CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 52


Thư Giai Nhĩ đảo mắt, nổi hứng kiểm tra điện thoại của Hoắc Triều một cách đột ngột.


Tuy trước đây cô hay càm ràm, nào là không cho Hoắc Triều nói chuyện với con gái khác, nào là không được cười tươi với người ta, nào là trong mắt chỉ được có mỗi cô, nhưng thật ra, cô rất tôn trọng quyền riêng tư của Hoắc Triều.


Anh là một người độc lập, nên cô luôn dành cho anh sự tin tưởng, cũng như khoảng không gian riêng tư cần thiết. Bình thường cô không hề tùy tiện xem điện thoại của anh.


Đó là cách cư xử mà cô đã được dạy từ nhỏ.


Tuy đôi lúc cô làm mình làm mẩy, trông có vẻ chẳng quan tâm đến cảm xúc người khác, nhưng cô hiểu rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.


Tốt nhất không nên vượt qua một số ranh giới, mặc dù cô cảm thấy Hoắc Triều đối với cô chẳng có ranh giới nào cả.


Bình thường cô rất chú ý không xâm phạm quyền riêng tư của anh, nhưng con gái mà, thỉnh thoảng nổi hứng muốn xem điện thoại bạn trai là chuyện rất bình thường phải không?


Cô giật lấy điện thoại của Hoắc Triều, anh cứ để mặc. Dù sao anh chẳng có gì phải giấu cô, cô muốn xem thì đương nhiên anh phải chiều theo vô điều kiện.


Thư Giai Nhĩ bật sáng màn hình khoá điện thoại của Hoắc Triều.


Rất tốt, hình nền là ảnh chụp chung của hai người.


Cửa ải đầu tiên, thông qua.


Cửa ải thứ hai, màn hình chính.


Cô biết mật khẩu mở khóa điện thoại của Hoắc Triều, là ngày họ chính thức bên nhau, 191021. Nhập dãy số đó, quả nhiên điện thoại mở khoá thành công, chứng tỏ thời gian qua Hoắc Triều chưa từng đổi mật khẩu.


Rất tốt, hình nền màn hình chính vẫn là ảnh chụp chung của hai người, lần này là mặc đồ đôi.


Dù Thư Giai Nhĩ là người xuyên sách, sống lần thứ hai, nhưng bản chất vẫn là một cô gái nhỏ. Có bạn trai thì nào là đồ đôi, avatar đôi, đương nhiên phải sắm đủ bộ. Hai người vừa mới yêu nhau chưa được bao lâu, cô đã kéo Hoắc Triều đi chụp một đống ảnh chung. Mới mấy hôm mà đã có vài trăm tấm, Hoắc Triều cũng ngoan ngoãn phối hợp.


Nhiều ảnh như vậy, tất nhiên có không ít tấm không hoàn hảo, nào là nhắm mắt, nào là mặt cô hay mặt anh bị mờ, hoặc là một trong hai đang cúi đầu nhìn đâu đâu. Còn có cả những bức chụp liên tục, nhìn giống nhau nhưng không nỡ xoá.


Vì trong mỗi tấm ảnh, cô đều là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Góc nào cũng đẹp, không chấp nhận phản bác.


Dù sao thì bộ nhớ điện thoại của cô cũng dư dả, chứa được vài ngàn tấm.


Bình thường cô hay mở album xem lại ảnh, nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn vào ảnh chụp chung của hai người làm hình nền trên màn hình chính, cô cảm thấy hình như nó có gì đó khác với những tấm cô đã xem?


Hình như đẹp hơn, ngọt ngào hơn thì phải?


Cửa ải thứ hai, cũng qua luôn.


Thư Giai Nhĩ mím môi, tai đỏ lên, mở WeChat của Hoắc Triều ra. Cô muốn xem anh lưu tên mình là gì.


Cô lướt một vòng danh sách chat, chưa đầy một lát đã thấy được một cái tên: "Kẹo Của Anh".


Ảnh đại diện y chang của cô, cô nhìn là nhận ra ngay.


Đây là cách anh lưu tên cô?


Ngón tay Thư Giai Nhĩ nhanh hơn cả suy nghĩ, ấn vào đoạn chat đó.


Vừa nhìn vào lịch sử trò chuyện, Thư Giai Nhĩ lập tức xác định, đúng thật là cô!!!


Anh thậm chí còn cài riêng một hình nền trò chuyện chỉ dành cho cô.


Hình nền ấy không phải là ảnh chụp chung, nhưng có rất nhiều câu khẩu hiệu truyền cảm hứng.


Trước đây, trong tà giáo giảm cân từng lưu truyền hàng loạt hình nền kiểu như: "Hoặc là gầy, hoặc là chết", "Chưa giảm 5kg thì đừng đổi hình nền", "Ăn ăn ăn, bạn có xứng đáng để ăn không?", "Tôi muốn gầy đến mức hóa thành tia chớp"...


Hình nền của Hoắc Triều tuy không liên quan gì đến chuyện giảm cân, nhưng phong cách ảnh thì lại rất giống mấy hình nền kia.


Ví dụ như: “Vì muốn mang đến cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.”, “Phải nỗ lực để trở thành một người xuất sắc hơn.”, “Nếu không cố gắng, sau này sẽ không nuôi nổi vợ.”


Sau khi đọc rõ những dòng chữ ấy, Thư Giai Nhĩ sững sờ.


Hoắc Triều đứng bên cạnh hiếm khi thấy xấu hổ đến mức đỏ mặt.


Trước đó, anh thẳng thắn đưa điện thoại cho cô vì nghĩ mình chẳng có gì mờ ám.


Danh sách bạn bè WeChat của anh tuy có khá nhiều nữ, nhưng đều là bạn học, bình thường gần như không nhắn tin. Anh cũng không tán tỉnh ai.


Cho nên anh nghĩ, chỉ xem điện thoại thôi, có vấn đề gì đâu?


Nhưng anh quên mất hình nền trò chuyện mình từng đặc biệt cài đặt…


Bầu không khí im lặng chừng hai giây.


Trong khoảnh khắc đó, Thư Giai Nhĩ phát huy tối đa phần ít ỏi sự thấu hiểu và dịu dàng của bản thân, cô không nổi giận kiểu công chúa, cũng không làm quá kiểu tiểu thư đỏng đảnh, thậm chí không nhắc gì đến hình nền kia.


Cô phải giữ thể diện và lòng tự trọng cho bạn trai nhỏ của mình chứ.


Nếu cô muốn đối xử tốt với một người, thì chắc chắn sẽ làm tốt nhất có thể.


Cô làm như không có chuyện gì, khoá màn hình rồi đưa điện thoại lại cho Hoắc Triều, tỏ ra kiêu kỳ nói: "Anh vượt qua lần kiểm tra điện thoại đột xuất này rồi đó, không tệ."


Hoắc Triều lập tức cảm nhận được sự dịu dàng và cảm thông của Thư Giai Nhĩ dành cho mình, sự ngượng ngùng ban đầu cũng tan biến hoàn toàn.


Thật ra, công chúa nhỏ này đâu phải là người không biết điều.


Cô thông minh và rất tinh tế.


Anh cúi đầu cười khẽ, nhận lại điện thoại bằng hai tay: "Đa tạ công chúa điện hạ."


****


Lúc Thư Giai Nhĩ ôm con heo nhỏ tên Mộ Mộ về nhà, Thư Thương lập tức bị thu hút.


Cậu biết hôm nay chị gái mình đến nhà anh rể, nhưng tại sao đi thăm nhà anh rể mà lúc về lại ôm theo một con heo?


Quà Tết kiểu gì kỳ lạ thế?


Thư Thương lon ton chạy đến trước mặt Thư Giai Nhĩ, tò mò nhìn con heo nhỏ Mộ Mộ trong lòng chị.


Thư Giai Nhĩ dùng hai tay ôm Mộ Mộ, phải công nhận, con heo nhỏ dễ thương đấy, nhưng ôm cũng hơi nặng, từ cửa vào đến nhà mà tay cô đã bắt đầu mỏi.


Cô bảo Thư Thương giúp mình ôm một lát, Thư Thương luống cuống nhận lấy. Cậu ấp úng hỏi: "Chị, sao tự dưng chị muốn nuôi heo vậy?"


"Hoắc Triều tặng đó." Thư Giai Nhĩ đáp.


Thư Thương à một tiếng, lẩm bẩm: "Anh rể có sở thích đặc biệt ghê."


Thư Giai Nhĩ xoa cánh tay đang mỏi: "Con heo này tên là Mộ Mộ."


Thư Thương: "Mộ Mộ? Là chữ ‘Mộ’ nào vậy?"


Thư Giai Nhĩ nói: "Là chữ 'Mộ' trong 'Triều Triều Mộ Mộ'."


Thư Thương: …


Chữ “Triều” lập tức khiến cậu liên tưởng ngay đến Hoắc Triều.


Trong khoảnh khắc ấy, Thư Thương cảm thấy như bị một vạn cú đánh chí mạng vào tim.


Vậy ra con heo này không phải là heo bình thường, mà là một cách khoe tình yêu đầy sáng tạo của hai người kia, đúng không?


Thư Giai Nhĩ nói tiếp: "Nó thích ăn trái cây, bình thường em có thể cho nó ăn."


"Dạ được."


Thư Thương xoa cái mũi của chú heo nhỏ, nghiêm túc ghi nhớ nhiệm vụ chăm sóc con heo này.


Sau lần đến nhà Hoắc Triều, mỗi ngày của Thư Giai Nhĩ đều rất bận rộn. Trong kỳ nghỉ Tết, cô bận rộn cùng ba mẹ đi chúc Tết họ hàng, tranh thủ mở rộng mối quan hệ xã hội, để nhanh chóng hòa nhập vào vòng tròn cuộc sống mới.


Cô đã trở về nhà họ Thư, đương nhiên phải gánh vác phần trách nhiệm thuộc về mình.


Cuộc sống nhà giàu không hề nhẹ nhàng như tưởng tượng, đôi khi còn áp lực và mệt mỏi hơn người bình thường rất nhiều.


Nhưng Thư Giai Nhĩ đã quá quen với lối sống như vậy ở kiếp trước, nên lần này quay lại, cô không thấy khó khăn gì mấy.


Mùng 10 Tết, có buổi tiệc sinh nhật của một chị em plastic mà Thư Giai Nhĩ mới quen gần đây. Cô mang quà đến dự. Thật ra, làm thân với những người này không khó, chỉ cần tham gia vài buổi tiệc kiểu này là đủ.


Bởi vì trong cái vòng tròn quan hệ xã hội này, các buổi tụ họp vốn đã không đơn thuần, ai cũng có mục đích riêng.


Thư Giai Nhĩ đến dự tiệc cũng có mục đích riêng. Sau khi đưa quà cho nhân vật chính của bữa tiệc xong, cô tự tìm góc vui chơi cho mình.


Với thân phận là người nhà họ Thư, không ít người tại buổi tiệc sẽ nể mặt cô vài phần. Nhưng vì cô mới quay lại nhà họ Thư chưa lâu, nên vẫn chưa thể trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, chỉ có thể xem là nhân vật phụ bên rìa.


Dù vậy, cô vẫn cảm thấy thoải mái và tự tại.


Lúc đang lấy bánh ngọt ở khu tự chọn, cô nàng Dao Dao – một trong những người bạn mới quen gần đây – lạch cạch chạy trên đôi giày cao gót tới bên cô để chia sẻ tin sốt dẻo.


Dao Dao chu môi về phía xa, hất cằm bảo: "Chậc chậc, nhìn bên kia đi, cả một đám chó liếm luôn kìa."


Thư Giai Nhĩ đang ăn thử một miếng kem tươi, nhìn theo hướng Dao Dao chỉ.


Phía bên kia có một cô gái bị cả một đám con gái khác vây quanh như sao vây trăng, khí thế thậm chí còn lấn át cả nhân vật chính của bữa tiệc.


Thư Giai Nhĩ thoáng tò mò: "Ai thế?"


Dao Dao hừ lạnh: "Quý Nhu, vị hôn thê của Phó Minh Khiêm."


Thư Giai Nhĩ tưởng mình nghe nhầm.


Phó Minh Khiêm. Chẳng phải là người từng theo đuổi Thư Nhĩ trước kia hay sao? Anh ta có vị hôn thê rồi à?


Dao Dao tiếp tục giảng giải: "Con nhỏ Quý Nhu đó, gia thế cũng không tệ. Gần đây nhà nó kiếm cho nó một vị hôn phu rất có máu mặt, năng lực mạnh, tiền đồ sáng lạn. Thế nên đám người kia không nịnh nọt mới là lạ!"


Thư Giai Nhĩ đặt miếng bánh kem xuống, khẽ nói: "Chúng ta cũng qua đó góp vui chút đi."


Lúc hai người bước lại gần, quả nhiên thấy một đám người đang vây quanh Quý Nhu tung hô tới tấp.


“Nhu Nhu, túi của cậu đẹp quá trời!”


“Chiếc vòng cổ này là món đồ mà thiếu gia Phó mua ở buổi đấu giá tặng cậu phải không?”


“Ai là người làm tóc cho cậu vậy? Thợ Tony nào mà đỉnh thế?”


Quý Nhu trông có vẻ rất quen thuộc với kiểu tình huống này, đối đáp vô cùng thành thạo, khí chất cao quý lại lạnh lùng.


Cô ta giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe, vuốt nhẹ tóc một cách quyến rũ, rồi nói: “Tớ đã hẹn đi spa với mấy chị em rồi, hôm nay tạm vậy thôi nhé.”


Những người xung quanh lập tức níu kéo: “A, đi sớm thế sao?”


“Vậy đi đường cẩn thận nhé”


“Đành chờ lần sau gặp lại thôi.”


Khi Quý Nhu đeo túi đứng dậy rời đi, cô ta liếc thấy Thư Giai Nhĩ đứng gần đó, nhưng hoàn toàn không để cô vào mắt, chẳng qua chỉ là một con nhỏ vừa từ nông thôn quay về nhà họ Thư thôi, có gì đáng để chú ý?


Quý Nhu duyên dáng rời đi trên đôi giày cao gót mảnh mai, không thèm để lại một ánh nhìn thừa thãi nào cho ai.


Ngay khi cô ta rời đi, thái độ của đám người kia lập tức thay đổi.


“Hừ, bám được anh chồng chưa cưới giỏi giang thôi mà.”


“Trước đây cô ta có vênh váo vậy đâu.”


“Nghe nói Phó Minh Khiêm từng ném 10 triệu mua quà cho cô ta ở một buổi đấu giá. Người so với người, tức chết đi được.”


“Trước kia chẳng phải nói Phó Minh Khiêm thích Thư Nhĩ sao?”


“Thư Nhĩ đi rồi. Con người mà, thực tế lắm. Trong cái giới này, ai thật lòng chứ?”


“Ha ha, giờ chắc Thư Nhĩ hối hận muốn xanh ruột ấy nhỉ? Trước thì coi thường Phó Minh Khiêm, cứ treo anh ta mãi, giờ thì sao? Chẳng còn lợi lộc gì.”


“Lại để Quý Nhu hưởng trọn rồi.”


“Giờ Thư Nhĩ thì là cái thá gì, chỉ là con gái của một gia đình trung lưu thôi. Trước kia kiêu ngạo ghê lắm, nhìn đi, giờ thì sụp đổ rồi còn gì.”


“Ha ha ha ha ha…”


Cả đám ríu rít buôn chuyện một lúc lâu mới phát hiện ra Thư Giai Nhĩ vẫn đứng sau lưng họ. Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.


Dù người mà họ nói xấu là Thư Nhĩ, cô ta không còn ở đây, nhưng cô ta cũng từng là người của nhà họ Thư. Mà Thư Giai Nhĩ hiện tại cũng là người nhà họ Thư.


Cả nhóm chợt nhớ ra điểm này, nhất thời bối rối chẳng ai dám nói gì thêm.


Thư Giai Nhĩ chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng giơ ly nước cam lên, uống một ngụm rồi cùng Dao Dao xoay người rời đi.


Thật ra, khi nhìn thấy đám người này có hai mặt rõ ràng, Thư Giai Nhĩ chẳng bất ngờ gì.


Trong cái giới này, khả năng gió chiều nào theo chiều đó của mọi người là kỹ năng sống còn.


Thư Nhĩ rời đi, Quý Nhu lên ngôi. Chuyện như vậy, chẳng thể bình thường hơn được nữa.


Lúc đầu, Thư Giai Nhĩ tưởng Thư Nhĩ sẽ dựa vào mối quan hệ cũ với Phó Minh Khiêm để lật ngược tình thế, không ngờ bên cạnh anh ta đã sớm có người khác. Thảo nào dạo này cô không có cơ hội gặp Phó Minh Khiêm, thì ra là anh ta cố tình tránh mặt.


Cách làm này hơi bạc tình với Thư Nhĩ, nhưng xét cho cùng, hai người chưa từng xác lập quan hệ, đổi sang một vị hôn thê khác cũng là chuyện bình thường.


Dù vậy, Thư Giai Nhĩ vẫn thấy có chút cảm khái.


Mặc dù trong truyện, Thư Nhĩ là nhân vật phản diện đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng trong kiếp này, cô ta vẫn chưa phạm sai lầm nghiêm trọng nào cả. Có gây chia rẽ, nhưng ít nhất chưa làm gì độc ác đến mức không thể tha thứ.


Thư Giai Nhĩ vẫn cho người theo dõi Thư Nhĩ, nhưng hiện tại chưa định ra tay làm gì.


Bây giờ, Thư Nhĩ đã rời khỏi thành phố Kinh, rời khỏi Lưu Yên, hoàn toàn mất đi sự theo đuổi của Phó Minh Khiêm. Đối với cô ta, mất đi ánh hào quang năm xưa, trở thành một người bình thường, đã là một hình phạt không nhẹ. Liệu cô ta có cam lòng không? Chưa chắc.


Thư Giai Nhĩ nghĩ, với tính cách của Thư Nhĩ, cô không cần ra tay, Thư Nhĩ tự khắc sẽ tự hủy hoại chính mình.


Nếu cô ta tự hủy được bản thân, vậy thì quá tốt, đỡ phải khiến Thư Giai Nhĩ bẩn tay.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin