CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 19


Thư Nhĩ cảm thấy nam chính là một người miệng cứng tim mềm.


Miệng thì bảo tính sau, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, chịu khó lùng sục khắp nơi để tìm cho cô một cây kem lưỡi xanh đã bị ngừng sản xuất từ lâu.


Trước đó Ninh Manh đã nói với cô, kem lưỡi xanh bị ngừng sản xuất gần cả năm rồi, mà cây kem cô đang cầm được sản xuất từ một năm trước, rất có thể thuộc lô hàng cuối cùng của nhà máy.


Hoắc Triều tìm được cây kem này chắc chắn không dễ.


Bảo sao hôm nay anh lại chạy siêu xe ra ngoài. Từ lúc quen tới giờ, cô chỉ thấy anh đi xe đạp, chưa từng thấy anh lái xe bao giờ.


“Xoẹt” một tiếng, Thư Nhĩ xé bao bì kem lưỡi xanh.


Hương táo mát lạnh lập tức ập vào mũi.


Thư Nhĩ cười tít mắt, cô đã thèm mùi vị táo xanh này từ lâu rồi!


Hoắc Triều đang lái xe, mùi hương đó cũng len lỏi vào mũi anh, anh liếc nhìn cây kem trong tay cô rồi chậc một tiếng.


Nhà máy này đáng bị phá sản. Tại sao không làm lưỡi vàng, lưỡi đỏ, lưỡi xanh dương mà cứ phải làm lưỡi xanh lá chứ?


Mặc dù nhìn màu xanh thì có cảm giác mát mẻ vào mùa hè, nhưng càng nhìn càng thấy chướng mắt.


Cũng may đã ngừng sản xuất rồi. Sau này trừ khi tự làm, ngoài đường sẽ không còn thấy thứ quỷ này nữa.


Phá sản là đúng.


Ở phía bên kia, Thư Nhu mắt chữ O mồm chữ A nhìn Thư Nhĩ lên xe của Hoắc Triều, hai người phóng vèo đi, để lại một làn khói xe mù mịt.


Dù trước đó Tiểu Phân đã nói với cô ta rằng cô em gái này là nữ sinh nổi tiếng ở Nhất Trung, nhưng khi chưa tận mắt chứng kiến, cô ta vẫn không muốn tin.


Giờ thì đã tận mắt thấy, cô ta đành phải tin.


Sao con nhỏ lớn lên ở quê như nó lại có số hưởng đến vậy?!


Cô gọi Tiểu Phân, “Đi đi đi, vô trong xem thử tình hình.”


Tiểu Phân rất đồng tình, cảm thấy như có một quả dưa cực bự sắp bị bóc.


Khi hai người đến cửa tiệm, Ninh Manh vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn. Kem lưỡi xanh đã làm xong, nhưng người muốn ăn lại bị dắt đi mất tiêu.


Cô ấy lắp bắp hỏi Tưởng Tây Từ: “Học sinh giỏi ơi, chỗ này có tủ lạnh để giữ kem lại không?”


Tưởng Tây Từ ngập ngừng vài giây mới trả lời, “Có.”


Ninh Manh thở phào, “Vậy thì tốt, để vào tủ lạnh, khi nào Tiểu Nhĩ rảnh lại tới ăn.”


Tưởng Tây Từ cúi nhìn cây kem lưỡi xanh trong tay, hồi lâu vẫn không nói gì.


Anh ta nghĩ, có lẽ… cô không cần cây kem này nữa.


Một nhân viên lớn tuổi từng trêu chọc Tưởng Tây Từ bước tới vỗ vai anh ta: “Làm xong rồi thì về nghỉ sớm đi, để đây cho anh. Bình thường em vừa đi học vừa làm thêm cũng đủ mệt rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi.”


Tưởng Tây Từ hoàn hồn lại, “Cảm ơn anh, anh Chương.”


“Khách sáo làm gì.”


Anh ta cởi tạp dề ra chuẩn bị rời đi thì anh Chương không quên nhắc: “Tiểu Tưởng à, đồ tốt thì ai nhanh tay mới có, chậm tay thì mất đấy.”


Tưởng Tây Từ cụp mắt, lông mi cong dài che khuất cảm xúc.


Anh ta muốn nói: anh ta và Thư Nhĩ chẳng có quan hệ gì cả, cũng không có tình ý gì với cô.


Nhưng đến cuối cùng, anh ta chẳng nói lời nào.


Anh ta và cô vốn không xứng, lấy gì để “nhanh tay” hay “chậm tay”? Anh ta chưa từng ôm hy vọng.


Lúc này, Thư Nhu tiến lên mấy bước, chủ động bắt chuyện: “Mọi người làm xong rồi hả?”


Tưởng Tây Từ vốn không phải là người nhiều lời, càng không giỏi giao tiếp với con gái, nên khi nghe Thư Nhu hỏi, anh ta chỉ gật đầu lịch sự, không nói gì rồi quay người rời đi.


Ninh Manh cũng không giỏi đối phó với người lạ, vội vàng đi theo Tưởng Tây Từ ra ngoài.


Thư Nhu nhìn theo bóng lưng hai người, phì một tiếng.


Ra vẻ gì chứ?


Cô ta muốn hỏi thêm vài chuyện về Thư Nhĩ, nhưng lần này không có cơ hội. Thôi để lần sau.


Thư Nhĩ mãn nguyện ăn hết cây kem lưỡi xanh, mắt long lanh nhìn Hoắc Triều, “Anh ơi, còn nữa không?”


Từ khi lớn lên cô rất ít khi ăn thứ này, giờ có cơ hội thì muốn thỏa mãn một lần.


Mặt Hoắc Triều không đổi sắc, nói dối, “Hết rồi.”


Thực ra trước đó anh tìm được một tiệm bán sỉ kem đã phá sản, chủ tiệm đã chuyển sang làm ngành khác. Số kem còn lại cũng không bán đi, để dành cho con cái ăn dần.


Trong kho còn nguyên một thùng kem lưỡi xanh chưa bóc.


Anh mua hết.


Không tiện mang theo thùng kem to, nên anh chỉ mang theo đúng một cây lần này.


Thư Nhĩ chu môi, tuy hơi tiếc nuối, nhưng nếu không còn thì đành chịu. Cô hoàn toàn không thể ngờ, có ngày, Hoắc Triều nói dối cô vì màu sắc của một cây kem.


Đột nhiên Thư Nhĩ nhớ ra, Tưởng Tây Từ cũng làm cho cô một cây kem lưỡi xanh! Vậy thì cô vẫn ăn thêm được!


Giống như đoán được cô đang nghĩ gì, Hoắc Triều nhướng mày, nói thêm: "Thứ đó toàn là phẩm màu, không được ăn nữa."


Thư Nhĩ giơ một ngón tay lên rất đáng thương, “Em mới ăn một cây… chỉ một cây thôi mà.”


"Nếm thử một cây là đủ rồi."


Thư Nhĩ bắt đầu giở chiêu ngang ngược, “Nhưng em thích ăn cái đó!”


"Vậy thì ăn kem lưỡi đỏ đi."


Kem lưỡi đỏ? Cái gì vậy trời?


Sao cô chưa từng nghe nói? Chẳng lẽ là loại kem chỉ có trong thế giới truyện?


Thư Nhĩ bị khơi dậy hứng thú, chớp đôi mắt to tròn, nhìn Hoắc Triều hỏi: “Anh ơi, kem lưỡi đỏ là vị gì vậy?”


Hoắc Triều vốn chỉ bịa đại ra, anh chẳng biết nó có mùi vị gì. Đã là thứ anh vừa nghĩ ra, thì tất nhiên muốn nó có vị gì cũng được.


"Em thích vị gì?"


Thư Nhĩ đếm trên đầu ngón tay, “Em thích vị dâu!”


Hoắc Triều nói bâng quơ: "Vậy thì là vị dâu."


Thư Nhĩ: ...


Ủa, tuỳ tiện vậy luôn hả?


“Nhưng ngoài vị dâu, em còn thích vị đào nữa!”


Hoắc Triều vừa quan sát đường qua gương chiếu hậu, vừa nói: "Có luôn."


"Vậy chừng nào em mới được ăn?"


“Ngày mai trời bắt đầu chuyển lạnh, còn mưa nữa. Đợi trời ấm chút rồi tính.”


Thư Nhĩ nhăn mũi, không cam lòng nói: “Thôi cũng được…”


Cô nhớ ra mấy hôm nay hình như mình sắp đến tháng, ăn ít đồ lạnh cũng tốt.


Mấy thứ như kem bị nhiều người gắn mác là combo đau bụng kinh. Vì lý do dưỡng sinh, nên hạn chế đồ lạnh.


Thư Nhĩ lại hỏi: “Anh ơi, vậy kem lưỡi đỏ không có phẩm màu hả?”


Hoắc Triều định để quản gia trong nhà tự tay làm loại kem lưỡi đỏ mà anh vừa bịa ra, dùng nguyên liệu tươi ngon và an toàn nhất, tuyệt đối không dùng phẩm màu.


"Ừ."


"Ồ."


Một lúc sau, họ đã về tới nơi Thư Nhĩ ở.


Hôm nay chiếc xe của Hoắc Triều quá nổi bật, lúc Thư Nhĩ xuống xe ở cổng khu dân cư, lập tức thu hút ánh nhìn lén lút của không ít người xung quanh.


Khu này khá cũ, xây dựng từ hơn ba mươi năm trước, bình thường rất hiếm khi thấy xe thể thao xuất hiện ở đây.


Nhưng Thư Nhĩ không để ý ánh mắt của người khác. Cô vẫy tay tạm biệt Hoắc Triều rồi đi vào.


Dì Trương vừa đi chợ về, nhìn thấy cảnh này thì kêu trời, “Trời đất ơi, không thể tin chuyện này!”


Dì sống đối diện nhà Thư Nhĩ, hai người cùng đi chung thang máy lên lầu.


Dì ấy liến thoắng không ngừng: “Tiểu Thư Nhĩ, đổi bạn trai rồi à?”


Thư Nhĩ trả lời một cách lễ phép nhưng giữ khoảng cách: “Không phải bạn trai ạ.”


“Ồ, vậy là đổi người theo đuổi rồi?”


Từ người theo đuổi này nghe lọt tai ghê.


“Không ạ, vẫn là người lần trước.”


“Lần trước? Cậu nhóc đi xe đạp đó hả?”


Thư Nhĩ gật đầu.


Dì Trương dùng ánh mắt hoàn toàn khác nhìn Thư Nhĩ từ trên xuống dưới. Phải công nhận, Thư Nhĩ xinh xắn và nổi bật, bảo sao hấp dẫn được một người theo đuổi chất lượng cao như vậy.


Nhà họ Thư thật có phúc.


***


Về đến nhà, Thư Nhĩ thấy Thư Nhu vẫn chưa về, cô vào phòng lướt Weibo một lát. Lướt một hồi, Thư Nhĩ chợt nghĩ ra, cô có thể thử tìm thông tin về Thư Nhĩ trên Baidu.


Hiện giờ, chắc “Thư Nhĩ kia” đang học lớp 11 tại một trường cấp ba trọng điểm trong thành phố. Với xuất thân như vậy, bình thường chắc chắn sẽ tham gia rất nhiều cuộc thi múa hoặc các hoạt động khác, nên chắc chắn có thể tìm thấy thông tin trên mạng.


Trong truyện từng nói, cha của Thư Nhĩ làm chính trị, mẹ kinh doanh, là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán, sự kết hợp của hai người là liên minh hùng mạnh.


Cô còn có một em trai nhỏ hơn năm tuổi, gia đình khá có hậu trường. Chính vì vậy, Thư Nhĩ mới có thể lặng lẽ bán nữ phụ lên núi đào than.


Trên mạng có ảnh của ba mẹ Thư Nhĩ, hai người này cũng là nhân vật của công chúng nên ảnh khá nhiều, thậm chí có cả ảnh thời trẻ.


Thư Nhĩ nhìn rất kỹ, nhận ra rằng vẻ ngoài của thân xác này giống mẹ Thư Nhĩ hồi trẻ tới bảy phần. Giống tới bảy phần là quá đủ.


Cho nên, phán đoán trước đó của cô chắc chắn đúng.


Tuy còn nhỏ, kiếp trước Thư Nhĩ chỉ sống đến năm 18 tuổi, nhưng nói thật, những gì cô từng trải thì không ít.


Kiếp trước cô đã từng nhìn thấy, cảm nhận, và trải qua rất nhiều, nên cô không còn quá đặt nặng chuyện gia thế xuất thân nữa.


Xuất thân tốt thì dĩ nhiên không tồi, nhưng nếu bình thường thì cô cũng chẳng buồn hay thất vọng.


Nói thật, cô không muốn quay về nhà họ Thư. Tuy cha mẹ nhà họ Thư không quá tốt, nhưng cũng không ngược đãi cô, bầu không khí trong nhà rất thoải mái so với nhiều gia đình khác, vậy là quá ổn rồi.


Mười bảy năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Huyết thống rất quan trọng, nhưng đôi khi cũng không quá quan trọng. Trong suốt mười bảy năm đó, Thư Nhĩ kia đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cha mẹ ruột.


Nếu cô quay về, có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề thực tế.


Ví dụ như, Thư Nhĩ kia vẫn ở lại, hoặc tình cảm giữa cô và cha mẹ ruột rất khó gây dựng.


Nhưng nếu không quay về, chẳng phải là có hời cho Thư Nhĩ kia quá sao?


Cho nên, nếu cô thật sự là con gái ruột của nhà họ Thư, dù không muốn, cô vẫn sẽ quay về.


Buổi tối trước khi đi ngủ, Thư Nhĩ có thói quen chọc ghẹo Hoắc Triều một chút,

tạo chút cảm giác tồn tại.


Hôm nay đã là tối thứ Ba, chỉ còn hơn hai ngày nữa là đến sinh nhật cô.


Nên cô phải nhắc nhở Hoắc Triều, tuyệt đối đừng quên du thuyền xa hoa mà anh từng hứa với cô!


【Tiểu Nhị: Anh ơi, đừng quên chuyện đã hứa với em nha】


Chưa được bao lâu, Hoắc Triều đã trả lời:


【Anh trai: Kem lưỡi đỏ đúng không? Tôi nhớ rồi.】


Thư Nhĩ: ………


Cái gì!


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin