Chương 8
Một khi tin đồn lan ra là dễ bị thổi phồng nhất.
Ban đầu nhân viên cửa hàng chỉ nói: “Hôm nay toàn trường do thiếu gia Hách bao.”
Nhưng qua miệng các học sinh Nhất Trung, câu này tự động biến tấu thành “Hoắc Triều tiêu tiền như nước vì Thư Nhĩ chỉ để làm cô vui.”
Câu này và câu ban đầu đã khác nhau một trời một vực, có vẻ giống như chuyện Chu U Vương đốt lửa hiệu chỉ để chọc cười Bao Tự ngày xưa.
Lúc tin đồn này truyền đến tai Hoắc Triều, ban đầu anh còn tưởng người ta đang đùa.
Việc mình có làm hay không, chẳng lẽ bản thân anh không biết?
Rõ ràng là anh không có làm! Anh hoàn toàn không biết gì cả!
Nghe người ta nói anh vung tiền như nước vì Thư Nhĩ, Hoắc Triều nghe xong cũng chẳng để tâm.
Nhưng sau đó, ngày càng nhiều người đến khen ngợi, đến mức mấy người bạn học cấp hai học ở trường khác cũng nghe tin rồi gửi tin nhắn khen, Hoắc Triều mới bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai…
Hứa Trần gãi đầu, vừa nhìn điện thoại vừa nói với Hoắc Triều: “A Triều, tớ có một người hàng xóm năm nay học lớp 10 ở Nhất Trung. Cậu ta nói đã được ăn gà rán mà cậu đặt riêng cho Thư Nhĩ. Bảo tớ nhắn lại là gà ngon lắm.”
Triệu Chi Phong ngạc nhiên liếc nhìn Hoắc Triều: “Anh bạn, không nhìn ra luôn đó." Ngay cả anh ta còn chưa dùng chiêu lấy lòng con gái kiểu này, vậy mà Hoắc Triều lại dùng trơn tru như thế.
Hoắc Triều nhíu mày: “Không phải tớ làm.”
Triệu Chi Phong im lặng hai giây, rồi nói: “Chẳng lẽ là Phó Trầm bên Nhị Trung làm?”
Phó Trầm là đối thủ truyền kiếp của họ, hai bên nhìn nhau không thuận mắt, công khai lẫn ngầm đấu đá nhau suốt mấy năm.
Hứa Trần chửi thề, mắng Phó Trầm là đồ xảo trá. Nhưng một lúc sau, anh ta nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Nhưng cậu ta làm vậy thì có lợi gì?”
Đúng vậy. Phó Trầm chẳng được lợi gì từ việc này cả.
Dù cho mục đích là khiến Hoắc Triều mất tiền, nhưng với Hoắc Triều, chút tiền cỏn con đó không đáng gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, vụ gà rán hôm nay chỉ có một người được lợi nhiều nhất, đó là Thư Nhĩ.
Triệu Chi Phong và Hứa Thần nhìn nhau, cùng đoán: “Chẳng lẽ là…”
Hai người chưa nghĩ ra kết luận thì nhân viên cửa hàng gà rán đến thu tiền cuối cùng cũng tìm đến nơi. Trường quá lớn, nhiều tòa nhà, nhiều lớp học, anh ta phải hỏi han mãi mới lần ra được lớp 12 (36).
Hoắc Triều có gương mặt quá nổi bật, đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dễ dàng bị nhận ra.
Nhân viên không chút do dự, bước thẳng tới: “Cậu là thiếu gia Hách đúng không?”
Hoắc Triều nhướn mày: “Là tôi.”
“À, hôm nay cậu đặt 3500 suất gà rán và trà sữa phải không?” Nhân viên giải thích tường tận mọi chuyện rồi nói: “Đơn hàng lớn nên quản lý của chúng tôi đã bỏ số lẻ, tổng cộng là 98.000 tệ. Cậu muốn thanh toán bằng Alipay hay WeChat?”
Hoắc Triều khoanh tay trước ngực: “Thanh toán thì không thành vấn đề, nhưng trước tiên hãy cho tôi xem số điện thoại đã đặt đơn này đi.”
Anh muốn xem rõ ràng, ai đã giở trò sau lưng mình.
***
Trong khi đó, ở lớp 11 (12) nơi Thư Nhĩ học, các bạn được ăn gà rán thì quây lấy cô.
Dù đã tan học, nhưng vì vụ gà rán, không ai vội về nhà hay xuống nhà ăn mà vẫn ở lại trong lớp.
“Thư Nhĩ, đỉnh thật!”
“Yên tâm đi, cả lớp mình chắc chắn sẽ bầu cho cậu!”
“Cậu chính là Nữ thần học đường xứng đáng nhất năm nay!”
Thư Nhĩ nghe những lời này, trong lòng cảm thán, thời đi học, đúng là dễ thu phục lòng người.
Một ít đồ ăn là đủ khiến cả đám người đứng về phía mình.
Tuy nhiên Thư Nhĩ hiểu rõ, chỉ dựa vào đồ ăn thì chưa đủ. Họ ủng hộ cô như vậy, phần nhiều là vì nể mặt Hoắc Triều.
Thư Nhĩ chọc ống hút vào ly trà sữa, vừa hút một ngụm thì nam sinh ngồi đầu bàn bỗng lên tiếng: “Thư Nhĩ, thiếu gia Hách tới tìm cậu kìa!”
Lúc nãy khi nhân viên cửa hàng đến lớp họ, tất nhiên cũng không quên đọc to câu kia.
Giờ đây, các bạn trong lớp không gọi Hoắc Triều là đại ca hay tên nữa, mà gọi thẳng là thiếu gia Hách.
Thư Nhĩ hơi sững lại, nhưng vẫn đứng dậy với vẻ mặt bình thản.
Ninh Manh đang ngồi cạnh, vừa gặm gà rán chảy dầu đầy tay, vừa nhìn cô với vẻ mặt trêu chọc rồi nháy mắt đầy ẩn ý.
Thư Nhĩ biết Ninh Manh hiểu lầm, cô cũng biết tất cả bạn trong lớp đều hiểu lầm. Họ tưởng rằng Hoắc Triều đến tìm cô là vì có chuyện tốt gì đó. Nhưng thực tế không phải vậy. Nhưng cô không có gì để giải thích.
Khi Thư Nhĩ ra đến cửa lớp, gương mặt anh tuấn của Hoắc Triều không biểu lộ cảm xúc gì.
Thư Nhĩ chủ động đề nghị: “Chúng ta ra góc kia nói chuyện nhé?”
Góc khuất không có ai, không ai thấy, cũng không ai nghe được gì.
Buổi sáng khi Thư Nhĩ làm tất cả những chuyện này, thật lòng cô chẳng mấy bận tâm. Dù sao trong lòng cô, nam chính vốn chỉ là một tên ngốc.
Nhưng bây giờ cô phát hiện ra, hình như nam chính cũng không ngốc như mình nghĩ. Mới một lúc đã đoán được là cô làm chuyện này. Cho dù anh biết, cô cũng không sợ.
Vừa đến nơi không có ai, Hoắc Triều nắm cằm Thư Nhĩ bằng vẻ mặt nửa cười nửa không: “Thư Nhĩ à, gà rán ngon không?”
Thư Nhĩ gật đầu, cô không hoảng hốt, cũng không thở gấp. Cô mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Ngon lắm.”
Hoắc Triều thật sự hết cách với cô. “Em không có gì muốn nói với tôi à?”
Thư Nhĩ nghĩ một lúc rồi đáp: “Có chứ.”
“Hả?” Hoắc Triều làm ra vẻ lắng nghe.
“Cảm ơn anh trai đã mua gà rán và trà sữa cho mọi người để giúp em kêu gọi phiếu bầu.”
Hoắc Triều suýt nữa bật cười vì bị cô chọc tức.
Sao con nhóc này ngang ngược và giỏi giở trò như vậy?
Ban đầu anh, Hứa Trần và Triệu Chi Phong tưởng rằng mình bị chơi khăm. Tất cả đều đoán không biết có phải do Phó Trầm bên Nhị Trung giở trò hay không.
Cuối cùng ai ngờ đúng là bị chơi thật, nhưng lại bị một người không ngờ tới nhất chơi một vố.
Hứa Trần khi đó còn cảm khái nói: “Người bình thường không nuôi nổi Thư Nhĩ đâu.”
Cô nhóc này nói tiêu là tiêu, một phát hết gần trăm ngàn tệ, người bình thường chịu sao nổi kiểu bày trò như thế này?
“Em muốn cái danh hiệu ‘Nữ thần học đường’ đến vậy sao?”
Thư Nhĩ gật đầu như giã tỏi, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh: “Muốn lắm, cực kỳ muốn!”
Cô muốn có được danh hiệu Nữ thần học đường này để chọc tức nữ chính!
Thư Nhĩ đảo mắt, quyết định đánh gậy rồi lại cho kẹo.
Cô không thể lúc nào cũng làm loạn được, thỉnh thoảng phải cho nam chính chút ngọt ngào.
Cô cười ngọt như mật: “Anh trai à, mọi người đều nói hôm nay anh tiêu tiền như nước vì em.”
Hoắc Triều buông tay khỏi cằm cô, đút tay vào túi quần: “Có chuyện này, em hiểu lầm rồi.”
Tim Thư Nhĩ lập tức đánh "thịch" một cái. Hiểu lầm? Là chuyện gì?
Chẳng lẽ… nam chính muốn đòi cô trả lại tiền?
Không thể nào! Nam chính của cả quyển sách như anh mà keo kiệt đến mức này sao??
Thế mà cũng đòi làm nam chính!
Hoắc Triều khẽ nhếch môi, biểu cảm vẫn là kiểu lười biếng và khinh thường quen thuộc: “E rằng em vẫn chưa biết thế nào mới là tiêu tiền như nước đâu.”
Mười vạn tệ? Còn chưa đủ tư cách để gọi là “tiêu tiền như nước” nữa.
Nghe đến đây, Thư Nhĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đòi tiền là tốt rồi! Bây giờ cô thật sự không có mười vạn tệ để đưa lại.
Nhưng... khi hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó, mắt Thư Nhĩ sáng bừng lên như đèn pha.
Thực sự tiêu tiền như nước á!
Cô nắm vạt áo Hoắc Triều, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như nai con chớp chớp: “Anh trai à, vậy chừng nào anh mới tiêu tiền như nước vì em vậy?”
Tốt nhất là càng sớm càng tốt! Càng nhanh càng hay! Nếu không, nữ chính vừa xuất hiện thì cô chẳng còn cơ hội gì nữa!
Vì thế phải tranh thủ vắt kiệt nam chính, càng nhiều càng tốt!
Hoắc Triều nhìn Thư Nhĩ.
Tiêu tiền như nước vì một người.
Đó là đãi ngộ dành cho bạn gái của anh.
Mà Thư Nhĩ, chỉ là ân nhân cứu mạng của anh mà thôi.
Anh phân biệt rất rõ ràng giữa ơn nghĩa và tình yêu. Không giống như trong phim truyền hình, kiểu hy sinh người yêu hay vợ vì ân nhân, anh tuyệt đối không làm chuyện đó.
Cho nên bảo anh tiêu tiền như nước vì Thư Nhĩ là chuyện không thể nào xảy ra.
Hoắc Triều không trả lời.
Nhưng chỉ cần như vậy, Thư Nhĩ đã hiểu ý anh.
Cô chu miệng tựa như có thể treo cả chai dầu ăn lên vậy, mặt dỗi hờn, không vui.
Hoắc Triều nhìn thấy, đưa tay chạm nhẹ vào cái môi đang bĩu lên của cô.
Thật ra khi đến đây, anh có chút bực bội.
Anh không thích bị người khác giấu giếm, càng không thích bị chơi khăm sau lưng.
Nếu là trước đây, anh đã nổi trận lôi đình từ lâu.
Nhưng bây giờ, thấy biểu cảm của Thư Nhĩ, cơn giận ít ỏi trong lòng anh giống như quả bóng bị đâm thủng, từ từ xẹp xuống.
Thư Nhĩ chỉ là một đứa trẻ bị nuông chiều quen, chứ không phải cố tình làm chuyện xấu.
Đối với ân nhân cứu mạng này của mình, anh có thể hạ thấp giới hạn một chút.
Nhưng Hoắc Triều vẫn không quên nhắc nhở: “Lần sau đừng tự ý quyết định mấy chuyện như vậy nữa, biết chưa?”
Thư Nhĩ bĩu môi, uể oải nói: “Anh trai… em biết rồi.”
Đồ keo kiệt!
Tuy nói biết rồi, nhưng Thư Nhĩ hoàn toàn không để tâm.
Cô cũng không định làm theo.
Muốn cô không tác oai tác quái nữa?
Kiếp sau đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại:
Hoắc Triều: tiêu tiền như nước á? Không bao giờ có chuyện đó.
Tương lai:
Hoắc Triều: Mặt đau quá…
