CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 4


Thư Nhĩ tận hưởng cảm giác được mọi ánh mắt chú ý.


Rất nhiều bạn học trong lớp đều đang nhìn cô. Cô đã quá quen thuộc với loại ánh mắt giống như ngưỡng mộ này ở kiếp trước rồi.


Nhưng khi đó, người ta ngưỡng mộ là vì thành tích học tập của cô, vì gia thế của cô. Còn lần này, họ ngưỡng mộ là vì cô nhận được dịch vụ đưa về tận nhà độc quyền từ Hoắc Triều.


Là con gái sinh ra trong gia tộc giàu có mới nổi như nhà họ Thư, nơi đề cao sự bình đẳng nam nữ, Thư Nhĩ thật ra từ trước đến nay vẫn luôn coi thường việc dựa dẫm vào đàn ông để làm được việc gì đó. Cô cũng không nghĩ rằng giá trị của một người con gái cần phải được khẳng định qua bạn trai của mình.


Lòng tự trọng và sự vinh quang là thứ mình phải tự mang đến cho mình. Chỉ khi nào nó là của bản thân, người khác mới không thể lấy đi được.


Những gì người khác cho đều có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào.


Nhưng lúc này, đối mặt với những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ, thậm chí căm ghét của các bạn nữ xung quanh, lần đầu tiên Thư Nhĩ cảm thấy loại cảm giác này không tệ, thậm chí có chút phê.


Cô thích nhất là nhìn thấy bộ dạng vừa ghen ghét mình đến nghiến răng, nhưng lại chẳng làm gì được cô của họ. Nếu sau lưng Thư Nhĩ có cái đuôi, thì chắc giờ nó đã vẫy đến mức không nhìn thấy bóng.


Tuy nhiên, cô cũng rất tỉnh táo, biết rằng không thể đánh mất bản thân vì nhận được chút quan tâm từ Hoắc Triều.


Huống chi, sự chú ý này… sẽ biến mất ngay khi nữ chính xuất hiện. Trong khoảng thời gian này, tất nhiên là được làm màu bao nhiêu thì làm!


Sau giờ đọc buổi sáng, còn vài phút nữa mới vào học, Thư Nhĩ nghĩ thời gian đó đủ để xuống căn tin mua chút đồ ăn vặt.


Cô vừa đứng dậy, bạn cùng bàn Ninh Manh cũng đứng lên theo: “Thư Nhĩ, cậu đi đâu đó?”


“Tớ đi căn tin mua chút đồ ăn.”


Ninh Manh lập tức nói: “Tớ đi với!”


Thư Nhĩ khá có thiện cảm với bạn cùng bàn này. Hôm qua khi cô vừa xuyên đến đây, phần lớn thời gian đều mơ hồ, không biết phải làm gì. Cũng may Ninh Manh thường xuyên nhắc nhở cô mấy chuyện như đi đâu, làm gì, rủ cô cùng đi vệ sinh… Nếu không có lẽ cô đã mù tịt hoàn toàn rồi.


Vì thế cô gật đầu: “Được.” Cô định mua ít đồ ăn vặt để lát nữa dùng chung với trái cây và sữa tươi thương hiệu Hoắc Triều, chắc sẽ ngon lắm.


Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài cô gái chỉ trỏ về phía Thư Nhĩ.


Phải công nhận, mặc dù trường Nhất Trung có diện tích lớn, học sinh đông đúc, nhưng tốc độ lan truyền tin tức kiểu hóng hớt thì vẫn nhanh như gió.


Bây giờ, có thể nói Thư Nhĩ nổi như cồn, ánh mắt đổ dồn về phía cô không đếm xuể. Cô mới chuyển đến đây được bốn ngày, nhưng đã gần như là gương mặt ai cũng biết.


Tất nhiên, tất cả là nhờ công của Hoắc Triều.


Là nhân vật nổi bật số một ở Nhất Trung, Hoắc Triều làm gì cũng bị chú ý. Hơn nữa, lần này còn chủ động tốt với một cô gái? Mấy ngày nay, mỗi một hành động của anh đã rơi vào mắt biết bao nhiêu nữ sinh.


Khi Thư Nhĩ đi ngang qua nhóm này, gương mặt vẫn thản nhiên như không. Ninh Manh đứng bên cạnh cô cũng ra vẻ vinh dự lây.


Đến căn tin, Thư Nhĩ mua vài cái bánh mì kem, một ít bánh phồng tôm, khoai tây chiên, xúc xích v.v…


Tại đây, cô bất ngờ gặp một bạn học rất ít nói trong lớp, Tưởng Tây Từ.


Thư Nhĩ thật ra đã để ý đến anh ta từ ngày đầu tiên xuyên vào đây. Anh ta có rất nhiều nhãn mác: học sinh giỏi hàng đầu, thủ khoa thi vào trường cấp ba ở huyện B, đạt huy chương vàng kỳ thi Vật lý cấp quốc gia, học sinh nghèo…


Nhưng những điều đó không phải lý do khiến Thư Nhĩ chú ý.


Cô để ý là vì trong truyện, khi nữ chính – người thực sự là ân nhân cứu mạng của nam chính – xuất hiện, rất nhiều người đã quay sang giễu cợt nữ phụ, cho rằng cô cố tình giả mạo nữ chính để tiếp cận nam chính.


Thực tế là nam chính nhận nhầm người.


Khi đó, nữ phụ bị cười nhạo, bị lạnh nhạt, nhưng học sinh giỏi và nghèo này, người lúc nào cũng chỉ biết học, lại là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ cô.


Dù anh ta không thể thay đổi kết cục bi thảm của nữ phụ, nhưng ít nhất anh ta đã cố gắng.


Đây là một chàng trai trông lạnh lùng, ít nói, nhưng nội tâm rất tốt.


Thư Nhĩ để ý thấy Tưởng Tây Từ đang ăn mì gói trong căn tin vào giờ này.


Ninh Manh nhỏ giọng giải thích bên tai cô: “Hoàn cảnh gia đình của Tưởng Tây Từ rất khó khăn, mỗi ngày cậu ấy chỉ ăn một bữa, mà toàn là mì gói rẻ nhất.”


Thư Nhĩ nghĩ một lúc là hiểu ngay, sắp đến giờ học, lúc này căn tin khá vắng, chắc Tưởng Tây Từ chọn thời điểm ít người để tranh thủ ăn vội tô mì.


Thế này thì nghèo quá. Một học sinh giỏi năm nào cũng giành học bổng của trường mà tiêu chuẩn sống lại thấp đến vậy sao?


Ninh Manh tiếp tục đóng vai bình luận viên bên cạnh, nói nhỏ: “Mẹ của Tưởng Tây Từ bị tai nạn xe, trở thành người thực vật, mỗi năm đều cần một khoản viện phí lớn. Còn tài xế gây tai nạn cũng nghèo, không đền nổi. Thế là bị kéo dài mãi như vậy.”


Chuyện này không hề được nhắc tới trong truyện gốc. Tưởng Tây Từ trong 《Say mê cực độ》chỉ là một vai phụ mờ nhạt, không đáng để tác giả viết thêm.


Thư Nhĩ biết kiểu người như Tưởng Tây Từ rất có lòng tự trọng, sẽ không dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ mang tính thương hại từ người khác. 


Nếu bây giờ cô vẫn còn là tiểu thư nhà họ Thư, có lẽ cô đã vung tay tặng ngay một tấm chi phiếu có sáu con số cho Tưởng Tây Từ. Đầu tư vào người như Tưởng Tây Từ, chắc chắn lời to. Những gì anh ta đạt được trong tương lai, sẽ gấp mấy lần thứ mình bỏ ra bây giờ.


Nhưng trớ trêu thay, cô không còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Thư nữa!


Hiện tại cô chỉ là con gái trong một gia đình trung lưu bình thường, đừng nói đến chi phiếu sáu con số, cô thậm chí không lấy nổi năm chữ số.


Ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, thì lấy gì đầu tư vào một người sẽ thành công vang dội trong tương lai?


Nhưng Thư Nhĩ không vội. Một đồng có giá trị của một đồng, một vạn cũng có giá trị của một vạn.


Tóm lại, cô nhất định sẽ tìm cơ hội đầu tư vào Tưởng Tây Từ.


Giúp đỡ vì thương hại thì anh ta sẽ không nhận, nhưng nếu là đầu tư vì nhìn trúng tiềm năng của anh ta thì sao? Cô tin, anh ta sẽ không từ chối.


Khi Thư Nhĩ đang suy nghĩ, Tưởng Tây Từ đã cầm hộp mì vừa pha xong rời khỏi căn tin, chắc đi tìm chỗ nào ít người để lén lút ăn, thật sự rất tội nghiệp.


Sau khi mua xong đồ ăn vặt, Thư Nhĩ và Ninh Manh cùng quay về lớp. Khi họ trở lại thì Tưởng Tây Từ cũng đã ăn xong và quay lại chỗ ngồi. Anh ta toát lên khí chất thư sinh, gương mặt thanh tú, dáng người gầy gò. Mỗi ngày ăn uống thiếu thốn như vậy, không gầy mới lạ.


Đã có kế hoạch, Thư Nhĩ không chú ý đến Tưởng Tây Từ nữa.


Sau giờ thể dục buổi sáng, Thư Nhĩ và Ninh Manh chưa kịp về lớp thì đã phát hiện rất nhiều nam nữ sinh đang vây quanh trước cửa lớp.


Trong lớp xảy ra chuyện gì à? Sao có nhiều người vây ở đó, hành lang chật kín không còn chỗ chen?


Lúc này, không biết ai đó phát hiện ra Thư Nhĩ, hét lên: “Thư Nhĩ đến rồi!”


Tiếng hét ấy giống như một câu thần chú, hành lang vốn đông nghịt người bỗng dưng xuất hiện một con đường nhỏ đủ để cô đi qua.


Khi đám đông vừa tản ra một chút, Thư Nhĩ lập tức nhìn thấy Hoắc Triều đứng cách đó không xa.


Anh đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie trắng, quần bò đen, tay cầm một túi gì đó, dựa vào tường, không biết đã chờ ở đó bao lâu.


Dù cảnh tượng này rất đẹp mắt, nhưng Thư Nhĩ vẫn không nhịn được phụt cười. Cảm thấy Hoắc Triều giống như một… con tinh tinh trong vườn thú đang bị con người vây xem đầy hứng thú.


Thư Nhĩ tự thấy vui một hồi.


Sau khi thấy Thư Nhĩ đến, Hoắc Triều bước mấy bước về phía cô, đưa túi đựng trái cây và sữa cho cô rồi định quay người rời đi.


Nhưng làm sao Thư Nhĩ có thể dễ dàng để anh đi như vậy?


Hoắc Triều chưa kịp nhấc chân, Thư Nhĩ đã nắm lấy tay áo anh, dịu dàng gọi: “Anh ơi”


Cô kéo Hoắc Triều đi vài bước về phía không có người. Những học sinh xung quanh thấy họ như vậy thì bắt đầu thấy ngại, lần lượt quay về lớp hoặc vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa không ngớt ngoái đầu nhìn.


Học sinh cấp ba phần lớn đều khá nhút nhát, người to gan như Thư Nhĩ thì rất hiếm.


Thư Nhĩ cười tươi như hoa: “Anh ơi, anh thật sự tự mình mang đồ ăn cho em à, em vui quá trời luôn”


Hoắc Triều khẽ ừ để đáp lại.


Thư Nhĩ giơ cái túi mình mới mua lên, khoe khoang: “Anh xem, em vừa đi căn tin mua ít đồ ăn vặt, ăn kèm với trái cây và sữa của anh thì đúng là hoàn hảo”


Vì vậy, ngày mai anh nhớ mang thêm một ít đồ ăn vặt nữa nha! Nếu là đồ nhập khẩu, đắt tiền thì càng tốt.


Làm phiền được nam chính là điều khiến Thư Nhĩ vui vẻ nhất!


Hoắc Triều liếc nhìn Thư Nhĩ từ trên xuống dưới, hỏi một câu sát thương tâm lý cực mạnh: “Vậy… em ăn không đủ no sao?”


Nhiều trái cây như thế vẫn không đủ ăn? Còn phải tự đi mua thêm biết bao đồ ăn vặt?


Thư Nhĩ suýt tức chết, anh chàng không tinh tế này, chẳng lẽ không biết câu con gái ăn khỏe là điều không nên nói sao? Dĩ nhiên cô không ăn hết từng ấy! Nhưng cô có thể mang chia cho bạn cùng lớp mà! Cô cũng có thể cho Tưởng Tây Từ ăn nữa chứ Tưởng Tây Từ quá gầy, lại đang tuổi lớn, ăn bao nhiêu cũng không chê nhiều!


Dùng đồ của nam chính để tạo quan hệ, chẳng phải là chuyện tuyệt vời nhất sao? Dù sao thì cô cũng đang tính đào hố nam chính!


Thư Nhĩ chu môi, giả vờ giận dỗi: “Anh nói câu khiến em không vui, vậy em phạt anh mỗi ngày phải đưa đón em đi học!”


“……”


Hoắc Triều một lúc lâu không trả lời.


Thư Nhĩ không bỏ qua, tiếp tục mặt dày làm nũng: “Anh ơi, anh đang theo đuổi em mà, đúng không?


Chẳng lẽ… anh không muốn có thêm thời gian ở bên em sao?”


Tác giả có lời muốn nói:


Nam chính: Thật sự không muốn.


Tương lai: Không, anh muốn!


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin