Chương 34
Sau khi rời khỏi Thành Nhĩ Technology, Hoắc Triều mới nói: “Có lẽ bà ấy là mẹ ruột của em.”
Ban đầu Hoắc Triều nghĩ rằng nếu ba mẹ nuôi của Thư Nhĩ nhất định muốn giữ cô lại, anh và cậu mình buộc phải áp dụng một số biện pháp.
Nhưng ai ngờ, anh chưa kịp làm gì thì Thư Nhĩ đã thể hiện mạnh mẽ hơn anh? Anh cảm thấy mình hoàn toàn không có đất dụng võ.
Thư Nhĩ chớp mắt, hỏi lại: “Vậy thì sao?”
Hoắc Triều: …
Không biết phải nói gì mới được.
Thư Nhĩ chắp tay sau lưng, giọng điệu sâu xa: “Công chúa chỉ ăn ngọt chứ không chịu khổ. Em sẽ không để bản thân phải chịu thiệt đâu, một chút cũng không.”
“Ừ, em nói gì cũng đúng.”
Hoắc Triều đã bị Thư Nhĩ giày vò không còn chút tính khí nào. Dù sao cô cũng xinh đẹp, cô nói gì cũng đúng.
***
Sau khi về đến nhà, mẹ Thư nhìn cô với vẻ không hài lòng, nói: “Con dạo này làm cái gì vậy hả? Suốt ngày không có ở nhà, còn bận hơn cả chị gái học lớp 12 của con.”
Tâm trạng vui vẻ của Thư Nhĩ không bị ảnh hưởng chút nào, mặt mày tươi cười: “Con sắp chuyển ra ngoài ở rồi.”
Chuyển ra ngoài?
Mẹ Thư giơ tay định kéo tai cô, giận dữ nói: “Con làm sao vậy hả? Nhà cửa đàng hoàng không ở, còn đòi chuyển đi? Mẹ không cho con một đồng tiền thuê nhà nào đâu. Nếu con chuyển đi thì sau này đừng quay về cái nhà này nữa.”
Thư Nhĩ nhún vai, ừ một tiếng.
Lúc mới xuyên vào sách, cô không có ấn tượng xấu về mẹ Thư, tưởng bà là một người mẹ tốt. Nhưng sau khi biết bà đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ, cố ý để con ruột của mình được sống sung sướng, thì cô không muốn nói gì thêm với mẹ Thư nữa.
Có thể mẹ Thư là một người mẹ tốt, nhưng không phải là mẹ tốt của cô. Theo quan điểm của Thư Nhĩ, mẹ Thư chưa từng thực sự nuôi dưỡng nguyên chủ. Lúc nhỏ, nguyên chủ sống với bà nội, cả năm chẳng gặp mẹ được mấy lần.
Hai người khác biệt trong tư tưởng, vốn không cùng một đường.
Mẹ Thư hừ một tiếng, giọng lạnh như băng: “Mẹ muốn xem thử, nếu con dọn ra ngoài, liệu có sống nổi không!”
Thư Nhĩ vẫn giữ nguyên nụ cười nơi khóe môi: “Không những sống nổi, mà còn sống tốt hơn.”
Mẹ Thư tức đến mức mặt trắng bệch: “Con!”
Thư Nhĩ không nói thêm gì, đi thẳng vào phòng mình. Chẳng bao lâu sau, Thư Nhu tới gõ cửa.
Sau khi vào phòng, cô ta tò mò hỏi: “Em thật sự muốn dọn ra ngoài à?”
“Ừ.”
Mắt Thư Nhu sáng rỡ, tràn ngập bong bóng hồng của thiếu nữ mộng mơ: “Chẳng lẽ em định sống chung với thiếu gia Hoắc?”
Thư Nhĩ: …
Không ngờ chị gái từ trên trời rơi xuống này của cô có thể tưởng tượng xa như vậy, liên tưởng thẳng đến chuyện sống chung.
Cô trông giống kiểu người như vậy sao?
Không giống chút nào hết, được không?
Thư Nhĩ lười giải thích, dứt khoát để mặc cho cô ta hiểu lầm.
Thư Nhu tưởng mình đoán trúng, hưng phấn giơ ngón tay cái: “Cố lên! Em sẽ làm được!”
…
Thư Nhu đi chưa bao lâu, Thư Á đến.
Lúc nãy ở phòng khách, cả hai đều nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thư Nhĩ và mẹ Thư. Trái ngược với vẻ tám chuyện của Thư Nhu, Thư Á rất lo lắng.
Thư Á đẩy gọng kính trên mặt, quan tâm hỏi: “Chị hai, sao đột nhiên chị muốn dọn đi?”
Thư Nhĩ có ấn tượng tốt với Thư Á. Trong nhà họ Thư, người từng thật lòng đối xử tốt với nguyên chủ chỉ có một mình Thư Á.
Thư Nhĩ mím môi cười nhẹ: “Nhờ em đấy.”
Thư Á thông minh đến mức chỉ cần nghe câu đó đã đoán được điều gì.
“Chị hai, chẳng lẽ… chị thực sự không phải là con ruột của ba mẹ?”
“Ừ.”
Xác nhận điều đó xong, sắc mặt Thư Á lập tức tái nhợt.
Trước đây khi vô tình nghe lén ba mẹ nói chuyện, cô đã mơ hồ đoán ra, nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, cô vẫn khó chấp nhận. Chẳng lẽ Thư Nhĩ là đứa trẻ bị họ cố tình tráo đổi?
Vậy người chị ruột thật sự của cô là ai?
Thư Nhĩ xoa đầu Thư Á, nhẹ nhàng nói: “Dù chị có dọn đi, em vẫn là em gái của chị.”
Mắt Thư Á đỏ hoe, cô lau nước mắt rồi nói tiếp: “Vậy chị đã tìm được ba mẹ ruột chưa?”
“Rồi.”
Thư Á gửi lời chúc phúc: “Vậy thì tốt quá, chúc mừng chị, chị hai.”
Thư Nhĩ thì thầm: “Thật ra chị không chắc họ có đón chị về ngay không, nên nhờ em giữ bí mật giúp chị chuyện này nhé!”
Thư Á như thể nhận được một nhiệm vụ quan trọng, gật đầu thật mạnh. Cô giơ tay, làm động tác kéo khóa miệng: “Em biết rồi, chị hai. Em sẽ giữ bí mật cho chị, không nói một lời nào.”
Thư Nhĩ tưởng mình phải đợi một hai tháng mới gặp được gia đình họ Thư thật sự, thậm chí có khi đợi ba tháng vẫn không thấy ai tới.
Cô chuẩn bị cho họ ba tháng, nếu ba tháng trôi qua mà họ vẫn không cho cô trở lại vị trí vốn dĩ thuộc về mình, vậy thì cô sẽ chủ động hành động. Cô không sợ làm mất lòng ba mẹ ruột. Cùng lắm sau khi trở về, cô sẽ sống với ông bà nội hoặc ông bà ngoại của mình.
Nhưng cô không ngờ, chỉ một tuần sau, ba mẹ ruột đã đích thân đến nhà đón cô.
Hôm đó là Chủ nhật, cả nhà họ Thư đều có mặt.
Khi có người gõ cửa, ba Thư ra mở. Vừa mở cửa, ông ta sững sờ.
Người đàn ông trung niên đã lâu không gặp người ăn mặc sang trọng như vậy, đồ vest, cà vạt, giày da đặt làm riêng, tóc chải kỹ lưỡng. Năm tháng để lại dấu vết trên khuôn mặt ông, nhưng càng khiến cho ông có vẻ trưởng thành và mạnh mẽ hơn, rõ ràng là người có địa vị cao. So với ông, ba Thư trông vô cùng lôi thôi, nhếch nhác.
Bên cạnh người đàn ông đó là một người phụ nữ tóc ngắn. Dù không đeo bất kỳ trang sức nào, nhưng trên tay đeo một chiếc đồng hồ trị giá tám chữ số, rõ ràng là một người phụ nữ quyền lực, quý phái.
Ba Thư vừa nhìn thấy hai người, tim lập tức đánh mạnh một nhịp.
Ông ta đoán được thân phận của họ ngay.
Mười bảy năm trước, tại một bệnh viện, ông ta từng gặp hai người này một lần. Ông ta chắc chắn họ là người có địa vị cao, sẽ không nhớ nổi một người nhỏ bé như ông ta.
Mười bảy năm trước, vào cái ngày ông ta và vợ cố ý tráo đổi hai đứa trẻ, ông ta đã nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay.
Lúc đó ông ta cũng do dự, cảm thấy việc tráo con là sai, nhưng những lời vợ ông ta nói đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng.
“Con gái chúng ta và con gái họ chỉ sinh cách nhau chưa đầy mười phút, nhưng cuộc đời sau này sẽ khác nhau một trời một vực. Có những thứ, nếu lúc sinh ra đã có thì sau này con bé sẽ thuận lợi hơn nhiều. Trẻ sơ sinh đều giống nhau, dù chúng ta có tráo đổi, sẽ chẳng ai phát hiện đâu.”
Mười bảy năm trước, camera giám sát chưa phổ biến như bây giờ, trong bệnh viện chẳng lắp bao nhiêu cái. Chỉ cần cẩn thận một chút, dù có làm gì cũng sẽ không bị phát hiện.
Cuối cùng, ông ta đã xiêu lòng.
Những năm qua, trong lòng ông ta ít nhiều đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng chuyện năm xưa sớm muộn gì cũng bị lộ.
Nhưng khi ngày đó thực sự đến, ông ta vẫn hoảng hốt.
“Hai người… có chuyện gì sao?”
Lưu Yên nở một nụ cười lịch sự nhưng xa cách: “Chúng tôi đến đón con gái ruột của mình về.”
Ba Thư vẫn cố vùng vẫy, định chơi chiêu chết cũng không nhận: “Con gái ruột? Sao có thể? Có khi nào hai người nhầm không?”
Thư Khắc Đả liếc nhìn đồng hồ trên tay. Ông đặc biệt tranh thủ thời gian rời đơn vị để đến đây, lát nữa còn phải quay về họp. Thời gian dành cho chuyện này không nhiều, ông nghiêm giọng: “Không nhầm. Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Ba Thư dè dặt mời hai người vào nhà.
“Phòng khách hơi nhỏ, mong hai người đừng để bụng.” Ông ta nói xong, quay về phía bếp gọi, “A Phân, pha hai… à không, bốn ly trà ra.”
Hai người kia không đến một mình, phía sau còn có một người trông như trợ lý và một người như vệ sĩ.
Mẹ Thư nghe thấy tiếng động thì bước ra khỏi bếp, thấy đột nhiên có thêm bốn người trong phòng khách thì giật mình, “Những người này là…” Vừa nãy bà ta không nghe rõ Lưu Yên nói gì nên giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Yên nói: “Không cần pha trà, chúng tôi sẽ đi ngay.”
Lúc này, Thư Nhu nghe tiếng cũng từ phòng mình bước ra.
Thư Khắc Đả nhìn thấy cô thì quay sang hỏi Lưu Yên: “Là cô bé này sao?”
Lưu Yên lắc đầu: “Không phải.”
Thư Nhu nghe đoạn đối thoại này thì mù mờ chẳng hiểu gì: “Mấy người đến làm gì vậy?”
Người đàn ông vạm vỡ phía sau trông thật đáng sợ, chẳng lẽ họ đến gây chuyện?
Tiếng động trong phòng khách quá lớn, Thư Nhĩ và Thư Á cũng bước ra xem.
Lần này, Thư Khắc Đả chẳng cần hỏi Lưu Yên, ông lập tức nhận ra ai là con gái ruột của mình.
Ngoại hình của Thư Nhĩ rất giống Lưu Yên. Khi hai người đứng cạnh nhau, cảm giác mẹ con ruột thịt hiện lên rõ ràng ngay lập tức.
Lưu Yên đưa ra vài bản tài liệu, đối mặt với ba Thư mặt mũi thất thần, mẹ Thư và Thư Nhu đang ngơ ngác, hai chị em Thư Nhĩ và Thư Á vốn đã đoán được phần nào, bà nói: “Đây là kết quả xét nghiệm DNA giữa Thư Nhĩ với hai người, và với tôi. Nó không phải là con của hai người, mà là con ruột của chúng tôi.”
Nghe đến đây, mặt mẹ Thư lập tức trắng bệch.
Bà ta từng nghĩ ngày này sẽ không bao giờ đến. Nhưng không ngờ, nó lại đến nhanh như vậy.
Thư Nhu kinh ngạc kêu lên, nhìn Thư Nhĩ rồi lại nhìn hai người giàu có trước mặt, đầu óc choáng váng.
Vậy Thư Nhĩ không dọn đi để sống chung với thiếu gia Hoắc, mà là để trở thành tiểu thư nhà giàu?
Trời ạ, nếu biết em gái mình là người có thân phận cao quý, cô ta cố làm quen với mấy công tử nhà giàu trong trường làm gì? Cứ ôm đùi em mình là được rồi!
Môi mẹ Thư run rẩy: “Vậy hai người....?”
Thư Khắc Đả đáp: “Chúng tôi đến đón con gái về.”
Trái tim mẹ Thư nhói lên từng đợt. Bà ta vốn biết rõ chuyện này, chẳng cần nhìn tài liệu cũng hiểu. Bà ta lắp bắp nói: “Còn con gái tôi thì sao?”
Lưu Yên im lặng hai giây, đáp: “Vài ngày nữa chúng tôi sẽ đưa nó trở về.”
Mắt mẹ Thư tối sầm, suýt nữa ngất tại chỗ.
Mật khẩu bốn chương sau: tên của nam chính, viết liền nhau, không dấu, không viết hoa
Lưu Yên không muốn tốn thêm thời gian ở đây, bà đứng dậy, đưa tay về phía Thư Nhĩ, nhẹ nhàng nói: “Con gái, về nhà thôi.”
Nếu hôm nay người ở đây là một cô gái khác, có thể đã bị màn này làm cho choáng váng, ngơ ngác đi theo mà không nói điều kiện gì.
Nhưng Thư Nhĩ thì không. Cô rất tỉnh táo, cũng rất lý trí.
Cô biết mình muốn gì.
Cô nhìn bàn tay của Lưu Yên, mỉm cười vô hại, nhưng những lời nói ra lại chẳng chút hiền lành: “Nếu Thư Nhĩ không trở về, thì tôi sẽ không đi với hai người.”
Ba mẹ Thư tròn mắt kinh ngạc. Thư Nhu gần như muốn phát điên lắc tỉnh Thư Nhĩ.
Người ta đã đến đón rồi thì đi theo đi chứ!
Còn đàm phán cái gì nữa?
Lỡ đâu người ta đổi ý thì sao?
Cô có bị nước vào đầu không?
Nếu để lỡ cơ hội này thì đâu còn lần thứ hai!
