư Nhĩ nhìn video, suy nghĩ một chút. Chắc nữ chính của câu chuyện này – Thư Nhĩ – cũng đã xem video này rồi?
Hihi, thấy rồi thì tốt.
Giờ này chắc cô ấy cũng biến thành chanh tinh, ghen nổ mắt rồi chứ gì?
Ghen là đúng! Nghĩ vậy thôi mà Thư Nhĩ đã có động lực đọc sách trở lại rồi.
***
Sáng hôm sau, Thư Nhĩ dậy sớm, rửa mặt xong thì ra phòng khách ăn sáng.
Cô và Thư Á – em gái học lớp 9 – gần ăn xong cháo thì Thư Nhu mới dụi mắt, lề mề đi ra ngoài.
Ba Thư bận công việc nên đã ra khỏi nhà từ 5 giờ sáng, nhưng lương không cao, làm việc chân tay vất vả.
Mẹ Thư vẫn đang ở trong bếp luộc trứng. Vừa thấy cái dáng lười nhác của Thư Nhu, bà không nhịn được quát lớn: “Hai em con ăn gần xong rồi, con mới chịu dậy? Không mau lên đi!”
Thư Nhu chẳng thèm để tâm đến lời càm ràm của mẹ, dù sao cô ta cũng sẽ rời khỏi cái xó nghèo nàn này để hóa thành phượng hoàng vàng rực rỡ.
Cô ngồi vào bàn, uống một ngụm sữa đậu nành, rồi hỏi Thư Nhĩ: “Em có xem Weibo chưa? Cái hot search tối qua về 'nam sinh trường cấp 3 kêu gọi bình chọn vì người mình thích' hình như là trường em đấy.”
Tuy video không tiết lộ danh tính, nhưng dân mạng thì như thần thám, luôn có người tiết lộ chút manh mối trong phần bình luận.
Thế nên phần lớn người ta đều biết chuyện xảy ra ở trường Nhất Trung.
Thư Nhĩ vừa ăn cháo, vừa không nói lời nào.
Thư Nhu vẫn chưa chịu bỏ qua: “Em cũng được ăn gà rán à?”
Chuyện này chẳng có gì không thể nói, Thư Nhĩ gật đầu: “Ăn rồi.”
Thư Nhu có chút ghen tị trong giọng nói: “Là nữ sinh nào ở trường em vậy? Số hưởng thật.”
Thư Nhĩ lười trả lời, Thư Nhu cho rằng chị cô không biết.
Thư Nhu đoán mò: “Có phải là Trương Bối Bối không?”
Trương Bối Bối?
Thư Nhĩ ngơ ngác hỏi lại: “Trương Bối Bối là ai?”
“Là hoa khôi trường em chứ ai. Vậy mà em cũng không biết? Nó cũng học lớp 11 mà.”
Thư Nhĩ chỉ “ồ” một tiếng.
Lớp 11 thì đúng là đối thủ cạnh tranh với cô thật. Nhưng lần này cô nhất định phải giành được danh hiệu “nữ thần”, mặc kệ Trương Bối Bối hay Lý Bối Bối, Triệu Bối Bối gì cũng thế.
Thư Nhu lẩm bẩm: “Chắc chắn là nó rồi. Hừm.”
Lúc này Thư Nhĩ đã ăn cháo xong, cô nói với mẹ một tiếng rồi đeo cặp, vui vẻ xuống lầu.
Cô cứ nghĩ vừa ra khỏi khu chung cư là sẽ thấy Hoắc Triều.
Nhưng không có.
Không thấy bóng dáng anh đâu.
Thư Nhĩ mím môi, kiên nhẫn đứng đợi tại chỗ.
Chẳng bao lâu sau, Thư Á cũng xuống. Trường cô bé và Thư Nhĩ ở hai hướng khác nhau nên không đi chung xe buýt. Cô bé nói tạm biệt rồi rời đi.
Tiếp theo là dì Trương.
Rồi đến cả Thư Nhu, người dậy muộn hơn cô rất nhiều, cũng đã đi ra khỏi nhà.
Thư Nhu nhìn cô rồi hỏi: “Sao? Cái anh chàng đạp xe của em không đến đón em đi học à?”
Thư Nhĩ bỗng thấy khó chịu. Hôm nay khác với những lần trước anh thất hẹn.
Những lần trước, Hoắc Triều đâu có hứa là sẽ đón cô.
Nhưng hôm qua anh rõ ràng đã hứa với cô. Vậy mà bây giờ không đến!
Thư Nhu nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi duyên dáng bắt taxi rời đi.
Thư Nhĩ chờ rất lâu, tin nhắn cô gửi cho Hoắc Triều trên WeChat như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào.
Cuối cùng, đến khi gần trễ học, cô đành tự mình leo lên xe buýt.
Hoắc Triều, anh chờ đó cho tôi!
***
Sau khi đến lớp, Thư Nhĩ đặt cặp xuống, thậm chí còn chưa kịp lấy sách ra thì đã lập tức chạy một mạch đến lớp 12 (36).
Bây giờ cô đã là người nổi tiếng của trường Nhất Trung rồi, ai cũng biết đến cô.
Vừa đến cửa lớp 36, Hứa Trần đã chủ động ra ngoài đón: “Tiểu Thư Nhĩ, em đến tìm A Triều à? Hôm nay cậu ấy chưa đến trường.”
Thư Nhĩ bĩu môi: “Gì cơ? Anh ấy trốn học á?” Nên mới không đến đón cô?
Hứa Trần gãi đầu: “Không biết.”
“Anh nhắn hỏi xem bao giờ anh ấy đến.”
Hứa Trần hơi nghi ngờ nói: “Tôi nhắn cho cậu ấy rồi mà không thấy trả lời. Cậu ấy hiếm khi như vậy lắm.”
Thư Nhĩ nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Nam chính đã gặp chuyện gì sao?
