CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 50


Khi Thư Giai Nhĩ quay trở lại lớp học, đôi môi cô vẫn còn hồng hồng giống như vừa lén ăn vụng mứt dâu.


Vừa ngồi vào chỗ, Ninh Manh đã vội vàng ghé sát lại hỏi: "Tiểu Nhĩ, vừa rồi micro ở phòng phát thanh bị hỏng à?"


Thư Giai Nhĩ lập tức như con mèo bị giẫm vào đuôi, hoảng hốt kêu a.


Bây giờ nghe thấy ba chữ phòng phát thanh là tim cô đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, trở nên lúng túng.


Ninh Manh nhìn Thư Giai Nhĩ với vẻ khó hiểu, không biết tại sao cô lại phản ứng lớn như vậy, nên hỏi: "Sao thế?"


Thư Giai Nhĩ vội vàng lắc đầu thật mạnh để che giấu, thầm thở phào nhẹ nhõm.


Nhìn dáng vẻ của Ninh Manh, chắc hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng phát thanh vừa rồi. Lúc đó sau khi Hoắc Triều đứng lên, thực ra đã cách micro một khoảng, có lẽ giọng anh nói nhỏ hơn nhiều khi người khác nghe thấy, huống chi là những âm thanh khác.


Thế nên Ninh Manh mới hỏi, liệu micro có bị hỏng không.


Micro tất nhiên không hỏng.


Chỉ suýt nữa bị người ta làm hỏng thôi.


Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng phát thanh, Thư Giai Nhĩ không biết nên nói gì.


Cô biết Hoắc Triều không thích làm việc theo khuôn phép, lần đầu tiên làm kiểm điểm cũng vậy, miệng thì đọc kiểm điểm trước toàn trường, hứa sẽ yêu thương bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thực ra lại đang cam kết với cô rằng anh sẽ bảo vệ cô.


Anh vốn quen kiểu ngoài sáng một kiểu, trong tối một kiểu.


Cô biết trong huyết quản của anh chảy dòng máu nổi loạn, ngang ngược không kềm chế được, nhưng không ngờ anh dám làm chuyện đó trong phòng phát thanh.


Vừa nói với các học sinh khóa dưới rằng “đừng yêu sớm, yêu sớm không tốt”, vừa cúi đầu, ôm cô hôn.


A a a, tên nam thần siêu biết thả thính này!


Thư Giai Nhĩ dùng tay làm quạt, tự quạt cho mặt mình bớt nóng, giả vờ không biết gì: "Hả? Sao cậu lại nói vậy?"


Ninh Manh nhìn cô đầy nghi ngờ: "Vì lúc đại ca làm kiểm điểm, giọng lúc to lúc nhỏ giống như micro bị trục trặc vậy đó."


Thư Giai Nhĩ ồ lên, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Thế có nghe được hết nội dung kiểm điểm không?"


"Nghe đại khái."


"Vậy thì tốt."


Chuyện kiểm điểm cứ thế trôi qua.


Trong khoảng thời gian này, nhà họ Thư sắp rời khỏi thành phố Kinh.


Ngày họ rời đi, Lưu Yên và Thư Thương đến tiễn Thư Nhĩ. Lưu Yên không nỡ, lén nhét vào tay Thư Nhĩ một chiếc thẻ ngân hàng.


Trong thẻ có một triệu tệ, đủ để cô ta học xong cấp ba và đại học, sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống vài năm tới của cô ta, coi như trọn vẹn tình cảm nhiều năm qua giữa hai mẹ con.


Thư Nhĩ siết chặt chiếc thẻ ngân hàng trong tay, không cam tâm.


Nước mắt rưng rưng, trong lòng mông lung, lại có chút lo sợ. Tâm trạng cô ta quá phức tạp, nhất thời khiến sự oán hận với Lưu Yên vơi đi đôi chút: "Mẹ, sau này con sẽ không được gặp mẹ nữa sao?"


Tâm trạng của Lưu Yên cũng ngổn ngang, bà dùng ngón trỏ ấn nhẹ khóe mắt đang đỏ hoe, giọng khàn khàn nói: "Mẹ con ở đó mà. Thư Thư, con phải sống tốt nhé, mẹ chỉ có thể đồng hành cùng con đến đây thôi."


Thư Thương mím môi, đưa hết số tiền tiêu vặt mà mình tiết kiệm được bao năm nay cho Thư Nhĩ.


Cậu là con trai duy nhất trong nhà, bình thường được cho khá nhiều tiền tiêu vặt. Dù năm nay mới mười hai tuổi, nhưng số tiền mà cậu tiết kiệm trong mấy năm nay cũng là một con số kha khá.


Cậu nhét thẻ vào tay Thư Nhĩ, nhẹ giọng nói: “Chị, tạm biệt.”


Từ hôm nay, họ sẽ có cuộc sống riêng của mình, sẽ lớn lên dần trong thế giới riêng.


Có lẽ nhiều năm sau gặp lại, cậu vẫn gọi cô ta là chị.


Nhưng đó chắc là chuyện của rất lâu sau.


Thư Nhu đi ngang qua, túm lấy cánh tay của Thư Nhĩ, vừa kéo vừa lôi cô ta đi: “Đi thôi, tàu cao tốc sắp chạy rồi, còn dây dưa cái gì nữa?”


Thư Nhu đâu có bỏ lỡ cảnh lúc nãy Thư Thương và Lưu Yên đưa thẻ ngân hàng cho Thư Nhĩ.


Lưu Yên và Thư Thương vốn chẳng phải là người keo kiệt, còn vì tình cảm bao năm qua, số tiền họ cho Thư Nhĩ chắc chắn không ít. Cô cảm thấy Thư Nhĩ đã may mắn lắm rồi, dù không còn là con gái nhà họ Thư nữa, thì ít ra cũng đã sống sung sướng suốt 17 năm, sau này không lo thiếu tiền tiêu. Vậy còn không biết đủ à?


Ấy thế mà Thư Nhĩ lại cứ tỏ vẻ đau khổ, như thể ghét bỏ người nhà hiện tại của mình vậy.


Sao hả? Coi thường họ à? Cảm thấy nhà này không giàu bằng nhà họ Thư?


Cho nên mới nói, con người không bao giờ biết đủ.


Thư Nhu nghĩ, cô nhất định sẽ để mắt đến Thư Nhĩ thật kỹ, không để cô ta làm loạn trong nhà nữa.


Nếu còn dám gây chuyện thì tịch thu hết đống tiền kia là xong!


Thư Nhĩ vừa khóc vừa vẫy tay chào Lưu Yên và Thư Thương, dù có bao nhiêu không cam tâm, cô ta cũng không thể không theo nhà họ Thư bước lên chuyến tàu cao tốc hướng về phương Nam.


Thực sự phải tạm biệt thành phố Kinh.


***


Việc gia đình họ Thư rời đi không ảnh hưởng gì nhiều đến Thư Giai Nhĩ.


Cô, Thư Nhu và Thư Á cùng lập một nhóm chat ba người trên WeChat, thỉnh thoảng ba người lại tám chuyện, buôn dưa linh tinh trong nhóm.


Là người hiện giờ sống tốt nhất trong cả ba, một tiểu phú bà đúng nghĩa, vào dịp lễ Tết, Thư Giai Nhĩ sẽ gửi vài bao lì xì trong nhóm. Tiền không nhiều, chỉ là tượng trưng, nhưng ít ra cũng giúp hai chị em kia cải thiện phần nào cuộc sống.


Thư Giai Nhĩ hiện giờ có thêm rất nhiều chị em plastic. Là con gái nhà họ Thư, không thiếu những người chủ động tiếp cận xung quanh cô, muốn kết thân với cô.


Cô bây giờ có thái độ rất tùy ý, hợp thì chơi, không hợp thì thôi, dứt khoát còn hơn cả Thư Nhĩ ngày trước, tự tin và phóng khoáng hơn rất nhiều.


Giờ cô không thiếu bạn. Ninh Manh là một người bạn thật sự, còn Thư Nhu và Thư Á, tuy không thể làm chị em ruột, thì làm bạn cũng là lựa chọn không tồi.


Nếu nói đến bạn nhậu, với thân phận hiện tại của cô, chỉ cần cô mở lời, muốn tụ họp gì đó thì sẽ có cả đống người kéo đến.


Cái vẻ ra dáng của cô bây giờ khiến không ít người muốn làm chị em với cô, cảm thấy kết bạn với cô rất có đẳng cấp.


Tất nhiên, cũng có không ít người không ưa cô. Dù không thích cũng chỉ dám giấu trong lòng hoặc lén lút bàn tán sau lưng, tuyệt đối không dám nói thẳng ra. Bởi vì trong cái giới này, người ta rất thực tế, mặc kệ Thư Giai Nhĩ từng trải qua chuyện gì, ít nhất hiện tại cô vẫn mang họ Thư.


Hơn nữa cô còn là người đã đuổi Thư Nhĩ, người được nhà họ Thư nuôi suốt 17 năm, rời đi. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy cô không phải là nhân vật đơn giản.


Lý Mạt và Hứa Lam dần dần biến mất khỏi vòng tròn này. Thư Nhĩ đã rời khỏi thành phố Kinh, hai người từng là cái bóng của cô tất nhiên cũng dần bị mọi người quên lãng. Còn Phó Minh Khiêm, người từng theo đuổi Thư Nhĩ, thì đến giờ Thư Giai Nhĩ vẫn chưa từng gặp mặt.


Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc sống của Thư Giai Nhĩ dần dần trở lại quỹ đạo.


Cô và Lưu Yên không thân thiết, ba Thư thì bận rộn công việc, rất ít khi về nhà, mối quan hệ giữa cô và ông chỉ ở mức bình thường. Tuy nhiên, cô đã dần dần xây dựng được tình cảm chị em với Thư Thương.


Thỉnh thoảng, cô và Hoắc Triều dẫn Thư Thương đi chơi cùng.


Nếu như Thư Thương nhỏ hơn, thì ba người sẽ trông hệt như một gia đình nhỏ.


Chủ nhật.


Thư Giai Nhĩ và Hoắc Triều hẹn hò ở công viên giải trí, lần này vẫn dắt theo em trai hờ của mình là Thư Thương.


Hoắc Triều đang xếp hàng rất dài để mua kẹo bông hình thỏ cho cả đám.


Hai chị em ngồi chờ trên chiếc ghế dài bên cạnh. Thư Thương chống hai tay lên ghế, chân lơ lửng đung đưa qua lại.


Cậu bỗng nói: “Chị, sau Tết là anh rể lên học kỳ hai lớp 12 rồi nhỉ, vậy tháng Sáu sẽ thi đại học à?”


Giờ đang là tháng Một, gió lạnh thổi vù vù.


Thư Giai Nhĩ quấn khăn quàng cổ do Hoắc Triều tự tay đan tặng, đây là món quà Giáng Sinh của anh cho cô. Tay cô đeo đôi găng mà anh tặng dịp Tết. Cả người cô được bọc kín mít, đến mức dù gió lạnh cỡ nào cũng không thấy lạnh.


Nghe Thư Thương nói, cô chỉ ừ một cách thản nhiên.


“Chị, vậy là sau này hai người yêu xa hả?”


“Ừ.”


Không chừng phải yêu xa nhiều năm nữa.


Thư Thương nhăn mặt lo lắng: “Anh rể đẹp trai thế kia, có bị người khác cướp mất không?”


Thư Giai Nhĩ bị em trai chọc cười. Chính cô chẳng lo, cậu lo làm gì?


Cô véo nhẹ khuôn mặt còn phúng phính của cậu: “Người nên lo là anh ấy mới đúng, biết chưa? Chị đẹp thế này, người thích chị đầy ra, nếu có cảm giác nguy hiểm thì là anh ấy phải có.”


Thư Thương nghĩ lại thấy cũng đúng.


Chị mình đẹp đến vậy, anh rể mới là người nên sợ mất.


Hai chị em đang trò chuyện thì Hoắc Triều cuối cùng cũng cầm kẹo bông trở lại. Anh mua hai cây, một cây cho Thư Giai Nhĩ, một cây cho Thư Thương.


Hoắc Triều hỏi: “Đang nói gì thế?”


Thư Thương vừa liếm kẹo bông mềm mại, vừa định trả lời thì Thư Giai Nhĩ đã nhanh miệng hơn: “Bọn em đang nói anh là người trưởng thành rồi, phải biết tự nhận diện trà xanh nhé.”


Mặt Hoắc Triều ngơ ngác: “Ngoài em ra, có cô gái nào khác bên cạnh anh đâu?”


Cần gì phải nhận diện. Vì chẳng có con gái nào khác xung quanh anh.


Thư Thương nói: “Anh rể, nửa năm nữa là anh vào đại học rồi, con gái trong đại học nhiều lắm, chắc không ít người xinh đâu.”


Cậu vẫn còn thắc mắc cái từ trà xanh mà Thư Giai Nhĩ nói lúc nãy: “Chị ơi, trà xanh là cái gì vậy?”


“Là một thứ mà con gái cực kỳ ghét cay ghét đắng.”


Thư Giai Nhĩ đưa que kẹo bông cho Hoắc Triều cầm hộ, bắt đầu màn diễn xuất của mình.


Cô đan tay đặt lên đầu gối, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ ngượng ngùng bối rối: “Á, anh có bạn gái rồi à? Xin lỗi nha, lần này làm phiền anh quá. Nhưng mà em không tự bê nổi đồ.”


Cô còn cố tình dùng giọng nói nhẹ nhàng uốn éo, nghe vừa mềm mại vừa dễ thương.


Cô cẩn thận liếc nhìn Hoắc Triều: “Cảm ơn anh nha, anh tốt thật đấy.”


“Chắc bạn gái anh không nhỏ mọn đến mức đó đâu ha?”


“Em hay học bài cùng anh, nếu bạn gái anh biết, liệu có giận không ta?”


“Xin lỗi, em không cố ý đâu. Là lỗi của em, xin lỗi, xin lỗi anh nhiều nha.”


“Em chỉ coi anh là bạn thôi. Thật đó.”


Hoắc Triều và Thư Thương đứng bên cạnh xem đến sững người, đúng là màn trình diễn đỉnh cao. Phải công nhận con gái là diễn viên bẩm sinh, nếu thực sự muốn đóng vai trà xanh thì không hề có sơ hở. Ngoại trừ con gái với nhau có thể nhìn ra bản chất thật của nhau, còn lại thì bảo đảm có thể lừa gạt cả đống anh trai chân thành.


Thư Thương gãi đầu, nghĩ bụng, đừng nói là người khác, nếu mình có bạn gái mà gặp cô gái kiểu này, chắc cũng khó nói lời gì nặng nề được.


Có lẽ do chị mình quá xinh, cũng có thể là do chị mình diễn quá xuất sắc, tóm lại vừa rồi trông chị đúng chuẩn một cô gái ngây thơ, đáng thương, không có chút ác ý nào cả. Ai nỡ nói lời lạnh lùng cho được?


Sau khi Thư Giai Nhĩ diễn đủ, cô nhận lại cây kẹo bông từ tay Hoắc Triều, liếm một cái rồi nói: “Đó, loại đó chính là trà xanh đấy. Bề ngoài thì nói xin lỗi, em không cố ý, tỏ vẻ đáng thương, nhưng thật ra cứ quẩn quanh bên bạn trai người khác, chẳng biết né tránh gì cả.”


Cô lại liếm thêm một miếng kẹo bông, rồi hỏi Hoắc Triều: “Anh à, gặp loại con gái như vậy, anh sẽ làm gì?”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin