Chương 2
Anh trai?
Anh trai gì?
Vẻ mặt Hứa Trần đầy hoảng hốt nhìn người anh em thân thiết của mình. Thời buổi này rồi mà còn chơi cái trò “anh trai em gái” ấy à? Kiểu mập mờ xưa như trái đất đó, ngay cả anh ta cũng chẳng buồn chơi. Họ không phải là học sinh cấp hai, dù có muốn chơi tình cảm nhập nhằng thì cũng không đến mức trẻ con như vậy.
Nghe vậy, Hoắc Triều nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
Thư Nhĩ chẳng quan tâm họ nghĩ gì.
Trong phim Hàn, chẳng phải các cô gái thường thân mật gọi con trai là “oppa” đó sao?
Cô đã muốn làm thế từ lâu rồi. Mỗi lần xem phim Hàn, thấy nữ chính nũng nịu gọi nam chính là oppa, rồi nam chính cười ngu ngơ, cô lại muốn thử xem cảm giác đó thế nào. Đáng tiếc, kiếp trước cô chẳng gặp được ai khiến cô muốn gọi như thế.
Hơn nữa, kiếp trước cô bị áp lực học hành quá lớn, hoàn toàn không có tâm trí làm chuyện gì khác.
Nhưng bây giờ thì khác, trước đây cô học hành chăm chỉ, nền tảng kiến thức vững chắc, nên dù có lơ là một chút cũng không đến mức học kém.
Đã không còn áp lực học tập như trước, cô đương nhiên có thời gian làm những việc mình muốn.
Sau khi xuyên vào sách, dù sao cũng do nam chính chủ động đến gần cô trước, vậy thì đừng trách cô hơi làm màu.
Tuy tính cách nam chính không tốt, nhưng Thư Nhĩ không sợ Hoắc Triều của năm lớp 12. Cô đã đọc sách, biết rằng từ lớp 12 trở đi anh đã bắt đầu ngoan rồi. Những năm chơi bời nhất là lớp 10 và lớp 11.
Trong hai năm đó, Hoắc Triều từng lái xe với tốc độ cao chỉ để kiểm tra độ an toàn của túi khí, không ít lần tự đưa mình vào bệnh viện. Trò chơi anh ta hay chơi nhất là hai xe lao vào nhau với tốc độ cực cao, ai bẻ lái trước là thua.
Mà anh ta chưa từng bẻ lái trước, dù chỉ một lần.
Có thể tưởng tượng Hoắc Triều từng điên cuồng đến mức nào.
Nhưng hiện giờ anh đã thu mình lại rất nhiều. Chỉ cần không chạm đến giới hạn của anh, tính khí cũng tốt hơn so với trước đây. Trong sách, nam chính từ năm lớp 12 hầu như không nổi giận nữa. Đó là lý do Thư Nhĩ dám làm càn trước mặt anh.
Hứa Trần ngạc nhiên, “Tôi nói này, em gái…”
Thư Nhĩ lập tức ngắt lời anh ta, “Tôi không phải là em gái anh.”
Tuy Hứa Trần trông to con, nhưng không ngốc.
Bao năm đi theo Hoắc Triều, anh ta gặp không ít cô gái đủ chiêu trò, thừa biết các cô ấy hay dùng cách gì.
Anh ta vỡ lẽ ồ lên một tiếng, “Em chỉ là em gái của A Triều, đúng không?”
Thư Nhĩ gật đầu ra vẻ nghiêm túc.
Hứa Trần buồn cười, em gái cái gì, chắc phải gọi là em gái tình cảm thì đúng hơn.
Hoắc Triều đút hai tay vô túi, liếc Hứa Trần cảnh cáo, ý bảo đừng nói lung tung.
Hứa Trần nhún vai, giơ tay ra hiệu, lùi một bước, nhường hết không gian lại cho họ.
Thật ra Hoắc Triều chẳng có gì để nói. Anh không quen Thư Nhĩ, chỉ biết cô là ân nhân cứu mạng hồi nhỏ, ngoài ra không có giao tình gì khác.
Còn vì sao Hoắc Triều chắc chắn Thư Nhĩ là cô bé năm đó thì thật ra anh cũng từng điều tra.
Ngày khai giảng, anh vô tình biết được tên cô. Cái tên này rất đặc biệt, khả năng trùng lặp là rất nhỏ.
Anh từng xem qua hồ sơ của cô. Cô là người huyện B, mười mấy năm trước đều sống ở đó, mãi đến năm nay mới chuyển đến thành phố Kinh và chuyển vào ngôi trường này.
Điểm quan trọng nhất là: cô cũng từng trải qua trận động đất thảm khốc đó và may mắn sống sót.
Đáp ứng đủ cả ba điều kiện, ngoài cô ra thì không thể là ai khác.
Còn về ngoại hình…
Mười năm trước, điện thoại anh bị hỏng trong trận động đất, nên không có tấm hình nào làm kỷ niệm.
Qua nhiều năm như vậy, hơn nữa lúc đó anh còn bị thương, giữ được ý thức đã là giỏi rồi, sao còn nhớ rõ khuôn mặt cô bé kia?
Nhưng Hoắc Triều không nghĩ rằng mình nhận nhầm người.
Lý do anh không chủ động tiết lộ thân phận ngay từ đầu, là vì anh còn chưa chắc chắn về nhân phẩm của đối phương. Lỡ đâu đối phương dựa vào ơn cứu mạng năm xưa rồi uy hiếp anh, mở miệng đòi điều kiện thì sao?
Tuy anh có tiền, nhưng không muốn bị biến thành kẻ ngu ngốc tiêu tiền vô ích.
Thư Nhĩ không biết nam chính đang nghĩ gì, dù có biết thì cô cũng chẳng để tâm.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của nam chính sau này khi biết mình nhận nhầm người, lại còn bị cô đùa giỡn xoay như chong chóng, cô đã muốn bật cười trộm rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến tất cả những việc nữ chính từng làm với nữ phụ, giờ chính cô lại xuyên thành nữ phụ đó, cô lại không cười nổi.
Cô mím môi, cố gắng nở một nụ cười, đưa hộp hoa quả trong suốt ra nói:
“Anh ơi, em trả cái này lại cho anh nè.”
Hoắc Triều nhướng mày nhìn món đồ đó.
Mấy hôm trước anh mang hoa quả cho cô, anh không lấy lại cái hộp. Không ngờ hôm nay cô chủ động mang trả.
Nhưng dù có mang trả, anh cũng không định mang về dùng lại. Loại hộp này là dùng một lần, nhà anh không thiếu mấy thứ đó.
Dù vậy, anh vẫn đưa tay nhận lấy, chút nữa sẽ vứt vào thùng rác.
“Còn chuyện gì không?”
Ai cũng biết câu này của Hoắc Triều là hỏi cho có lệ.
Nhưng Thư Nhĩ chẳng ngại ngùng gì, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Có chứ, có chứ, tan học mình cùng về nhà nha”
Hứa Trần đang trốn một bên nghe lén, vừa nghe đến đây thì lập tức há hốc mồm kinh ngạc.
Tốc độ gì vậy?
Vừa mới quen chưa bao lâu mà đã muốn cùng nhau về nhà?
Không phải chứ, trước đó rõ ràng cảm giác cô em khóa dưới này rất dịu dàng, hướng nội mà? Sao giờ bỗng nhiên trở nên chủ động, nhiệt tình, dám cả gan đi thả thính Hách Triều luôn vậy?
Hách Triều nhếch khóe miệng: “Em…”
Thư Nhĩ biết chắc Hoắc Triều định mở miệng từ chối.
Trong truyện, nam chính thật sự rất khó gần, chuyện đi chung về nhà với con gái gần như chưa từng xảy ra.
Nhưng chuyện gì cũng phải có lần đầu. Vậy thì để cô khai sáng cho anh vậy.
Thư Nhĩ không để cho nam chính có cơ hội từ chối, cô cắt ngang lời anh nói: “Anh ơi, sao vậy? Không phải anh đang theo đuổi em à?”
Hứa Trần phụt cười, suýt nữa bị sặc nước bọt. Anh ta cười run rẩy cả vai.
Theo đuổi
Ha ha ha ha ha ha ha…
Nếu không chính tai nghe Hoắc Triều nói là không có ý gì với cô nàng này, anh ta suýt nữa đã tin thật.
Về phần nam chính, trên mặt anh hiện lên một nụ cười như có như không.
Thư Nhĩ mím môi, làm ra vẻ ấm ức đáng thương: “Mấy ngày nay, anh nào là mang trái cây, nào là mang sữa cho em, chẳng lẽ không phải đang theo đuổi em sao?”
Hoắc Triều hơi nghiêng đầu, anh và Hứa Trần đều biết rõ mình không có ý đó, nhưng nghĩ lại hành động của mình trong ba ngày qua… đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm thật.
Vậy thì cứ thừa nhận cho rồi.
Với Hoắc Triều, chuyện này chẳng có gì to tát.
Vì cô là ân nhân cứu mạng khi còn nhỏ, nên anh sẵn sàng dành cho cô vài đặc quyền.
“Đúng vậy.”
Đúng vậy?
Thư Nhĩ không ngờ nam chính thừa nhận thẳng thắn như thế, nhưng nói về khoản diễn kịch thì cô chưa từng sợ ai.
“Anh ơi, vậy ngày mai anh vẫn mang trái cây với sữa cho em chứ?”
Nếu có thêm vài món ăn vặt nữa thì càng tuyệt!
Nhưng Thư Nhĩ không dám nói ra điều đó, cô nên biết điểm dừng.
Cô sợ nếu mình chọc giận nam chính, cuối cùng đến cả trái cây với sữa cũng không còn nữa.
Cô hiểu đạo lý mưa dầm thấm lâu, dù sao còn vài tháng nữa nữ chính mới xuất hiện, thời gian còn dài, cô không vội.
Hoắc Triều không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Thư Nhĩ rồi hỏi: “Vì sao gọi tôi là anh trai?”
Thư Nhĩ ngạc nhiên “ơ” một tiếng, vẻ mặt đương nhiên: “Vì anh lớn hơn em mà, không gọi là anh thì gọi là gì?”
“Vậy còn Hứa Trần?”
“Hứa Trần?” Thư Nhĩ lúc đầu hơi ngơ ra, rồi nhanh chóng đáp: “À, anh nói anh bạn học bên cạnh anh đúng không? Anh ta đâu có theo đuổi em.”
Thư Nhĩ nhận ra trên mặt nam chính ngày càng hiện rõ nụ cười như có như không, vội vàng nịnh thêm một câu: “Anh ơi, đó là cách gọi đặc biệt dành riêng cho anh đó”
Hoắc Triều nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Thư Nhĩ cười thầm. Nam chính tưởng mình đang nắm thế chủ động, nhưng không biết là đang bị cô chơi xoay vòng vòng. Cảm giác này thật sự rất tuyệt!
“Anh ơi, em chờ anh ở đây nha”
Hoắc Triều liếc nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý, dứt khoát đáp: “Ừm.”
Chỉ mong chút nữa cô đừng sợ phát khóc là được.
***
Hứa Trần ở bên cạnh không nhịn được giơ ngón cái với Thư Nhĩ.
Phải biết rằng, số nữ sinh ở Nhất Trung muốn được về nhà cùng Hoắc Triều nhiều không đếm xuể. Mỗi ngày một người thì cả năm cũng chưa hết lượt.
Bao nhiêu người mơ ước được tiến gần đến anh hơn? Tiếc là không ai làm được, tất cả đều không làm được.
Hơn hai năm học cấp ba, cho đến giờ, người duy nhất có thể cùng Hoắc Triều về nhà là Thư Nhĩ.
Bất kể Hoắc Triều đối với cô là thái độ gì, nhưng một khi cô trở thành người đầu tiên đi chung về nhà với anh, thì ngay cả Hứa Trần cũng phải bội phục.
Hoắc Triều và Hứa Trần bình thường đều đi học bằng xe đạp, nhưng lần này có thêm Thư Nhĩ đi cùng, mà cả ba lại chưa quen thân, Hứa Trần thì không tiện, Hoắc Triều thì lười, nên đành dắt xe đạp đi bộ.
Tuy Thư Nhĩ rất muốn ngồi sau yên xe của nam chính, nhưng cô biết không nên nóng vội chuyện đó.
Dọa nam chính bỏ chạy thì không hay.
Cô đeo cặp sách, vừa đi vừa nhảy nhót, ríu rít không ngừng, nói chuyện suốt quãng đường.
Hoắc Triều nhìn Thư Nhĩ đi bên cạnh, trong lòng dần có một cách nhìn mới về cô. Có lẽ cô chỉ là một cô gái tuổi teen thích mơ mộng, chắc không có nhiều mưu đồ xấu xa.
Nhưng như vậy cũng đã đủ khiến người ta đau đầu. Nếu là anh của hai năm trước, chắc đã nổi cáu từ lâu.
Đi được một lúc, Thư Nhĩ bỗng nhớ ra điều gì: “À, mấy anh đưa em tới khu dân cư Thạch Lộ là được”
Hứa Trần vừa nghe xong thì thở dài u oán: “Em gái… à không, đàn em à, sao em không nói sớm chút?”
Anh chàng to con mà làm cái vẻ mặt như vậy, tạo ra một sự đáng yêu trái ngược với vẻ ngoài.
Khu dân cư Thạch Lộ và hướng họ đang đi bây giờ hoàn toàn là hai đường ngược nhau.
Giờ họ đã đi được một đoạn khá xa rồi, nếu bây giờ quay ngược lại thì còn phải đi bao lâu nữa? Không phải là không đi nổi, mà thấy lãng phí thời gian.
Thư Nhĩ chu môi, cái miệng nhỏ xíu hờn dỗi đủ để treo lọ dầu lên.
Cô có ngoại hình rất tinh xảo, lông mi dài, gương mặt xinh xắn, trông rất ngoan ngoãn, lúc làm nũng thì càng mềm mại đáng yêu hơn.
Ban đầu Hứa Trần định nổi giận, nhưng đối diện với gương mặt đó của Thư Nhĩ, cơn giận từ từ nguôi xuống.
Thôi bỏ đi, có thể làm gì đây? Chẳng lẽ đánh cô bé một trận để hả giận? Nhìn dáng vẻ cô bé thế kia, chắc chắn không cố ý đâu.
Chắc là vì quá phấn khích khi được đi về cùng với Hoắc Triều – đại ca kiêm nhân vật hot nhất Nhất Trung – nên mới đi sai đường thôi.
Thư Nhĩ cũng rất bất đắc dĩ. Cô thật sự không biết khu dân cư Thạch Lộ nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại.
Tuy cô cố tình muốn làm trò, nhưng cô biết Hoắc Triều và bạn anh đang học lớp 12.
Cô không xấu tính tới mức cố tình làm mất thời gian ôn tập quý giá của họ.
Ban đầu cô thậm chí không nhớ nguyên chủ sống ở khu dân cư nào, cũng may vừa nãy trò chuyện với họ một lúc, linh cảm lóe lên khiến cô chợt nhớ ra tên khu nhà mình.
Không thì hôm nay chắc cô chẳng biết đường nào về nhà.
Lúc này, Hoắc Triều đã hoàn toàn hết kiên nhẫn. Trên mặt anh lộ rõ vẻ không vui, anh lập tức ngồi lên xe đạp, một chân chống đất, quay sang nói với Thư Nhĩ:
“Lên xe, tôi chở em về.”
Thư Nhĩ tròn xoe mắt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ nam chính nói như vậy.
Nhưng khi phản ứng kịp thì lập tức vui vẻ nhảy tót lên yên sau xe đạp.
Nam chính chủ động muốn chở cô về, không tranh thủ ngồi thì thật uổng!
Không ngờ lúc nãy còn đang thèm thuồng cái yên sau của nam chính, vậy mà bây giờ đã thật sự ngồi lên rồi.
Tuy rằng vừa rồi cô không cố tình để họ đi nhầm đường, nhưng kết quả như này cũng coi như là đáng mừng.
Hứa Trần đứng ngây ra như phỗng.
Phục, đúng là phải phục sát đất!
