Chương 53
Sau khi kỳ nghỉ Tết bận rộn kết thúc, khoảng thời gian sau khi nhập học lại trở nên nhẹ nhàng hơn với Thư Giai Nhĩ.
Cô không còn phải bận rộn đối phó với người nhà, không phải tham gia đủ loại tiệc tùng, không cần làm quen với những người bạn plastic trong cùng tầng lớp nữa. Mỗi ngày, cô chỉ cần lo nghĩ nên ăn gì ba bữa, cùng Hoắc Triều hẹn hò ở đâu là đủ.
Thời học cấp ba rất bận, nhưng sau này hồi tưởng lại, có lẽ sẽ thấy quãng thời gian bận rộn ấy thật ra rất ngọt ngào và nhẹ nhàng.
Chú heo nhỏ trong nhà ngày càng béo tốt, càng ngày càng bám người.
Ban đầu, Thư Thương có chút ghét bỏ con heo nhỏ này, cảm thấy nó hôi, ăn nhiều, thải cũng nhiều. Nhưng sau vài tháng, người cưng chiều bé heo nhất nhà là Thư Thương.
Cậu nhóc nhỏ tuổi có đầy tình thương, rảnh là ôm ấp hôn hít, bế nó lên cao, ân cần cho ăn toàn những món ngon.
Còn chủ nhân thực sự của bé heo, Thư Giai Nhĩ, lại rảnh rỗi chẳng cần lo lắng gì cho nó nữa.
Thời gian chuyển mình từ cuối đông sang đầu xuân, mới chớp mắt đã bước vào tháng Sáu.
Tháng Sáu có hai kỳ thi quan trọng, một là kỳ thi đại học, hai là kỳ thi vào cấp ba.
Bên cạnh Thư Giai Nhĩ có hai thí sinh sắp thi, một là bạn trai cô, Hoắc Triều, sắp thi đại học; người còn lại là Thư Á, chuẩn bị thi vào cấp ba.
Lần này, Thư Giai Nhĩ hiếm khi thể hiện sự chu đáo của mình, bắt đầu từ tháng Sáu, mỗi ngày đều mang cho Hoắc Triều một chén chè đậu xanh.
Dĩ nhiên, chè đậu xanh không phải loại ướp lạnh, vì cô sợ anh uống lạnh dễ đau bụng. Cô chỉ chuẩn bị chè ở nhiệt độ thường.
Sự chu đáo này của Thư Giai Nhĩ khiến Hứa Trần và Triệu Chi Phong ghen tị muốn chết.
Triệu Chi Phong ngồi cạnh Hoắc Triều, vẻ mặt đầy chua xót nói: “Cậu tặng trái cây, sữa và đồ ăn vặt cả năm trời cũng không uổng công nhỉ. Cuối cùng cũng có ngày được đền đáp.”
Nghe thì đơn giản, làm thì cực khó.
Nghe có vẻ như chỉ cần duy trì trong một năm. Nhưng thực tế để kiên trì không sót ngày nào suốt một năm, không phải ai cũng làm được.
Hứa Trần nhìn chén chè đậu xanh trong tay Hoắc Triều bằng ánh mắt sáng rực, trông đáng thương không để đâu cho hết.
Triệu Chi Phong thở dài: “Tớ từng quen bao nhiêu bạn gái mà chẳng bao giờ được chăm sóc như vậy.”
Hoắc Triều thong thả uống một ngụm chè đậu xanh ngọt ngào, không khách sáo cười nhạo: “Cậu mà gọi là bạn gái à? Quan hệ thể xác tạm thời thì có.”
Mấy cô bạn gái của Triệu Chi Phong đều quen chưa tới ba tháng đã chia tay, bạn gái gì chứ.
Triệu Chi Phong nhìn bộ dạng hạnh phúc đang khoe mẽ của Hoắc Triều, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ, anh ta cũng muốn có một cuộc tình không chia tay.
Đột nhiên, anh ta nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với Thư Giai Nhĩ vẫn chưa rời đi: “Ê, Tiểu Thư Nhĩ à, hồi trước cái túi xách kia, tôi với Hứa Trần cũng góp sức mà? Không lẽ chúng tôi không được một ngụm chè nào cả?”
Hứa Trần cũng nhanh chóng hùa theo: “Đúng đúng đúng! Mấy ngày đó cùng Hoắc Triều thức đêm liền mấy hôm vì cái túi đấy, bọn tôi cũng có công sức mà!”
Thư Giai Nhĩ cười tít mắt, lấy hai chén chè đậu xanh khác ở trong hộp ra: “Em không quên các anh đâu, này, đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Hứa Trần: “Tiểu Thư Nhĩ tốt bụng quá!”
Triệu Chi Phong: “Tiểu Thư Nhĩ thật tốt bụng!”
Mặc dù Thư Giai Nhĩ đã đổi tên từ lâu, nhưng hai người đó vẫn quen miệng gọi cô là “Tiểu Thư Nhĩ”, nghe thân mật hơn nhiều.
Sau khi ba người ăn chè đậu xanh xong, Thư Giai Nhĩ mang hộp đồ ăn về lớp học của mình.
Mấy ngày sau đó, cô vẫn duy trì đều đặn mang chè đậu xanh hoặc chè tuyết nhĩ cho họ, hai món thay đổi luân phiên để không bị ngán.
Triệu Chi Phong vừa ăn chè tuyết nhĩ vừa cảm thán: “Tiểu Thư Nhĩ à, em chăm thế này, tôi không dám thi kém luôn đó.”
Hứa Trần đâm chọc một câu: “Nói cứ như cậu thi nổi điểm cao vậy.”
Triệu Chi Phong đảo mắt nói: “Bọn tôi thi tốt hay không cũng chẳng quan trọng. Người cần thi tốt là Hoắc Triều đúng không?”
Mỗi ngày được ăn chè dinh dưỡng tình yêu từ bạn gái, không phát huy vượt trội mới là lạ!
Hoắc Triều không buồn để ý đến hai người bạn kia, chỉ chăm chú ăn chè tuyết nhĩ của mình.
Nếu là Hoắc Triều của một năm trước, có lẽ anh chẳng mấy bận tâm đến kỳ thi đại học như bây giờ.
Thi tốt hay thi kém, với anh cũng chẳng khác biệt là bao.
Anh sinh ra trong gia tộc họ Hoắc, cả đời này không đến nỗi chết đói. Thậm chí, cuộc sống của anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều người dù họ có nỗ lực đến đâu.
Dù không bằng được anh trai của mình, dù không thể kế thừa tập đoàn của gia tộc, nhưng anh vẫn có thể sống thoái mái sung sướng nhờ vào cổ tức hàng năm từ công ty và tài sản mẹ để lại cho anh.
Nhưng bây giờ thì khác.
Anh muốn mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất bằng chính nỗ lực của mình.
Thật ra, Hoắc Triều chưa từng kể với Thư Giai Nhĩ về một lần tình cờ anh nhìn thấy cô trong một trung tâm thương mại. Lúc đó, anh định bước tới, nhưng lúc ấy cô và nhóm bạn chuẩn bị rời đi.
Họ là một nhóm đông các cô gái. Có vài người trông rất quen, chắc là cùng tầng lớp với anh, nhưng phần lớn thì anh không biết tên, chỉ cảm thấy nhìn mặt hơi quen.
Người được cả nhóm vây quanh ở trung tâm là Quý Nhu, vị hôn thê của Phó Minh Khiêm.
Ngay cả Hoắc Triều cũng biết cô ta. Gần đây, cô ta là tiểu thư danh giá nổi bật nhất giới thượng lưu ở thành phố Kinh, chiếc vòng tay cô ta đeo là đồ mà Phó Minh Khiêm chi tiền lớn để mua về từ buổi đấu giá.
Mọi người đều tâng bốc cô ta, nịnh nọt cô ta, đứng về phe cô ta. Nếu cô ta không thích ai, chỉ cần không nói cũng đủ để người đó bị cô lập, thậm chí bị đá khỏi vòng tròn quan hệ.
Còn công chúa nhỏ của anh thì sao?
Cô và một cô gái khác đứng ở rìa ngoài của nhóm, không tiến lên, cũng chẳng ai bắt chuyện với họ.
Tất cả đều vây quanh Quý Nhu.
Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, cô và người bạn kia lạc lõng tụt lại phía sau, rất xa với cả nhóm.
Cảnh tượng đó thực ra rất bình thường. Hiện tại, Quý Nhu là người có giá trị cao nhất, gia thế tương lai cũng vô cùng vững chắc, tất nhiên ai cũng tranh nhau nịnh nọt cô ta.
Nhà họ Thư không phải là gia tộc hàng đầu ở thành phố Kinh, thậm chí không lọt nổi vào top 10. Bị ngó lơ cũng là chuyện thường.
Nhưng trái tim anh đột nhiên nghẹn lại.
Sao công chúa nhỏ của anh có thể trở thành cái bóng của người khác?
Sao cô có thể bị lạnh nhạt, bị coi thường?
Người nên được cả thế giới nâng niu, tỏa sáng như ánh sao giữa trời đêm phải là cô mới đúng.
Thư Giai Nhĩ không hề biết Hoắc Triều đang nghĩ gì, cô hoàn toàn không hay biết cảnh tượng mình trở thành nền cho Quý Nhu đã lọt vào mắt Hoắc Triều.
Nhà họ Thư ở thành phố Kinh không phải là dòng tộc top đầu, bị lạnh nhạt là chuyện dễ hiểu.
Bản thân cô cũng chẳng mấy để tâm. Mấy chị em plastic kia khi đối diện với Quý Nhu thì một vẻ mặt, sau lưng lại là một vẻ mặt khác. Họ cũng chẳng phục Kỷ Nhu gì cho cam, chẳng qua mặt ngoài thì nịnh bợ một chút, sau lưng vẫn nói xấu đủ điều.
Giới thượng lưu là thế.
Thực dụng, toan tính, mỗi mối quan hệ đều mang theo mục đích.
Mặc dù Quý Nhu hiện tại cực kỳ nổi bật, nhưng Thư Giai Nhĩ chưa từng có ý định chui vào cái vòng nhỏ kia, làm bạn với cô ta.
Có tụ họp gì, cô làm người ngoài cuộc cũng không sao, ít nhất không ai kiếm chuyện với cô, cô cũng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng. Nếu có ai dám gây chuyện, cô cũng không phải loại mềm yếu chịu đựng.
Cô không biết rằng, dù cô chẳng để tâm việc bị coi thường, nhưng Hoắc Triều lại vô cùng để tâm.
Thư Giai Nhĩ chống cằm, lặng lẽ nhìn anh, giọng dịu dàng: “Anh ơi, chúc anh thi đại học thật tốt nhé. Em đem hết vận may của năm nay tặng cho anh rồi, chúc anh đỗ đầu bảng nha.”
Hứa Trần: “Ồ, ồ, ồ!!!”
Triệu Chi Phong: “A a a!!!”
Hứa Trần: “Ghen tị quá đi!!!”
Triệu Chi Phong: “Ngưỡng mộ quá đi!!!”
Hai người bạn ngồi bên ồn ào náo nhiệt, làm cảm xúc cảm động của Hoắc Triều chưa kịp dâng lên thì đã bị họ phá tan.
Hoắc Triều bật cười, đưa tay đẩy cái đầu đang dí sát lại của Hứa Trần ra:
“Hai người đủ rồi đó.”
Hứa Trần cười ha ha, "Không đủ, sao đủ được."
Triệu Chi Phong giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Tớ đặt trước vị trí phù rể nhé, sau này hai người kết hôn thì tớ làm phù rể, không ai được giành với tớ!"
Hứa Trần cũng giơ tay theo: "Một phù rể chắc chắn không đủ, tớ cũng đặt trước rồi!"
Mấy bạn trong lớp không về nhà mà chọn ở lại lớp ôn bài nghe thấy tiếng ồn ào cũng quay đầu lại nhìn.
Càng gần kỳ thi đại học, thật ra càng không cần thiết phải học quá nhiều, giữ tâm trạng thoải mái mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ còn chút thời gian này, dù có ôn gấp cũng chẳng có ích gì, kiến thức đã biết thì vẫn nhớ, còn những gì chưa biết thì có học cũng chưa chắc ngày mai sẽ thi.
Vài ngày trước kỳ thi, trường cho học sinh lớp 12 nghỉ, trong lớp vốn đã ít người, số người ôn bài nghiêm túc lại càng ít hơn.
Nghe thấy tiếng ồn ào, mọi người vỗ tay hưởng ứng.
Thư Giai Nhĩ mỉm cười nhìn họ, nghe họ trêu chọc chuyện cưới xin nhưng không thấy ngại ngùng.
Bạn bè trong lớp trêu cô thì cô lại càng không ngại, vì họ đã ăn kẹo cưới của cô và Hoắc Triều rồi, còn gì phải ngại nữa. Cô vốn không phải là người rụt rè, càng không phải kiểu nhỏ nhen, cô thoải mái nhận lấy lời chúc phúc của mọi người.
Thư Giai Nhĩ đứng dậy thu dọn ba hộp đựng đồ ăn, tay phải nắm thành nắm đấm: "Chúc mọi người ngày mai thi thật tốt nhé!"
Hứa Trần giơ hai tay lên, hét lớn: "Cố lên!"
Triệu Chi Phong làm tay như cái loa: "Vì ngày mai hạnh phúc!"
Người qua đường A: "Vì tương lai tươi đẹp!"
Người qua đường B: "Vì được cưới nhà giàu!"
Người qua đường C: "Vì được làm CEO, bước lên đỉnh cao cuộc đời!"
Đến lượt Hoắc Triều, điều anh nói trong lòng là: "Vì tương lai của mình và Thư Nhĩ Nhi."
Kỳ thi đại học đến đúng như dự kiến.
Trong hai ngày 7 và 8 tháng Sáu, Thư Giai Nhĩ dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho ba người Hoắc Triều, Hứa Trần và Triệu Chi Phong.
Cơm trưa cũng do cô tự tay chuẩn bị.
Bữa sáng và trưa do Thư Giai Nhĩ tự tay nấu, tuy hương vị không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng tràn đầy tấm lòng.
Khi mang cơm trưa đến cho họ, Thư Giai Nhĩ không hỏi han gì nhiều.
Thi xong rồi thì còn cần gì phải dò đề nữa?
Lỡ như biết mình làm sai một câu nào đó, lại ảnh hưởng tâm trạng và phong độ ở môn tiếp theo thì sao.
Hai ngày thi trôi qua trong chớp mắt.
Kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc.
Thư Giai Nhĩ đứng chờ trước cổng trường cùng với người thân của các học sinh khác. Một cô gái xinh đẹp như cô, đứng giữa đám đông toàn người trung niên và lớn tuổi, trông vô cùng nổi bật.
Mật khẩu của ba chương sau: em trai của nữ chính họ tên là gì, viết liền nhau, không dấu, không viết hoa
Luôn có mấy bà cô mê tám chuyện hỏi cô vài câu: “Cô bé, cháu đang đợi anh trai hả?”
Anh trai à? Nghe cũng không sai nhỉ?
Nếu cô gật đầu thì chắc chắn mọi người sẽ hiểu lầm, nên Thư Giai Nhĩ lắc đầu, thành thật trả lời: “Dạ không, cháu đợi bạn trai cháu.”
Bà cô kia ồ đầy tò mò: “Bạn trai hả? Cô bé còn nhỏ mà đã có bạn trai rồi à?”
Thư Giai Nhĩ mỉm cười.
Thời gian chờ đợi không hề nhàm chán, vì luôn có đủ kiểu người đến bắt chuyện với cô.
Cuối cùng, môn thi cuối cùng đã kết thúc.
